Một mình ngồi ngây người trên ghế salon, phát hiện lão đại mang rất
nhiều đồ ăn vặt đến đây, cho nên tôi kéo một túi đến xem. Kỳ lạ là tôi
không hề lo lắng rằng anh không qua được ải mẹ tôi. Tôi đi theo anh hơn
một năm, đã tập thành thói quen tin tưởng anh đến mức như mù quáng. Tôi
cảm thấy việc trong tay anh không có gì là không làm được.
Có điều trong lòng vẫn mơ hồ, nếu như anh qua được ải mẹ tôi, như vậy không phải chúng tôi sẽ phải kết hôn sao? Sau đó sinh một đàn con ư?
Sau đó Đông Phương Lạc sẽ cả ngày bận bịu giữa việc nhà, việc chồng,
việc con, cứ thế mà già đi sao?
Đông Phương Lạc mang cái bụng bầu to to, Đông Phương Lạc ôm một đứa
bé cho bú, còn có thể phiêu bạc tùy mình trong Thiên Hạ như hiện tại và
làm một giấc mộng nhàn nhã sao?
Cứ ngẩn người như thế không biết bao lâu, cửa phòng được mở ra, vẻ
mặt lão đại xanh mét, mẹ già cười đến mức gập cả người, đi đến thuận tay cầm túi đồ ăn vặt trong tay tôi, sau đó lấy ăn, rồi đưa lại cho tôi.
Tôi ngạc nhiên, mới vừa rồi tôi ăn cái gì vậy?
“Bác gái…”
“Ôi! Chuyện của mình thì tự mình giải quyết!!! Bà già tôi không chịu
được bị các người làm khổ thế đâu…” Cửa phòng đóng sầm lại, tiếng nói
của mẹ già cũng bị ngăn lại phía trong, còn vang lên một câu buồn cười:
“Ôi bụng của tôi…”
Tôi dè dặt ngẩng đầu nhìn lão đại, anh đang nhìn tôi, ánh mắt như dao đang mài qua mài lại trên người tôi.
“À… ha ha, lão đại, anh giải quyết xong với mẹ em rồi hả??” Tôi cố
gằng lấy lòng đứng dậy ôm chặt cổ anh: “Lão đại, anh thật lợi hại quá,
em biết là anh sẽ giải quyết được mà.”
Vẻ mặt anh vẫn lạnh như sương: “Ờ?”
Tôi cọ đầu vào ngực anh: “Tần tổng chúng ta luôn luôn không có việc gì là không làm được.”
“Vậy…” Giọng nói của anh mang theo điềm báo mưa bão sắp kéo đến: “Là ai nói với bác gái là anh làm không được?”
“Ặc…” Tôi ra vẻ tội nghiệp nhìn anh: “Lão đại… em thật sự vô tội…”
“À!” Anh đột ngột bế tôi lên, đi thẳng vào phòng tôi. Sau đó dùng
chân đóng cửa lại, ra sức ném thẳng tôi lên giường, tiện tay khóa trái
cửa, bắt đầu cởi áo khoác: “Đông Phương Lạc, anh cho em thấy anh có làm
được hay không!”
Không công bằng mà, rõ ràng đây là phòng của tôi, tại sao anh lại rành như vậy….
Tôi bò vào bên trong, anh đã cởi đến chiếc áo sơ mi kẻ sọc chìm, một
tay nắm lấy mắt cá chân của tôi, kéo tôi ra ngoài. Tôi cố bắt lấy cột
giường, giữ ý định nói đạo lý với anh: “Lão đại, lão đại, anh làm em
đau, đây là nhà em, mẹ em còn đang ở trong phòng của bà đó.”
Anh buông tay, thừa dịp tôi thở phào một hơi thì đột ngột sấn đến
trên người tôi hăm dọa: “Vậy thì tốt nhất em kêu nhỏ tiếng một chút!”
“Lão… ưm…” Anh đột ngột hôn lên môi tôi, đầu lưỡi nóng như lửa thăm
dò vào, một tay giữ chặt vai tôi, ngay cả tay tôi cũng không đưa lên
được.
Trước anh đã từng hôn tôi, nhưng chưa bao giờ mang đến cảm giác khiến người ta cảm thấy nguy hiểm như hôm nay. Tôi cố chống lồng ngực anh,
không để cho anh đè xuống: “Lão đại, ưm…. Anh hãy nghe em nói trước
đã….”
Anh kéo tay tôi đặt lên đỉnh đầu, thốt lên lạnh lùng: “Không nghe.”
Sau đó tay phải ra sức kéo phăng đồ ngủ tôi ra, nút áo bị đứt bặt bay ra ngoài. Tôi ngu ngơ, tôi sững sờ, thậm chí quên mất cả kêu thét lên. Hơi thở của anh dần dần nặng nề, nhưng tay lại vô cùng thành thạo cởi áo
ngực của tôi, lúc này tôi mới hồi phục tinh thần lại.
Tôi cố giơ chân đạp anh, anh mím môi, trong mắt gần như bốc lửa, nắm
ngón tay tăng sức đè lại cổ tay tôi, đau như bị kim châm: “Tần Tấn, anh
buông tay ra, anh buông tay ra!!”
Anh cúi đầu hôn xuống cổ tôi, nói ương ngạnh: “Không buông!”
Tôi không biết tại sao mình lại kháng cự với hành động thân mật của
anh như vậy. Tôi với anh cũng không phải xa lạ, nhưng khi anh hôn đến
trước ngực tôi, tôi bỗng rất muốn khóc.
Năm ngón tay anh giữ cổ tay tôi như gọng sắt, dùng sức lực không thể
nào gọi là dịu dàng. Một tay kia thành thạo cởi quần áo của tôi, cúi đầu kêu A Lạc. Gương mặt vốn điển trai nhăn nhó vì dục vọng.
Tôi bỗng cảm thấy lúc này Tần Tấn rất đáng sợ, giãy không ra, trốn
không thoát, mắng anh thì anh không nghe. Chính mình cũng biết đã xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên tôi cũng không để ý đến hình tượng nữa liền gào
khóc: “Mẹ…. mẹ…. cứu mạng đi…