Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 52: Chương 52: Gương Vỡ? Đoàn Tụ?




Nửa canh giờ sau.

Dung Hoan ngồi ở một bên, không nói gì nhìn Quỷ cô nương ăn cá nướng.

Bảo Thù cuộn một lá sen lại, đi đến bên con suối, cẩn thận múc nước rồi quay lại: “Bà bà, ngài uống chút nước đi, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Khi những lời này chưa nói, Quỷ cô nương ăn rất rất rất rất ngon, nhưng lời vừa dứt, nàng lập tức bị hóc xương cá. Mặt nghẹn lại đỏ bừng, Dung Hoan vội vàng xoa nhẹ phía sau lưng nàng, dùng chút nội lực lấy xương cá ra.

“Bà bà, ngài thấy thế nào?”

“Cầu ngươi, đừng gọi ta là bà bà được không? Gọi thế người khác nghe được ta làm sao còn có thể lấy chồng a?” Quỷ cô nương mặt như đưa đám, hướng về phía Bảo Thù thở dài nói, “Cô nương, ngươi gọi ta là A Quỷ là được.”

“A Quỷ,” Dung Hoan cắn lưỡi, vô cùng không được tự nhiên gọi một tiếng, “Xin hỏi, nơi này là chỗ nào?”

“Phía sau núi Lang Hoa.”

Dung Hoan im lặng, Bảo Thù nhìn quanh bốn phía xanh tươi xanh tốt, lúng túng nói: “Không giống a!”

Quỷ cô nương cũng không ngẩng đầu lên: “Chỗ nào không giống?”

Dung Hoan liếc Bảo Thù một cái, Bảo Thù lập tức im lặng. Quỷ cô nương đột nhiên tiến đến bên người Dung Hoan, gian xảo hắn: “Ta xem ngươi pháp lực không tệ, có thể đáp ứng một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Ngươi đáp ứng trước ta đã.”

” . . . Ừ.” Dung Hoan không dám từ chối nàng.

“Tốt lắm!” Quỷ cô nương “Phù phù” một tiếng quỳ gối xuống, lạy một lạy, “Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy . . .”

Dung Hoan hoảng sợ một đầu đầy mồ hôi lạnh, “Hoắc ” trốn sang một bên, nhận nàng một lạy này, còn không bị thiên lôi chém cho thành thịt nát? Vội vã đem nàng từ trên mặt đất kéo lên: “Chuyện này tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể nhận ngươi làm đồ đệ!”

Quỷ cô nương bị hắn kéo một cái lảo đảo đứng vững, hai mắt trừng trừng nhìn hắn: “Ngươi đã đáp ứng rồi, nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể nói không giữ lời? Nếu làm không được, cũng đừng đáp ứng sảng khoái như thế!”

Ánh mắt đã lâu không thấy này làm Dung Hoan trong lòng ấm áp, hòa nhã nói: “Ngươi muốn mạng của ta cũng được nhưng việc thu ngươi làm đồ đệ, tuyệt đối không thể.”

“Vì sao a? Ta rất chăm chỉ ham học! Ngươi ta đều là loài chuột, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng khinh thường ta?” Từ khi bọn họ xuất hiện trong rừng trúc, Quỷ cô nương vẫn trốn ở xa quan sát, phát giác nam nhân này tu vi cực cao, không thua những tên mắt cho nhìn người trên Lang Hoa Sơn, hơn nữa, nàng có thể ngửi được mùi trên người hắn, rõ ràng là đồng tộc cùng mình.

“Bởi vì . . .” Dung Hoan vừa đau đầu vừa dở khóc dở cười, suy nghĩ tìm một lý do nào đó lấp liếm cho qua.

Bảo Thù tiến lên kéo ống tay áo Quỷ cô nương: “Bởi vì sư phụ của ngươi không phải là hắn, mà là một vị đai thần vô cùng lợi hại ngay trên Lang Hoa Sơn này, chắc chắn ngươi chẳng bao lâu nữa sẽ gặp được hắn.”

Dung Hoan gật đầu liên tục, Quỷ cô nương vẻ mặt hồ nghi: “A? Người nào a?”

Dung Hoan vội nói: “Hắn tên là Lưu Dục, Vân Hải Tuyết Vực tộc . . . Thiếu chủ.”

Quỷ cô nương vẻ mặt giống như nuốt phải một con ruồi sống, khóe miệng co giật, chỉ vào phía đông bắc nói: “Cái tên bất nam bất nữ Đông Phương Bất Bại sẽ nhận ta làm đồ đệ? Ngươi nói đùa gì vậy?”

“Đông Phương Bất Bại là ai?” Dung Hoan cùng Bảo Thù nhìn nhau một cái, cùng nhau hỏi.

“Ta nói cho các ngươi một bí mật!” Quỷ cô nương nhìn bốn bề vắng lặng, kéo thấp cổ áo bọn họ, nói nhỏ, “Lang Hoa Sơn a, nói là một danh môn chính phái, kỳ thật là rất ô uế dơ bẩn, nhất là chưởng môn Mộ Thanh, hắn và sư đệ của hắn, chính là cái kia yêu nghiệt phúc hắc nam Lưu Dục . . .” Lại lần nữa nhìn bốn phía, “Bọn họ hai người là đam mỹ . . . A không, là đoạn tụ!”

Đừng nói Bảo Thù trừng to mắt không thể tin, Dung Hoan vẻ mặt lúc này so với than còn muốn đen hơn ba phần.

Lời này nếu là do người ngoài nói, Dung Hoan nhất định sẽ đem nàng tháo ra làm tám khối, nhưng hết lần này tới lần khác đúng do mẹ ruột của mình nói cha hắn là đoạn tụ . . . Giận tái mặt, hắn trầm giọng nói, “Cô nương, không thể nói lung tung như thế, nếu như truyền ra ngoài . . .”

“Không phải ta nói lung tung, đây là ta tận mắt chứng kiến nha.” Quỷ cô nương thấy hắn không tin, giớ thẳng hai ngón tay lên thề với trời, “Hôm nay là Mộ Thanh kế nhiệm đại điển, ta là theo đám người chúc mừng trà trộn vào trong, vốn định trộm lấy cái gì bảo bối, không ngờ ở phía sau sương phòng nhìn thấy một màn như vậy. Thật đúng là không ngờ được a, người thường nói Lưu Dục Thiên quân xưa nay thanh cao lạnh nhạt không gần nữ sắc, thì ra là vì thế a…”

Nàng nói như thật, Bảo Thù trong óc đột ngột nhớ tới mình từng ở trong U Minh Cung thấy … chuyện đó, lại đem vẻ mặt Tuyết Tử Anh và Lưu Dục đổi lại cho nhau, lập tức mặt đỏ tía tai.

Dung Hoan tự nhiên không tin, không phải hắn không tin mẹ, bởi vì mình chính là bằng chứng, cha hắn nếu là đoạn tụ, thì hắn ở đâu chui ra a?

Ba người đang suy nghĩ, đột nhiên nghe phía sau có người quát lớn: “Yêu nghiệt phương nào! Dám xông vào cấm địa phía sau núi Lang Hoa?”

Lời vừa dứt, quang đao đã đánh tới trước mặt. Dung Hoan tay kết ấn, bày một đạo kết giới xung quanh, quang đao đụng vào, đều bị rơi xuống.

Một lát sau, mười mấy tên thủ sơn người mặc áo giáp từ trong sương mù dày đặc bay ra, người cầm đầu run giọng nói: “Yêu nghiệt lớn mật, Lang Hoa tiên sơn là nơi để các ngươi ở đây dương oai sao?”

Dung Hoan chắp tay nói: “Chúng ta vô tình xông vào, bây giờ lập tức sẽ rời khỏi.”

“Làm càn! Lang Hoa tiên sơn là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi làđi sao!” Người cầm đầu vung trường kích lên, “Nếu không thúc thủ chịu trói, giết không tha!”

Bảo Thù hít một hơi, trách không được Bích Ngưng từng nói Lang Hoa Sơn sớm đã không còn như xưa.

Bảy nghìn năm, nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự không thể tin được.

Dung Hoan không khỏi nhíu mày, Quỷ cô nương trốn ở phía sau hắn nói: “Ta không thể theo bọn họ trở về, cái kia Lưu Dục đã nhìn thấy ta rồi, nếu như theo bọn họ trở về, nhất định chết không có chỗ chôn.”

Dung Hoan mày cau lại càng chặt, mấy chuyện này rốt cuộc là thế nào a?

“Ta trước đưa ngươi đi!” Dung Hoan phất tay trên người Quỷ cô nương bày một đạo kết giới, hai ngón tay cong lại, nhẹ nhàng thổi một cái, kết giới lập tức hóa thành một đạo tiên khí, “Vèo” một tiếng biến mất vô tung vô ảnh.

Thủ sơn nhân đều ngẩn người ra, dường như không ngờ một con yêu tinh diện mạo xấu xí lại có pháp lực cao cường như vậy.

Đợi bọn hắn phản ứng lại định đuổi theo thì Dung Hoan vẫy vẫy tay nói: “Đừng đuổi theo, chúng ta hai người theo các ngươi về.”

Cúi đầu nhìn Bảo Thù một cái, Bảo Thù cười gật đầu.

*****

Bởi vì bây giờ là ban đêm mà ban ngày mới cử hành kế nhiệm đại điển, trên Lang Hoa Sơn bây giờ khách quý vẫn chưa về.

Thủ sơn nhân bẩm báo cho Trừng Phạt chủ Điện, thế nhưng chủ điện uống say không còn biết gì, trưởng lão lại vội vàng chào hỏi khách khứa, không có thời gian quan tâm, nghĩ cũng không phải tội phạm gì quan trọng, liền sai người áp vào Lang Hoa địa lao.

Nơi này Bảo Thù chưa bao giờ tới, cảm thấy hiếu kỳ duỗi cổ nhìn xung quanh.

Dung Hoan không khỏi có chút buồn cười: “ Địa lao mà thôi, có cái gì đẹp?”

Bảo Thù ríu rít nói: “Bảy nghìn năm trước Lang Hoa Sơn không giống với bây giờ nha, hình như là trang nghiêm hơn, địa lao có cái gì khác không?”

Dung Hoan ngồi trên chiếu, vân vê cọng cỏ khô bằng hai ngón tay: “Địa lao vẫn thế, không thay đổi.”

“Vậy Thông Thiên Thê thì sao?”

“Không thay đổi.”

“Vậy Trừng Phạt Điện thì sao?”

“Không thay đổi.”

Bảo Thù đi tới trước mặt hắn, mặt trầm như nước, khom người nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy, huynh thì sao?”

Dung Hoan đầu ngón tay run lên, cọng cỏ khô rơi xuống, hoảng hốt dương mắt lên, hắn cùng với nàng bốn mắt nhìn nhau.

Thất thần trong vài giây, nhìn khuôn mặt đáng sợ trong con ngươi trong suốt của nàng, Dung Hoan trái tim đau đớn, vội vàng quay mặt qua chỗ khác: “Ta vẫn là ta.”

Bảo Thù vươn tay, giữ chặt khuôn mặt hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào nàng: “Thật sao? Vậy huynh là ai?”

“Ta là ai?” Dung Hoan khẽ cắn môi, trong lồng ngực sự phẫn nộ đang dần lấn át lý trí, “Ta đúng như lời Thù Thiên phi đã nói, ta chỉ là một con yêu tinh thấp hèn mà thôi.”

Bảo Thù hai tay run lên: “Dung Hoan . . . Muội không phải cố ý, lúc đó, muội không nhận ra huynh.”

Dung Hoan cười mỉa một tiếng: “Đó là tự nhiên, bây giờ trong mắt Thù Thiên phi ngoại trừ Thiên đế, còn có ai nữa sao?”

“Muội và đại sư huynh, không phải như huynh nghĩ! Mấy năm nay, trong lòng muội chỉ có một mình huynh . . .”

“Đủ rồi! Những lời này muội hãy giữ lại mà lừa gạt Hân Liệt thôi!” Dung Hoan dùng sức mở tay nàng ra, thấy nàng lảo đảo ngã trên mặt đất, ngực bị kiềm hãm, theo bản năng đi đến đỡ nàng.

Cắn chặt môi dưới, hắn ra sức nhịn xuống, khuôn mặt nhìn sang một bên.

Bảo Thù từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên, nức nở nói: “Thật xin lỗi . . .”

“Thật xin lỗi?” Dung Hoan trong phút chốc lại cảm thấy vô cùng tức giận, thô bạo nắm lất tay nàng, đặt lên trên ngực mình, “Còn nhớ rõ không? Một đao này, là muội tự tay đâm! Cho dù nói muội là bị người lợi dụng, nhưng Vân Hải đại nạn, mặc kệ là muội hay ta, tất cả những tội lỗi kia đều không thể chối bỏ!”

“. . . Thật xin lỗi.”

“Muội có biết, ta từ Quỷ Môn nhặt một mạng về, muốn ngồi cũng ngồi không được, Mạc Tu đi tìm muội, kết quả lại nghe được, muội phong phong quang quang tái giá người khác! Khi đó mới hiểu được, cho dù là muội lại dùng Trảm Yêu Kiếm đâm ta thêm mười đao tám đao, cũng không có làm ta đau tận xương cốt như một đao này!”

“ . . . Thật xin lỗi.”

“Ngày ấy ở Tử Sa Thành, biết đã đả thương Dung Nhi, nửa đêm lẻn vào trong nhà Truy Huyên muốn tìm muội, kết quả là lại nghe được muội nói muội muốn vì Hân Liệt sinh một đứa con! Dung Nhi thương đang hấp hối, muội lại ngồi ở trong lòng kẻ khác, nói muội muốn vì hắn sinh đứa con! Tiêu Bảo Thù, ta thật sự muốn hỏi, muội rốt cuộc đem ta đặt ở chỗ nào!”

“. . . Thật xin lỗi.”

“Diện mạo ta bây giờ, ngay cả Bích Ngưng cũng có thể nhận ra, vậy mà thê tử đồng giường cộng chẩm của ta lại nhận không ra! Bây giờ, muội còn dám luôn miệng nói muội trong lòng chỉ có một mình ta? Tiêu Bảo Thù, muội rốt cuộc có tim không, muội có biết cái gì gọi là xấu hổ hay không?”

“. . . Thật xin lỗi.”

Dung Hoan bất ngờ tung ra một quyền, dừng lại trước mũi nàng, nghiến răng nói: “Ngoại trừ thật xin lỗi, muội không còn gì khác để nói với ta sao?”

Mười năm, hắn có bao nhiêu yêu thì có bấy nhiêu hận, có bao nhiêu hận thì có bấy nhiêu nhớ, có bao nhiêu nhớ thì có bấy nhiêu thống khổ, nghĩ tới vô số hoàn cảnh gặp lại nàng nhưng thật không ngờ, lại chỉ nghe thấy nàng liên tục nói thật xin lỗi với mình!

Mười năm, hắn cố gắng ngụy trang, cố gắng quên đi, nhưng tất cả sự kiên cường của hắn lại hoàn toàn sụp đổ trong ba chữ của nàng!

Hắn đột nhiên rất muốn cười, rất muốn cười thật to, nhưng cổ họng hắn lại như có cái gì đó nghẹn lại, chán nản nói: “Mà điều khiến ta hận nhất, chính là đến tận bây giờ, ta vẫn không thể hận muội. . . Vẫn bị muội dẫm nát dưới lòng bàn chân. . .”

Nước mắt như nước vỡ đê, Bảo Thù cố gắng nhịn xuống: “Muội biết huynh có rất nhiều nghi vấn, muội cũng có rất nhiều điều muốn nói với huynh, nhưng muội bây giờ cái gì cũng không muốn giải thích. Dung Hoan, giờ khắc này, muội chỉ muốn nhìn huynh thật kỹ.”

Nàng từ từ cầm bàn tay đang nắm chặt của hắn, đem nó từ từ mở ra, áp vào má trái của mình.

Môi trắng bệch, nàng nhìn hắn, run giọng nói: “Huynh thực sự . . . Hận muội như thế sao?”

Hận, làm sao có thể không hận?

Dung Hoan giật giật môi, hầu kết có chút rung rung, nhưng lại không phát được một âm tiết nào.

Nàng vươn tay kia, áp lên vết sẹo trên má phải của hắn: “Nhưng, muội nhớ huynh. Mặc kệ huynh có hận muội hay không, cũng đừng nghĩ đẩy muội ra, trừ phi muội chết, bằng không, muội sẽ không lại rời khỏi huynh nữa.”

Dung Hoan đầu óc lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn.

Hắn theo bản năng muốn đem nàng ôm chặt vào trong ngực, nhưng trong đầu có một giọng nói không ngừng vang lên:

Đẩy nàng ra! Nàng lại đang lừa ngươi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.