Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 209: Chương 209: Chương 158: Sơ sẩy




Dung Túc canh giữ cách đó không ra, hắn hâm mộ đưa mắt nhìn vào trung tâm của trận pháp viễn cổ, đột nhiên tự đề cử mình: “Cơ công tử, máu ta thì thế nào? Ta có khế ước bản mạng với Mặc Nhi, ta cũng muốn góp một phần lực.”

Cơ Bạch quay đầu nhìn, lạnh nhạt nói: “Dung công tử, máu ngươi thì không cần, hiện giờ thực lực ngươi chưa khôi phục hoàn toàn, mà kiếm này cũng chỉ cần khế ước phu thê thôi.”

“Chậc chậc, người nào đó thật tự mình đa tình, nhưng chỉ là uổng công.” Ngu Nhiễm bắc chéo chân, đắc ý liếc nhìn Dung Túc, hắn đã phát hiện ra tâm tư không trong sạch của tiểu tử này từ sớm rồi.

“Liên quan gì đến ngươi?” Dung Túc thở ra, lại thẳng người lên hơn nữa.

“Tiểu tử, chuyện nên nghĩ ngươi có thể nghĩ, chuyện không nên ngươi đừng nghĩ làm gì.” Ngu Nhiễm nhìn thoáng qua nụ cười như có như không của Sư Anh, hắn ta cũng giống như Cơ Bạch, không thèm đặt Dung Túc vào mắt.

Dung Túc lạnh lùng cười, tên này thật quá ghê tởm. Hắn chỉ không có cơ thể máu thịt mà thôi, hắn cũng không ngờ nữ nhân kia tìm được bốn khế ước nhanh như vậy.

Dù sao cũng là mối tình đầu của hắn, ai mà biết lại rơi phải hoàn cảnh này.

Hắn thầm nghĩ, sớm muộn gì máu hắn cũng nhập vào thanh kiếm kia thôi, đến lúc đó, hắn sẽ là một trong những khế ước chân chính.

Nguyên Anh của Cơ Bạch nhả ra một ngọn lửa tím, Nguyên Anh của Sư Anh cũng nhả lửa vàng kim, hai ngọn lửa cùng chảy xuyên qua thân kiếm, thân kiếm ngày càng mỏng, ngày càng sắc bén.

Tại giai đoạn rèn cuối cùng, Nguyên Anh hai người cũng dần yếu đi, chỉ mới nửa canh giờ ngắn ngủi mà cả hai đã dùng hơn mười viên linh thạch ngũ phẩm.

Cuối cùng, thân kiếm phát ra tiếng coong coong, thoáng nghe như tiếng rồng ngâm. Vầng sáng xung quanh nó cũng thu hẹp lại, hai tay Cơ Bạch không ngừng bấm quyết, từng đợt linh lực hòa với lửa đánh vào bảo kiếm, thần thức của hắn cũng cố khống chế sức lực.

“Xoẹt xoẹt!” Tiếng lửa tí tách truyền ra, thân kiếm lay động không ngừng, cuối cùng phá tan hai ngọn lửa Nguyên Anh bay lên không, lượn vòng trong không trung như rồng, đất trời biến sắc, không gian như đang chấn động run lên.

Mấy người cố sức một hồi, cuối cùng cũng luyện xong một thanh danh kiếm tuyệt thế.

Ngu Nhiễm hiếu kỳ: “Ai cũng bảo làm chậm thì tỉ mỉ, một thanh kiếm không phải đều phải rèn mấy tháng, thậm chí thất bại mấy lần mới thành công sao?”

Dung Túc khinh bỉ liếc hắn: “Ngươi làm đường chủ Kim Ngu Đường mà kiến thức quá hạn hẹp! Làm chậm là nói về người không thuần thục, Cơ Bạch công tử chính là kiếm tu ngàn năm, lại là danh sư đúc kiếm đứng đầu thiên hạ, có danh kiếm gì hắn chưa từng rèn đâu? Huống chi người mang cấp bậc Nguyên Anh là người khống chế được độ lửa, còn gì đáng lo nữa chứ?”

Ngu Nhiễm khinh khỉnh: “Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng biết nịnh hót nha.”

Dung Túc cười lạnh: “Không phục thì ngươi nịnh hót lại đi!”

“Chỉ có người ngoài nịnh hót ta thôi, ta không luân lạc tới mức giống như ngươi.”

“Ta thì thế nào? Người phải nhìn sắc mặt của ta đã có nhiều lắm rồi.”

Ngu Nhiễm cười nhạo: “Chỉ tiếc ngươi không có thân xác, nhìn mặt ngươi nhìn xuyên qua gáy luôn thì có.”

Dung Túc khinh thường quay đầu đi, xoay gáy ra cho hắn nhìn.

Ngu Nhiễm cũng liếc xéo hắn một cái, xoay người đưa gáy vào mặt hắn.

Thanh kiếm kia lượn vòng trên không, nhìn như muốn bay đi mất, may mà Cơ Bạch và Sư Anh đều là Nguyên Anh kỳ, hai người phải hợp lực mới khống chế nó lại được. Thanh kiếm dần dần biến nhỏ, thân kiếm phát ánh sáng vàng tím, loáng thoáng còn có lực lôi điện.

“Quả nhiên là kiếm tốt.” Hai mắt Ngu Nhiễm phát sáng, mừng rỡ tán thưởng.

“Không sai, đường tu tiên vô cùng hiểm ác, từ giờ Mặc Nhi đã có thêm một vũ khí phòng thân rồi.” Cơ Bạch thu hồi bảo kiếm, thoải mái nhét vào tay áo, tiếc là không có vỏ kiếm, nhưng với chuôi kiếm này, vỏ kiếm tầm thường không cách nào hàng phục nó được.

“Mặc Nhi có được thanh thần kiếm này, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.” Sư Anh cười ôn hòa như hoa mùa hè, cũng cực kì vừa lòng với thành phẩm của mình. Cơ Bạch không hổ là chú kiếm sự đứng đầu thiên hạ, kiếm nào do hắn chế tạo cũng là thần kiếm lừng lẫy, không kém hơn Can Tương, Mạc Tà, Ngư Tràng, Trạm Lô chút nào, đều là kiếm tốt người thiên hạ khát vọng có được.

Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được tình ý dạt dào của Cơ Bạch đối với Mặc Nhi ẩn trong thân kiếm, lòng hắn hơi chua chua.

“Thanh kiếm này còn phải truyền lại đời sau, không thể không có tên được.” Dung Túc nhíu mày nói.

“Đúng vậy! Đặt tên gì thì hay đây?” Ngu Nhiễm cũng tham gia náo nhiệt.

“Không bằng gọi là Cơ Anh đi!” Sư Anh cười khẽ.

Kiếm Cơ Anh? Sao không gọi là kiếm Ngu Cơ? Hay là kiếm Anh Túc? Kiếm Cơ Nhiễm? Ngu Nhiễm nhếch miệng, không chịu lấy tên hắn, hai người kia đúng là qua sông đoạn cầu mà.

“Không đúng, kiếm này phải đặt là Cơ Mặc kiếm.” Cơ Bạch lạnh lùng liếc Sư Anh, hắn ta thật biết lợi dụng sơ hở.

“Cơ Mặc kiếm?” Chỉ có tên của Cơ Bạch với Tô Mặc, thật quá đáng.

“Cơ Mặc kiếm thì Cơ Mặc kiếm vậy!” Sư Anh vẫn tươi cười ôn hòa.

Ngu Nhiễm sờ sờ cằm, sắc mặt suy tư, cảm thấy sau này y phục hắn làm ra đều phải làm nhãn hiệu mới được, trên đó viết hai chữ “Mặc Nhiễm”.

“Cơ công tử, ngươi phải nhớ rõ điều kiện ba lượt của chúng ta.” Sư Anh mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm toàn thân nhưng vẫn giữ phong thái như trích tiên, môi phiếm ý cười, nhưng trong bụng lại nghĩ mình chỉ yêu cầu ba lượt đúng là hơi ít. Từ giờ hắn không thể để Cơ Bạch được an bình, phải tạo chút khó khăn cho hắn trước mặt Tô Mặc, sau này còn phải làm thêm một cái tua kiếm khắc tên Sư Anh với Tô Mặc để treo lên kiếm mới được.

Hiện giờ, bốn nam tử đều tự có chủ ý của riêng mình, không ai chịu thua ai.

Nhưng chuyện tình cảm như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.

*

Thời tiết nóng bức, trời vào đêm, trăng sáng sao sáng, không gió không mây.

Hoa Tích Dung đã về khách điếm cùng Tô Mặc, hắn trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng, lề mề quấn quít, làm thế nào cũng không chịu rời đi. Lúc này hắn cũng không nhịn được thầm khinh bỉ mình, mỗi lần gặp nàng hắn đều bị coi thường, nhưng mà hắn cũng hiểu, hắn không phải loại người không có tự trọng.

Tô Mặc nâng mắt, mím môi cười: “Gia còn chuyện gì nữa?” Hắn ta cứ không chịu về phòng mình.

Hoa Tích Dung thấp giọng: “Tiểu Mạch, gia muốn ngươi…”

“Hoa gia còn chưa uống rượu mà đã nói linh tinh gì vậy.” Tô Mặc thở dài.

“Tiểu Mạch thật không biết nhẫn nại, tính tình như ngươi sao làm chuyện lớn được? Gia vẫn chưa nói xong mà, gia muốn ngươi… dùng rượu cùng gia.” Hoa Tích Dung chớp mắt nói tiếp.

“Hóa ra là uống cùng sao?”

“Đúng vậy, Tiểu Mạch muốn uống rượu gì? Gia luôn mang theo bên người.” Hoa Tích Dung lấy nữ nhi hồng, trúc diệp thanh, bồ đào, rượu xanh, đều là rượu ngon mang đến từ Nhân giới, sau đó còn có cả rượu tốt do Ma giới sản xuất ra.

“Nhiều vậy sao? Gia muốn thành quỷ rượu hả?” Tô Mặc kinh ngạc.

“Là nam nhân đương nhiên phải uống rượu rồi, hứng thú của nam nhân không phải chỉ có mấy cái này thôi ư? Hoa Tích Dung chậm rãi châm một chén, nhấp một ngụm nói: “Quyền lực, rượu ngon, giai nhân, tiền tài… Đương nhiên còn có cả thú sưu tập khác nữa, tỷ như danh kiếm, đồ cổ, cơ quan, pháp khí, ngựa…”

“Hoa gia có nhiều sở thích thật, không bằng lần sau mang ra chút thứ giá trị cho ta xem đi?”

“Tiểu Mạch, kì thực thanh kiếm của gia không tệ đâu, chẳng lẽ ngươi không muốn xem?” Hoa Tích Dung nói nửa đùa nửa thật.

“Kiếm gì?” Tô Mặc cũng bưng rượu lên nhấp.

“Kiếm gia mang theo từ khi sinh ra.” Hoa Tích Dung nói mập mờ.

Tô Mặc cũng không có tâm tình đi phỏng đoán, chỉ trừng hắn: “Cùng là nam nhân, có gì hay mà nhìn.”

Hoa Tích Dung nhếch môi, “Nếu Tiểu Mạch là nữ nhân thì sẽ chịu nhìn hả?”

Là nữ nhân thì sẽ xem sao? Có xem không? Tô Mặc lại nhấp một ngụm, mặt không đổi mắt, đến khi chạm phải ánh mắt ép hỏi “có nhìn không” của hắn, nàng rốt cục không nhịn được ho khan, hoàn toàn không còn biết nói gì nữa.

Hắn thích quấn lấy nàng lắm sao? Còn thích động tay động chân, chẳng lẽ hắn là đoạn tụ thật?

Nghĩ vậy, nàng nhắm hai mắt lại, đổi một tư thế ngồi bảo thủ hơn.

Hoa Tích Dung nhìn Tô Mặc chăm chú, hai mắt đầy nhu tình mị hoặc, Yêu Cơ giả nam trang rất khác, khuôn mặt vũ mị xinh đẹp vốn có của nàng đã thay đổi một vài điểm. Tóc trước trán cắt ngắn hơn, tỉa mỏng, lông mày đậm, bớt đi nét mềm mại đáng yêu của nữ tử, tăng thêm vài phần anh khí, nhưng vẫn đẹp đến chết người!

Hắn bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ nàng cho rằng hắn là đoạn tụ thật?

Tô Mặc liếc xéo Hoa Tích Dung, hắn ta cứ muốn nàng thưởng thức thanh kiếm của hắn, yêu cầu này cực kì ti tiện, dù có tự luyến cũng sẽ không ai lôi cái thứ đó ra cho người ngoài thưởng thức chứ?

“Gia, ta đã thấy rồi.” Tô Mặc gõ nhẹ bàn, giọng điệu bình bình.

“Ồ? Ngươi thấy thế nào?” Hoa Tích Dung cười tà.

“Gia không thấy mình đang rất vô vị sao? Gia muốn chọc tức Tiểu Mạch đúng không?” Tô Mặc cố ý trừng mắt, ánh mắt mang chút ý đùa cợt khiến tâm tình nam nhân càng thêm bành trướng.

“Gia thích Tiểu Mạch, gia muốn thẳng thắn với Tiểu Mạch, thân thể gia cũng chỉ có Tiểu Mạch được nhìn thấy thôi.” Hoa Tích Dung ghé sát tai nàng, đột nhiên cắn nhẹ cổ nàng.

Tên yêu nghiệt này, cổ Tô Mặc nổi da gà, nhưng vẫn ngồi ngay bất động như cũ.

Hoa Tích Dung cười cười, biểu hiện của Tô Mặc thật thú vị. Nàng biết rõ nàng càng tránh, hắn sẽ càng quấn vào, nên nàng mới ngồi yên không nhúc nhích, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Nữ tử biết cách ẩn nhẫn, cũng rất tinh quái, nàng cho rằng nàng biến thành mỹ nhân cọc gỗ, hắn cọ vài cái là mất hứng thú ngay sao? Nhưng Hoa Tích Dung hắn là người thật lòng, không phải loại nam nhân hứng thú nhất thời.

Vì vậy Hoa Tích Dung càng càn rỡ hơn, thậm chí còn hôn lên xương quai xanh nàng. Rốt cục Tô Mặc không thể nhịn được nữa: “Chẳng lẽ gia thích nam nhân?”

“Gia thích người bất nam bất nữ.” Hoa Tích Dung cong khóe miệng, nghiêm túc nói.

“Thật?” Tô Mặc khẽ giật mình.

“Giả.” Hoa Tích Dung cười dài.

Nhìn tên nam nhân trở mặt như lật sách trước mắt, mặc dù Tô Mặc không đáp, nhưng lòng lại nghĩ hắn ta cứng mềm không ăn, rất quấn người, quá quấn người, thực khiến nàng không biết làm sao để thoát khỏi.

Hoa Tích Dung cười tà ác, ôm lấy nàng. Tô Mặc đoan trang cao quý, Hoa Tích Dung phong tình vạn chủng, hai người xô xô đẩy đẩy khó tránh khỏi đụng chạm tay chân, sau đó nàng phát hiện mình thật sự đụng phải thứ nào đó đang ngẩng cao đầu. Hoa Tích Dung thầm hít một hơi, lại cười cười: “Thấy thế nào?”

Tay Tô Mặc nóng lên, “Vô sỉ!”

Hoa Tích Dung gật nhẹ: “Gia đúng là vô sỉ.”

Tô Mặc lập tức đứng lên, mở cửa phòng, quay đầu lạnh lùng nói: “Gia đi ra ngoài đi!”

Hoa Tích Dung cười cười chỉnh trang lại y phục, tựa người vào bàn, gõ gõ mặt bàn nói: “Tiểu Mạch, ngoài cửa có khách.”

Tô Mặc giật mình quay đầu, Tạ Thiên Dạ mặc cẩm bào tím sậm thêu chỉ vàng đang đứng bên ngoài, tay chắp sau lưng, tóc dùng kim quan tím buộc cao. Gió đêm lướt qua thổi hai bên tóc mai của hắn bay bay, mà hắn vẫn đang dùng sắc mặt không chút biến đổi nhìn hai người trong phòng.

“Diệp lão đại đến rồi.” Hoa Tích Dung lên tiếng: “Vào uống rượu đi.”

“Các ngươi mới nói kiếm gì vậy?” Tạ Thiên Dạ chậm rãi bước tới, lạnh lùng hỏi.

“Không có gì, gia có sưu tập vài thanh kiếm muốn cho Tiểu Mạch cùng thưởng thức, nhưng Tiểu Mạch lại không cảm kích chút nào.” Hoa Tích Dung cười nhạt.

“Vậy sao?” Tạ Thiên Dạ ngồi xuống, bưng rượu lên hít nhẹ, “Rượu ngon.”

“Diệp lão đại cứ uống thỏa thích, ta không keo kiệt với bằng hữu bao giờ.”

“Rượu chính là độc dược xuyên bụng, thỉnh thoảng uống thì được, nhưng không thể mê. Bụng rỗng cũng không thể uống rượu, nếu không sẽ tự hủy tu vi.” Tạ Thiên Dạ ngẩng đầu lên, hắn luôn biết tự kiềm chế, chưa bao giờ làm việc vô bổ gì, cũng tránh xa rượu và sắc đẹp.

Diệp lão đại đừng lo, có thức ăn, Tiểu Mạch đã mua một ít thứ từ bên ngoài. Tiểu Mạch, ngươi đem ra cho Diệp lão đại đi.” Hoa Tích Dung vén tóc cười.

“Đây là thứ ta mua về, ngươi ăn được không?” Tô Mặc lấy hơn mười món ra.

“Để đó đi, nhắm rượu cũng được.” Hoa Tích Dung gõ gõ bàn.

Tạ Thiên Dạ nhíu mày, liếc nhìn các món ăn trên bàn, không động đũa.

Tô Mặc có chút buồn bực, xem ra hắn đã quen sống an nhàn sung sướng rồi, không phải cái gì cũng chịu ăn.

Hoa Tích Dung tay chống đầu nhìn Tạ Thiên Dạ, cười khẽ nói: “Diệp lão đại, đây là Ma giới, không phải Thiên Không thành. Ta nhớ là ngài đã lâu không ra ngoài rồi thì phải!” Hắn biết Tạ Thiên Dạ không dễ hầu hạ chút nào.

“Đúng là đã lâu rồi.”

“Đã ra thì phải nếm thử mỹ thực, nếu không chẳng phải cô phụ phong thổ xung quanh sao?”

“Ta không đói.”

“Diệp lão đại không thành thật rồi.” Hoa Tích Dung lười biếng nói: “Say xe nhất định là rất khó chịu!”

“Đã khỏe rồi.” Tạ Thiên Dạ tích chữ như vàng, bắc chéo chân, tay đặt thoải mái trên bụng.

Tô Mặc liếc hắn, thời gian nàng ở cùng Tạ Thiên Dạ không nhiều, nhưng vẫn cứ có áp lực khó hiểu, hơn nữa luôn dễ sinh ra cảm giác muốn phục tùng hắn.

Đây là uy áp của người sắp đạt tới Hóa Thần kỳ, nàng từng cảm thụ khí thế này từ sư tôn.

Hắn đã thu liễm uy áp rồi, cũng chỉ người có thực lực Kim Đan hậu kì trở lên mới có thể thoải mái ngồi cùng hắn.

Mà ngườii nhốt nàng, hàng đêm bắt nàng thị tẩm của kiếp trước cũng có loại hơi thở giống như vậy.

Lúc đó nàng gần như không cách nào nhúc nhích dưới uy áp cường đại của hắn, không thể phản kháng, chỉ có thể chịu đựng. Hắn mang đến cho nàng vui thích vô hạn, đưa nàng đến thiên đường hằng đêm, rồi hôm sau lại rơi xuống địa ngục.

Nếu không phải biết rõ cao thủ ở Thiên Không thành nhiều như mây, nếu không phải biết Tạ Thiên Dạ không ham mê sắc đẹp, nàng nhất định sẽ hoài nghi người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.