Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 20: Chương 20: Dạ Yến




Khi trở về phòng, Bảo Thù thấy trên giường mình xuất hiện thêm một bộ xiêm y.

Lại còn là xiêm y màu hồng cánh sen, so với bộ xiêm y trước đây thì dày hơn nhiều, nơ bướm trên ngực được làm từ dây lụa bảy sắc, có hai cái đuôi rất dài đung đưa theo gió.

Nàng ôm xiêm y xoay một vòng trong phòng, hết một vòng lại thêm một vòng.

Cẩn thận, Dạ Vi người cũng như tên. Ngay cả những điều nàng chưa từng nói, hắn cũng biết rõ nàng bình thường thích gì ghét gì, hơn nữa, không mặn không nhạt, tất cả đều vừa đủ.

Theo như lời của Quỷ cô nương thì các tiêu chuẩn của nam nhân tốt hắn đều có hết! Có thể gả cho hắn, được hắn che chở, đối với Bảo Thù tiểu yêu tinh mà nói thì đã là phúc ba đời rồi.

Nàng chắc chắc, sẽ không có ai lại cự tuyệt loại phúc phận này.

Trang điểm thay y phục đến gần trưa mới xong, tiểu tỳ nữ mệt mỏi lùi ra sau, Bảo Thù rốt cục hoàn thành công việc cuối cùng của chuỗi trình tự này. Nàng xoay trái xoay phải người trước gương, nghi ngờ hỏi: “Đẹp mắt không?”

“Đẹp mắt!” Tiểu tỳ nữ nhìn không chớp mắt trả lời nàng.

“Ta hình như gầy đi thì phải.” Bảo Thù buồn bực véo má.

Nàng quả thật đã gầy đi, khuôn mặt vốn tròn trịa giờ lại đột nhiên nhọn ra thêm một đoạn. Nàng thở dài, kể từ khi rời khỏi nhà, nàng ăn không ngon không ngủ ngon, còn cả ngày đánh đnáh giết giết, không gầy thành xương đã là phúc lắm rồi.

Hoàng hôn ngã về phía tây, mây đen giăng đầy trời, làm người thở không thông.

Bảo Thù nhìn trời, ai nhìn bầu trời này cũng phải có cảm giác chán nản, mà nàng hình như lại nghiêm trọng hơn. Cả ngày, trong lòng thất thượng bát hạ, thấp thỏm không yên, cảm giác như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

Ngồi không yên, nàng quyết định đi Kiến Vi Điện tìm Dạ Vi.

Bảo Thù đi theo Li Diên ở tại Uyển Tịch Điện, cách chỗ Dạ Vi không xa, đi vòng một đường là đến. Mới đi được nửa đường thì nàng thấy Dạ Vi và Dung Hoan đang vội cã rời đi, nàng còn chưa kịp gọi thì họ đã đi xa.

Phương hướng kia là xuất cung.

Nhớ tới lời của Dung Hoan ban sáng, Bảo Thù trong lòng khó chịu, chẳng lẽ bọn họ cả hai cùng đi ra cung tìm vui?

Không thể nào, Nhị sư huynh không phải loại người như thế!

Nàng gãi đầu, thở phào một cái, xoay người đi về hướng Minh Vô Điện.

Khi nàng đi dạo, khi tản bộ tới Minh Vô Điện thì tiệc vẫn chưa bắt đầu. Cung nhân tỳ nữ đi đi vào vào, Li Diên một người ngồi ở trên bậc thang ngoài điện độc chước.

“Sư phụ.” Nàng đi tới hành lễ.

Li Diên ngẩng đầu lên, hoàng hôn đỏ tươi, mắt say lờ đờ mê ly, một tia sáng nhỏ lóe sâu trong mắt. Bình rượu màu xanh trong tay “Lạch cạch” rơi xuống đất, con ngươi chợt co rút, lắp bắp nói: “Diệu. . . . . . Diệu Ca?”

Bảo Thù sửng sốt lăng, cau mày nói: “Sư phụ, ta là Tiêu Bảo Thù.”

“Oh, nguyên lai là Thù Nhi nha.” Li Diên đứng dậy, phủi bụi trên người, cười híp mắt nhìn nàng, “Ai, sư phụ lớn tuổi, mắt không tốt lắm.”

Bảo Thù bĩu môi: “Sư phụ, ngài tuổi thật là lớn!”

Li Diên nheo mắt phượng lại quan sát nàng, thấy nàng quẫn bách né tránh, cười cười, trêu ghẹo nói: “Thù Nhi thật là càng ngày càngđẹp, ta xem chừng hai năm nữa, có thể vượt qua Lưu Dục sư thúc tổ .”

“Thật đẹp mắt sao?” Bảo Thù được sư phụ khen, vui vẻ nhướn mày “Từ nhỏ đến lớn, trên núi tiểu yêu tinh phần lớn không ai thèm để ý đến ta, ai cũng nói ta chỉ là một con heo mập, lại xấu xí lại ngốc làm mất mặt yêu tộc.”

Li Diên thân hình hơi khựng lại, nhìn nàng ánh mắt chờ mong, tim khẽ đau: “Trong mắt sư phụ trong, chỉ có hai nữ nhân xinh đẹp nhất, trong đó một người chính là Thù Nhi.”

“Vậy người kia là ai?” Tiêu Bảo Thù tò mò nháy mắt mấy cái.

Li Diên ngẩn người, Bảo Thù tiếp tục nháy mắt: “Là Diệu Ca cô nương đi?”

“Khụ. . . . . .” Li Diên lấy tay che miệng thanh ho khan hai tiếng, trên khuôn mặ ttrắng nõn nổi lên hai tầng đỏ ửng, Bảo Thù trước giờ chưa từng thấy sư phụ mình lộ ra vẻ mặt này qua, càng thêm tò mò:

“Sư phụ chung thân không lập gia đình, có phải hay không đợi thêm vị Diệu Ca cô nương làm sư nương của chúng ta?”

Li Diên cau mày cắn môi rồi khẽ cười gian một tiếng, nheo lại mắt phượng nhìn nàng: “Có muốn gả cho Tiểu Dạ Vi không?”

Lần này đến phiên Bảo Thù ho khan. Một lát sau, đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sư phụ, ngài đừng đánh trống lảng được không? Chúng ta đang nói chuyện của ngài, nhắc tới Nhị sư huynh làm gì?”

“Chuyện riêng của sư phụ có thể tùy tiện lấy ra nói sao?”

“Là sư phụ nói trươc sao lại đổ lên đầu ta?”

“Tốt lắm, muốn biết chuyện riêng của ta hay là muốn gả cho Tiểu Dạ Vi, con tùy tiện chọn một cái đi.”

“Cái này căn bản là hai chuyện khác nhau, sư phụ, ngài thật là! Không muốn nói thì thôi, con cũng chẳng muốn biết.”

Hai thầy trò ngươi một câu ta một câu, đấu nhau hoan thiên hỉ địa, Minh Quân cùng Lưu Dục thiên quân đứng kề vai nhau ở bậc thang cao hơn, đem hết thảy thu hết vào mắt.

Minh Quân không buồn không vui đem tầm mắt chuyển lên mây đen trên đầu, mấy trăm con minh nha bay xuyên qua mây, phát ra tiếng kêu hỗn tạp mà âm chí, cộng thêm chiếc bóng trải dài dưới đất nhìn vô cùng quỷ dị.

“Tu gia.” Lưu Dục nhàn nhạt mở miệng.

“Ở.” Minh Quân hồi thần, rủ xuống con mắt cung kính nói.

“Bản quân sáng sớm liền báo cho ngươi, muốn thay đổi mệnh số người khác, chỉ có thể hoãn thời gian lại mà thôi, chuyện nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh, hơn nữa, trả giá cao hơn nhiều. . . . . .”

Minh Quân đạm nói: “Hoặc giả, muốn đổi mệnh là dùng mạng của chúng mà đổi.”

Lưu Dục Tú mày chau lại: “Bản quân chỉ sợ, ngày đó ngươi tới Vân Hải Tuyết Vực nhờ ta giúp đở, bởi vì ta chi cố, sẽ gây thành tai kiếp lớn hơn.”

Minh Quân nhắm mắt, hồi lâu, nói: “Là chúng ta liên lụy sư thúc tổ.”

Lưu Dục lắc nhẹ tay, thở dài nói: “Thiên giới cùng bản quân không liên quan, chúng sinh chết sống hơn cùng bản quân không liên quan. Ngày đó không cưỡng được vợ, mới quản này cái cọc nhàn sự, không nghĩ tới, này nhàn sự trông nom thành thuộc bổn phận. Sợ chỉ rằng trận hạo kiếp này bởi vì ta mà có, ta cũng vô lực hóa giải. . . . . .”

Hắn dừng lại, bởi vì nghe được quen thuộc tiếng bước chân sau lưng.

Quỷ cô nương “Rắc rắc” cắn một cái quả táo, đi lên trước đá Lưu Dục một cước: “Ta nói các ngươi có phiền hay không kia, hôm nay tốt đẹp là thế, coi như biết tương lai xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện tương lai, hiện tại suy nghĩ làm cái rắm!”

Minh Quân nhắm mắt khom người: “Sư nương dạy phải.”

Lưu Dục đang định nói chuyện thì Quỷ cô nương hung tợn cầm cổ áo hắn kéo đi vào trong điện.

“Tu gia, thay vì nghe hắn nói nhảm, còn không bằng mau chuẩn bị hôn lễ đi. Mặc dù cả hai đều không phải là ruột thịt cángươi, nhưng thế nào ngươi cũng coi như nửa vú nuôi, nhanh cùng Li Diên hảo hảo thương lượng sớm định ra hôn lễ!”

“Sư nương nói phải.”

Minh Quân lau mồ hôi, hướng Lưu Dục quăng đi ánh mắt thương xót, có được người vợ như thế, làm chồng còn có gì cần đòi hỏi. . . . . .

Dạ tiệc bắt đầu sau, dưới cường đại sát khí của Minh Hậu, Tiêu Bảo Thù mặc dù ngồi bên người ở Li Diên vẫn có cảm giác như đứng đống lửa, đống than. Chủ khách khác biệt, Dạ Vi ưu nhã thong dong ở ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhìn nàng gật đầu mỉm cười.

Ngay khi mở tiệc là hắn đến nhưng Dung Hoan vẫn chưa thấy tới.

Bảo Thù không yên lòng, nhét hai quả bồ đào vào miệng, nhất thời chua tới nhe răng méo miệng, tiện tay cầm chén rượu bằng vàng chiếc kỷ trà bằng bạch ngọc uống hết.

Chờ Li Diên phát hiện ra thì một chén Tiêu Hồn Tửu đã thấy đáy.

Bảo Thù liếm liếm môi, thân mật khoác tay Li Diên, làm nũng nói: “Sư phụ, rượu này uống ngon thật, một ít cũng không cay, còn ngọt nữa , ta có thể uống thêm một chén nữa không?

Li Diên đối với một cung tỳ thị rượu đích bên cạnh khoát tay, lại đem một quả mật đào tới khóe miệng Bảo Thù: “Tiểu cô nương nên ăn nhiều trái cây cho đẹp, học đại nhân uống rượu làm gì?”

Đầu bỗng dưng có chút chóng mặt, nàng cắn mật đào, đem mặt đặt trên bả vai Li Diên , nhẹ giọng lầm bầm: “Sư phụ thật nhỏ mọn, không phải là vài hớp rượu sao, hết bao nhiêu vàng? Bổn đại gia là có tiền!”

Li Diên dở khóc dở cười, nhéo khuôn mặt so với mật đào còn non hơn của nàng, cũng không nói tiếp.

Bảo Thù phồng mũi, cũng đưa tay nhéo mặt của hắn. cái nhéo này làm rớt không biết bao nhiêu là chén rượu trong tay người khác. Nàng không chút tự giác, kéo lấy lỗ tai của hắn kêu to: “Sư phụ, ngươi vì sao không lập gia đình tìm sư nương a?”

Quỷ cô nương một ngụm rượu phun ra , như xem kịch vui vỗ tay cười to: “Hắc, lời này ta nghe thật quen tai, ngô ngô ngô, giống nhưnăm đó ta cũng nói qua, có phải hay không a, sư – phụ – đại – nhân?” Dứt lời, cùi chỏ gảy vào Lưu Dục.

Lưu Dục ngoảnh mặt uống rượu, giả bộ làm cách vách hàng xóm.

Li Diên lông mày cau lại, còn chưa kịp nói, Bảo Thù đầu nghiêng một cái, trượt vào trong ngực Li Diên, hai cái tay nghịch nửa ngày làm xiêm y hắn lộn xộn.

Li Diên thương yêu đỡ nàng dậy, tựa vào trên người mình.

Dạ Vi nhìn tất cả ở trong mắt, lặng lẽ cau mày, chăm chú nhìn hắn.

Tiêu Bảo Thù mí mắt rất nặng, đôi môi mấp máy hồi lâu, nhảy ra mấy từ rời rạc: “Sư. . . . . . Phụ, ta muốn. . . . . . Cưới sư nương. . . . . . Hài. . . . . . Tử, hắn. . . . . . Không phải là. . . . . . Duy nhất. . . . . . Hậu duệ. . . . . .”

“Thù Nhi, ngươi nói gì?” Li Diên nghe không hiểu ra sao, độ chút chân khí cho nàng, ngăn chận mùi rượu trong cơ thể nàng.

Chỉ chốc lát, nàng mở mắt, đôi mắt hạnh tròn híp lại thành một cái khe hẹp, tiến tới Li Diên bên tai cười hắc hắc, lộ ra hai hàng trắng răng nhỏ trắng noãn: “Sư phụ. . . . . . Ngươi nói đời này ra mắt hai mỹ nhân, một là ta, một là Diệu Ca cô nương, nhưng là ngươi chưa từng thấy qua mỹ nhân ngủ sau núi ở Lang Hoa Sơn chúng ta, nàng. . . . . .”

“Dạ Vi, đỡ nàng đi ra ngoài tỉnh rượu!” Li Diên đột nhiên quát to một tiếng, che mất giọng của Tiêu Bảo Thù.

*

Dựa vào hơi lạnh của thân thể, gió đêm thổi hơi lạnh, Tiêu Bảo Thù rùng mình, cảm giác say trong đầu biến mất dần. Nàng dụi dụi mắt, phát hiện mình bị Dạ Vi ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đám ngói lưu ly.

Nhìn bốn phía mái hiên cong lên, nàng hiểu đây là nóc phòng.

Dạ Vi mỉm cười cúi đầu nhìn nàng: “Đã tỉnh chút nào chưa? Nếu không thanh tỉnh, ta sợ muội sẽ chết rét mất.”

“A? Nhị sư huynh ngươi lạnh không?” Bảo Thù muốn ngồi thẳng thân thể, lại bị hắn ôm thật chặc , chỉ có thể như mèo nhỏ nằm trong ngực hắn.

Dạ Vi bật cười: “Ta vốn không có nhiệt độ, làm sao sẽ lạnh? Chẳng qua là thổi lên da thôi. Ngươi tiểu nha đầu này a, tửu lượng kém không nói, rượu phẩm lại càng kém hơn, dám can đảm. . . . . . Đùa giỡn sư phụ.”

“Cái gì!”

Bảo Thù hoảng sợ kinh hãi, dùng sức ngẩng đầu, vừa vặn dập đầu vào cằm Dạ Vi, đau “Oa ô” một tiếng. Hai mắt đẫm lệ lần nữa ngẩng đầu lên, lòng tràn đầy ủy khuất nhìn Dạ Vi.

Không biết là dính mùi rượu còn là thổi gió, nàng hai má trắng nõn đỏ bừng một mảnh, hơn hẳn hoa đào tháng ba, hai mảnh môi anh đào khẽ nhếch lên càng thêm mê người, trong lúc nhất thời, Dạ Vi cũng có chút không thắng tửu lực.

Hắn nghe mình nói: “Thù Nhi, muội đúng là yêu tinh!”

Tiêu Bảo Thù nháy nháy mắt: “Nhị sư huynh, ngươi uống nhiều rồi, ta vốn chính là yêu tinh a!”

Dạ Vi lắc đầu, vuốt gương mặt mềm mại của nàng: “Ta là nói, chân chính yêu tinh, cái loại yêu tinh câu hồn nhiếp phách người.”

Nàng không hiểu, đang muốn hỏi, Dạ Vi dùng một cái hôn ngăn miệng nàng. Hắn một bên thân, đem nàng đè ở phía dưới, từ lướt qua rồi dừng lại đến trằn trọc mút vào, cạy ra hàm răng, chiếm lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Tiêu Bảo Thù hoảng sợ ngượng ngập đi qua, dần dần nhắm mắt lại, ôm cổ của hắn, cắn ngược lại trở về.

Dạ Vi cổ họng căng thẳng, hô hấp dồn dập, bộc phát ý loạn tình mê.

Tối nay mây đen dày đặc, minh nha bay ngang, quỷ hỏa lắc lư, chợt một đạo kinh thiên tiếng nổ vang dội bầu trời đêm, Tiêu Bảo Thù sợ hàm răng run lên, nhất thời trong miệng xông ra mùi máu tươi nồng nặc.

Trong lòng nàng lạc đăng một tiếng, xong đời!

Dạ Vi rên lên, nhíu mày, vuốt đôi môi đỏ thẫm, nheo lại con ngươi cúi đầu nhìn nàng.

Tiêu Bảo Thù thẹn thùng đỏ mặt, xấu hổ không thể chui xuống đất trốn, quay đầu đi không dám nhìn thẳng hắn. Lần đầu tiên hôn nàng đẩy ngã hắn, lần thứ hai hôn tiếp nàng cắn thương hắn, loại chuyện mất mặt này sao lại cứ lặp đi lặp lại nhiều lần phát sinh ở trên người nàng?

Dạ Vi liếm liếm môi, nhàng nhướn mi: “Đầu tiên là ngã xuống, lần nữa là thấy máu, lần sau đây?”

Nàng vội vàng khoát tay: “Không không không, tuyệt không có lần sau nữa!”

“Muội nói, cái gì không có lần sau?” Dạ Vi nghiêng người nằm bên nàng, một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt tóc nàng, ngưng thần nín thở, cố ý giấu đi tiếng thở của mình.

“Đương nhiên là sau này hôn tiếp sẽ không cắn nữa. . . . . .”

Tiêu Bảo Thù lời vừa ra khỏi miệng, lập tức ý thức được bị hắn lừa, mặt lại đỏ hơn khiến nàng như một đầu heo sữa quay: “Nhị sư huynh, huynh thật hư hỏng !”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng hận không được bóp chết mình!

Trong đầu trống rỗng, đột nhiên trong đầu xuất hiện một đoạn phim, một đám oanh oanh yến yến vây quanh một nam nhân õng ẹo nói “Ai u, công tử, ngươi thật hư nha …..”

Thấy mặt nàng lúc trắng lúc đỏ, Dạ Vi không khỏi mỉm cười: “Muội ra ngoài hỏi thăm một chút, có ai nói qua ta được chưa? Huống chi, ta đã từng nói với muội rằng ta là người tốt sao?”

Bảo Thù ngẩn người, mắt hạnh mở to nhìn hắn không chớp mắt.

Dạ Vi tim đập thình thịch, nghiêm túc nói: “Thù Nhi, ta không phỉa là người tốt, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, lúc cần thiết lúc mọi thứ đều có thể hy sinh, bao gồm cả ta. . . . . . Như thế, ngươi sợ sao?”

Sửng sốt một chút, Bảo Thù lắc đầu, nói: “Phụ thân từng nói cho ta biết, trên đời không có ai xấu hết, chỉ cần không phụ lòng mình, như vậy đủ rồi. Ở trong mắt ta, Nhị sư huynh là người tốt, vậy là đủ rồi.”

Dạ Vi con ngươi đen như mực lóe lên tia sáng, tâm tình hỗn loạn, nở một nụ cười tươi để lộ ra lúm đồng tiền.

Tiêu Bảo Thù nhìn si mê, không khỏi nhớ tới lời Minh Hậu ngày hôm nay, mặt mày như đưa đám: “Nhị sư huynh, đợi đến Lang Hoa Triều thì có phải các huynh đều sẽ phải đính hôn sao?”

“Ừ, đây là quy củ.”

Bảo Thù nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, không nói gì.

“Bất quá, chỉ cần muội nguyện gả ta, ta liền có biện pháp cưới ngươi, vì vậy, muội không cần phải lo lắng.”

Bảo Thù ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Nhị sư huynh. . . . . .”

Dạ Vi giả bộ trầm tư, đôi mi thanh tú chau lại : “Chẳng lẽ là ta tự mình đa tình, muội căn bản không nguyện ý gả cho ta?”

“Muội nguyện ý!” Bảo Thù ngồi dậy, nắm tay của hắn vô cùng nghiêm túc nói, “Muội nằm mơ cũng muốn gả cho huynh!”

Dạ Vi nhướn mày vui vẻ nhìn nàng.

Bảo Thù ngượng ngùng thu tay về, ở trên người lung tung lau một cái, đúng là gần đỏ thì đỏ gần mực thì đen, ở cạnh Quỷ cô nương quá lâu, người cũng trở nên điên điên khùng khùng. Tuy vậy nhưng nàng vẫn tức giận nói “Câu này muội nói mới đúng, muội thấy là huynh không muốn cưới muội thì có. Dù sao Minh giới Quỷ Cơ Xà nương xinh đẹp nhe vậy, tìm vui chán rồi giờ lại trở về trêu đùa muội sao?”

Dạ Vi nghe nàng nói làm không hiểu ra sao nói: “Muội ghen sao?”

“Người nào. . . . . . Người nào ghen?” Tiêu Bảo Thù xấu hổ, bĩu môi nói, “May mà huynh không có đi theo Dung Hoan sư huynh chơiđến trời sáng mới trở về, nếu không, xem sư phụ cùng Minh Quân thế nào giáo huấn huynh!”

Dạ Vi càng không hiểu ra sao, không hiểu nói: “Buổi sáng sau khi Dung Hoan đi, ta vẫn ở cạnh muội, khi nào thì đi cùng hắn?”

Bảo Thù sửng sốt: “Nhưng. . . . . . Nhưng lúc trưa muội đi tìm huynh thấy rõ huynh cùng hắn xuất cung mà? Nếu không phải huynh thì là …. A! Là Tuyết Tử Anh!”

Dạ Vi ngồi dậy, sắc mặt ngưng trọng.

Nàng cúi người xuống, kéo tay áo hắn nói: “Nhất định là Tuyết Tử Anh! Dung Hoan sư huynh chưa từng gặp hắn, phân biệt khôngđược, nhất định là bị hắn lừa! Nhị sư huynh, chúng ta nhanh đi nói cho sư phụ!”

“Khoan đã.” Dạ Vi ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng, cau mày, nhẹ nhàng nói: “Lấy khả năng của Tuyết Tử Anh thì Dung Hoan có thểđối phó . Huống chi, Lưu Dục thiên quân và sư phụ đều ở đây, hắn không có lý do gì gây chuyện thị phi vào lúc này. Ta trướcđi kỹ quán bên ngoài cung tìm một chút, nếu là trong một nén nhang vẫn không trở lại thì muội hãy đi nói cho sư phụ cũng không muộn.”

Dạ Vi đặt Bảo Thù xuống, nhẹ giọng an ủi đôi câu, xoay người ẩn vào bóng đêm.

Bảo Thù trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, nàng ở trong vườn đi qua đi lại, đi đông về tây, lúc sau lại đi tây về đông, tâm trạng hỗn loạn không tài nào kiềm chế được.

Từ khi bọn họ trở lại, vẫn chưa từng thấy qua Tuyết Tử Anh, nàng còn tưởng rằng khách quý tới Minh Cung, hắn bị Minh Quân cấm túc, để tránh bị người nhìn thấy, chọc cho Nhị sư huynh khó chịu. Tiêu Bảo Thù ba phen mấy bận muốn hỏi, rồi lại sợ chọc cho Nhị sư huynh càng khó hơn có thể!

Âm mưu, nhất định là Dạ Mị!

Âm mưu!

Hắn muốn làm cái gì? Hắn nghĩ muốn cái gì?

Nhị sư huynh trên người có thương, bọn họ còn có Tứ sư huynh làm con tin. . . . . .

Hỏng bét! Tiêu Bảo Thù nhất thời cả kinh mồ hôi lạnh lâm ly, gần như hít thở không thông. Nhấc chân chạy như điên về phía địa điện, không được, nhất định phải đi nói cho sư phụ, nhất định phải đi nói cho sư phụ!

Nàng mới chạy hai bước, xương sống đột nhiên bị vật cứng đánh trúng, đau đớn bạo liệt, theo kinh mạch du tẩu toàn thân. Nàng muốn quay đầu nhìn lại nhưng đầu như nặng ngàn cân quay không được, cuối cùng nhắm mắt lại, ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.