Ông dừng lại một chút rồi lại chậm rãi nói:
“Nền tư tưởng Trung Quốc trong những năm 80 vẫn vô cùng bảo thủ, một cô
gái làm ra chuyện như vậy không khác gì làm xấu cả nhà, cho nên….”
Tôi bỗng nhớ đến khi còn bé tôi đột nhiên nghe được vài câu của dì út: “Cho nên cả nhà đều đồng ý các người ở bên nhau?”
“Đúng vậy, cả nhà cô ấy đều đồng ý… Nhưng
mà…” Ông do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn phải mở miệng: “Nhưng mà A Lạc,
tôi vẫn không dám nói cho cô ấy biết tôi đã kết hôn. Trong mắt phần lớn
mọi người, Kim Thị cũng là một nhà giàu có, nhưng nhà giàu cũng có nỗi
khổ của nhà giàu, tôi mới vừa trưởng thành đã có hôn ước với một cô gái
gia tộc khác, hơn nữa là sau khi kết hôn mới đến Trung Quốc.”
“Ông….”
“Tôi biết cô sẽ nhìn tôi thế nào, nhưng mà A Lạc, cô sẽ không hiểu được cảm giác có một người vợ như một kẻ trinh
thám ở bên cạnh là thế nào. Đó là một phụ nữ quá mức khôn khéo, cô ta
luôn luôn tính toán lợi ích của gia tộc mình, tính toán mình được mất,
tôi thật sự không có cách nào trao tình yêu của tôi cho cô ta. Khi đó
thật quá trẻ tuổi, tôi không cam lòng, tôi đã gặp được người yêu của
tôi, tại sao tôi phải sống nửa đời còn lại như vậy?
Cô gái của tôi vẫn hạnh phúc bận bịu chuyện
kết hôn, lúc này, làm sao tôi nói cho cô ấy biết sự thật? Tôi thừa nhận
tôi cũng không dám, tôi chỉ hi vọng giải quyết chuyện này trong tình
huống cô ấy hoàn toàn không biết. Dù sao chuyện này không có liên quan
đến cô ấy.
Lúc tôi chính thức đề xuất ly hôn, gần như bị mọi người của gia tộc Kim Thị phản đối, nhất là cha của tôi. Thậm
chí ông cắt quyền tài trợ kinh tế của tổng bộ với thị trường Trung Quốc, chỉ vì khiến tôi hồi tâm chuyển ý. Tôi cũng không để ý đến tất cả những chuyện đó, nước của các người có một truyền thuyết, gọi là Lương Chúc
Hóa Điệp. Thật sự lúc ấy tôi đã ôm quyết tâm như vậy, cho dù chết cũng
phải chết chung với nhau.”
Giọng nói của ông nhỏ dần, mà lại mang
theo nghẹn ngào: “Nhưng vợ tôi bất chợt đến Trung Quốc, chỉ trích cô ấy
trước mặt tất cả bạn bè thân thích. Lúc ấy tôi không có ở đó, nhưng tôi
có thể tưởng tượng được với cá tính xưa nay của vợ tôi sẽ nói khó nghe
đến cỡ nào.
Khi tôi chạy đến, vợ tôi đã dẫn theo phiên dịch bỏ đi, cô gái của tôi chỉ hỏi tôi một câu: Cô ta thật sự là vợ của anh sao?
Tôi không có cách nào trả lời cô ấy, tôi
phải nói cho cô ấy biết ra sao? Đúng vậy, là cô ta, nhưng anh đã thật sự chuẩn bị ly hôn à?….
Sau đó…. cô ấy không chịu để ý đến tôi nữa, dù mọi người khuyên thế nào, cũng không hề dao động.
Cuối cùng khi cô ấy mang thai năm tháng đã chuyển khỏi nhà ba mẹ, ngày ngày tôi canh dưới lầu nhà cô ấy, nhưng khi cô ấy sinh con cũng thà gọi xe cứu thương đến bệnh viện chứ không cần
tôi giúp đỡ.
Khi tôi nhìn thấy họ đặt cô ấy lên xe, tôi mới hiểu được, có thể thật sự cả đời này cô ấy cũng không tha thứ cho
tôi nữa.” Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy được nước mắt của người đàn
ông này. Nước mắt của một người đàn ông sáu mươi tuổi sau khi chuyện đã
xảy ra hai mươi năm.
“Tôi ở Trung Quốc bốn năm, dần dần gây
dựng được cơ nghiệp ở thị trường Trung Quốc, Kim Thị trở thành một trong ba vị trí quan trọng của thị trường. Cuối cùng cha tôi cũng tha thứ cho tôi, khi đó Kim Thị đã không còn cần gia tộc khác ủng hộ nữa. Năm chín
mươi, tôi phải trở về Hàn Quốc, tôi biết là cha tôi cố ý để tôi thừa kế
Kim Thần.
Nhưng tôi thật sự không nỡ rời đi như
vậy…. Khi đó con mới lớn như vậy.” Ông mỉm cười chứa chan nước mắt, so
chiều cao bằng với cái bàn vuông: “Ngày ngày tan học đeo cặp ở nhà trẻ
đợi mẹ đến đón. Tháng đó tôi gần như điên cuồng cầu xin cô ấy, tất cả
mọi người khuyên cô ấy, cô ấy chỉ mỉm cười lắc đầu… Vào năm đó cô ấy và
ba mẹ thật sự đoạn tuyệt quan hệ.”
Đây chính là cô gái của tôi, thời điểm tôi không một xu dính túi, cô ấy bị mọi người xa lánh, nhưng kiên quyết đi
theo tôi. Nhưng thời điểm tôi công thành danh toại cô ấy vẫn bị mọi
người xa lánh, lại mang theo con của tôi dứt khoát rời khỏi tôi.
Khi đó tôi vốn thích chờ trước nhà trẻ của con, con sẽ cười rất ngọt ngào với tôi, tôi suy nghĩ dạy con gọi tôi là ba, nhưng cô ấy không vui… Ngay cả từng món đồ chơi tôi cho con, cô ấy
cũng sẽ trả lại nguyên vẹn. Cho đến sau này con không dám nhận đồ tôi
đưa nữa.
Lúc gần đi tôi tặng cho cô ấy lọ nước hoa
Trésor, bọn họ nói đó là mùi hương ký ức… Thật ra tôi càng hi vọng cô ấy có thể cho tôi thêm một lần cơ hội. Đêm mưa chúng tôi cùng nhau ăn đồ ở quán nhỏ ven đường. Đứng xếp hàng hai tiếng để mua vé xem phim, nhưng
tôi không có thời gian đi cùng với cô ấy. Đứng dưới tượng Mao chủ tịch
chúng tôi từng hạnh phúc hứa rằng mãi mãi ở bên nhau.
Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy tại sao lại đến tình trạng này chứ….
Khi tôi xử lý xong hết mọi chuyện ở Hàn
Quốc thì đã gần một năm trôi qua. Lúc trở về con đã quên mất tôi. Tôi
nhìn con lớn lên từng chút từng chút, càng ngày càng cảm giác mình không có tư cách đến gần.
Mỗi cuộc họp hằng năm tôi có thời gian ở
lại Trung Quốc ba tháng, đó đã là cực hạn của tôi. Nhưng mà tôi không
đến xin cô ấy tha thứ, dây dưa như vậy đã đến hai mươi mấy năm.”
Ông cúi xuống khẽ nhấp một hớp cà phê, không thêm đường, sẽ rất đắng, rất đắng.
“Hai mươi mấy năm, chúng tôi đều già rồi.
Có phải người càng già càng nhát gan, da mặt cũng càng ngày càng mỏng
hay không? Ngay cả đứng nhìn bà ấy xa xa cũng trở thành một thói quen.”
Ông cười đến tự giễu: “Yêu bà, trông coi bà cũng trở thành một thói
quen.”
Tối hôm đó trò chuyện đến rất trễ, lúc ông đưa tôi về, cuối cùng cũng không có can đảm đi lên lầu, một mình đứng
dưới lầu nhìn lên cửa sổ hiện lên ánh đèn mờ mờ. Trước khi tôi lên lầu
nhìn thấy bóng dáng ông cô độc đứng lặng im, dáng vẻ này…. đã đứng rất
nhiều đêm sao?
Lúc mở cửa mẹ già vừa càu nhàu tôi lại về
nhà trễ như thế, vừa đứng dậy hâm thức ăn cho tôi. Tôi nhìn bóng dáng
bận rộn ở phòng bếp, một người ở trên lầu không nhung không nhớ, một
người ở dưới lầu ngửa mặt nhìn đèn, hai mươi mấy năm, một đời người có
thể có bao nhiều lần hai mươi mấy năm để đợi chờ đâu.
Nhưng mà tôi không biết phải mở lời thế nào, người đã từng tuổi này dường như không đến phiên tôi giảng đạo rồi.
Khi đó trailer Phù Thế 2 bắt đầu tuyên
truyền trên mạng, không có bất cứ ngôi sao nào làm người đại diện và
cũng không có bất cứ Cosplay nào. Trailer này như một đoạn phim ngắn, đó chỉ là một trò chơi không lựa chọn nghề nghiệp trước, hệ thống không
bán ra bất cứ trang bị, đạo cụ, thậm chí là thuốc men và thức ăn nào.
Tất cả vật phẩm đều do tự người chơi gieo
trồng, gia công sản xuất hoặc là đánh quái rơi ra. Cho nên người chơi có thể làm nghề nông, có thể buôn bán, có thể chiến đấu, có thể dựng nước
lập nghiệp, thống nhất giang sơn.
Mà nghề nghiệp cũng thiết đặt vô cùng kỳ
quái, còn có một loại là Đạo Phỉ và Yêu Ma. Nói cách khác trong trò chơi này không những được lựa chọn là hiệp khách nghĩa sĩ, còn có thể tự lựa chọn làm thổ phỉ giặc cỏ. Bạn có thể hành hiệp trượng nghĩa, cũng có
thể vào nhà cướp bóc. Mà rất nhiều Boss… thật ra cũng là người chơi. Hệ
thống căn cứ theo chính tà mà đúng giờ phát ra nhiệm vụ khác nhau, cho
nên trong trò chơi này không chỉ có bảng xếp hạng trang bị, bảng xếp
hạng tu vi, bảng xếp hạng danh vọng, còn có bảng xếp hạng chính nghĩa,
bảng xếp hạng PK, thiên hạ đệ nhất hiệp sĩ và thiên hạ đệ nhất ác nhân.
Lúc trailer này tung ra bị rất nhiều chất
vấn, có người nói hoàn toàn không nhìn thấy lợi nhuận của trò chơi này ở đâu, cũng có người cảm thấy trong đó có huyền cơ gì đó, nhất thời mọi
người đều đứng ngoài cuộc.
Thế nhưng chút chất vấn này cũng không ảnh hưởng đến trò chơi này chính thức đưa ra thị trường. Cũng cùng ngày đưa ra thị trường, Phù Thế 2 chính thức được đổi tên là Phù Thế Thương.
Trong họp báo, Tần Tấn đã thay đổi không còn phách lối như ngày xưa, vẫn đẹp trai lãng tử như cũ, nhưng đã chững chạc đi không ít, trong trầm ổn có thể thấy được tang thương mơ hồ.
Anh đứng ở hội trường hàng vạn người tụ
tập, trấn tĩnh nghênh đón các loại ánh mắt, thản nhiên nói đây là một
trò chơi lấy tiền đề là hợp tan ly biệt, hi vọng sẽ rót vào một sắc thái mới trong cuộc sống nhạt như nước trắng của chúng ta.
Tôi vẫn quyến luyến Thiên Hạ như cũ, mỗi
một game online hưng thịnh luôn mang đi một nhóm người chơi, nhưng cũng
luôn luôn có người mới bổ sung vào. Lần này Phù Thế Thương đưa ra thị
trường, làm suy yếu sức mạnh của hai ngôi sao lớn, rất buồn cười là
những tranh cãi nghiêng về một phía trước kia đã từ từ thăng bằng.
Có đôi khi tôi làm nhiệm vụ luôn gặp gỡ Ta Tự Thành Ma, hôm nay mặc kệ là trang bị hay tu vi hắn ta cũng đã dần
dần vượt qua Vô Ngạn, cũng từ từ mất đi lòng khiêu chiến với Vô Ngạn.
Thật ra thì có đôi khi thời gian sẽ từ từ mài mòn nhuệ khí của một
người. Toàn bộ Thiên Hạ đã trở nên gần như cô quạnh yên lặng.
Tôi vẫn thỉnh thoảng kéo nick nhỏ, đi phó
bản hoặc làm nhiệm vụ như cũ. Ngày đó mẹ già nhoài người lên ghế tựa của tôi hỏi tôi đây là cái gì? Tôi kể cho bà nghe câu chuyện xưa về người
chiến sĩ này.
Nói bắt đầu từ Hồn Cốc, nói lúc mới quen
chỉ là nick nhỏ cấp hai mươi mấy, nói tất cả ly biệt. Tay của tôi chạm
vào màn hình máy vi tính, chiến sĩ khiên lớn đao dài kia vẫn kiêu ngạo
như cũ. Đó là thế giới của Mộc Tương Phi, là nơi Đông Phương Lạc mãi mãi không chạm vào được.
Khi đó bà nghe rất chân thành, còn tôi có
thể bộc lộ chút ngông cuồng. Thật sự tôi không hối hận việc mình đi tìm
anh, cho dù chỉ là một sự hiểu lầm, cho dù tổn thương người yêu thương
tôi thật lòng, cho dù trở thành một trận chê cười trong mắt người xung
quanh.
Sau đó nhắc đến Uông Lỗi và Trần Nhiên, có lẽ trong mắt người đời chuyện tình này cũng không được chúc phúc, cho
nên chuyện chia tay bị mọi người xem là lẽ đương nhiên. Chỉ có tinh thần người chia xa chán nản, ngay cả nhung nhớ cũng không có cách nào nói
với ai.
Nhưng có cách gì đâu chứ, khi tôi nói cho
bà biết kết cuộc này, bà đột nhiên nói khẽ: “Thật ra thì hai người yêu
nhau muốn ở bên nhau thật sự là không dễ dàng biết bao.”
Tôi nhìn ra phía ngoài ban công theo bản
năng, nếu như mẹ cũng cho là như vậy… Mẹ, phải chăng mẹ sẽ xem xét tha
thứ cho ông một chút chứ?