Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 12: Chương 12




Tin tức Thái hậu giam lỏng Đông Vân Tường Thụy không đến nửa ngày đã truyền khắp hoàng cung. Ngay cả A Ly ở tại Thanh Tĩnh Cung cũng đã biết.

Sau khi nghe được tin tức,A Ly vội vàng tìm Mạc Triêu Dao hỏi kỹ đầu đuôi mọi chuyện, lúc này mới hiểu được, nguyên lai thái hậu là hiểu lầm. Tiệt y liệu kia không phải do Đông Vân Tường Thụy theo Vinh Nghĩa quận chúa trên người xé rách, mà là do chính mình không cẩn thận theo Vinh Nghĩa quận chúa trên người làm rách, đúng lúc đó thì Đông Vân Tường Thụy nhặt được mà thôi.

Nói qua nói lại một lúc, gạt được Mạc Triêu Dao, A Ly lập tức phóng đến Cảnh Khôn Cung của vinh Nghĩa quận chúa.

Vinh Nghĩa quận chúa đương nhiên biết A Ly đến vì việc gì, lệnh mọi người thối lui, cùng hắn một mình nói chuyện.

A Ly dĩ nhiên không thể giống Vinh Nghĩa quận chúa bình tĩnh như vậy, gặp bốn phía không có ai, há mồm liền reo lên:「 quận chúa, nếu ngươi không đem sự tình giải thích rõ ràng, tiểu Vương gia hắn– hắn sẽ bị trảm đầu!」

Vinh Nghĩa quận chúa khơi mào khóe mắt, liếc mắt nhìn A Ly, mạn bất kinh tâm nói:「 thái hậu đã nhận định là hắn vô lễ với ta, ta dĩ nhiên vô tội…… Cho dù hắn chết, cũng không có quan hệ gì tới ta…… Ta vì cái gì muốn đi giải thích? Như vậy chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?」

「 ngươi như thế nào lại như vậy! Kia chính là một cái mệnh nha! Huống hồ, lại là tính mệnh của Đại Lí tiểu Vương gia, nếu hắn chết, Đại Lí vương mang binh tấn công Hy Tương thì biết làm sao!」

「 đánh thì đánh nha, dù sao Hy Tương chúng ta binh lực cũng không nhược, thắng bọn họ cũng chỉ chỉ là tiểu thái nhất điệp(1), nếu Đại Lí vương không sợ chết, bất chấp mà đánh thì tốt lắm……」

「 ngươi, ngươi, ngươi……」 A Ly chỉ vào mũi Vinh Nghĩa quận chúa, hắn bị chọc cho tức đến nỗi nói không nên lời.

「 hừ!」 Vinh Nghĩa quận chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn A Ly một cách xem thường,「 tiểu tiện nhân, ta đã nói ta sẽ không buông tha cho ngươi! Hiện tại ngươi lại tự dẫn xác đến tận cửa! Người tới a……」

Tiếng nói vừa dứt, A Ly đã bị một đám thị vệ bao vây.

Vinh Nghĩa quận chúa lạnh lùng nói:「 tiễn khách.」

Bị tầng tầng thị vệ vây quanh, A Ly cũng không hảo phát tác, quái đảng nhất là tự mình lại đi đánh giá cao nàng ta, cứ nghĩ rằng nàng ta nhất định sẽ ra mặt giải thích, hóa giải hiểu lầm. Ôm một lòng hy vọng chạy tới, nhưng kết quả, đối phương căn bản lại trưng ra cái thái độ một chút cũng không liên quan đến mình, khiến trong lòng A Ly một trận lại một trận sinh khí! Nếu đối phương không phải là nữ nhân, hắn đã sớm xông lên đấm cho nàng ta hai quyền để giải hận!

「 Được lắm! Đáng lẽ ta không nên đến tìm ngươi!」

A Ly hận hận trừng mắt nhìn Vinh Nghĩa quận chúa vài lần, thở hồng hộc lao ra khỏi vòng vây của thị vệ, sử dụng chút công phu trong chốc lát liền không thấy bóng người.

Trong lòng A Ly một mớ hỗn độn, một bên chạy, một bên nghĩ:

Hỏng hỏng, bây giờ phải làm sao đây!

Vinh Nghĩa quận chúa không chịu ra mặt, nếu chính mình cứng đầu đi tìm Thái hậu, chỉ sợ chưa nói được nửa câu, đã bị cấm vệ quân đuổi ra! Nhưng nếu để sự việc tùy ý Thái hậu mà phát triển tiếp, không chỉ có Đông Vân Tường Thụy sẽ bị nghiêm trị xử trí, hơn nữa hữu hảo quan hệ giữa Đại Lí quốc cùng Hy Tương, thực có thể bị tan vỡ!

A Ly như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, hắn chẳng qua chỉ là không cẩn thận làm rách y phục của Vinh Nghĩa quận chúa, thế nhưng lại gây ra một cái đại họa như vậy!

Người vô tội nhất, chỉ sợ lại chính là Đông Vân Tường Thụy……

Hắn căn bản cái gì cũng không biết, hồ lí hồ đồ(2) đã bị quan tiến ngục giam, thế nhưng lại bị ghép vào cái tội danh khó nghe như vậy!

Tưởng tượng đến đây, trong lòng A Ly liền dấy lên một trận nan giải, nghĩ cảm thấy thực phi thường có lỗi với Đông Vân Tường Thụy. Âm thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhất định phải cứu Đông Vân Tường Thụy ra!

「 Mạc Triêu Dao!」

A Ly chạy một mạch trở về Thanh Tịnh Cung, một tiếng liền khiến cho Mạc Triêu Dao đang ngồi đọc sách từ trên ghế kéo xuống, lớn tiếng kêu lên:「 Mạc Triêu Dao! Hiện tại là lúc nào rồi, ngươi còn có thể nhàn hạ ngồi đọc sách như vậy sao! Mau đứng lên cho ta, nghĩ biện pháp cứu Đông Vân Tường Thụy ra!」

「 tốt lắm tốt lắm, tiểu điểm thanh ngươi……」 Mạc Triêu Dao một bên giúp A Ly điều chỉnh lại hơi thở, một bên sắp xếp lại đống thư quyển,「 trẫm làm sao nhàn nhã? Trẫm bận rộn làm còn không hết việc, hiện đang lấy những án lệ của các triều đại trước ra phiên duyệt lại lần nữa, chính là muốn tra cho ra, cường bạo quận chúa rốt cuộc sẽ bị phán tội gì……」

「 Vậy ngươi rốt cuộc có tra được hay không?」 A Ly gấp gáp,「 Có thể bị phán chém đầu hay không?」

「 Ân…… Này……」 Mạc Triêu Dao hít một hơi, vô năng vi lực nói,「 trẫm thật đúng là không tra được……」

Ánh mắt đang sáng rọi của A Ly lập tức ảm đạm xuống, thấp giọng lầm bầm:「 tra không ra cũng là chuyện thường thôi…… Này đều là cung đình sửu văn, có quan hệ đến mặt mũi của hoàng thất, còn có danh dự của quận chúa…… Cho dù trước kia thực đã xảy ra sự kiện quận chúa bị thi bạo, chỉ sợ cũng là tư hạ xử lý(3)…… Có lý nào người ta lại công khai thẩm tra trên công đường đâu?」

「 nói cũng đúng……」 Mạc Triêu Dao thật đúng là không nghĩ tới điểm ấy.

「 Hỏng!」 A Ly một tay đánh vào lòng bàn tay, sắc mặt đại biến,「 Nếu như khai đường thẩm vấn, Đông Vân Tường Thụy còn có cơ hội biện giải…… Nhưng nếu là tư tự xử lý…… Thái hậu có thể hay không trực tiếp cho một ly độc tửu, liền đem Đông Vân Tường Thụy xử lý luôn?」

「 ân……」 Mạc Triêu Dao trầm mặc, tự hỏi một chút, liền trả lời,「 lấy tính cách của thái hậu mà nói, thực cũng có thể làm ra loại chuyện đó……」

「 Vậy ngươi còn không mau đi tìm Thái hậu giải thích!」 A Ly không thể chịu được cái tính chậm chạp của Mạc Triêu Dao.

「 Ngươi vì cái gì lại quan tâm Đông Vân Tường Thụy như vậy?」 Mạc Triêu Dao có điểm ăn dấm chua.

「 đương nhiên quan tâm, hắn lần này phải chịu một cái oan không minh bạch rõ ràng, đều là do ta hại! Vinh Nghĩa quận chúa không chịu cứu hắn, ta chỉ còn có thể cầu ngươi……」

「 nếu ngươi muốn trẫm đi tìm Thái hậu để giải thích thì cũng được, chẳng qua……」 Mạc Triêu Dao âm hiểm cười, tiến sát A Ly,「 trẫm không thích làm bạch công, ngươi phải bồi thường cho trẫm cái gì đây?」

「 ngươi là Hoàng Thượng muốn gì có đó! Đừng có gây khó xử cho ta…… Ngươi nhanh đi gặp thái hậu nha……」

Mạc Triêu Diêu cười xấu xa nói:「 tuy trẫm là Hoàng Thượng, nhưng trên đời này, chính là có một thứ, nếu ngươi đáp ứng, trẫm liền vô pháp đắc đáo(4) a……」

「 cái gì nha?」

「 a a……」 Mạc Triêu Dao thân xuất một tay chỉ chỉ vào ngực A Ly,「 chính là tâm của ngươi nha……」

「 ân?」 A Ly có chút nghe không rõ ràng.

「 nếu ngươi đáp ứng trở thành phi tử của trẫm, trẫm liền đi tìm thái hậu giải thích, đem Đông Vân Tường Thụy cứu ra.」

「 ngươi ngươi ngươi……」 A Ly bị chọc giận đến mức đầu lưỡi líu lại.

「 hoặc là, ngươi trước tiên cứ việc giao thân xác giao ra đây…… Coi như vật đính kim cũng được……」

「 ngươi ngươi ngươi……」 Đầu lưỡi A Ly vẫn như trước líu lại.

「 Thế nào? Giao dịch này công bình ba?」

「 công bình cái đầu ngươi! Đừng nói là ngươi không biết cái gì là sinh lý vệ sinh khóa nha!」

「 sinh lý vệ sinh khóa? Đó là cái gì?」

「 chính là…… Chính là khóa giáo thụ『 tính tri thức』! Chỉ có nam và nữ mới có thể cùng nhau trên giường……」

「 nga…… Nguyên lai như thế, như vậy……」 Mạc Triêu Dao một bên nói, một bên ôm A Ly lên, đi về phía giường,「Lão Sư sinh lý vệ sinh của ngươi nhất định không có phụ trách, không có đem những thứ cần dạy dạy cho xong. Hiện tại, trẫm sẽ tự mình giáo giáo ngươi…… Nam nhân cùng nam nhân lên giường như thế nào ba……」

「 ngươi buông ra ta!」

A Ly rống giận một tiếng, tay phải xuất một quyền, hướng trên mặt Mạc Triêu Dao tiêu trí đánh tới!

Chỉ nghe Mạc Triêu Dao『 ai da』 một tiếng, hai tay đang ôm A Ly lơi lỏng, bưng mặt rên rỉ. Còn A Ly thì nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc của hắn, nhảy ra ngoài giữ khoảng cách an toàn, chỉ vào mặt Mạc Triêu Dao nói:「 ngươi đừng tưởng làm cái gì loạn thất bát tao! Đây là là lần thứ hai rồi, sự bất quá tam! Nếu ngươi còn muốn động tay động chân với ta, cẩn thận ta đem ngươi đánh cho đến ngay cả thái hậu cũng không nhận ra!」

Rống một hơi hết mấy lời này, A Ly giống như đang chạy trốn lao ra khỏi Thanh Tịnh Cung.

Để lại phía sau, một tên lại bị đánh sưng đôi mắt – Mạc Triêu Dao, một bên rên rỉ, một bên thầm nhủ hạ quyết tâm,『 lần thứ ba trẫm nhất định ăn sạch ngươi!』

Kỳ thật Mạc Triêu Dao cũng không phải là không quan tâm đến tính mạng của Đông Vân Tường Thụy, mà là hắn biết, chiếu theo tính cách của thái hậu, đang trong cơn tức giận, dù là lời của ai cũng sẽ không nghe. Chỉ còn cách là đợi một thời gian nữa để nàng bình tâm lại, tiêu khí, rồi mới tìm cơ hội hảo hảo giải thích, mới mong thành công.

Huống hồ Đông Vân Tường Thụy dù sao cũng là đại lí quốc tiểu Vương gia, hô phong hoán vũ cả một vùng tây nam. Cho dù thái hậu tái xúc động, cũng tuyệt không thể giết hắn. Cho nên Đông Vân Tường Thụy bị nhốt tại thiên lao trong cung là phi thường an toàn, tạm thời không có nguy hiểm đến sinh mệnh

Nhưng A Ly lại không hiểu ý tứ của Mạc Triêu Dao, hắn chỉ nghĩ Mạc Triêu Dao cũng giống Vinh Nghĩa quận chúa, đối Đông Vân Tường Thụy mà đưa ra biển pháp trừng phạt, một chút cũng không quan tâm.

Việc này khiến A Ly rất nôn nóng, cũng đã mấy ngày trôi qua, chuyện của Đông Vân Tường Thụy vẫn y nhiên không được giải quyết.

Rốt cục, A quyết định làm một động trời– hắn phải cướp ngục!

Nói là làm, hỏi thăm cụ thể vị trí của thiên lao, đương thiên vào buổi tối, A Ly liền hành động.

Đêm dài nhân tĩnh, sâu bên trong hoàng cung, một mạt Ảnh Tử màu đen chợt lóe qua!

Thiên lao ngoại, một tên thị vệ vừa rồi còn đứng gác, chỉ cảm thấy một bên cổ đau nhói, hai mắt tối đi, tay chân tê liệt, cả thân người mềm nhũn ngã xuống đất. Phía sau hắn, A Ly một thân vận y phục dạ hành vội vàng tiếp lấy, đem hắn kéo đến một góc tối, tay chân nhanh nhẹn cởi bỏ y phục của hắn, mặc lên người mình.

Hết thảy chuyện này chỉ phát sinh trong vài phút ngắn ngủi, cho nên không bị bất cứ kẻ nào phát hiện. Chỉ chốc lát sau, A Ly thay đổi xong y phục của thị vệ mới từ một góc sáng sủa đi ra, kéo mạo tử xuống thấp thấp, xuyên qua một loạt thị vệ, hướng sâu bên trong thiên lao đi tới.

“tiểu Vương gia……”

Thật vất vả tìm được tù thất giam giữ tiểu Vương gia, A Ly vội vàng đi tới, bắt lấy song sắt, nhỏ giọng nói “ tiểu Vương gia, ngươi không cần lo lắng, ta là tới cứu ngươi, ta lập tức cứu ngươi ra ngoài……」”

“ ngươi là……”

Ở trong ngục thất lâu ngày, Đông Vân Tường Thụy đã không còn phong độ cùng khí chất như lúc mới gặp gỡ A Ly, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, hắn quả đã già đi rất nhiều, thanh âm nhu nhuyễn vô lực, lại khàn khàn :

“ngươi vì cái gì muốn cứu ta?……”

“bởi vì ta kính trọng ngươi nha! Tiểu Vương gia, ngươi không cần lo lắng, ta đi tìm chìa khóa đến đây!”

Nói xong, A Ly đang định chạy đi, nhưng vừa đứng lên, chợt nghe từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp :

“không cần……”

“ân?” A Ly kinh ngạc quay đầu, hắn không dám tin tưởng rằng Đông Vân Tường Thụy đang nói với hắn『 không cần』!?”

Đang lúc A Ly hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, Đông Vân Tường Thụy nặng nhọc lặp lại lần nữa,「 “không cần…… Ta làm sao cũng không muốn đi……」”

“ ngươi không phát sốt ba, tiểu Vương gia!?” A Ly nghĩ Đông Vân Tường Thụy đang nói hồ lời.

“không thấy được nàng…… Ta làm sao cũng không muốn đi……”

“ ngươi không trốn sẽ chết!”

“chết cũng không sao…… Chỉ cần một ngày không tìm được nàng, ta là chết hay sống cũng không thành vấn đề……”

A Ly vốn hồ lí hồ đồ, nhưng nghe nghe, cũng nghe hiểu ra được một chút. Xem ra Đông Vân Tường Thụy tiều tụy như thế, không phải bởi vì lao ngục hay vì oan ức, mà là vì—bệnh tương tư ?!

“ngươi rốt cuộc muốn gặp ai nha?” A Ly gầm nhẹ, hận không được xông lên đấm Đông Vân Tường Thụy hai quyền, đem hắn đánh cho tỉnh. Lúc này là lúc nào, bảo mệnh là quan trọng nhất, ở đó còn đi quản cái gì nhi nữ tình trường?!

“ là một hoàng y nữ tử…… Chúng ta gặp mặt hai lần, lần đầu tiên là ở dưới hoa đăng, nàng cầm một xuyến nhục hoàn tử, nhìn đông ngó tây phi thường đáng yêu…… Lần thứ hai là ở cạnh bức tường trong cung, nàng nhìn ta cười bỏ chạy, ta chỉ nhặt được một tiệt y liêu mà nàng làm rách……”

…… A?…… A!…… A a?!……

A Ly càng nghe càng hoảng, trán toát đầy mồ hôi lạnh

Nghĩ thầm, người con gái có thể khiến cho Đông Vân Tường Thụy ngày mong đêm nhớ, ko chịu rời đi, lại là tiểu cung nữ do mình giả phẫn trong buổi vũ hội hóa trang ?!

“ đây là cái sự tình gì vậy?!!”

”ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội cùng nàng tái kiến nữa đâu!” A Ly rống lên.

“vì cái gì……” Đông Vân Tường Thụy mệt mỏi nhấc đầu, thanh âm tràn đầy thê sở.

“dù sao ngươi chính là không được gặp!” A Ly cau có nhíu mày, nói một cách phi thường khẳng định, “nàng ta sẽ không tái xuất hiện! Ngươi không cần đợi nàng, mau cùng ta trốn ba!”

Ai ngờ, Đông Vân Tường Thụy trầm mặc một hồi lâu, nhưng kết quả lại là cái từ, “Không……”

“ngươi ngươi ngươi……” A Ly nóng nảy, trong lời nói có chút hổn loạn .

“tiểu huynh đệ, hảo ý của ngươi lòng ta lĩnh, ngươi không cần quản ta……”

“như thế nào có thể nói mặc kệ, cũng không quản!?”

Hiện tại xem ra, Đông Vân Tường Thụy không những vì mình mà vào ngục, còn bởi vì mình mà ngay cả cơ hội chạy trốn cũng vứt bỏ . A Ly càng tưởng càng hổ thẹn, rốt cục cắn răng một cái, hỏi: “ngươi nếu không gặp được cô gái kia thì nhất định không chạy trốn?”

“ân……” đối phương, nghĩ cũng ko nghĩ liền vội vàng trả lời “không gặp được nàng, ta sẽ không tẩu……”

“được! Đông Vân Tường Thụy, ngươi nhìn rõ cho ta!”

A Ly tâm đã quyết, để làm Đông Vân Tường Thụy tỉnh táo trở lại, chỉ còn cách nói rõ sự tình , mình chính là tiểu cung nữ kia. Chỉ thấy A Ly cầm miếng vải đen che mặt gỡ xuống, toàn bộ diện mạo hiện ra ở trước mặt Đông Vân Tường Thụy.

“ta nói thật cho ngươi biết, Đông Vân Tường Thụy! Ta chính là tiểu cung nữ kia, ta tới cứu ngươi! Ngươi theo ta nhanh lên đi!”

A Ly thanh sắc câu lệ rống lên, tiếng nói vừa dứt, không ngờ Đông Vân Tường Thụy đang tựa vào bờ tường khinh ngạc hai mắt tỏa sáng!

Tù thất mờ mờ tối, chỉ có hai mắt Đông Vân Tường Thụy lại tỏa ra hai điểm quang sáng lóe, vừa quái dị mà lại khủng bố, A Ly bị hoảng sợ, nuốt một hơi nước miếng.

“ngươi thực chính là nàng?” Đông Vân Tường Thụy “tạch” một cái đứng lên, vọt tới bên song sắt, bắt lấy cổ áo của A Ly.

A Ly bị hắn kéo như vậy, cả thân thể đổ về phía trước, hai má dán trên song sắt, trong lòng thầm kêu một tiếng “đau nha”

Mà Đông Vân Tường Thụy ánh mắt sắc bén như đao tử đem hắn cao thấp dò xét một lần, rốt cục cũng nhận ra hắn. Ánh mắt vừa rồi hệt như dã thú, rốt cục khôi phục bình thường, vội vàng buông ra A Ly, giải thích nói: “ thực xin lỗi, cô nương…… Ta rất kích động, có hay không làm ngươi bị thương?”

”không…… Không có……”

A Ly kinh hồn phủ định, theo bản năng vỗ vỗ ngực.

Vừa rồi Đông Vân Tường Thụy đột nhiên níu chặt hắn, làm hắn trong nháy mắt đều cũng không có thời gian để phản ứng, cả người đã áp sát vào song sắt, đừng nói chi đến chuyện phản kháng.

A Ly tuy bị dọa, nhưng lại không thể không bội phục tốc độ cũng nỗ lực bùng lên của đối phương.

Quả nhiên, đại lí tiểu Vương lớn lên trong ôn thất đúng là không giống với hoàng đế, không chỉ có bộ dạng thực nam nhân, mà ngay cả công phu cũng luyện rất đến nơi đến chốn. Nếu có cơ hội cùng hắn tỷ thí một chút, không biết ai thắng ai thua đây?

A Ly nghĩ nghĩ, tiện xoa quyền sát chưởng, quả rất mong chờ được thử. Nhưng vào lúc này, chỉ nghe phía sau bỗng truyền đến những tiếng bước chân! Quay đầu vừa thấy, liền phát hiện có vô số thị vệ, lai lịch đã bị phát hiện!

Đối phương quát một câu: “người nào!”

A Ly trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: “Xong rồi, nhanh như vậy đã bị phát hiện!”

“tiểu Vương gia, ngươi tiên trốn, ta yểm hộ ngươi!”

Tình hình cấp bách, A Ly phản xạ có điều kiện hô to một câu, dụng tâm nghĩ ngợi, lại phát hiện Đông Vân Tường Thụy hiện tại vẫn còn bị nhốt trong lao phòng, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát a! Trước kia xem TV kịch mô phỏng kiếp ngục, dùng cái gì kim quang Đại Khảm Đao chém một cái, khóa gì cũng bị chém thành hai nửa, nhưng A Ly hiện tại xích thủ không quyền “trước hết tìm cái chìa khóa!”

”cô nương, ngươi cẩn thận!”

Thấy thị vệ hướng A Ly đánh tới, Đông Vân Tường Thụy lo lắng không thôi, xông lên phía trước bắt lấy song sắt dùng sức lây!

Nhưng cũng may A Ly từ nhỏ tập võ, thân thủ cũng không tệ, không chỉ phản ứng mau lẹ, hơn nữa thân thủ lại nhanh nhẹn, đông khiêu tây thoán, cho dù đối phương nhiều người, cũng không thể thương tổn dù chỉ là một cọng lông trên người hắn. Hơn nữa thừa dịp hỗn loạn, A Ly còn đánh ngã vài tên thị vệ a.

Đông Vân Tường Thụy đứng một bên trợn mắt há mồm nhìn, tâm sinh kính nể, không khỏi âm thầm tán thưởng nói: “ Thật sự là kì nữ! Diện mạo tuy nhu thuận, nhưng quyền cước công phu lại hữu lực! Vương phi đại Lí quốc của ta, nếu không phải nàng thì còn ai!”

Về phần A Ly, từ sau khi xuyên qua Hy Tương vương triều đến nay, hắn vẫn chưa có dịp được hoạt động gân cốt như thế này. Tuy nhiên lúc đánh Mạc Triêu Dao vài quyền, ra tay thì đều có chút bận tâm, bất năng quá ẩn, toàn thân các đốt ngón tay đều sớm đã cứng ngắc. Cuối cùng thì hôm nay hắn cũng chờ được cơ hội này, có thể hảo hảo vận động gân cốt, nếu không được đánh đấm thống khoái, hắn nhất định không từ bỏ ý đồ.

Cho nên A Ly càng đánh càng hưng phấn, chuyện cứu Đông Vân Tường Thụy ra khỏi ngục cũng nhanh chóng quên mất.

Đang lúc này, bọn thị vệ đang công kích hắn đột nhiên động tác chậm lại!

Phía sau vọng lại liên tiếp những tiếng trọng vật ngã xuống đất, hai ba tên thị vệ giống như những gốc cây ngã xuống. Chỉ trong nháy mắt, hơn hai mươi thị vệ đã ngã xuống, không một ai may mắn thoát khỏi!

“a? Các ngươi sao lại thế này, tại sao lại không đánh tiếp?”

A Ly phi thường kỳ quái, nghĩ thầm đại nội thị vệ như thế nào lại còn yếu hơn cả đối thủ trước đây của hắn. Hắn cũng đâu có công kích vào yếu huyệt của bọn họ, như thế nào một người lại hai người tất cả đều ngã xuống a?

Nhưng đột nhiên, Sắc mặt A Ly thay đổi! Lúc ban đầu do không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng hiện tại lại biến thành khiếp sợ cũng sợ hãi.

Bởi vì trên cổ tên thị vệ nằm dưới chân hắn, máu chảy ra là màu đen!

“ này rốt cuộc là……”

A Ly ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát miệng vết thương của tên thị vệ kia.

Miệng vết thương rất nhỏ, như là dùng cái gì châm vào mà thành……

Đang nghĩ ngợi, A Ly lại nhanh chóng kiểm tra cổ vài tên thị vệ khác. Phát hiện thấy miệng vết thương của bọn họ đều giống nhau. Hơn nữa theo như miệng vết thương nơi kim châm đâm vào, còn có một cổ tinh tế tử hắc huyết dịch chảy ra.

“chẳng lẽ là độc châm? “

A Ly đang bực dọc, đột nhiên cảm thấy âm hàn khí từ đỉnh đầu truyền đến! Quanh thân rùng mình! Dọc sóng lưng bỗng cảm thấy một trận ác hàn, theo phản xạ vừa nhấc đầu, liền thấy một Ảnh Tử từ trên nóc nhà cấp tốc đập xuống, hướng mình đánh úp!

—————–*****—————–

(1)Tiểu thái nhất điệp: tiểu=nhỏ; thái=rau quả; nhất=một; điệp=cái đĩa (Nguyệt hem hỉu luôn, ai bit xin chỉ giùm Nguyệt a)

(2)Hồ lí hồ đồ: mơ mơ màng màng, hồ đồ.

(9)Tư hạ xủa lý: xử lý riêng.

(4)Vô pháp đắc đáo: không có gì là không chịu (Nguyệt nghĩ vậy thôi, ko bit có đúng ko nữa).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.