Tô Mặc lần đầu tiên
nghe thấy giọng nam êm tai như vậy, trong lười biếng có chút tùy ý,
trong tùy ý lại mang theo chút thanh lạnh.
Giọng nói của người này như điệu đàn cao sơn lưu thủy khảy ra từ phượng vĩ cầm, khúc phong ưu mị, lưu sướng tùy ý.
Chỉ là giọng nói nam tử mà dư âm đã văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, người nghe cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
Tô Mặc nhíu mi, âm thanh hoàn mỹ âm tai thế này kiếp trước nàng chưa từng nghe qua.
Người này tuyệt không phải người bình thường, xem ra thế gian không thiếu ẩn sĩ ngọa hổ tàng long.
Tô Mặc chợt nghe thần thức truyền âm của thiếu niên: "Nữ nhân, hình như ta nghe được giọng nói của một vô sỉ tên háo sắc, tên khốn kia dù có hóa
thành tro ta cũng nhận ra được, huống chi là một giọng nói. Ngươi chẳng
lẽ đã bị âm thanh mê chết người không đền mạng của hắn mị hoặc rồi?"
Vô sỉ háo sắc? Tô Mặc nghe đánh giá thế lại có chút kinh ngạc, nàng hơi
cong môi, hiếm khi được nghe giọng nói bất mãn của hắn ta.
Tô Mặc nửa híp mắt, giọng điệu tản mạn: "Ngươi nói cái đó tên háo sắc, chính
là tên khốn kiếp nữ nhân gặp rồi thì không đi đường nổi kia sao?"
Thiếu niên khinh thường nói: "Không sai, đúng là hắn, tên nam nhân này là kỳ
tài ở cả hai phương diện mị thuật và ảo thuật, cho nên hắn không lúc nào không câu hồn đoạt phách người khác."
"Nhưng ta cảm thấy âm thanh của hắn lại rất tự nhiên."
"Nữ nhân, ngươi thật sự quá thiển cận, đó là vì hắn đã đạt đến cảnh giới mị thuật cao nhất, ngươi có hiểu không?" Thiếu niên nghiến răng nghiến
lợi.
Tô Mặc mặt không chút thay đổi, khẽ nhíu mày hỏi: "Thì ra trên đời này cũng có người mà ngươi sợ?"
"Hừ, nữ nhân, bản công tử chưa bao giờ sợ bất luận kẻ nào, chỉ là người
này…" Thiếu niên chợt dừng một chút, giọng nói nặng nề: "Nữ nhân, nếu
như sau này ngươi cùng hắn giao thiệp, nhớ phải cẩn thận, hắn không dễ
nói chuyện như bản công tử đâu. Nhất là chuyện thân thuần âm không được
để lộ ra, hắn ta mặc dù không có thần thức cường đại như bản công tử
nhưng ngươi vẫn phải giấu kỹ. Nam nhân kia từ trước đến giờ rất hám lợi, làm bất cứ chuyện gì đều xuất phát từ lợi ích, một khắc trước hắn còn
là bằng hữu, sau một khắc hắn sẽ trở thành kẻ địch của ngươi."
"Tiểu nhân chân chính dù sao cũng dễ ở chung hơn ngụy quân tử nhiều." Tô Mặc cười nhạt.
"Không hẳn, người này không phải tiểu nhân, cũng không phải là quân tử." Thiếu niên rất là coi thường.
"Vậy là cái gì?" Tô Mặc không chút để ý hỏi.
"Hắn làm việc không thích xuất bài theo lệ thường, khiến người ta khó có thể cân nhắc, hay thay đổi, hành động tùy ý, về ngươi sau cẩn thận chút."
Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng "À" một tiếng, không mấy hứng thú, dù sao người này cũng không có quan hệ gì nhiều với nàng.
Một phía khác, Hạ Phong nghe thấy giọng nói phát ra từ chim truyền tin thì
không khỏi cười một tiếng: "Hoa công tử, nếu các hạ đang ở cách đây
không xa, tâm tình không tốt, như vậy không bằng tới đây uống một ly
trà, thế nào?"
Nói xong lại vỗ vỗ đầu chim, thả nó bay đi.
Thời gian nửa ly trà nhỏ, con chim lại "phành phạch" bay trở về, giọng nam
êm tai như dây đàn, khoan thai nói: "Sợ là các hạ có dụng ý khác, chẳng
qua ta biết, hiện tại giữa Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường đang đánh
cược lớn, đối phương có mười sáu nhạc công mỹ nhân, cho nên ngươi muốn
bản công tử giúp các ngươi đánh đàn phải không?"
Thiếu niên thầm nói: "Người này rất thông minh, bất luận chuyện gì cũng không thể giấu giếm được hắn."
Nam tử kia lạnh nhạt nói: "Chỉ là bây giờ tâm tình của bản công tử rất không tốt, ngay cả tâm tình uống trà cũng không có!"
Thiếu niên lập tức ngạo nghễ cười lạnh: "Tâm tình không tốt? Hắn là muốn ra
điều kiện thì có, thế gian không có bữa ăn nào miễn phí hết."
Nam tử kia lại nói tiếp: "Huống chi bản công tử không phải nhạc công, lại càng không thích đánh đàn trước công chúng."
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đây là đang tự nâng giá trị
con người muốn lợi ích thôi, có ích lợi thì cái gì hắn cũng làm."
Hạ Phong lập tức vỗ đầu chim nói: "Công tử yên tâm, Nhiễm công tử nhà ta nhất định sẽ ra số tiền lớn mời ngươi đánh đàn."
Một lát sau, con chim bay tới, giọng nam hiu hiu như gió xuân: "Tiền? Tài
đánh đàn của bản công tử không thể dùng tiền bạc để chà đạp, các ngươi
đây là đang vũ nhục cầm nghệ của bản công tử."
Thiếu niên lại
dùng thần thức truyền âm nói: "Hắn đây là chuẩn bị cò kè mặc cả hay sao? Tiền bạc đối với hắn mà nói đúng thật là vật phàm tục."
Giọng
nói đã kết thúc nhưng đôi mắt của chim truyền tin vẫn sáng, bên trong
lại truyền tới khúc đàn du dương êm tai, như tỏ rõ với mọi người tiếng
đàn của hắn là tuyệt mĩ xuất chúng, tuyệt không thể để tục vật làm bẩn.
Khúc điệu du du dương dương, như gió xuân mười dặm, như áng mây dưới ánh hoàng hôn, trường đình bích thủy, xuân ý dạt dào.
Trước mặt mọi người như xuất hiện một bức tranh thuỷ mặc, xinh đẹp tự nhiên,
trong vẻ đẹp bỗng nhiên làn điệu biến đổi, mang vẻ cổ xưa thê lương.
Bức họa lần nữa thay thành cây già khô héo, gió tây ngựa gầy, quan ngoại rét lạnh, đại mạc cô yên.
Một con ngựa già đi qua cồn cát, sông hoàng hôn trải dài, ngàn dặm cô đơn, mộ phần hoang vu, thê lương khôn xiết.
Lại leng keng hai tiếng chuyển thành âm thanh kim loại, ngàn ngựa phi đến, khói tung mù mịt.
Giọng nói cảnh cáo của thiếu niên lập tức truyền ra, "Nữ nhân, cẩn thận, lui về phía sau."
Tô Mặc nheo mắt, tung người nhảy ra ngoài mười trượng.
Xung quanh chim truyền tin có từng tia sáng chớp động, tung bay vây quanh
Kim Ngu Đường, sóng âm chém vào cây, gỗ vụn bay loạn, khí lạnh bốn phía. Sóng âm đập vào nước, nước văng lên cao, đàn cá ngửa bụng trôi lềnh
bềnh, âm luật hào hùng, công kích không có mục đích.
Ngu Nhiễm lập tức vung tay áo lấy bút vẽ phù triện, đối kháng với bạch quang.
Chim truyền tin lại tiếp tục phát ra đủ loại âm luật, tiếng sau sục sôi hơn
tiếng trước. Văn Nhân Dịch cũng thi triển ra vô số kiếm ý mới có thể áp
chế.
Hạ Phong đã chui xuống dưới bàn, đợt công kích thật sự là không cách nào ngăn cản.
"Âm công hình thành trận pháp." Tô Mặc khẽ thì thầm.
"Không tệ, lấy âm luật của nhạc khí làm pháp khí." Thiếu niên không nhịn được
thì thào nói, "Âm luật của hắn ta có thể giết người vô hình."
Nam tử lại đánh sáu loại làn điệu, như thác nước ngân hà đổ xuống, như vòng xoáy sông Trường Giang và Hoàng Hà, biển cát thiên hồi bách chuyển,
tiếng tiếng ngân nga. Đầu bút Ngu Nhiễm vẽ phù triện hơi chậm nhưng phạm vi cực kỳ rộng lớn, kiếm quang của Văn Nhân Dịch không ngừng chớp động, vẽ vô số kiếm hoa. Kiếm ý và tiếng đàn công kích, vừa rồi vẫn không
xuất hiện tổn thất gì, nhưng âm luật lại không có phương hướng, làm
người ta nhìn không thấu sâu cạn.
Một hồi lâu sau, chung quanh
rốt cuộc yên tĩnh lại, may mà Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đều ở đây,
nhưng sắc mặt hai người rất khó coi.
Thiếu niên lạnh lùng nói:
"Đột nhiên tập kích, tên gia hỏa kia gây ra một màn này có thể thấy được tâm tình hắn thật sự không tốt."
Tô Mặc cười nói: "Vừa rồi ngươi không phải nói hắn muốn mặc cả hay sao?"
Thiếu niên lúng túng: "Hắn ta tâm tình biến đổi thất thường, hơn nữa hắn có
thể mượn chim truyền tin thi triển công kích, chúng ta ngay cả người hắn cũng nhìn không thấy. Làm chuyện xấu còn tìm không được người, cho nên
lão tử ghét hắn nhất."
Ngu Nhiễm vỗ đầu chim: "Các hạ đang ở đâu? Chuyện vừa rồi tính thế nào?"
Con chim bay về lần nữa, Ngu Nhiễm đã có phòng bị, bày cấm chế khắp chung
quanh, nam tử kia không để ý chút nào, thờ ơ nói: "Bản công tử đang ở
tịnh xá cách Hạ gia không xa. Một pháp khí của bản công tử bị hư, bây
giờ đang tìm người Hạ gia sửa chữa, đáng tiếc… bọn họ không sửa được, mà tên Hữu hộ pháp cũng là người của Hạ gia, cho nên bản công tử mới không khách khí với hắn."
Hạ Phong lau lau mồ hôi trên trán, hắn vô
tội có được hay không? Hạ gia với hắn quan hệ cũng không nhiều, thật là
tai bay vạ gió.
Tô Mặc trầm ngâm nói: "Luyện chế pháp khí tuy rất khó, nhưng sửa chữa pháp khí lại càng khó hơn."
Một hồi lâu, nam tử kia lười biếng nói: "Muốn bản công tử đánh đàn, cũng
phải đợi đến khi ta có tâm tình tốt, không bằng các ngươi tới tìm ta
đi."
Hạ Phong vỗ đầu chim, tung người đuổi theo con chim.
Nửa canh giờ sau Hạ Phong trở lại, ủ rũ cúi đầu nói: "Ta không tìm được
người này, Hoa công tử chỉ để lại một tờ giấy, nói đến lúc nhất định sẽ
tới, muốn ta chuẩn bị một vạn lượng tiền đặt cọc."
Ngu Nhiễm nhíu mày: "Một vạn lượng bạc trắng?"
"Không phải, là hoàng kim."
Tô Mặc nhất thời không nhịn được nhấp nhẹ môi, thầm nghĩ mình tân tân khổ
khổ lao lực tâm tư mới kiếm được chút bạc cho gia tộc, người này vừa mở
miệng đã là một vạn lượng hoàng kim, thật đúng là tre già măng mọc mà!