Sau này tôi không có bao nhiêu thời gian chơi
game, có một công ty thông báo cho tôi đi làm, lần này là một công ty
đại lý game đưa vào hoạt động. Cuộc sống của tôi bắt đầu từ từ khôi phục bình thường. Sau khi tan việc mỗi ngày Tần Tấn đều đến đây ăn cơm tối
như cũ, sau đó đưa tôi ra ngoài hóng gió, có đôi khi đi qua nhà anh,
nhưng tôi không ở qua đêm tại nhà anh. Thử nghĩ trong căn nhà trống trải chỉ có một mình mẹ thì lại không đành lòng chút nào.
Cuộc sống luôn luôn không hề báo trước
mang đến cơn ác mộng cho người ta. Buổi tối ba người vừa ăn cơm vừa xem
tivi, lúc ấy đang truyền hình về cuộc thẩm vấn vụ án buôn lậu ma túy
kia. Khi tôi nhìn thấy người trên truyền hình, thậm chí tôi còn không
tin vào mắt mình. Người đó là Thành thiếu tôi đã nhìn thấy ở chỗ của Vô
Ngạn.
Trái tim đập thình thịch, tại sao lại đột ngột có dự cảm bất an như vậy?
“Tấn, có phải anh quen Vô Ngạn hay không?”
“Không quen, chẳng qua là lúc… biết em đã đi tìm anh ta, anh mới lấy số anh ta từ chỗ người bạn. Lúc đó… đã cảnh cáo anh ta?”
“Nhưng mà….” Tôi do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn phải nói ra: “Nhưng mà tên Mạnh Thành mới vừa rồi kia ở chung chỗ với Vô Ngạn.”
Mặt Tần Tấn liền biến sắc, giọng nói cũng có vài phần âu lo: “Vô Ngạn…. cũng có liên quan đến chuyện này?”
Tôi đột nhiên cảm thấy kinh hãi, tôi thật
sự không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng tôi nhớ đến những nick nữ chim nhỏ nép vào lòng trong thế lực bỗng nhiên biến mất như Lấm Tấm
Sương Hoa, Tử Nguyệt Quang, Bóng Đêm Xinh Đẹp…. Tôi nhớ đến mờ ám của
anh với nick nhỏ của tôi; Tôi nhớ đến lúc tôi đi tìm anh, anh hơi ôm tôi khẽ nói bên tai tôi trong thang máy có máy theo dõi; Tôi nhớ đến anh
cảnh giác nói với bảo vệ chung cư tôi là vợ anh; Tôi nhớ đến anh ra vẻ
thân mật với tôi trước mặt anh Mạnh; Tôi nhớ đến tôi hỏi anh tại sao
trong chung cư của anh không thấy một người già và trẻ con nào…..
Vô Ngạn, cuối cùng là anh đang làm gì vậy?
Tần Tấn gọi một cuộc điện thoại, sắc mặt
vô cùng khó coi. Tôi đứng lên, cho đến khi anh nắm tay tôi, tôi mới phát hiện tay mình đã lạnh như băng.
“Bác gái, cháu muốn đưa A Lạc đi gặp một
người, phải rời khỏi vài ngày.” Anh gần như là kéo tôi vào phòng, lấy
cho tôi hai bộ quần áo, sau đó vội vã xuống lầu.
Tôi không ngừng hỏi anh xem rốt cuộc xảy
ra chuyện gì, anh mím môi không nói lời nào. Trong xe khá tối, tôi mở
miệng cũng run rẩy: “Tấn, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, anh nói cho em
biết được không?”
Anh một tay lái xe, một tay vén mái tóc
dài của tôi, tôi nhìn thấy được màn sương nặng nề từ trong mắt anh: “Tổ
đầu não buôn lậu ma túy.”
Tôi dùng thời gian rất lâu để tiêu hóa những lời này, anh lái xe rất nhanh: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Nhà giam X, thành phố V.”
“Lái xe từ đây đến thành phố V phải hai ngày một đêm, anh có thể chịu được sao?”
“Không còn kịp nữa… Ngày mai ba giờ
chiều…. Không còn kịp nữa…. Bây giờ chúng ta đến sân bay, anh đã bảo
Uông Lỗi đặt vé máy bay giúp anh.”
“Ba giờ chiều ngày mai?”
“A Lạc…. Em có xem số lượng ma túy được buôn lậu trên báo không? Riêng tội này thôi đủ phán tử hình một trăm lần.”
Tôi không cách nào tiếp nhận câu nói này,
không cách nào tin tưởng chuyện này. Trên thực tế, tử hình là chuyện xa
xôi biết bao đối với chúng tôi, anh bảo làm sao tôi tin tưởng một người
đang sống bình thường, sau một thời khắc nào đó đã không còn tồn tại
trên đời này nữa?
Anh bảo tôi tin làm sao… tôi phải tin làm sao….
Lúc chúng tôi chạy đến sân bay đã là ba
phút cuối cùng trước khi lên máy bay. Anh xách túi giúp tôi, chạy một
mạch thẳng vào trong. Lúc cuối cùng ngồi trong khoang máy bay, tôi nhìn
ra màn đêm đen nhánh trống vắng từ cửa sổ chưa đóng.
Tôi ngồi bên cạnh Tần Tấn, anh ôm chặt lấy tôi, không ngừng an ủi đừng sợ. Có Tần Tấn ở đây, A Lạc đừng sợ. Tôi
chỉ cảm thấy ngỡ ngàng, Tấn, tại sao phải thế này, tại phải như vậy chứ…
Sau một giờ bốn mươi lăm phút máy bay đáp
xuống sân bay thành phố V. Đi ra khỏi cổng sân bay, buổi tối rất thưa
người, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen, nổi bật đứng tại cổng
sân bay, khi nhìn thấy chúng tôi cũng chậm rãi chào đón: “Đi thôi.”
Chúng tôi ngồi vào trong xe của anh ta, xe của anh ta cũng là màu đen, cả người lạnh lùng ít nói. Không biết có
phải là ảo giác hay không, anh ta tựa như lơ đãng liếc mắt nhìn tôi qua
kính chiếu hậu, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, sắc bén đến mức khiến
lòng người run lên.
Xe chạy một mạch đến cổng nhà giam X thành phố V, thế nhưng không có ai đặt ra nghi vấn, thuận lợi đỗ tại khu B.
Rõ ràng anh ta đã có nói qua với người ở đây, lúc đến phòng tiếp khách
anh ta bảo chúng tôi đợi, sau đó đi thẳng vào trong.
Tôi níu tay Tần Tấn tại nơi lạnh lẽo này,
bốn phía đều là màu trắng tuyệt vọng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy biểu ngữ nghiêm cẩn, lòng tôi đã rối loạn đến tê tái, không thể nào nhớ
được.
Dường như trải qua một thế kỷ, cuối cùng
anh ta đi ra ngoài, vẻ mặt cũng hiện lên khó xử, nhìn tôi một chút, cuối cùng cất lời, giọng nói lạnh lùng: “Anh ta không muốn gặp.”
“Tại sao vậy chứ?” Tôi nắm chặt tay Tần Tấn: “Tại sao không muốn gặp em?”
Ánh mắt Tần Tấn thương tiếc và đau buồn,
lần đầu tiên tôi nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ thật sâu trong mắt của
anh: “Ngoan, vào xe chờ anh.”
Tôi liều mạng lắc đầu, tôi không muốn, tôi không muốn, tôi chỉ muốn gặp mặt anh một lần. Tôi thật sự sẽ ngoan
ngoãn, dù chỉ không nói một lời, thật sự chỉ muốn gặp một lần thôi… Vô
Ngạn, cho dù anh chưa từng yêu Mộc Tương Phi, cho dù anh chỉ quan tâm
đến em chỉ như một chủ thế lực đối với thành viên thế lực, cho dù thời
gian chúng ta ở bên nhau nhiều hơn chỉ vì nghề nghiệp cần mà thôi, cho
dù anh đã bỏ Thiên Hạ đi….
Không có liên quan, đều không có liên quan…. Em thật sự cũng chỉ muốn gặp mặt một lần mà thôi.
Dù chỉ là vì một câu nói ái phi kia của
anh, dù chỉ là vì mỗi lần anh cho em tiền trong trò chơi, dù chỉ là vì
anh che chắn tất cả công kích trong phó bản cho em, cho dù là vì anh cho Tương Phi mỗi một trang bị, cho dù là vì mỗi cái ôm của anh, cho dù là
vì một lần ba năm quen biết này…..
Nước mắt của tôi rớt trên tay Tần Tấn, ánh mắt mờ đi chỉ còn lại một màn màu trắng mơ hồ. Tay Tần Tấn lau mặt tôi, nhưng nước mắt cứ tuôn trào từng dòng dường như mãi mãi không hết.
Giọng nói của tôi đã nghẹn ngào, khẽ cầu khẩn: “Để em gặp anh ấy một lần đi, thật sự em chỉ muốn gặp anh ấy một lần.”
Người đàn ông áo đen lại đi một chuyến,
lại mang về đáp án lạnh lẽo giống như cũ. Tôi ôm lấy cánh tay Tần Tấn
không chịu rời đi. Tôi biết nếu như tôi vừa đi thì tôi thật sẽ không còn gặp lại Vô Ngạn nữa. Chàng trai áo trắng vội vàng đưa tiễn tại bến xe
thành phố V ngày đó như còn trước mắt, nhưng sau này sẽ không còn được
gặp lại. Cái ôm trên đỉnh Tuyệt Lĩnh ổ chim Yến Khâu sẽ trở thành vĩnh
biệt….
Em không muốn… Làm sao em có thể…. Em đã đến rồi, em đã đến rồi Vô Ngạn, làm sao anh có thể như vậy…
“Hàn, đưa cô ấy ra ngoài giúp tôi.” Giọng
nói Tần Tấn vang lên, cánh tay mạnh mẽ kia kéo tôi ra khỏi người Tần
Tấn. Tôi liều mạng vùng vẫy, nhưng tôi dần dần rời xa nơi tôi muốn nhích đến gần…. Rời xa nơi mà đến cuối cuộc đời này tôi cũng không thể nhích
đến gần…. Đêm giữa hè tháng sáu thế nhưng lại lạnh lẽo không có một chút ấm áp.
Ngoài phòng tiếp khách, đôi tay kia giữ
chặt lấy tôi, nhưng tôi đã không còn chút sức lực vùng vẫy nào. Hóa ra
tôi chạy ngàn dặm từ thành phố S đên đây chỉ có thể bị ngăn cách bởi
tường hàng rào điện cao này, thậm chí đến một cuộc hẹn không thể gặp
mặt…
Tôi không biết từ khi nào tôi đã tựa vào
bả vai của người đàn ông này, giọng nói của anh ta vẫn vô cùng tỉnh táo
như cũ, giống như tường hàng rào điện cao này nhìn hết ly biệt đời
người: “Anh ta không muốn thấy nước mắt của phụ nữ, cũng không muốn để
phụ nữ nhìn thấy mặt sa sút nhất của mình. Anh ta là người đàn ông kiêu
ngạo, cũng là người đàn ông có tư cách kiêu ngạo. Đừng khóc, hãy để lại
cho anh ta một chút tôn nghiêm cuối cùng đi.”
Tôi cố hết sức nhích đến gần anh ta muốn
hấp thu một chút nhiệt độ, nước mắt chảy xuống bả vai của anh ta, thấm
vào trong áo sơ mi màu đen. Tay anh thô ráp mơn trớn mái tóc dài của
tôi: “Chỉ có người yêu em nhất mới có thể sợ tổn thương em. Em có biết
em hạnh phúc biết bao hay không? Nào, lau nước mắt đi. Có một số người
nhất định chỉ có thể dùng để hoài niệm, hãy vui vẻ mà tiếp tục hạnh phúc của em.”
Tay của anh ta nhẹ nhàng ấm áp lau đi nước mắt trên mặt tôi. Khi đó gió đêm giữa hè ùa vào mặt, sao dày đặc trên
trời, tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang… Biểu thị cho ngày mai trời
trong quang đãng.