Lúc Tần Tấn đi ra đã muộn, anh ôm lấy tôi vào
xe, vẫn là người đàn ông áo đen anh kêu là Hàn kia đưa chúng tôi đến
khách sạn. Tần Tấn ôm tôi vào phòng, lấy khăn nóng lau mặt, lau tay giúp tôi. Tôi muốn tự mình làm, anh lắc đầu từ chối.
Trước khi sắp ngủ, anh đưa đến ly sữa nóng.
Tôi nói: Tần Tấn, sáng mai chúng ta đi đưa anh ấy được không? Anh gật
đầu nói được. Đêm đó, tôi cuộn mình vào lòng anh, dựa thật chặt vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập. Chỉ có trên người anh, tôi mới có thể hấp
thu được ấm áp tôi muốn. Anh vỗ về vai tôi, giọng nói rất khẽ rất khẽ:
“Biết cuối cùng anh ta nói gì với anh không?”
“Cái gì?”
“Anh ta nói… Tần Tấn, cậu mãi mãi không biết
được tôi ghen tỵ với cậu cỡ nào đâu. Quen biết anh ta sáu năm, một mạch
tranh đua từ rất nhiều trò chơi đến cái này, từ đầu đến cuối anh ta cũng không chịu đánh nhau với anh. Có lần Ma Thú khiêu chiến với anh ta, sau khi đánh phó bản xong anh ta đá hết mọi người ra, sau đó để lại một
mình anh đấu với anh ta trong phó bản. Khi đó anh giao nick Ma Thú nhưng không cam tâm lắm. Cho đến bây giờ chưa có ai vượt qua được Tần Tấn.”
Anh vuốt vuốt tóc dài, giọng nói đã nhẹ giống như kể một câu chuyện xưa: “Cho nên đuổi theo đến Thiên Hạ, anh thật sự lựa chọn pháp sư. Bởi vì
anh biết rõ thao tác của anh ta, cho là mình có thể thắng anh ta.”
Cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, ý thức của tôi đã không còn tỉnh táo lắm: “Nhưng mà anh thắng anh ấy.”
“Không có, không có ai có thể thắng anh ta….
Hàn xem đoạn phim đó, tính toán thời gian hồi lại kỹ năng Bạo Hổ và
khoảng cách ngay lúc đó… Bước cuối cùng anh ta đã nhường anh… Làm kỹ xảo đến vậy, ngay cả anh cũng đã bị lừa. Vẫn cho rằng một đao cuối cùng của anh ta là may mắn, nhưng đến lúc thật sự lấy được nick kia, anh mới
biết được đao cuối cùng kia là chém chay, không có sử dụng bất cứ kỹ
năng gì. Nếu như ngay cả điều này cũng tính toán chính xác như vậy thì
người này đáng sợ đến cỡ nào. Thật sự muốn chiến thắng anh ta làm đệ
nhất, nhưng trong suy nghĩ của anh ta, thiên hạ mãi mãi là đệ nhị. Anh
ta hoàn toàn chẳng hề để ý đến cái danh hiệu đệ nhất kia.”
Nghe thấy lời của anh, nhưng tôi đã hoàn toàn
không cách nào hiểu được hàm nghĩa trong đó, mỏi mệt giống như thủy
triều ùa đến, khiến tôi rơi vào thật sâu.
Lúc tỉnh lại đã mười hai giờ trưa hôm sau. Tần Tấn không có ở trong phòng. Tôi yên lặng rời giường rửa mặt, tôi biết
có thể hôm qua anh đã bỏ thuốc ngủ vào trong ly sữa, nếu không tôi sẽ
không ngủ say như vậy. Anh không đợi, thật ra là anh không muốn tôi đi,
chúng tôi không vào pháp trường được, cho dù Hàn có khả năng cho chúng
tôi vào thì Vô Ngạn cũng không muốn thấy tôi.
Ngồi trước bàn trang điểm, ánh nắng giữa hè
nóng như lửa chiếu vào từ cửa sổ. Thế giới này dù cho có sinh ly tử
biệt, dù chúng ta đau lòng muốn chết thì trái đất vẫn quay như cũ, không có gì thay đổi.
Mà chúng ta chỉ có thể yên lặng nhìn ánh nắng khắp nơi, gửi lời từ biệt cuối cùng.
Vô Ngạn, thật ra thì em rất muốn, rất muốn nói cho anh biết, dù cho là hiểu lầm, nhưng em…. đã từng thật sự, thật sự
rất yêu anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trái tim xé rách cũng từ từ trở về yên lặng.
Lúc Tần Tấn trở về đã sắp năm giờ, anh đứng
phía sau nghiêng người ôm chặt bả vai tôi, chẳng hề nói câu nào. Tôi
biết anh sợ tôi tức giận, nhưng tôi cũng biết anh thật sự tốt với tôi.
Sinh ly tử biệt vốn làm đau lòng người là chuyện không thể thay đổi.
Tôi quay người vùi vào ngực anh, cũng ôm lấy
anh gắt gao. Hóa ra đau khổ không thể khóc giống như đặt trái tim trên
lửa nướng, đau đến xé nát tâm can.
“Ngày mai Hàn phải đi, buổi tối chúng ta cùng
nhau họp mặt, hôm nay ăn gì chưa?” Tần Tấn vỗ về mái tóc của tôi, giọng
nói rất dịu dàng, tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Đương lúc thay quần áo, Trần Nhiên và Uông Lỗi lần lượt gọi điện đến, Tần Tấn kể ra sự thật. Nghe thấy bên kia điện
thoại thổn thức, tôi chỉ có thể cười, anh xảy ra chuyện lớn như vậy
nhưng chỉ có một đám bạn bè trong trò chơi đau khổ. Từ đầu đến cuối
không hề có người thân sang đây thăm anh.
Tần Tấn nạp tiền vào điện thoại di động của
anh, in ra bảng ghi chép trò chuyện hằng tháng của anh, tìm được số điện thoại nước ngoài kia. Bởi vì chính phủ quy định chỉ có người thân mới
được liệm di thể, chúng tôi hi vọng người thân của anh có thể hỗ trợ.
Nhưng bên kia điện thoại người đó chỉ nói lạnh lùng: “Nó bị trừng phạt
đúng tội, chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nó từ lâu rồi.”
Tần Tấn liên tục giải thích là chẳng qua cần
người thân ra mặt, tất cả phí dụng chúng tôi sẽ chịu, nhưng đầu bên kia
vẫn lạnh lùng cự tuyệt. Tôi nhớ đến mẹ anh, tại sao đều là người như
nhau, đều là cốt nhục của mình, lại có người máu lạnh như thế.
Bởi vì tất cả mọi người không có tâm trạng,
nên hẹn với Hàn tại lầu 6 ở nơi tôi đang ở. Tôi không đói bụng, Tần Tấn
cũng không ép. chỉ múc cho tôi súp ngân nhĩ. Hàn vẫn mặc bộ đồ đen lạnh
lùng, thản nhiên nói về việc phá án. Đối với tôi mà nói giống như là một câu chuyện cảnh giác mạo hiểm.
“Thật ra thì trước kia vẫn hoài nghi.” Thế
nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn về phía tôi, uống một hơi cạn sạch ly
rượu, nói chậm rãi: “Vụ án này đã tra rất lâu, lúc đến Thiên Hạ, trong
kho số liệu trò chơi có thể tra được rất nhiều trang bị vật phẩm cũng
không có chuyển về nick của anh ta. Có biết trong ba năm có bao nhiêu cô gái yên lặng biến mất không? Nhưng chỉ có mình cô, vẫn đăng nhập ba bốn tiếng mỗi ngày, vô cùng ổn định. Phía công ty game vì phối hợp với
chúng tôi nên cung cấp cho một tài khoản GM, sắp xếp trang bị là một bộ
70 tiêu chuẩn, nhưng chỉ là nick dùng một lần, nếu như chết sẽ không
cách nào sử dụng được nữa.”
Anh rót đầy ly, trong giọng nói chỉ có mỏi
mệt, không thấy được vui mừng vì phá được án: “Cho nên chúng tôi vẫn
tiếp cận, nhưng sau lại phải rời đi. Núp trong tổ chức đó gần bốn năm,
chưa từng có vụ án nào có thể tốn bốn năm thời gian như vậy. Nhưng anh
ta vẫn không tín nhiệm tôi, mà Mạnh Phi cũng đối xử chân thành với anh
ta.” Hàn cười vô cùng tự giễu, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giống
như nhìn hư không vô hạn: “Bốn năm không có cách nào nắm được bất cứ tài liệu có ích nào. Nếu như không phải Mạnh Thành trở lại, chia rẻ quan hệ của anh ta và Vô Ngạn, tôi cũng không biết mình còn phải ở đó bao lâu.”
Cuối cùng tôi nghĩ ra: “Tội Phạm?”
Trong ánh mắt anh ta hiện lên chút áy náy: “Thật xin lỗi, giấu em lâu như vậy.”
Tôi lắc đầu, tôi chưa từng so đo gì cả, vẫn
nghĩ như lúc ban đầu, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi. Nhìn bộ đồ
đen của anh ta, tôi cảm thấy nghề thích khách thật rất hợp với anh ta,
nhưng tôi thật sự không muốn mở miệng tha thứ.
“Lúc em đi tìm anh ta tôi luôn để ý, lúc ấy
nghĩ có thể sẽ có bước đột phá, cho nên tôi cố ý báo cho Thành thiếu,
muốn ly gián anh ta và Mạnh Phi. Nhưng dù là bên này đặt ra nghi vấn thế nào, từ đầu đến cuối anh ta khồng hề lộ ra ý gì. Trong lúc dùng phần
mếm muốn đột nhập vào máy tính của anh ta, nhưng lại bị anh ta phản đòn, tài liệu trên máy tính mất gần phân nửa.” Giọng điệu của Hàn hiện lên
vẻ tán thưởng tận đáy lòng: “Anh là là đối thủ mạnh nhất tôi đụng phải,
đáng tiếc là đã lầm đường lạc lối.”
Đêm đó là lần thứ hai cũng là lần cuối cùng
chúng tôi gặp nhau. Anh ta đã đặt vé máy bay mười giờ sáng. Chúng tôi
đến sân bay tiễn anh ta, lúc Tần Tấn đi phòng rửa tay, anh đi vào nơi
soát vé, tôi kêu lên Tội Phạm, cho nên chàng trai áo đen kia quay đầu
lại, gió khẽ đùa qua mái tóc dài, thế nhưng lại anh nở nụ cười khẽ,
đường nét lạnh lùng lại dịu dàng trong phút chốc: “Thật ra thì… dù em
theo người nào, chỉ cần hạnh phúc là được rồi. Phi Tử, tuy Tội Phạm tiếp cận em chẳng là vì công việc yêu cầu, nhưng mà…”
Anh ta mím môi không nói tiếp: “Tần Tấn về rồi, chào tạm biệt anh ta giúp tôi.”
Trong sân bay người qua kẻ lại, lẽ nào không
phải là nơi quen nhìn biệt ly. Anh ta cầm hành lý đơn giản trong biển
người, tựa như đã quen với việc lưu lạc không cố định chỗ ở, anh ta
không hề quay đầu lại, biến mất trong biển người mịt mù.
Tần Tấn đến đây nắm tay tôi, tôi mỉm cười với
anh. Tấn Tấn chúng ta trở về thôi. Đúng vậy đi thôi, thành phố V đã để
lại quá nhiều tư niệm khiến không ai có cách nào gánh nổi.
Anh gật đầu nói ừ, tay mơn trớn mặt tôi, giống hệt như gió tháng sáu.
Ba giờ chiều cùng ngày, khi máy bay cất cánh,
lúc cách mặt đất hai trăm nghìn mét, tôi lẳng lặng nằm trong ngực Tần
Tấn, không dám nhìn lại nơi kia.
Tạm biệt Vô Ngạn… Tạm biệt Tội Phạm….
Loyal Pang: Thật sự mà nói, tôi cảm
thấy Hồi Đầu Vô Ngạn mới chính là nam chính trong truyện này. Cuộc đời
của anh chính là bi kịch. Người ta thường nói “quay đầu là bờ” nhưng anh lại giống như nickname anh đã chọn quay đầu… không còn bờ nữa. Tôi cảm
nhận được anh rất yêu Tương Phi, thậm chí còn yêu nhiều hơn cả Tần Tấn.
Vì quá yêu nên mới đẩy cô ra xa, vì quá yêu nên “hi vọng không mang đến
cho em những tổn thương dư thừa”. Anh nói ghen tỵ với Tần Tấn, đúng vậy, Tần Tấn có thể yêu Đông Phương Lạc một cách quang minh chính đại, nhưng anh thì không thể. Đúng như với tên chương này, “có loại yêu gọi là
buông tay”. Con người vốn dĩ yêu là ích kỷ, nhưng phải yêu đến thế nào
mới có thể cao thượng buông tay. Anh quyết định buông tay để cho Tương
Phi đi tìm hạnh phúc cô đáng có, đến với người tốt đẹp hơn anh. Tuy chỉ
xuất hiện trong vài đoạn ngắn ngủi nhưng anh chính là ý nghĩa của tên
truyện, “trong lòng anh thiên hạ chỉ là đệ nhị”, duy chỉ có viên Nguyên
Hồn Châu mang tên Phi Tử kia. Mất anh rồi, Thiên Hạ cũng mất đi Đệ Nhất, mãi mãi chỉ còn Đệ Nhị mà thôi.