Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 210: Chương 210: Chương 159: Hai lần vô ý




Nếu không phải nàng biết cao thủ Thiên Không thành nhiều như mây, nếu không phải biết hắn không đắm chìm vào mĩ sắc, nàng nhất định sẽ nghi ngờ người này ngay từ đầu.

Hoa Tích Dung liếc Tô Mặc một cái, cười cười phong tình vạn chủng nói: “Tiểu Mạch, ngươi phải nhớ Diệp lão đại rất kỹ tính, không phải cái gì cũng bỏ vào miệng được. Hơn nữa hắn cũng thích sạch sẽ, thà tích cốc chứ không chịu ăn mấy thứ lung tung bên ngoài đâu, thậm chí lúc nghỉ ngơi cũng phải là giường hắn quen, không thích dừng chân ở chỗ lạ, nếu không sẽ không ngủ được. Cho nên mấy đêm nay hắn đều phải ngồi xếp bằng tu luyện.” Hoa Tích Dung nghiêm túc nói, giống như đang dặn dò quản gia tín nhiệm nhất của mình lần sau đãi khách phải chú ý những điều gì. (*Tích cốc: Người tu luyện đến trình độ nhất định có thể không ăn không uống trong một thời gian dài, hoặc nhịn luôn hoàn toàn)

Có người nói gần vua như gần cọp, là vì sở thích của những người này đều cực kì khó đoán.

Hoa Tích Dung là một thương nhân, hắn quen biết rất nhiều kiểu người, hiểu biết nhiều sự việc, đôi mắt luôn nhìn thấu điểm mấu chốt trên thương trường, điều này khiến Tô Mặc rất kính nể.

Đương nhiên Hoa Tích Dung nói những điều này với Tô Mặc cũng tỏ vẻ hắn coi trọng Tạ Thiên Dạ.

Tô Mặc nhanh chóng giấu tâm tư xuống.

Nam tử kiếp trước kia khác với Tạ Thiên Dạ, mỗi đêm hắn ta đều ở cạnh nàng, ôm nàng ngủ rất yên ổn, đến hừng đông mới rời đi.

Loại nam nhân thích sạch sẽ như Tạ Thiên Dạ sao có thể là nam nhân kiếp trước được?

Tô Mặc liếc xéo Hoa Tích Dung một cái, nếu hắn đã biết chuyện đó, vậy lúc nàng mua đồ ăn về sao hắn lại không ngăn cản? Chẳng những không ngăn cản nàng mà còn bảo nàng đem về nhiều hơn.

Hoa Tích Dung ngồi thẳng lên, cười cười, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa mị hoặc khó kháng cự nổi, “Nhưng Tiểu Mạch đã tự mình chọn lựa thức ăn ngon đem về, Diệp lão đại không ăn thì ta ăn.”

Những đồ ăn này đã để lâu nên hơi nguội, nhưng Hoa Tích Dung vẫn chậm rãi cầm đũa, ăn rất ngon lành, cứ như đang thưởng thức món ăn hiếm lạ nhất thiên h. Hắn uống một ngụm rượu, đôi mắt híp thích thú, mùi rượu thanh nhã xung quanh thấm vào tận trong lòng.

Tạ Thiên Dạ nâng mắt lên liếc một cái, thấy Hoa Tích Dung ăn ngon lành như vậy, hắn vốn không hứng thú nhưng cũng cảm thấy đói bụng.

Hắn ngồi ổn định, cảm thấy đồ ăn nàng mang về cũng miễn cưỡng hợp khẩu vị.

Hoa Tích Dung cười nói: “Diệp lão đại, đều là người một nhà, không cần khách sáo.”

Nghe vậy, Tạ Thiên Dạ nở nụ cười cao quý, “Được, cung kính không bằng tuân mệnh.”

Dứt lời, hắn chậm rãi cầm cái bát sứ Thanh Hoa màu trắng trước mặt lên, là món mì sườn duy nhất còn nóng hổi trên bàn, tư thế dùng bữa của hắn cũng cực kì tao nhã, không hổ là vương tôn công tử cao quý được giáo dục tốt. Vẻ mặt hắn cũng không thay đổi, ăn rất chậm rãi, cũng chưa nói có thích hay không.

Cuối cùng hắn lấy khăn trắng thêu mai vàng tao nhã lau miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Ta no rồi.”

“Nếu Tạ lão đại đã dùng cơm xong, hay là chúng ta cùng phẩm rượu đi.” Hoa Tích Dung cười tủm tỉm.

“Cũng được, chúc ngươi sớm trở thành đế vương Ma giới.”

“Đa tạ lời may mắn này, Tiểu Mạch, rót rượu.”

Tô Mặc yên lặng nhìn bọn họ, thật cẩn thận rót rượu cho hai người.

Nàng đã hiểu, ngay lúc nàng mang thức ăn về, Hoa Tích Dung đã biết trước tật xấu của Tạ Thiên Dạ nên mới muốn nàng chuẩn bị nhiều hơn một chút, sau đó lại tỏ vẻ ăn rất ngon để gợi cảm giác thèm ăn của hắn ta, dụ dỗ đối phương thưởng thức, như vậy mới có thể mời Tạ Thiên Dạ uống rượu.

Rượu ngon luôn giống như chiếc chìa khoá thần kỳ dùng để bắt đầu cuộc trò chuyện, hiện tại có lẽ hai người đã có thể thảo luận những việc quan trọng, thậm chí còn không hề lo ngại đề cập đến một số chuyện hợp tác sâu hơn, chậm rãi kéo gần quan h. Dù sao cơ hội để thân thiết quan hệ với Tạ Thiên Dạ cũng không có nhiều, Hoa Tích Dung quả là một thương nhân - một chính khách có tâm cơ giảo hoạt, thật vô cùng thú vị.

Vì thế, Tô Mặc nhìn Hoa Tích Dung, lần đầu tiên nàng nghiêm túc xem xét nam nhân yêu mị này.

Hắn quả thật là lam nhan họa thủy! Từng cử động, mỗi cái nhíu mày, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói giọng điệu, lúc nào cũng đều toát sức quyến rũ câu hồn đoạt phách!

Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng hắn lại là một người đáng thương đã mất đi cha mẹ từ nhỏ, những người bên cạnh lại như hổ rình mồi, đương nhiên hắn sẽ cảm giác đau thương, cũng nghĩ rằng mình bị mọi người trên đời bỏ rơi!

Một thiếu niên, ở trong hoàn cảnh như thế, người xung quanh đều trăm phương nghìn kế muốn cướp đi toàn bộ của hắn, hãm hại hắn, tính kế hắn, khiến cho hắn không thể không nhanh chóng trưởng thành đứng lên phản kháng. Tuy tâm lý hắn trưởng thành sớm, nhưng đối mặt với đả kích tra tấn khắp xung quanh, nội tâm của hắn cũng không thể tránh được trở nên méo mó, vặn vẹo.

Nam nhân như vậy sẽ không dễ tin ai, cũng sẽ không thích bất kì ai.

Hoa Tích Dung, diện mạo của hắn thật rất dễ khiến nữ nhân điên cuồng, nhưng thân thế lại cực kì đáng thương.

Nữ nhân luôn là loài động vật mẫu tính dễ cảm thông, khi ở cùng hắn, tuy Tô Mặc buồn bực nhưng cứ nghĩ đến những việc hắn đã gặp, nàng lại luôn chậm rãi kiềm chế lửa giận xuống.

Nàng biết loại nam nhân này, thứ trong lòng hắn khao khát nhất thật ra chính là sự quan tâm của người ngoài.

Không biết vì sao, nàng không thể nào chán ghét được.

Hai nam nhân cùng nhau uống rượu, nói những liên quan đến quốc sự, chính sự, quân sự, Hoa Tích Dung nói hết những nội dung hội nghị trong mấy ngày nay luôn một lần.

Tạ Thiên Dạ chậm rãi lắng nghe, ánh mắt trầm ngâm suy tính, đôi lúc phát biểu hai câu ý kiến riêng.

Hoa Tích Dung nửa đùa nhắc đến người bên cạnh lão phu nhân, vui vẻ nói ra mưu kế của Tô Mặc.

Hoa Tích Dung nhếch môi, thấp giọng: “Chậc chậc, Diệp lão đại không thấy đâu, tên quý tộc đó rất ngông cuồng tự đại, dám muốn Tiểu Mạch làm luyến đồng cho hắn. Gia hiếm khi để ý một người như thế, cuối cùng lại bị Tiểu Mạch đá vào trong nước, lão vu bà nhất định sẽ đối phó với nàng.”

Tạ Thiên Dạ không lộ cảm xúc gì, “Vừa nãy ngươi nói ngươi đã hạ thư khiêu chiến sao?”

“Đúng, gia đã hạ chiến thư.” Hoa Tích Dung đưa chén cho Tô Mặc rót rượu, lúc hắn nói chuyện, hắn luôn thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Mặc, trong mắt chất chứa tình ý.

“Bất kì kẻ nào cũng có nhược điểm, chỉ cần là nhược điểm trí mạng thì việc đối phó với lão yêu phụ kia sẽ rất dễ dàng.”

Hoa Tích Dung cười cười, bỗng nhiên nhìn Tô Mặc nói: “Tiểu Mạch, ngươi cảm thấy bà ta có nhược điểm gì?”

Tô Mặc đang thất thần không chú ý, nào ngờ hắn lại hỏi mình. Nàng ngẩn ra, sau đó hiểu được hắn muốn hỏi cái gì, liền trả lời đúng mực: “Hiện tại lão phu nhân đang là Nguyên Anh hậu kì, tuy có thể sống thêm một nghìn năm, cũng có lẽ có rất nhiều phương thuốc giúp sống thọ, nhưng có ai lại không muốn mình trường sinh bất tử chứ? Bà ta muốn tăng thực lực nhưng tiếc là ta đã giành mất truyền thừa của Thánh nữ giáo, hiện giờ có lẽ bà ta đang hận ta thấu xương, cho nên tuổi thọ chính là nhược điểm lớn nhất của bà ta.”

Nghe vậy, khóe miệng Hoa Tích Dung cong nhẹ, nàng nói rất đúng, lão phu nhân tuy sống lâu nhưng cũng đã đến điểm cuối rồi. Mặc dù Ma giới có rất nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ, nhưng thực lực đó đã là cực hạn họ có thể đạt được.

Hắn lập tức vỗ vỗ vai nàng, cười nói: “Tiểu Mạch nói không sai!”

Tô Mặc đăm chiêu, “Bà ta đã nhiều tuổi như thế, tu vi tăng lên chậm chạp, vì sao lại phải nạp nhiều trai lơ?”

Hoa Tích Dung không nhịn được phì cười, “Bởi vì Lạt Ma ở nơi này thích thân pháp song tu, lão phu nhân lại là người ủng hộ bọn chúng, một số Lạt Ma bóp méo xuyên tạc Kinh Phật, không giữ giới luật, kéo bè kết phái, công kích lẫn nhau. Người xuất gia vốn không phóng túng bừa bãi, bọn chúng lại lấy tượng Phật ôm nhau làm đại diện cho cảnh giới tối cao, một cái viết từ bi, một cái viết trí tuệ, hợp hai làm một thành Hoan Hỉ Thiền, cho rằng có thể đến gần cảnh giới tu thành Phật, tuổi thọ vô cùng tận, chẳng qua chỉ là những trò hề lừa mình dối người mà thôi. Cho nên lão phu nhân mới say mê phương pháp này, tìm kiếm trai lơ trẻ tuổi khuôn mặt xinh đẹp, thải dương bổ âm (lấy dương khí làm đầy cá âm khí), từ đó xao nhãng bỏ bê việc tu hành.”

Tô Mặc nhíu mày: “Thật sự có tác dụng sao?”

Hoa Tích Dung cười, “Nhân giới các người luôn niệm Kinh bái Phật nên lòng người mới có thể trong veo như nước, không gợn sóng, nhưng Ma tộc lại đắm chìm trong bể dục cả ngày, tu luyện đủ loại thuật pháp, lúc đầu cũng có thể duy trì bảo dưỡng nhan sắc, nhưng dù sao cũng chỉ là trò lừa bịp tà môn ma đạo, không thật sự kéo dài được tuổi thọ, ngược nhưng còn tăng thêm cơ hội cho ta.”

Tô Mặc suy tư, “Thì ra là thế.”

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn sắc mặt của Tạ Thiên Dạ.

Hoa Tích Dung vừa rót rượu cho Tô Mặc vừa nói tiếp: “Nhưng ta có thể đả kích yêu phụ kia trên nhiều phương diện khác nhau, dễ nhất vẫn là buôn bán.”

Tạ Thiên Dạ nghiêng người dựa vào ghế, nhìn Hoa Tích Dung với vẻ tán thưởng, ánh mắt hắn loé tia sáng âm u, giọng điệu tuỳ ý: “Hoa công tử là thương nhân, luôn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người ngoài không thể thấy được, chỉ dựa vào tài lực và bản lĩnh mà các hạ đã tích góp sau nhiều năm qua, đương nhiên có thể dễ dàng thâm nhập được vào giới quý tộc, nghe ngóng được những nội dung mà người thường khó có thể tiếp xúc đến. Các hạ củng cố thế lực thông qua kinh doanh mua bán, đạt được mục đích của mình, cũng có thể phát hiện ra một số vấn đề rõ ràng hơn.”

Hoa Tích Dung cười sâu kín, “Diệp lão đại cũng là người có mắt nhìn rất tốt.”

Hiện giờ phạm vi thế lực của lão phu nhân ngoài các nông trang vùng đồng nội ở xung quanh các thành thị lớn Ma giới, thì còn có các nông trường lớn, giao thông, mặt hàng gạo, vải, trà, ngựa. Bất kì mặt hàng nào cũng cần phải buôn bán phát đạt, nguyên vật liệu phong phú, thì mới có thể cung cấp cho toàn bộ nhu cầu của mọi người. Nhưng tay Hoa Tích Dung đã duỗi tới từ sớm, hoàn toàn có thể khống chế mọi thứ, vậy mà lão phu nhân lại không chút bận tâm đến những việc này.

Ánh mắt Tô Mặc sáng ngời: “Hoa gia, nếu ta không đoán sai, thời điểm đối phương công kích vào thành trì, ngươi cũng sẽ rút củi dưới đáy nồi trong thành trì của đối phương, khiến toàn quân đối phương hoàn toàn bị tiêu diệt phải không?”

Hoa Tích Dung lập tức mỉm cười, “Tiểu Mạch nói rất đúng, gia đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Hắn nhìn về phía Tạ Thiên Dạ, “Không biết đến lúc đó Diệp lão đại có bằng lòng ra tay giúp đỡ ta hay không?”

Tạ Thiên Dạ nhàn nhạt nói: “Hoa công tử đã nói vậy, đương nhiên ta sẽ giúp.”

Hoa Tích Dung cười: “Đa tạ.” Bữa rượu hôm nay xem ra không mất công vô ích.

Sau đó, Tạ Thiên Dạ đứng dậy cáo từ, nam trang màu tím dưới ánh trăng càng hiện vẻ tinh xảo, dáng người thon dài, hoàn mĩ như ngọc bích nhanh nhẹn rời đi theo gió.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Tô Mặc và Hoa Tích Dung, lúc này Tô Mặc đã bị Hoa Tích Dung rót hơn ba ly rượu, ánh mắt đã có chút hồ đồ mờ mịt.

Hoa Tích Dung nhìn Tô Mặc ngã trái ngã phải, hắn nhịn không được cười rộ lên, xem ra đêm nay hắn có thể tiếp tục thực hiện âm mưu rồi.

Tô Mặc bỗng nhiên trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi còn chưa trở về? Dính vào ta như thế để làm gì?”

Hoa Tích Dung cười quỷ dị, “Để nàng một mình, sao gia lại yên tâm được?”.

Hai má Tô Mặc ửng đỏ như bảo thạch, ánh mắt nàng dần dần mông lung mơ hồ, “ Hoa gia lại định làm gì đây?”

Hoa Tích Dung yên lặng đếm vài tiếng, nhìn Tô Mặc nằm sấp trên bàn, đôi mắt to ngập nước vẫn mở, lông mi dày đậm cong cong, hắn ho hai tiếng, nói: “Đương nhiên là muốn làm vỏ kiếm cho nàng.”

“Vì sao lại phải làm vỏ kiếm cho ta?” Tô Mặc thì thào.

“Tuy rằng kiếm lúc trước không quý báu như kiếm của gia nhưng cũng không tệ lắm, gia chờ nàng thích ứng được rồi mới có thể tìm nàng.”

Nghe hắn nói thẳng thắn ra như thế, lại cảm thấy thân hình hắn cứ lúc ẩn lúc hiện, Tô Mặc có chút buồn phiền, nàng đè ngón trỏ lên môi “suỵt” nhẹ một tiếng, “Gia đừng ồn ào nữa, ta choáng đầu.”

Hoa Tích Dung cười cười, hắn đã pha vài thứ rượu khác vào trong rượu gạo, đương nhiên rất dễ say.

“Tiểu Mạch, gia đưa nàng một trăm viên Ma thạch, nàng cho gia ở lại đây với nàng được không.” Hoa Tích Dung giở lại trò cũ, nhưng không ngờ nàng lại nâng giá lên.

“Hai trăm viên, không thiếu một viên nào.” Tô Mặc ở cùng hắn đã lâu, đương nhiên có chút tiềm chất gian thương.

“Hai trăm thì hai trăm, chỉ cần gia có tiề, gia luôn sẵn lòng tiêu dùng trên người nàng.” Giọng hắn đè thấp, phiêu đãng như có như không.

“Gia, một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Tô Mặc lập tức đứng lên cười tủm tỉm, nhưng bước đi lại loạng choạng muốn ngã, trong lúc hoảng hốt, nàng không nhịn được phát ra một tiếng hô nhỏ mềm mại.

Thấy vậy, bỗng một bàn tay to, khoẻ mạnh hữu lực đỡ lấy nàng, Hoa Tích Dung cũng dùng sức ôm chặt đỡ nàng lên giường. Hắn chôn mặt vào gáy nàng, cắn cắn da thịt nàng, hơi thở phả nhẹ lên, “Tiểu bảo bối tâm can của gia, hiện giờ nàng hơi ngốc ngốc rồi đó.”

“Hoa gia, ngươi gọi ta là gì?” Tô Mặc ngồi trên đùi hắn cười tủm tỉm, mềm mại dựa vào ngực hắn.

“Nàng là tiểu bảo bối tâm can của ta.” Hoa Tích Dung lặp lại lần nữa.

“Chẳng lẽ Hoa gia thích ta thật sao?” Tô Mặc nhíu mày nhìn hắn.

“Ừ, gia thích.” Giọng hắn khàn khàn.

“Vì sao?” Tô Mặc kinh ngạc.

“Thích chính là thích, nhìn nàng, gia cảm thấy chúng ta là cùng một loại người, đương nhiên phải ở cùng nhau rồi.” Cánh tay Hoa Tích Dung siết lại vài phần.

Tô Mặc ngẩng đầu lên nhìn, đưa tay ôm cổ hắn, chăm chú vào đôi mắt hắn, cười mê hoặc: “Lần này gia định dùng bao nhiêu Ma thạch để đổi lấy một nụ hôn của Tiểu Mạch đây?”

Hoa Tích Dung nhíu mày nghĩ: Chẳng lẽ nàng còn nhớ sao, lần trước rõ ràng nàng uống rượu mà?

Trong phòng tràn ngập hương thơm, ngọn đèn lưu ly trên bàn và đồ gỗ lim hoa lệ càng khiến cho không khí tăng thêm ba phần vui vẻ, rèm gấm giăng xung quanh giường, mặt gương mạ vàng óng ánh rực rỡ trên đỉnh đầu kia chiếu xuống hai người như trong đêm động phòng hoa chúc.

Đột nhiên, hắn nhớ tới loại người chỉ có thời điểm uống rượu mới có thể nhớ lại sự việc của lần uống rượu trước, nghĩ vậy, môi Hoa Tích Dung không nhịn được cong lên, tốt lắm, rất tốt, ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta.

“Mặc Nhi, nàng còn nhớ lần trước chúng ta đã làm gì không?” Hoa Tích Dung hỏi sâu xa.

“Nhớ, ngươi đã hôn ta, một trăm viên Ma thạch đổi một nụ hôn.” Đầu ngón tay Tô Mặc nhẹ nhàng vẽ vài vòng trên người hắn.

“Gia hỏi nàng, nếu là khế ước thì cần bao nhiêu viên Ma thạch?” Hoa Tích Dung hít một hơi thật sâu, nhanh chóng hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

“Khế ước?” Tô Mặc chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu mọi việc, thong thả hỏi: “Hoa gia, ta đã là quản gia của ngươi rồi mà? Chẳng lẽ là khế ước phu thê?” Mặc dù nàng uống rượu nhưng vẫn có thể nghĩ ra được một số chuyện không hợp lí.

“Ừ.” Tim Hoa Tích Dung nhảy lên thình thịch, nghiêm túc gật đầu.

“Hoá ra gia đã biết ta là nữ nhân?” Tô Mặc cười như trút được gánh nặng.

“Đương nhiên biết, gia cũng không phải đoạn tụ gì đó đâu.” Hoa Tích Dung ôm hông nàng, kề sát tai nàng thấp giọng nhỏ nhẹ: “Mặc Nhi, nói cho gia, lập khế ước phu thê cần bao nhiêu viên Ma thạch? Cho gia một cơ hội được không?”

Tô Mặc bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, không nói lời nào, ánh mắt cũng chuyển thành nghiêm túc.

Vẻ mặt Hoa Tích Dung nhất thời hoảng hốt, sợ nàng từ chối, lúc đó không phải hắn đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Rồi sau này dù mỗi ngày chuốc nàng quá chén cũng không thể làm được chuyện gì.

Đồng hồ cát chậm rãi chảy xuống, thời gian trôi qua rất nhanh.

Rốt cuộc, Tô Mặc vươn năm ngón tay, cười cười nói: “Hoa gia, năm nghìn viên Ma thạch Nhị phẩm, ta sẽ lập khế ước với ngươi.”

Hoa Tích Dung cười đến không ngậm được miệng, tim hắn đập thình thịch, cũng bất chấp mình có kiếm đủ hay không, nhị phẩm Ma thạch, tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ, “Được được được, Mặc Nhi, dù nàng có bán cả gia, gia cũng vẫn sẽ gom đủ cho nàng.”

Hắn khẩn trương nói: “Mặc Nhi, chúng ta lập khế ước nhanh nào.”

Tô Mặc vươn tay, “Hoa gia, đưa Ma thạch cho ta trước đã.”

“Hiện giờ trong tay gia không có nhiều như vậy.” Hoa Tích Dung nóng nảy sốt ruột, sợ nàng bỗng nhiên ngủ mất.

“Lập khế ước xong lỡ như gia đổi ý, muốn quỵt nợ thì làm sao bây giờ?” Tô Mặc bĩu môi.

“Mặc Nhi, gia tuyệt đối không lừa nàng mà.” Hoa Tích Dung gần như muốn thề với trời luôn rồi.

Tô Mặc rốt cuộc bỏ qua cho hắn, nghĩ ra một biện pháp tạm thời, “Vậy… Gia ghi giấy nợ trước thì thế nào?”

Hoa Tích Dung cười quyến rũ, “Được, gia lập phiếu nợ cho nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.