Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 19: Chương 19: Củ cải trắng




Cả đêm gió thổi, ngàn cây vạn hoa đồng loạt nở rộ.

Dạ Vi dậy sớm, Bảo Thù mỗi ngày cũng dậy sớm, nàng hiện đang cầm một bát canh rau dưa, đi từ phòng bếp nhỏ tới Kiến Vi Điện. Dọc đường đi, tỳ nữ tôi tớ thỉnh thoảng cúi người hành lễ, làm nàng có chút không tự nhiên.

Nhưng trong lòng lại rất thích.

Mười ngày nay, Dạ Vi thương thế dần dần khôi phục, trừ việc đi bái kiến Minh Quân và Li Diên, thì hắn chỉ thỉnh thoảng dắt Bảo Thù đi dạo xung quanh.

Tuy chỉ “thỉnh thoảng” đi thôi nhưng tất cả mọi người đều biết hết.

Minh Quân thủy chung duy trì bộ mặt không đau khổ không vui sướng. Li Diên vẫn như cũ cười hì hì cả ngày, sờ đầu Bảo Thù, lại vỗ vai Dạ Vi, nheo đôi mắt phượng nhìn, nhưng lại không nói gì.

Quỷ cô nương dị thường hưng phấn, hễ rảnh rỗi là đi tìm Bảo Thù truyền thụ tâm đắc, mỗi lần đều cảm thán: “Hắc, khuê nữ tốt như vậy, nếu làm con dâu ta thì tốt biết mấy, không biết sau này tiểu tử Dung Hoan sẽ đem người nào về làm vợ đây!”

Dung Hoan đứng ở một bên không ngừng lắc đầu phùng má, bị nàng trừng mắt một cái sau thì lại vội vàng chạy đi như điên.

Cảm xúc của Bảo Thù hiện tại không tài nào diễn tả bằng từ ngữ, Minh phủ vốn nên âm khí mù mịt, nay lại càng ngày càng giống như một đại gia viên. Có sư phụ sủng nàng, Nhị sư huynh thương nàng, Tứ sư huynh khi dễ nàng, còn có Quỷ cô nương luôn giúp nàng nghĩ kế . . . . . .

Nếu như Đại sư huynh cũng ở đây thì tốt biết mấy?

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhoi nhói đau. Nàng vội dùng bàn tay không dùng đập một cái vào mặt, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, đụng vào một người. Nước canh trong bát tràn ra, giội lên người hắn.

“Xin lỗi,! Xin lỗi!” Nàng cuống quít nói xin lỗi, tay chân luống cuống dùng tay áo lau nước canh.

Cánh tay bị một lực đạo nắm chặc, nàng ngẩn người, nương vào ánh sáng nhạt phía trên đầu, nàng cảm thấy một màu đỏ rực đang lung lay trước mặt nàng. Hơi chút chờ mong nàng chậm rãi ngước mắt lên, quả nhiên là một gương mặt như tượng tạc, đôi mắt đỏ như máu, vừa cao ngạo lại vừa thanh cao.

Hô hấp của nàng bỗng nhiên trật nửa nhịp.

Nàng ngượng ngùng tránh thoát tay hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Đại sư huynh, đã canh năm làm sao huynh lại ở nơi này?”

“Có chút việc gấp, mới vừa bẩm báo sư phụ.” Hân Liệt không nhìn nước canh té vào người mình, giơ tay lên lấy đi miếng rau bay lên tóc nàng, “Sư phụ lần này rời núi đã lâu, là đến lúc trở về.”

Nói xong, nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Muội cũng nên đi về.”

Bảo Thù chột dạ: “Muội. . . . . . muội bây giờ còn chưa thể trở về được.”

Hân Liệt lạnh lùng nhìn qua bát sứ trong ngực nàng, trầm giọng nói: “Muội ở chỗ này làm nữ đầu bếp vui đến mức quên cả trời đất rồi?”

Bảo Thù còn chưa nói lời nói, sau lưng một người mở miệng trước, thanh âm này nàng nhận ra, là Dạ Mị.

“Biểu ca, người nào là nữ đầu bếp . . . . . .” Dạ Mị đầu khẽ nghiêng, cất giọng nói, “Bất quá một con hạ tiện yêu tinh, vọng tưởng làm Minh giới Vương phi, quả thật là vô cùng buồn cười.”

Thường ngày, Bảo Thù nhìn thấy Dạ Mị sẽ cảm thấy tay chân lạnh như băng, trước giờ thường vòng qua hắn mà đi. Hôm nay có chỗ dựa, hỏa khí từ bụng xông thẳng lên đầu, xoay người, hết sức khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Hừ, ta hạ tiện cũng dám so những người thích dâm loạn bại đức, long dương chi thích, mơ ước huynh trưởng, tổn hại luân thường cao quý !”

Dạ Mị không ngờ nàng lại dám đáp trả, sửng sờ tại chỗ, đợi đến khi hiểu ra, nhất thời nổi dóa. Đang muốn giơ tay dạy dỗ nàng thì nhìn thấy đôi mắt đầy lửa giận của Hân Liệt không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi.

Mà một màn này hoàn toàn vô tình rơi vào trong mắt Minh Hậu.

“Hảo cuồng vọng tiểu súc sinh, U Minh cung là ngươi giương oai địa phương sao! Bổn cung nể ngươi là Lang Hoa đệ tử mớiđối xử tốt với ngươi, ngươi lại được voi đòi tiên, dám nhục mạ con ta, Bổn cung hôm nay há có thể tha cho ngươi!”

Minh Hậu xanh cả mặt, ngọc thủ run rẩy chỉ vào Bảo Thù, tức giận cắn răng nghiến lợi.

Nàng sớm nhìn nha đầu chết tiệt này không vừa mắt, sớm nhìn Quỷ cô nương không vừa mắt! nếu không phải vì địa vị của Lưu Dục Thiên quân dù là Thiên đế cũng cần lễ ngộ ba phần, nàng tự nhiên không dám động chạm.

Chuyện hôm này, nhất định phải đổ lên đầu nha đầu chết tiệt này!

Bảo Thù vừa nhìn thấy nàng, giống như miếng da chó đã bị xì hơi. Giật mình trốn sau lưng Hân Liệt, nhón chân, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, cứu mạng a, nữ nhân này thật là đáng sợ . . . . . .”

Hân Liệt sống lưng đột nhiên cứng đờ, nheo mắt chắp tay, không mặn không lạt nói: “Dì mạnh khỏe.”

Minh Hậu đang tức giận lập tức nở ra một nụ cười ôn nhu ra vẻ mẫu từ tử hiếu: “Nguyên lai là A Liệt tới nha, dì dạo này không gặp ngươi, Thiên Hậu tỷ tỷ có khỏe không?”

“Thưa dì, mẫu hậu mạnh khỏe.”

Minh Hậu thân thiết kéo tay của hắn: “Nghe Long Vương cữu cữu ngươi nói, Bích Ngưng nha đầu năm nay cũng đi Lang Hoa tu hành, ngươi đã gặp chưa?”

“Thưa dì, đã gặp.”

“Ha ha, hôm qua Li Diên thượng thần còn nói, các ngươi mấy hài tử này sắp tới thời điểm chọn phi cưới thiếp. Chuẩn bị thừa dịp năm nay lang Hoa triều kiến, muốn mời các tộc vương giả gặp mặt, định ra hôn sự cho các ngươi đâu.”

Hân Liệt ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.

Bảo Thù vừa mới nghe hai chữ “Bích Ngưng”, chân mày cau lại, cô gắng moi hết ruột gan ra một phen mới nhớ ra nàng chính là lục y nữ tử tỏ tình thất bại với Dung Hoan sư huynh! Thì ra là nàng là Long tộc công chúa, chẳng lẽ cùng Thiên Hậu, Minh Hậu, Hân Liệt, Dạ Mị tất cả đều quen biết? ?

Hơn nữa nghe Minh Hậu nói, công chúa Bích Ngưng, không chừng chính là Thiên Hậu tương lai . . . . . .

Hân Liệt nhận ra nàng tâm tình ba động, trong lòng bất an phập phồng, lời trong lòng bật thốt lên: “Liệt Nhi đang muốn hồi Thiên cung hướng phụ vương mẫu hậu bẩm báo, Liệt Nhi đã có người trong lòng.”

“A?” Minh Hậu đôi mắt đẹp chuyển một cái, thử dò xét nói: “Không biết là công chúa tộc nào có phúc khí này?”

Hân Liệt cứng họng, tròng mắt đỏ ngầu bi thương bắt đầu khởi động, đau đầu suy nghĩ.

Hắn thích Bảo Thù, không phải phủ nhận.

Nhưng hắn không thể nào cưới nàng làm chính phi, ngay cả là trắc phi, mẫu hậu cũng chưa chắc đã chịu. Điều duy nhất hắn có thể làm có lẽ là chờ tới khi mình có một chỗ đứng chân mới có thể cho nàng một danh phận. Nhưng nếu hiện tại để cho Minh Hậu biết được, chắc chắn thêm dầu thêm mỡ nói cho mẫu hậu, đến lúc đó, dù là sư phụ cũng khó bảo vệ nàng. . . . . .

Nhắm mắt lại, hắn nói: “Thưa dì, tự nhiên là người trong thần tộc.”

Minh Hậu thở phào nhẹ nhỏm, nói lớn: “Như thế thì tốt.”

Xem ra, vị công chúa Bích Ngưng này nhất định là Thiên Hậu tương lai.

Như đưa đám, làm sao mà không như đưa đám được? Bảo Thù rũ xuống đầu, bàn tay nắm trên lưng Hân Liệt từ từ hạ xuống. Cổ áo đột nhiên bị người xách lên làm nàng lảo đảo lùi phía sau mấy bước, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Dung Hoan đang hung hăng trừng nàng.

Tiếp theo cười hì hì đối với Hân Liệt nói: “Đại sư huynh, canh giờ không còn sớm, ngài còn không mau đi Thiên cung làm nhiệm vụ a?”

Hân Liệt thân hình hơi cứng lại: “Chuẩn bị đi. Dì, Liệt Nhi cáo từ, ngày khác trở lại thăm.”

Minh Hậu gật đầu: “Chớ để trễ nãi chính sự.”

Hân Liệt hồi lễ, trực tiếp đi về phía trước mấy bước, tản ra hồng quang nóng bỏng, Hỏa Hoàng vỗ cánh mà bay, phá vỡ sự tĩnh mật của đêm tối, Nhân giới núi sông vạn dặm, chợt nổi lên thần quang mờ mờ.

Hắn chưa từng quay đầu lại nhìn Bảo Thù một cái, hoặc là, hắn không dám.

Minh Hậu tàn nhẫn nhìn Bảo Thù, lạnh lùng nói: “Tiểu súc sinh, ta xem ngươi còn tránh được đi đâu!”

Bảo Thù lạnh người, xong rồi, Dung Hoan sư huynh chắc chắn sẽ không quan tâm nàng, không bỏ đá xuống giếng đã coi là hắn đủ nhân nghĩa rồi! Quả thật, trên ót bị người nặng nề đấm một cái.

“Gia cũng biết ngươi tiện nha đầu này không hảo tâm, đã là giờ gì rồi, muốn bỏ đói Nhị sư huynh phải không!”

Bảo Thù xoa đầu, không hiểu nhìn hắn.

Dung Hoan nháy mắt: “Còn không mau đi, lo lắng cái gì!”

Minh Hậu cũng không phải là kẻ ngốc, trầm giọng nói: “Tiểu Thiên quân đây là làm chi? Ta Minh cung tự có Minh cung quy củ, con ta chính là Minh giới thái tử, tự dưng bị người nhục mạ, hôm nay, dù là sư phụ ngươi mở miệng, Bổn cung cũng quyết định không thể tha nàng!”

Dung Hoan vốn kính nàng ba phần, nghe nàng nói như vậy, mắt nheo lại cười nhạo nói: “Nhục mạ? Bổn đại gia cũng không cảm thấy nàng nói sai chỗ nào, dâm loạn bại đức, long dương chi thích, mơ ước huynh trưởng, tổn hại luân thường, bốn từ mười sáu chữ, có làm Tam điện hạ nửa phần ủy khuất?”

Đám tỳ nữ tôi tớ đi theo Minh Hậu phát ra một tiếng hít sâu, run rẩy không dám ngẩng đầu.

Dạ Mị xoắn một luồng sợi tóc tựa cột mà đứng, thần thái mê ly, giống như Tam điện hạ trong miệng Dung Hoan hoàn toàn là hàng xóm cách vách.

Minh Hậu tức sùi bọt mép, không quan tâm tới bộ dạng quát một tiếng lớn: “Ngươi. . . . . . Ngươi ở ta Minh vương cung làm khách, nói chuyện làm sao lại không có quy củ như vậy, Lưu Dục thiên quân dạy dỗ ngươi như thế sao? !”

Dung Hoan ôm tay vòng ngực, nhướn cằm cười khẩy nói: “Đừng có đem cha ta ra dọa người, bổn đại gia hoành hành ngang ngược quán! Hừ, Minh Hậu thật ra là không vừa mắt mẹ ta đi, có bản lãnh ngươi đi dạy dỗ nàng a, tội gì dính líu đến trên người một tiểu nha đầu? Bản thân không có chút nào khí độ còn dmas nói ai?

Minh Hậu mắt lồi ra, tay run rẩy chỉ về phía hắn, lảo đảo về phía sau mấy bước, tỳ nữ cuống quít tiến lên đỡ nàng.

Bảo Thù ở một bên nhìn có chút hả hê. Nghe nói vị Minh Hậu này tính tình nóng nảy, Tứ sư huynh thì độc mồm độc miệng, cứ như vậy náo đi xuống, không chừng còn có thể động thủ đây!

Nàng có nên đứng xa một chút không? Ương cập trì ngư ( ý bảo nễu đứng gần quá thì có thể sẽ vương họa vào thân) có chút không ổn.

Vừa dịch hai bước, Bảo Thù phát hiện một người đưng sau nàng. Theo bản năng quay lại, chỉ thấy Dạ Mị nghiêng câu khởi môi đỏ mọng, đối với nàng cười liêu nhân một tiếng.

Bỗng nhiên âm phong nổi lên, nàng như bị sét đánh, hốt hoảng thu hồi tầm mắt.

Đang lo lắng thì một bàn tay lạnh đặt lên tay nàng, giống như sau ba ngày nóng bức mà ăn được một miếng dưa hấu ướp lạnh, Bảo Thù tất cả phiền não tâm tình nhất thời bị quét sạch.

“Nhi thần, bái kiến mẫu hậu.”

Dạ Vi thoáng khom người, bởi vì bị thương, Minh Quân đã miễn hắn quỳ lễ.

Minh Hậu thở hổn hển, cắn răng nói: “Tốt, quả thật là Bổn cung hảo nhi tử, Bổn cung bạc đãi ngươi chỗ nào sao? Mang về mộtđám tiểu tử không có ai nuôi dạy về trêu giận Bổn cung!”

Dung Hoan một tay xắn tay áo: “Ngươi dám nói bổn đại gia không có ai nuôi dạy? !”

“Sư đệ, lui ra!” Dạ Vi lạnh lùng lãnh nhing hắn một cái, Dung Hoan nhất thời yển kỳ tức cổ, tức giận quay mặt qua chỗ khác.

“Dung Hoan trời sanh tính không câu nệ tiểu tiết, sư phụ trước mặt cũng là như vậy không thận ngôn, mong rằng mẫu hậu nể mặt Lưu Dục Thiên quân, không cùng hắn so đo. Về phần Bảo Thù, phụ quân cũng nói qua, nàng bất quá là đứa bé, mong rằng mẫu hậu rộng lượng một chút.”

Dạ Vi từ từ nói tới, nhìn có vẻ như áy náy chân thành nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: hai người này, ngươi một người cũng không thể đắc tội!

Quả nhiên, Minh Hậu ngừng lại động tác.

Dạ Vi lại nói: “Quả thật, hai người bọn họ không biết nặng nhẹ làm động chạm tới mẫu hậu, nhi thần làm sư huynh quản giáo không tốt, tình nguyện thay mặt hai người chịu phạt, chỉ mong mẫu hậu bớt giận.”

Bảo Thù trong bụng run lên, đang muốn nói chuyện, lại bị Dạ Mị nãy giờ không lên tiếng đoạt trước: “Mẫu hậu, hôm nay trong cung có khách tới, chuyện náo như vậy sẽ khiến phụ quân mất mặt, lại nói. . . . . .” Hắn rũ mí mắt, si ngốc nhìn Dạ Vi mắt, tảng âm trở nên dị thường ôn nhu, “Ca ca là vì cầm lại thần khí bị trọng thương, phụ quân còn thưởng không kịp, tại sao có thể phạt?”

Dung Hoan cùng Bảo Thù đồng thời rùng mình.

Dạ Vi đối với hắn quăng lại một nụ cười cảm kích, rồi lập tức ngoảnh mặt nhìn về nơi khác.

Nếu nói mẹ chiều thì con hư, từ xưa tất cả như thế. Minh Hậu sủng nhi tử nổi danh lục giới, nghe hắn cầu xin tha thứ, không biết là đau lòng còn là tức giận, buồn bã nói: “Mị Nhi, ngươi nếu cứ khăng khăng như thế, sớm muộn sẽ chết ở trong tay hảo ca ca của ngươi!”

Dứt lời, mang theo đám tôi tớ phất tay áo rời đi.

Dạ Mị cười khổ một tiếng, cất bước đuổi theo. Ngay lúc đi qua vai Dạ Vi thì một chút dừng lại, nhìn bầu trời tự lẩm bẩm: “Yêu không được, cầu xin không phải, hận không được, quên không được, mới là điều khổ nhất trong nhân thế. Nếu hắn muốn mạng của ta,đối với ta, có lẽ là một loại giải thoát. . . . . .”

Bảo Thù hít một hơi, nhìn Dạ Vi không có biểu tình gì, lại nhìn bóng lưng tiêu điều của Dạ Mị.

Giờ phút này, nàng lại có chút cảm động.

Dung Hoan ôm cánh tay run lên, nghiến răng nói: “Thật muốn chết! Đồng tính gia thấy nhiều rồi, chưa từng thấy ai như vậy! Ai u, không biết Nhị sư huynh làm sao ngươi chịu được?”

Dạ Vi trừng mắt hắn một cái, dắt Bảo Thù ngoảnh mặt đi.

“Wey wey Wey, ta cứu tiểu tình nhân của huynh, huynh cũng không bày tỏ chút xúc động đi a, thật không có nghĩa khí?” Dung Hoan đi theo phía sau ủy khuất kêu lên, làm Bảo Thù thẹn thùng hai gò má ửng hồng.

“Cám ơn, ta vô cùng hi vọng ngươi không chọc một lỗ trên bầu trời Minh giới.” Dạ Vi ôn hoà mỉm cười nói.

“Dù sao chúng ta ngày mai sẽ phải đi, bất kể nàng đâu!”

“Tối nay ta phụ quân thiết yến vì lưu dục thiên quân cùng sư phụ tiễn hành, ngươi sờ thêm nữa loạn.”

Dung Hoan giơ một tay lên, khinh thường nói: “Dừng, ta không đi không được sao, ai mà muốn đi bồi một bầy lão gia uống rượuăn cơm! Hừ, bổn đại gia xuất cung tìm vui, nghe nói các ngươi Minh giới Quỷ Cơ Xà Nương rất xinh đẹp đâu!”

Không ai để ý đến hắn.

Dung Hoan chưa từ bỏ ý định: “Huynh cứ tiếp tục đi ăn củ cải trắng đi!”

Dạ Vi rốt cục dừng lại bước, quay đầu không hiểu nhìn về hắn. Bảo Thù vừa nghe thấy hai chữ cải trắng thì hai mắt sáng rực lên.

Dung Hoan hai tay chống eo, cười ha ha: “Chưa nghe nói qua ư,quả nhiên củ cải trắng cũng bị heo ăn sạch rồi, ha ha ha ha ha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.