Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 11: Chương 11




「 cô nương……」

Thấy A Ly không có nửa điểm phản ứng, Đông Vân Tường Thụy lại hô to một tiếng. A Ly xoay xoay nhìn ra chung quanh một chút, đích xác không có phát hiện người thứ ba, cuối cùng dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Đông Vân Tường Thụy, rồi mới chỉ chỉ cái mũi của mình, giống như đang hỏi:『 ngươi kêu ta?』

Đông Vân Tường Thụy gật gật đầu, vài bước tiến sát lại, đưa một tay về phía A Ly hiện đang ngồi xổm bên góc tường , pha vi thân sĩ mỉm cười, giống như đang nói:『 ta đúng là kêu ngươi a.』

A Ly tới lúc này mới nhớ đến, chính mình đang giả dạng thành tiểu cung nữ, cho nên Đông Vân Tường Thụy mới có thể xưng mình là cô nương.

A Ly vốn định giải thích một chút, nhưng bởi vì ấn tượng đầu tiên đối với Đông Vân Tường Thụy rất tốt, cho nên cũng không muốn đối phương hiểu lầm mình thế nhưng lại đi cải trang thành nữ nhân, nên cũng không tiện giải thích. Một khi Đông Vân Tường Thụy đã nghĩ chính mình là nữ, vậy thì cứ để cho hắn nghĩ vậy đi, dù sao qua buổi tối hôm nay, hắn cũng sẽ không còn nhìn thấy tiểu cung nữ mà mình giả dạng thành này nữa.

Nghĩ vậy, A Ly đứng lên, mị mị cười hướng Đông Vân Tường Thụy gật gật đầu, quay đầu bước đi.

「 cô nương…… Xin đợi đã……」

Đông Vân Tường Thụy ở phía sau hô to, nhưng A Ly cũng không quay đầu lại, cước bộ lại càng nhanh hơn, chạy như bay ly khai khỏi hiện trường.

Mà Đông Vân Tường Thụy, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của A Ly dần dần biến mất vào bóng đêm, biểu tình trên mặt kí lạc mịch hựu trù trướng(1). Đang lúc này, đột nhiên phát hiện ở nơi A Ly vừa đứng, có thứ gì đó kỳ quái, đến gần nhìn xuống, mới phát hiện đó chính là một tiệt y liệu minh hoàng sắc(2).

Nghĩ thầm: Chẳng lẽ là do nàng ta vừa rồi không cẩn thận làm rách?

Sau đó liền cúi người, đem tiệt y(3) kia thật cẩn thận nhặt lên, để dưới mũi, ngửi ngửi……

Thơm quá nha……

Mùi hương kia, liền khiến Đông Vân Tường Thụy sinh ra một tia say mê. Nhìn theo hướng A Ly rời đi, Đông Vân Tường Thụy đem tiệt y kia đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn một chút. Hắn tưởng, hắn cuối cùng cũng tìm được rồi…… Vương phi của hắn…… Hắn nhất định phải đưa nữ tử này về Đại Lí quốc……

Nghĩ vậy, Đông Vân Tường Thụy đích bên môi không khỏi toát ra một mạt cười pha đủ vương giả phong phạm, hàm nghĩa của nụ cười thâm sâu kia chính là── hắn đối với A Ly, thế tại tất đắc(4)!

Buổi tối hôm đó, Vinh Nghĩa quận chúa khóc lóc trở về Cảnh Khôn Cung, nhóm nha hoàn muốn khuyên nhưng như thế nào cũng khuyên không được, nhanh chóng bị đuổi khỏi phòng.

Vinh Nghĩa quận chúa nhốt mình trong phòng, hết đập phá đồ vật, lại đại sảo đại nháo. Hồ nháo tới hơn nửa đêm, cuối cùng cũng kinh động đến Thái hậu.

Đại khái thì buổi sáng cũng nhanh tới, Thái hậu chạy tới Cảnh Khôn Cung, Vinh Nghĩa quận chúa lúc này mới chịu mở cửa phòng, lập tức bổ nhào vào trong lòng Thái hậu, khóc đến thượng khí bất tiếp hạ khí,「 Thái hậu…… Người nên vì Vinh Nghĩa làm chủ nha…… Vinh Nghĩa bị người khi dễ……」

Thái hậu một bên an ủi Vinh Nghĩa, một bên đem Vinh Nghĩa dìu đến bên giường, lúc này mới phát hiện váy của Vinh Nghĩa quận bị tê phá, rách ra thành một lỗ hỏng to. Nhất thời cũng đoán được một chút chuyện, nhíu mi hỏi:「 Vinh Nghĩa…… Rốt cuộc là chuyện gì?」

Vinh Nghĩa đương nhiên không dám nói với Thái hậu là mình đi tìm A Ly gây phiền toái, đành phải đem tình huống lúc ấy gia công nhuận sắc(5) một chút, kể lại cho Thái hậu nghe:「 Vinh Nghĩa vốn đang ngắm đèn…… Nhưng đột nhiên một người nhảy ra, đem Vinh Nghĩa tới một góc không có ai…… Rồi mới, rồi hắn mới đối Vinh Nghĩa động thô…… Vinh Nghĩa bị hắn đẩy vào tường, liền cả váy cũng bị tê phá…… Thái hậu, người nhất định nên vì Vinh Nghĩa làm chủ nha……」

Thái hậu nghe xong thốt nhiên giận dữ, vỗ vào đầu gối nói:「 thật sự là có chuyện này sao! Trong hoàng cung, mà lại có người dám đối Vinh Nghĩa quận chúa làm ra chuyện này ư! Vinh Nghĩa, ngươi nói cho bổn cung, người kia là ai?」

「 là……」

Vinh Nghĩa đang định nói, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng『 Hoàng Thượng giá lâm』.

── hoàng biểu ca?

Vinh Nghĩa quận chúa phản xạ có điều kiện từ trên giường bật dậy, ba chân bốn cẳng sửa sang lại quần áo. Nhưng chỉ mời vừa đứng lên, liền nghe『 phanh』một tiếng, Mạc Triêu Dao cũng đã đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt hưng phấn xông lên, trên mặt tràn đầy vui vẻ mang theo nụ cười xuân phong.

Thái hậu lập tức ngẩng mặt, giáo huấn nói:「 hoàng nhi, ngươi sao lại lỗ mãng như thế , nơi nơi loạn sấm!」

「 nhi thần lỗ mãng, mẫu hậu thứ tội.」

Gặp Thái hậu quái tội, Mạc Triêu Dao vội vội vàng vàng hướng Thái hậu chắp tay hành lễ, ngoài miệng giải thích, nhưng biểu tình lại không có một chút thành ý biết lỗi, trên mặt vẫn như trước giữ nụ cười sáng lạng khoái khai xuất hoa điếu. Chỉ thấy hắn đến bên cạnh Thái hậu cùng Vinh Nghĩa quận chúa, hưng phấn nói:「 mẫu hậu, Vinh Nghĩa, tiểu Vương gia của Đại Lí quốc cuối cùng cũng tuyển được Vương phi……」

Nghe được tin tức tốt, Thái hậu cũng không khỏi hỉ xuất vọng ngoại, vội vàng hỏi:「 nga, là vậy sao? Là ai?」

Lúc này, chỉ thấy Mạc Triêu Dao đưa ra một tiệt y liệu minh hoàng sắc, hai tay kính cẩn đưa lên, giao đến tay Thái hậu rồi nói:「 Đông Vân Tường Thụy nói, Vương phi mà hắn chọn chính là chủ nhân của tiệt y liệu(6) này……」

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Vinh Nghĩa quận chúa lập tức『 bá』 một cái thay đổi. Không vì cái gì khác, mà chính là tiệt y liệu này ── đúng là từ váy của nàng bị rách ra!

Rất hậu nhìn vải dệt kia, cảm thấy phi thường quen mắt, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra. Mạc Triêu Dao sợ nàng nhìn không ra, vội vàng giúp Thái hậu, chỉ nàng xem Vinh Nghĩa quận chúa. Cuối cùng tầm mắt của Thái hậu, lúc này mới chậm rãi dời về phía Vinh Nghĩa quận chúa, Thái hậu dùng lại trên cái lỗ hỏng to to trên làn váy của Vinh Nghĩa quận chúa……

── quả thật không sai! Này tiệt y liệu đúng là theo quần áo trên người Vinh Nghĩa quận chúa rách ra!

「 Vinh Nghĩa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?」 Thái hậu một tay siết chặc y liệu, hướng Vinh Nghĩa quận chúa lớn tiếng trách mắng.

Vinh Nghĩa quận chúa cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy Thái hậu hung dữ với nàng như lúc này, nhất thời hai chân mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống bên chân Thái hậu, nước mắt lập tức như sóng lớn trào ra, kinh ngạc run sợ nói:「 Thái hậu…… Người nghe Vinh Nghĩa giải thích……」

「 này còn có cái gì để giải thích……」 Mạc Triêu Dao vội vàng ngắt lời Vinh Nghĩa quận chúa, đối Thái hậu nói,「 sự tình rõ ràng là rất đơn giản, Đông Vân Tường Thụy có cảm tình với Phù Dung biểu muội, còn Phù Dung biểu muội thì lưu lại một tiệt y liệu làm vật ước tín. Tài tử giai nhân, lưỡng tình tương duyệt nhất trang mỹ đàm…… Thái hậu, không bằng ta lập tức hạ chỉ, hứa phối(7) cho tiểu vương gia cùng Vinh Nghĩa quận chúa nga?」

Không lâu trước đó, Đông Vân Tường Thụy cầm lấy tiệt y liệu kia tìm đến Mạc Triêu Dao, thỉnh cầu Mạc Triêu Dao giúp hắn tìm vị nữ tử đã lệnh hắn tâm nghi. Mà Mạc Triêu Dao liếc mắt liền nhận ra tiệt y liệu kia là của Vinh Nghĩa quận chúa, chuyện này làm hắn vô cùng cao hứng, nghĩ thầm rằng cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi Vinh Nghĩa quận chúa. Chỉ cần Vinh Nghĩa quận chúa cùng với tiểu vương gia trở lại đại Lí, liền bên người mình cũng thật yên tĩnh ba. Lúc này mới thông thông mang mang(8) tìm gặp Thái hậu cùng Vinh Nghĩa quận chúa, tự mình đem thiên đại tin tức này lập tức thông tri đến các nàng.

「 không, không được……」 Vinh Nghĩa quận chúa khóc lên, thần tình cũng toàn lệ,「 Thái hậu, ta không cần đến đại Lí…… Hoàng biểu ca, ta không cần đến đại Lí……」

Mạc Triêu Dao vội vàng nói:「 ngươi sao lại không chịu xuất giá? Tiểu Vương gia người ta để mắt ngươi, ngươi không thể không chịu làm vợ người ta…… Này không chỉ là vấn đề cá nhân của ngươi, mà còn là vấn đề quan hệ mục lân hữu hảo(9) giữa hy Tương vương triều ta cùng Đại Lí quốc…… Biểu muội, tuy rằng ta cũng biết chính trị hôn nhân không hảo, nhưng là Đông Vân Tường Thụy này, đích thật là người có thể phó thác cả đời…… Văn tài vũ lược, thiên văn địa lý, vô sở bất thông, hơn nữa bộ dạng lại là một biểu nhân tài…… Trên đời này nhiều ít danh môn khuê tú, muốn thành người của hắn mà không được, biểu muội ngươi được hắn liếc mắt ưng thuận, là phúc khí đa hảo nha……」

「 không, biểu ca…… Ta không cần……」

「 không có việc gì không có việc gì, nếu sau khi ngươi qua đó, Đông Vân Tường Thụy hắn dám khi dễ ngươi, trẫm nhất định đến Đại Lí quốc đem ngươi cứu trở về!」

「 không…… Biểu ca…… Ta……」

「 hãy đi đi, không có việc gì đâu, biểu muội, sau khi ngươi đi rồi, trẫm nhất định sẽ rất nhớ ngươi……」

「 không cần, biểu ca……」

「 hảo muội muội, ngươi liền xuất giá đi……」

Mạc Triêu Dao cùng Vinh Nghĩa quận chúa ngươi một câu ta một câu, không ai nhường ai, Hoàng Thái Hậu ở một bên thật sự nghe không nổi nữa, lớn tiếng quát:「 hai người các ngươi câm mồm cho ta!」

Mạc Triêu Dao cùng Vinh Nghĩa quận chúa đồng thời câm miệng, quay đầu nhìn Hoàng Thái Hậu nộ khí đằng đằng, đại khí cũng không dám xuất.

Chỉ thấy Thái hậu nâng Vinh Nghĩa quận chúa đang quỳ trên mặt đất dậy, lau đi nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói:「 yên tâm đi, Vinh Nghĩa, bổn cung tuyệt đối sẽ không đem ngươi gả cho cái tên mặt người dạ thú kia!」

「 mặt, mặt người dạ thú?」 Mạc Triêu Dao hoài nghi chính mình nghe lầm.

Thái hậu chỉ hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói:「 Đông Vân Tường Thụy kia là cái gì, thế nhưng lại có ý đồ đối Vinh Nghĩa của ta, xé rách váy của nàng! Tuyệt đối không thể tha thứ!」

「 Không……. không thể nào?!

Vinh Nghĩa quận chúa cùng Mạc Triêu Dao đồng thời khiếp sợ.

Cường bạo quận chúa, đây chính là tội lớn.

—————–*****—————–

(1)Kí lạc mịch hựu trù trướng: đã đơn độc lại còn ngao ngán.

(2)Tiệt y liệu minh hoàng sắc: mảnh vải màu vàng sáng.

(3)Tiệt y: mảnh vải bị rách.

(4)Thế tại tất đắc: nhất định phải có. (cái này Nguyệt đoán đại a. Bằng hữu nào biết xin chỉ giáo).

(5)Gia công nhuận sắc: thêm thắt đấy mà.

(6)Tiệt y liệu: mảnh vải bị rách.

(7)Hứa phối: hứa hôn. (chắc vậy XD)

(8)Thông thông mang mang: vội vàng bận rộn.

(9)Mục lân hữu hảo: quan hệ lân bang hòa hảo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.