Một lần nào đó gặp Trần Nhiên trên QQ, lúc tôi chào hỏi anh ta nhắc tháng sau mình trở về thành phố S. Nhìn tấm thiệp
cưới đỏ thẫm nằm yên lặng trên bàn, tôi rất muốn nói cho anh ta biết
tình trạng gần đây của Uông Lỗi.
Nhưng anh ta không cho tôi cơ hội, chỉ là
nói thản nhiên: “Rất nhanh có thể gặp mặt lại rồi.” Cho nên cuối cùng,
tôi không thể nói gì cả.
Buổi tối đang ở nhà rang thức ăn, không
biết gần đây mẹ già lấy được đĩa CD trò chơi Phù Thế Thương ở đâu, ngày
ngày ở trong trò chơi, cho nên công việc nặng nhọc rang thức ăn được đẩy lên người của tôi. Được rồi, nói đơn giản là chính bà cũng nghiện game
rồi!
“Mẹ, mẹ…. đi xuống mua túi muối đi, đã lớn vậy mà cả ngày đều đắm chìm trong trò chơi còn ra thể thống gì nữa.”
Ngay cả tôi gọi mấy lần, trong phòng sách vẫn không có động tĩnh gì, tôi đẩy cửa ra, bà ngồi trước máy vi tính, ánh đèn màu xanh chiếu lên khuôn mặt bà, còn có thể nhìn thấy được nét xinh đẹp lúc còn trẻ của bà.
Trên màn ảnh là một vùng biển rộng mênh mông,
một cô gái bím tóc tả tơi kéo một tay kiếm khách áo trắng, nửa người
trên của kiếm khách bị máu nhuộm ngâm trong dòng nước biển mãnh liệt.
Hiệu quả quá giống thật, có thể thấy máu của hắn chuyển từ đậm sang
nhạt, từ từ tiêu tan trong nước biển.
“Em xem, băng qua dãy đá ngầm kia, vượt
qua ngọn núi kia, chính là Giang Nam em luôn muốn đến rồi.” Hắn đang
cười, mặt mũi không được xem là tuyệt đẹp, khóe môi hơi nhoẻn, ôn hòa
nhưng mang theo sự man mác không thôi: “Đúng không, anh nói rồi chỉ cần
em ngoan ngoãn nghe lời một chút, thì anh có thễ dẫn em đi đến Giang Nam rồi.”
Mặt mũi này quá giống người anh trai hàng
xóm, giọng điệu dịu dàng vô cùng, bối cảnh âm nhạc mang theo tiếng
chuông gió ưu thương, gần như nhỏ đến không thể nghe thấy…. Nước biển
vô cảm, khi cảnh cô gái kia chậm rãi buông cánh tay ra, hắn ta chìm mất
khiến tôi nhớ đến vai nam chính trong phim Titanic.
Mẹ già trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: “Bảo ông ấy mang hộ lên đi.”
Tôi tốn thời gian rất lâu mới hiểu được
lời này, bà lại bùi ngùi: “Thế giới này đã có quá nhiều việc bất đắc dĩ, tại sao còn phải vì người khác mà phá hủy hạnh phúc của mình chứ.”
Tôi gọi điện thoại cho Kim tổng, ông nhận
rất nhanh, tôi chỉ nói với ông là mẹ bảo ông mang giúp mấy túi muối lên
nhà. Thậm chí ông không cúp điện thoại, hơn mười phút sau đã đứng ở cửa, trong tay cầm một bao muối mười ký.
Buổi cơm tối hôm đó, hai người bọn họ khá im lặng, chẳng qua chỉ gắp đồ ăn vào chén tôi, tôi cảm thấy mình rất vô tội.
Có điều từ nay về sau, ông Kim bắt đầu
thường xuyên đến đây. Trong phòng bếp bọn họ thường xuyên một người nấu
ăn, một người rửa rau. Tôi vẫn chưa quen gọi ông là ba, sau nhiều năm,
hôm nay Đông Phương Lạc đã không cách nào chấp nhận được cái từ mà đã bị vứt bỏ hơn hai mươi năm kia.
Có điều tất cả mọi người không vội, ông nói chúng tôi sẽ có rất nhiều rất nhiều thời gian, sẽ từ từ thích ứng.
Hôn lễ của Uông Lỗi tổ chức vào ngày 15
tháng 8, công nhận ngày đó là một ngày thật tốt. Trường hợp này nhất
định Kim tổng phải có mặt, tuy ông và Uông Lỗi không thân lắm, nhưng
việc thương trường này, lợi ích tỷ lệ thuận với xã giao.
Tôi không nghĩ đến hôm đó ông cũng đưa mẹ
tôi đến. Tôi chọn quà hết cả buổi, lúc đến khách đã ngồi đầy sảnh. Thảm
Rừng Na Uy đỏ đến chói mắt khiến tôi hơi choáng váng. Trên tường dán đầy chữ hỷ màu đỏ, trên cổng chào khách đặt một tấm biển có viết tên của
Uông Lỗi và một người xa lạ, được kêu là chú rể và cô dâu.
Tôi mới vừa vào thì một ông bác đôn hậu đã đến chào đón, cũng không biết là có quen hay không, ông lập tức bắt tay tôi. Tôi nói vài câu đại loại như chúc mừng may mắn, khuôn mặt ông ửng
đỏ, nếu như Uông Lỗi không giới thiệu, thậm chí tôi không nghĩ đến ông
là cha của Uông Lỗi.
Dì ôn hòa bên cạnh chắc là mẹ của Uông Lỗi rồi, tôi trò chuyện với bà một lúc, bà lôi thẳng tôi vào sảnh tiệc kiếm chỗ ngồi. Sảnh tiệc được trang trí vô cùng lộng lẫy, biểu hiện một ngày đáng vui mừng.
Uông Lỗi đưa cô dâu thẹn thùng, chào hỏi
từng bàn từng bàn. Đó là một cô gái dịu dàng, nhìn ra được sau này sẽ là một người vợ hiền. Cô ta hơi lo lắng kéo tay Uông Lỗi. Uông Lỗi này đã
hoàn toàn khác với lúc đi theo Trần Nhiên. Khi đó anh ta như một đứa bé, bốc đồng, càn quấy, nhõng nhẽo. Thế nhưng anh ta bây giờ đã là đàn ông
chân chính, cực kỳ giống với dáng vẻ lúc họp tại phòng thị trường.
Tôi nhìn người mời rượu bọn họ trong đám
cưới, bạn bè lần lượt kêu gọi, tất cả mọi người trong công ty trước kia
cũng không nói lời nào. Ngay cả Trì bà tám cũng yên lặng khác thường.
Cha mẹ anh ta không ngừng dẫn con trai và con dâu đến khoe khoang với
bạn bè thân thích, thỉnh thoảng nghe thấy được tiếng cười sảng lảng của
bọn họ.
Bánh cưới và trái cây bày đầy bàn, đương
nhiên Kim tổng sẽ không ngồi chung với tôi. Ông dẫn theo mẹ ngồi trong
đám lão già, thỉnh thoảng tôi nghe thấy có người trêu chọc ông, ông cũng hài hước ngăn lại, đã chứng tỏ thân phận của mẹ già, cũng sẽ không
khiến mẹ khó chịu.
Có lẽ không khí này đã quá nhiệt liệt, tôi cảm thấy nóng bức, lên tiếng chào hỏi đám Trì bà tám và Tiểu Liễu, lúc
đi ra nhìn thấy một người yên tĩnh đứng trước bàn đón khách. Cô gái đón
khách chào hỏi anh ta mấy lần, anh ta mím môi không chịu nói.
Dưới ánh đèn neon mờ ảo, bóng dáng cao gầy cô đơn đứng lặng im.
“Trần Nhiên.” Tôi khẽ gọi anh ta, một thời gian dài không gặp, tóc của anh ta đã thật dài, vài sợi tóc trên trán
đã che lại đôi mắt. Anh ta khẽ gật đầu với tôi, cũng quay người lại tiếp tục nhìn hai cái tên kia.
Có lẽ đứng quá lâu, cuối cùng người ở bên
trong ra đón, Uông Lỗi kéo cô dâu như cũ, anh ta cười với Trần Nhiên
đúng mực mà xa cách: “Đây là Trần phó tổng công ty bọn anh, lãnh đạo
trực tiếp của anh.”
Trong nụ cười của anh ta đã bị vui mừng
che giấu, không nhìn ra đã được ngụy trang. Dù tôi biết mới vừa rồi anh
còn cố tình uống thả cửa trước mặt mọi người đến chuốc say, ai đến cũng
không từ chối.
“Chào cậu.” Đó là lần đầu tiên tôi nhìn
thấy Trần Nhiên dùng vẻ mặt này bắt tay với người khác. Trong ấn tượng
anh ta mãi mãi là một con lừa không biết mệt mỏi, tất cả người và việc
Tần Tấn không thích cũng sẽ giao cho anh ta. Anh ta luôn cười mắng một
tiếng, sau đó yên lặng xử lý tốt.
Trước mặt tất cả khách hàng, Trần Nhiên là thực thể, muốn gặp là gặp được. Mà Tần Tấn giống như trong truyền
thuyết, gặp được là bạn có phúc ba đời. Anh ta có thể nâng ly tiếp khách một đêm, mà ngày hôm sau vẫn có mặt ở phòng làm việc như cũ, nhìn không thấy bất cứ vẻ mỏi mệt nào. Liên hoan cuối năm, có người tìm Uông Lỗi
cụng ly, Trần Nhiên hăng hái phấn chấn, hai người hợp lại đấu với nửa số tinh anh phòng thị trường, người còn lại quá sợ hãi, không đánh đã
chạy. Lần đầu tiên anh ta và Uông Lỗi ở bên nhau, anh ta kích động đến
mức nửa đêm gọi điện thoại đánh thức Tần Tấn.
Tôi nghĩ có lẽ Uông Lỗi mới là tỉnh táo
nhất. Anh ta đã sớm nhìn thấy ngăn trở giữa bọn họ, đã sớm thấy được kết cuộc, nhưng có biện pháp gì đâu, yêu cũng đã yêu rồi, còn có cách gì
nữa?
“Trần tổng vào trong ngồi đi, anh xem anh
là lãnh đạo của tôi mà đứng bên ngoài rất kỳ cục.” Uông Lỗi đang cười,
một mặt mỉm cười, một mặt đưa Trần Nhiên vào trong. Trên thảm đỏ, Trần
Nhiên đi trước, Uông Lỗi đi phía sau, trong tay ôm lấy cô dâu của anh
ta.
Tôi cũng ngồi về bàn, bên tai là bản tình
ca ngọt ngào. Người dẫn chương trình trên sân khấu đang nghĩ cách hành
hạ chú rể cô dâu. Để cho cô dâu ngậm một quả táo, chú rể cắn ăn. Để hai
người mặt đối mặt, giữa hai người là một dây kẹo, để hai người dùng
miệng giành nhau. Bên cạnh vang lên tiếng cười to, tất cả mọi người đều
bị không khí này lây nhiễm. Chỉ có Trần Nhiên bên cạnh tôi cầm lấy ly
rượu đỏ nhìn cô dâu chú rể trên sân khấu, ánh mắt hoảng hốt như nhìn
thấy tất cả, hoặc như là không nhìn thấy gì cả.
Lúc hôn lễ tiến hành đến cao trào, ánh đèn trước mắt từ từ tối sầm xuống. Đèn chiếu đến đôi cô dâu chú rể trên sân khấu, mọi người bắt buộc chú rể tỏ tình với cô dâu.
Uông Lỗi bị buộc nửa quỳ trên thảm sân
khấu, một tay cầm cành hoa hồng, vẫn duy trì tư thế kỵ sĩ bái kiến công
chúa, nhưng thật lâu thật lâu cũng không nghĩ ra lời nói.
Người dưới sân khấu không ngừng ồn ào,
chẳng qua chú rể im lặng. Cuối cùng tiếng ồn ào từ từ lắng xuống, người
dẫn chương trình thông minh cũng phát hiện sắp tẻ nhạt, vội vàng nhắc
nhở chú rể: “Biểu lộ chút tình ý với cô dâu đi, xấu hổ không lấy được vợ đâu.”
“Chuyện tỏ tình buồn nôn vậy tôi không làm được, tôi hát tặng vợ tôi một bài đi.” Anh ta đứng dậy, tôi thấy được
người dẫn chương trình kế bên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhanh
nhẹn chấp nhận. Anh ta hát bài Khuynh Quốc Khuynh Thành, không biết là
do hiệu quả âm thanh của Rừng Na Uy quá tuyệt vời, hay là lúc bản nhạc
kia vang vọng trong đại sảnh, tôi đột nhiên rất muốn khóc.
“Mưa giăng Bạch Lộ Châu, lưu luyến Đồng Tước Lâu.
U thảo nhuộm tà dương, vài cánh hồng nhạn bay…..”
Trên sân khấu hát lặp đi lặp lại khúc điệp khúc: “Nên hoa giăng đầy trời hạnh phúc lưu truyền. Lưu truyền cả tháng ngày vui buồn quyến luyến. Nên khuynh quốc khuynh thành vẫn thế mãi
mãi. Đêm mãi mãi tĩnh lặng như bài ca êm ả….”
(*) Khuynh Quốc Khuynh Thành – Uông Hồng Ba http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khuynh-Quoc-Khuynh-Thanh-Uong-Hong-Ba/IW8FI809.html
Vốn là một bài hát rất hạnh phúc, nhưng trong khoảnh khắc đó tôi nhạt nhòa nước mắt ngồi tại buổi tiệc.
Một bàn tay đưa đến chậm rãi lau đi nước
mắt trên mặt tôi, tôi nắm chặt lấy, Trần Nhiên, lòng tôi đau sao có thể
bì được đau buồn của anh.
Không biết qua bao lâu, khi tiếng ca ngừng lại, ánh đèn đột nhiên bật sáng, lúc tiếng vỗ tay vang lên, tôi nhìn về phía người bên cạnh theo bản năng. Trong nháy mắt tôi không tin nổi đôi mắt của tôi… Chỗ ngồi của Trần Nhiên, không biết từ lúc nào đã đổi là
Tần Tấn. Tôi nắm thật chặt tay anh, thế nhưng lại không phát hiện.
Anh không rút tay về, mỉm cười nhìn tôi,
thật lâu thật lâu tôi không tìm được lời mở đầu. Lần chia xa này thật sự rất lâu, rất lâu.
“Trần Nhiên nói…. xuất hiện kiểu này, sẽ
làm em kinh ngạc một chút.” Đầu ngón tay anh dịu dàng lướt qua trán tôi: “Nhưng khi nhìn thấy…. hình như em thật sự sợ đến choáng váng rồi.”
Tôi muốn đẩy tay anh ra… Nhưng cuối cùng
lại nhào vào lòng anh, cánh tay anh kiên định ôm eo tôi, cẳm đặt lên vai tôi, giọng nói mang theo nụ cười xấu xa bên tai tôi: “Hóa ra tiểu biệt
có thể thắng tân hôn, ngay cả A Lạc của anh cũng biết sà vào lòng anh
rồi.”
Tôi dựa vào trong ngực anh, đột nhiên anh
cúi đầu hôn lên môi tôi. Lúc này sức chú ý của mọi người đều chuyển đến
người trên sân khấu, hai tay anh ra sức ôm càng chặt một chút. Tôi cũng
hôn anh thật sâu đáp lại, anh biết không Tần Tấn, em cho rằng Trần Nhiên và Uông Lỗi sẽ là kết cuộc của chúng ta.
Không biết hai người ôm nhau bao lâu, cho
đến sau đó tôi ngẩng đầu, phát hiện gần như ánh mắt mọi người đều dừng
trên người hai bọn tôi. Tôi đột nhiên vùi đầu trở lại ngực anh, Tần
Tấn, chúng ta chạy trốn đi…..
Nửa sau tiệc rượu, anh không có bao nhiêu
thời gian ở bên cạnh tôi, vội vàng mời rượu và chào hỏi toàn bộ người
quen biết một vòng. Sau đó ở bên cạnh mẹ tôi chỉ chỉ vào tôi tự nhiên,
nói gì đó, tôi thấy được mẹ tôi mỉm cười gật đầu. Anh đến ôm lấy tôi đi
ra ngoài, lúc ra đến đại sảnh quay đầu lại, Uông Lỗi cũng dẫn theo cô
dâu của anh ta đi chào rượu từng bàn từng bàn. Trần Nhiên đã chuyển sang một bàn khác, ánh mắt dõi theo từng bước từng bước của anh ta, như muốn ghi người này vào trong lòng.
“Hôm nay Uông Lỗi kết hôn, chúng ta đi như vậy không tốt đâu.”
“Hôn lễ này vốn là dư thừa, chỉ diễn cho
một người xem thôi.” Tần Tấn nhìn Trần Nhiên một cái, cuối cùng cũng thở dài: “Dù người xem cuộc vui cũng đau khổ thế nào, làm sao so được với
người biên kịch và diễn trò.”
Khi xa dần huyên náo, gió tháng tám ùa vào mặt, chúng tôi vai sánh vai đi trên con đường dài quen thuộc. Khi đó
chợ đêm còn chưa tan, bên cạnh quán nhỏ bày đầy, trên phố người đến
người đi. Anh chậm rãi nắm tay tôi, khi mười ngón tay đan xen, nhiệt độ
khẽ rỉ ra mồ hôi khiến tim tôi đập rộn lên, đầu ngón tay lần nữa lướt
qua tóc trên trán tôi: “Đông Phương Lạc, gả cho anh nhé?”
Tôi cúi đầu, hỏi anh nhẫn đâu?
Khi anh đeo chiếc nhẫn kia vào tay tôi lần nữa, tôi nghĩ đến vô số chuyện đã qua. Vô Ngạn, Tần Tấn, Tội Phạm, Trần Nhiên, Uông Lỗi, thật ra thì gặp được các người, là vinh hạnh biết bao
cho Đông Phương Lạc.
Đêm đó ở nhà anh, khi tôi nằm trong vòng tay ấm áp kia lần nữa, tôi tự nói với mình tôi sẽ quý trọng cả đời, quý trọng thật tốt.
Không biết Tần Tấn dùng cách gì thuyết
phục được thái hậu và thái thượng hoàng, thật ra hai người họ không khó
như tôi nghĩ. Thái hậu kéo tôi đến khách sạn nói chuyện cả đêm. Bà kể
lại chuyện trước khi bà lấy chồng, bà nói sau khi bà gả cho thái thượng
hoàng hai người mâu thuẫn nặng nề, ly hôn mấy lần nhưng vì Tần Tấn nên ở lại. Sau đó hai người học thử nghĩ vì đối phương. Hiện tại giống như
tay trái nắm lấy tay phải, bình thường không có cảm giác, nhưng một khi
không có ở bên cạnh thì người như tàn phế. Nấu canh vì một người cũng
không hề khó khăn như lúc trước mình tưởng tượng nữa.
Cuối cùng bà vuốt mái tóc dài của tôi cười hòa nhã: “Thằng nhóc đó trước kia đối nghịch với cha mình, đi khắp nơi
chứng tỏ mạnh hơn người ta. Lần này trở về lại chịu thừa kế gia nghiệp,
cha nó cũng vui vẻ biết bao nhiêu.”
Chuyện chuẩn bị hôn lễ là của Tần Tấn, Kim tổng cũng ngày ngày lên kế hoạch nhất định phải đăng ký trước ngày
chúng tôi, nếu không sau này cháu hỏi phải nói làm sao. Trước kia tôi
cho rằng mẹ già ngẩn người là đang nghĩ đến sách của bà, sau này mới
biết được đó là bà nhung nhớ. Trên bàn cơm nhiều thêm hai người đàn ông, thế giới này như bất chợt toàn vẹn.
Tôi vốn đã không còn lúc nào cũng vào trò
chơi, nhưng khi bọn họ bận rộn lo hôn lễ, tôi lại có thời gian, Thiên Hạ này vẫn người ra người vào như cũ. Tôi thường xuyên dùng nick Vô Ngạn,
có lẽ nhân danh đường, bảng xếp hạng trang bị, bảng tu vi, bảng danh
vọng sẽ từ từ quên mất anh. Nhưng luôn luôn có một số người sẽ nhớ cả
một đời.
Ngày nào đó Thiên Hạ beta một lần nữa, một đám người mới lại ùa vào thế lực, rất nhiều quý danh có ý đồ riêng
tuyển chọn MM mà dẫn đi. Bình thường thời gian tôi treo máy tương đối
nhiều.
[Thế lực] Tựa Lầu Nghe Gió: Trong thế lực có người chơi cũ nào ở đây không? Em muốn hỏi mua bộ Tô Mạc bao nhiêu tiền ạ?
[Nguyên lão thế lực] Lưu Ly Toái Nguyệt: Nón 800 vàng, áo 300 vàng, cổ tay 250 vàng… Tổng cộng là hơn 4000 vàng.
[Thế lực] Tựa Lầu Nghe Gió: Ôi, đắt quá đi!!
[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Cái đó mà các người coi là đắt à.
Tôi mỉm cười, lúc này giá vật phẩm trong trò chơi này đã xuống nhiều, dù sao cũng là khu cũ mà.
[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ban đầu là
nón 1700 vàng, áo 500 vàng, cổ tay 450 vàng, quần 700 vàng, vai 700
vàng, vạt áo hơn 4000 vàng cũng chưa chắc có được, đai lưng 150 vàng,
giầy 1200 vàng…
[Thế lực] Tựa Lầu Nghe Gió: Ôi, đây không phải là tổng cộng 9400 vàng sao? Chắc khi đó lão đại anh có rất nhiều tiền…
Tôi cũng không nghe lọt lời cảm thán liên
tiếp của hắn, giục ngựa chạy như điên về thương khố tại Tây Lăng Trung
Nguyên. Cảnh sắc dọc đường thay đổi liên tục, thậm chí tôi quên mất dùng đá truyền tống. Trong hồi ức nick mới cấp mười mấy kia đi về phía tôi,
trên đỉnh đầu hiện lên một hàng chữ màu trắng: “Ái phi, thêm trạng thái
cho trẫm đi.”
Sau khi trải qua câu chuyện xưa này rất lâu, ở chương cuối của câu chuyện xưa, cuối cùng tôi đã hiểu. Hóa ra…. hóa ra
một dãy số 9400 vô nghĩa kia không ngờ là một bộ Tô Mạc…