Một tay anh bịt miệng tôi, giọng nói mơ hồ: “A Lạc, đừng kêu, đừng
kêu.” Vừa nói vừa cởi khóa dây nịt của mình. Tôi thừa dịp anh buông tay, kéo lại quần áo của mình trốn xuống giường. Anh nhào đến từ phía sau
lưng, đẩy tôi đến cửa, sau đó nắm tay tôi đặt trên lồng ngực anh từ từ
đi xuống.
Tay tôi chạm phải một vật to lớn, cứng rắn, nóng như ngọn đuốc cách
lớp vải. Tôi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, môi anh nóng bỏng đặt trên mặt tôi, thở hổn hển nói: “A Lạc… đừng sợ…. đừng sợ…”
Đầu ngón tay run rẩy rời khỏi vật to lớn, tay anh ôm eo tôi càng chặt một chút: “A Lạc, đừng từ chối anh.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mẹ già miễn cưỡng nói: “Tiểu Tần, đừng quá đáng quá.”
Dục vọng trong mắt Tần Tấn dần dần rút đi, cuối cùng vẻ mặt có thể
gọi là tỉnh táo xuất hiện. Anh vuốt ve mặt tôi, vén mái tóc rối bời của
tôi: “Tại sao vậy A Lạc?”
Tôi cúi đầu xoa cổ tay, phía trên đầy những vệt bấu xanh tím.
Tại sao? Tôi cũng không biết tại sao?
Anh tự tay xoa cổ tay tôi, nhẹ thổi hơi, giọng nói mang theo sự do dự chưa bao giờ có: “A Lạc, có phải…. có phải em không thích anh hay
không?”
Có thích hay không? Tôi bỗng cảm thấy hoảng sợ trước nay chưa từng có, vậy mà lúc này tôi lại nghĩ đến Hồi Đầu Vô Ngạn!
Tại sao vậy chứ, tôi đang ở trong lòng bạn trai mình mà lại nghĩ đến một mô hình 3D???
Trong lúc nhất thời, thế nhưng tôi không phân biệt rõ cuối cùng tôi
là Đông Phương Lạc hay là Mộc Tương Phi. Không đúng, không đúng. Tôi là
Đông Phương Lạc, chỉ là Đông Phương Lạc, tôi không phải Mộc Tương Phi.
Đông Phương Lạc ắt hẳn thích Tần Tần.
“Nói đi, em thích anh không? A Lạc?” Anh cúi đầu nhìn nhau với tôi, tôi gật đầu, nghe thấy bản thân mình nói thích.
Anh ôm tôi vào lòng ve vuốt, trong lúc vô tình tôi liếc trộm đồng hồ trên bàn. Ặc, bảy giờ bốn mươi rồi….
Thế lực chiến đã bắt đầu được mười phút rồi.
Nhớ đến Phi Tử vẫn còn treo trong trò chơi, tôi đi đến trước bàn nhúc nhích con chuột, màn ảnh từ từ sáng lên. Tin nhắn riêng đã đầy cả
khung, tin tức thế lực chiến không ngừng nhảy loạn xạ. Lão đại ở phía
sau than khẽ một tiếng, kéo ghế đến ngồi xuống.
Hệ thống: Ẩm Huyết Minh liệt Chiến Minh vào thế lực đối địch, quan hệ đối địch hai bên sẽ có hiệu lực sau 30 giây.
Hệ thống: Ẩm Huyết Minh liệt Yêu Nghiệt Bảo Bối vào thế lực đối địch, quan hệ đối địch hai bên sẽ có hiệu lực sau 30 giây.
…………
Tôi lấy quần áo đi đến nhà vệ sinh thay lại, khi trở về Tần Tấn đã
ngồi trước máy vi tính. Tôi nghĩ lại nghĩ, vẫn ngang nhiên xông đến, tay anh kéo tôi ngồi vào lòng anh: “Đừng lộn xộn.”
Tôi dựa vào trước ngực anh, anh điều khiển nhân vận cùng Chiến Tẫn
Thiên Hạ chiếm lấy đài ở Đọa Tinh Nguyên. Anh vừa lên tiếng trên IS, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng ồn ào liền lắng xuống.
“6 đội đầu tiên xin ở lại, giữ bên đá truyền tống của Đọa Tinh
Nguyên, từ đội thứ 7 đến đội 50 giữ….” Rõ ràng Tần Tấn cũng thường xuyên đánh thế lực chiến, sắp xếp mọi người một hơi. Đầu tiên mọi người âm
thầm trấn giữ, sau đó Chiến Tẫn Giang Hồ lên tiếng: “Phi Tử??? Không
phải chứ, cô thật là Nhân Yêu hả?”
Lão đại chửi một tiếng, Chiến Tẫn Thiên Hạ lại lên tiếng: “Tấn?”
Tôi nheo mắt, giọng nói này sao quen tai vậy kìa. Lão đại liếc tôi một cái: “Trần Cánh.”
Không thể nào….
“Anh ta? Trần Cánh? Nhưng Chiến Tẫn Thiên Hạ rất ngầu mà.”
“Ngầu??” Tần Tấn liếc mắt vô cùng khinh thường chủ thế lực Chiến
Minh: “Anh ta đánh máy tiếng Trung là dùng hai đầu ngón tay chỉ chỉ thì
có.”
“….”
“Mẹ kiếp, Tần Tấn một ngày cậu không mỉa mai tôi là sẽ chết hả!!” Quả nhiên Chiến Tẫn Thiên Hạ trong IS có xu hướng giống Trần Cánh: “Cậu hại hộ chiếu của Trần Nhiên bị tịch thu tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đó!!”
Lão đại vội ho một tiếng, hai người tiếp tục tấn công đài của Đọa
Nguyên Tinh. Một đám quân địch màu đỏ ngăn ở phía trước, giễu cợt chính
là hầu hết đa số đều rất quen thuộc.
Cuối cùng trong IS có người dè dặt hỏi: “Thiên Hạ, Tần Tấn là ai vậy?”
Chiến Tẫn Thiên Hạ… Ặc, hoặc nói là Trần Cánh trấn tĩnh nói: “Một tên cặn bã!”
Tôi khẽ cười, nhưng nhìn thấy Hồi Đầu Vô Ngạn đứng chính giữa trong một đám nick đỏ, ID kia hiện lên màu đỏ vô cùng xa lạ.
— Hết Quyển 3 —