Ngày xuân, sau giờ ngọ, không khí trong vườn dần dần mát mẻ, sương mù lượn lờ quanh hồ sen.
Hạ Phong lập tức hút ngụm khí lạnh, hơi ê răng nói: “Nhiễm công tử, người không phải nói đến người kia chứ?”
Nhiễm công tử dùng quạt che miệng, cười nhẹ: “Không sai, ngươi nhất định là
đã nghĩ tới, không hổ là người Hạ gia, kiến thức sâu rộng.”
“Nhưng mà, chỉ sợ người này không dễ mời như vậy.” Hạ Phong được Ngu Nhiễm khen ngợi cũng không thấy vui vẻ.
“Nếu đã như vậy, Hạ công tử, ngươi liền đi liên lạc với nam tử kia xem thế
nào?” Ngu Nhiễm bưng chén sứ thanh hoa để ở bên người lên, chậm rãi nhấp một ngụm, miệng còn lưu lại dư hương thấm lạnh.
Đoạn thời gian này hắn quá mức bận rộn nên đã lấy trà thay rượu, để có thể nâng cao tinh thần.
“Nhiễn công tử, vì sao lại là tại hạ?” Hạ Phong nhíu mi, dường như vô cùng không tình nguyện, thở dài một tiếng.
“Ngươi liên hệ với hắn, ta đương nhiên có thể ở một bên bảo vệ ngươi.” Ngu Nhiễm mở đôi mắt đẹp ra, nhìn thẳng đối phương.
“Công tử, người nọ tâm tư thất thường, không thể nắm bắt, ngươi thật sự có
thể bảo vệ được ta?” Hạ Phong rất bất mãn với Ngu Nhiễm, cảm thấy đối
phương đang rắp tâm bất lương.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cứ làm theo lời ta nói là được.” Ngu Nhiễm phe phẩy quạt, tựa tiếu phi tiếu, miễn cưỡng nói.
“Này…” Vẻ mặt Hạ Phong vẫn chần chờ, so với phong thái tiêu sái lúc trước hoàn toàn bất đồng.
“Hạ Phong! Nếu ngươi còn ở đây do do dự dự, khúm núm sợ sệt, ra sức khước
từ, cẩn thận bản công tử khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng của
ngươi. Bản công tử nghe nói gần đây ngươi mới mua ba tòa nhà, chuẩn bị
đón dâu, hơn nữa là một lần cưới ba người, thật đúng là gánh nặng đường
xa.” Ngu Nhiễm cười đến đắc ý, tất nhiên biết nên uy hiếp đối phương như thế nào.
Hạ Phong thẹn đỏ mặt, tâm không cam lòng tình không
nguyện gật gật đầu: “Được được được, ta chỉ phụ trách liên lạc người
này, có thành công hay không ta cũng không biết.”
“Chậm đã, ta có vật này cho ngươi.” Mắt Ngu Nhiễm tà nghễ liếc hắn một cái.
“Thật sao? Công tử định đưa lễ vật trước cho tại hạ sao?” Hạ Phong buồn bực nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tiểu tử, nói bậy bạ gì đó, vật này là độc nhất vô nhị, bản công tử tất nhiên phải giữ lại cho mình dùng.” Nói xong, Ngu Nhiễm cẩn thận lấy ra một
món đồ thủ công cực kỳ tinh xảo trong tráp ra, nó có đôi cánh tinh thuần như băng, hàn quang lẫm lẫm, đôi mắt là hai viên ngọc quỷ dị, lóe quang mang ngũ sắc mơ hồ, đúng là linh thạch thượng phẩm chỉ có ở Tu Chân
Giới, giá trị khó có thể đoán được. Vật ấy là một con chim cơ quan xinh
đẹp, không phải bằng gỗ, cũng không phải tục vật, nhất định không phải
là vật phàm.
“Đây là chim đưa tin cực phẩm?” Hạ Phong ngẩn ra.
“Không sai, ngươi nhớ rõ một lát nữa phải dùng danh nghĩa Hữu hộ pháp Kim Ngu
Đường nói chuyện với hắn, người nọ chắc chắn sẽ cho Kim Ngu Đường chút
mặt mũi.”
“Nếu công tử quen biết với hắn, lại có chim đưa tin, vì sao công tử không tự mình liên lạc?” Hạ Phong nghi ngờ hỏi.
“Hạ Phong à Hạ Phong! Có đôi khi bản công tử không thể không dùng thủ đoạn, để đối phó với loại người không tầm thường thì phải dùng biện pháp
không tầm thường. Chỉ khi bản công tử không tự mình tìm hắn, hắn mới có
thể mau chóng đáp lời, binh dã quỷ đạo dã*, đây là phương pháp khích
tướng.”
(* Dùng binh đánh giặc không ngại hành động dối trá. Một
trong những binh pháp Tôn Tử. Muốn đánh nhưng giả như không muốn đánh,
muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa. Lấy lợi mà dụ kẻ tham,chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh,
khiêu khích kẻ hay giận dữ.)
Nói xong, hai hàng lông mày của Ngu
Nhiễm nhếch lên, vẻ mặt tính kế, cười ôn nhu lại tà mị: “Nhớ chút nữa
nói chuyện giọng điệu không cần quá cung kính, nhất định phải cử trọng
nhược khinh, không nhanh không chậm như ngươi ngày thường mới được.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Hạ Phong rốt cục cũng hiểu được ý hắn.
Hắn xoay người vỗ vỗ đầu chim cơ quan, chậm rãi thở dài một hơi, nói mấy
câu với chim cơ quan: “Cái kia… Tại hạ chính là Hữu hộ pháp của Kim Ngu
Đường – Hạ Phong, xin hỏi Hoa công tử có ở đó hay không? Nhiễm công tử
nhà ta nhàn rỗi, muốn tìm ngươi phẩm trà luận đạo, nhưng mà hiện tại
người đột nhiên bề bộn nhiều việc không có thời gian tự mình tìm ngươi.
Vì thế, tại hạ gửi lời lại cho ngươi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ công tử
giao phó, Hoa công tử không cần vội trả lời, nên làm cái gì thì làm cái
đó, nếu ngày sau nhớ tới, gửi một tin phản hồi là được.”
Dứt lời, hắn vỗ vỗ đầu chim. Đôi mắt bảo thạch của con chim trở nên lóng lánh, tiếp theo “Phành phạch” vỗ cánh bay ra ngoài.
Phi điểu vỗ cánh trên không trung, trông sống động y như thật, nhìn không ra manh mối gì khác thường.
Trông thấy cảnh ấy, Tô Mặc dừng điệu múa lại, khoanh tay đứng ở ven hồ như
đang thất thần, nhìn chim cơ quan đến không chớp mắt, mắt đẹp yên lặng
như nước mùa thu, sâu trong đôi đồng tử như có lửa, thần trí bất giác
chậm rãi bay xa.
Nàng nhớ tới năm đó A Anh từng dạy nàng một loại chim truyền âm, đó là cực phẩm trong cơ quan thuật.
Tuy rằng con trước mắt rất tinh quý, nhưng cấu tạo hoàn toàn không khác
biệt, bất luận cách xa muôn sông nghìn núi cũng đều có thể tìm được
người mình muốn liên hệ.
Từ rất lâu về trước, sau khi A Anh mất
tích, nàng đã làm ra hơn mười con chim cơ quan thay nàng đi tìm hắn, một khi hắn nhìn thấy chim cơ quan thì sẽ nhớ đến nàng, sau đó chim cơ quan sẽ mang tin tức của hắn quay trở lại.
Chỉ tiếc, tất cả cuối cùng đều không trở về.
Nàng thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải hắn đang bế quan hay không, nhưng nàng biết hắn nhất định vẫn còn sống.
Vật đổi sao dời, sau khi trọng sinh, nàng luôn có một loại suy nghĩ sâu xa, tình yêu rốt cuộc là loại tình cảm thâm thúy như thế nào, khiến người
ta kìm lòng không được mà muốn truy đuổi.
Nàng tự nhủ trong lòng, nếu gặp lại hắn một lần nữa, có thể không thể kìm chế được tình cảm của mình như lần trước nữa hay không?
Để tay lên ngực tự hỏi: Tô Mặc ơi Tô Mặc, hai kiếp chấp nhất tình cảm này, là vì muốn tiếp tục tình
duyên kiếp trước? Là vì báo ân? Hay là vì muốn cởi bỏ sự mê luyến?
Bất tri bất giác, ánh mắt nàng nhìn theo bóng dáng của chim cơ quan, cho
đến khi nó biến mất trên trời xanh nàng vẫn cứ ngơ ngẩn thật lâu.
Ngu Nhiễm chuyển mắt, nhìn thấy Tô Mặc không biết vì sao có phần ưu thương, vẻ mặt này hắn chưa bao giờ thấy qua trên người nữ nhân cường thế này,
ánh mắt hắn liền thay đổi hỏi: “Khanh khanh, hình như nàng rất có hứng
thú với vật ấy, đây là con chim mà ta dùng giá cao mua về, độc nhất vô
nhị trên thế gian.”
“Đúng rồi, chim đưa tin của Nhiễm công tử là từ nơi nào đến? Có thể nói cho ta biết hay không?” Tô Mặc nhướng mi hỏi.
“Khanh khanh nếu muốn biết, buổi tối phải múa cùng ta, thế nào? Chỉ có hai
người chúng ta, ta còn có thể giúp nàng cởi vũ phục ra, nàng hiện tại đã mặc nó ba ngày, nữ hài tử không tắm rửa thay quần áo sợ là không tốt
lắm đâu!” Ngu Nhiễm lộ ra nụ cười tà mị, chỉ sợ thiên hạ không loạn nói.
Cảm xúc hoài niệm bị lời nói của đối phương đánh vỡ trong nháy mắt, sắc mặt Tô Mặc khẽ biến, liếc xéo hắn: “Ai nói tắm rửa thì không được mặc y
phục?”
Ngu Nhiễm lập tức chậc chậc lắc đầu: “Y phục ướt sũng còn ra thể thống gì nữa? Rất dễ sinh bệnh, không phải sao?”
Tô Mặc cũng trả lời lại một cách mỉa mai: “Chính công tử bỏ thêm cấm chế
trong y phục, sau khi ta giải trừ cấm chế bộ y phục này liền vô dụng,
không phải sao?” Ngu Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, dù sao cấm chế cũng là
trận pháp hoàn hảo nhất, hắn muốn cởi bỏ cũng phải lao tâm lao lực. Nữ
tử này tuy hiểu được đạo luyện khí, nhưng luyện khí sư có thể hiểu được
cấm chế trận pháp cũng không nhiều, nhiều nhất chỉ biết được hơn mười
loại. Nhưng nữ tử này nói là có thể giải trừ cấm chế, nếu vô ý một cái,
sợ là y phục vĩnh viễn cũng sẽ không thể cởi ra được, nàng có phải là
quá tự cao tự đại rồi không?
Trong lúc suy tư, ngoài dự đoán con chim cơ quan kia đã vỗ cánh phành phạch bay trở về, dừng lại ở trên bàn.
Ngu Nhiễm không khỏi ngẩn ra, xem ra người này hiện tại đang ở cách đó không xa.
Vỗ vỗ đầu chim, bên trong truyền đến âm thanh của một nam tử, âm thanh kia vừa phát ra như cách thiên sơn vạn thủy, tràn ngập mị hoặc nói: “Nhiễm
công tử, không, Ngu thế tử, thật sự đã lâu không gặp. Ngươi tìm gia có
chuyện gì? Có phải vì chuyện Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường tuyên chiến hay không? Nhiễm công tử, hiện ta gia quả thực không có tâm tình đâu!”