Đi Thiên Cung, rồi lại đi Vân Hải một chuyến, chờ khi nhớ ra Nguyệt Quế vẫn còn đang ở trong U Minh Cung thì đã là chuyện bảy ngày sau.
Hắn quả thật không muốn đi vào trong đó lại một lần nữa, lại nhìn tới bất cứ người nào ở đó, nhưng mà Nguyệt Quế từ đầu tới đuôi vẫn không có dấu hiệu rời đi, hắn chỉ có thể xông vào mang nàng đi.
Vậy mà còn chưa kịp đi vào cửa chính Kiến Vi Điện, thì đã thấy Nguyệt Quế lén lút theo mép tường nhảy ra.
Dung Hoan cau mày lại, ngầm suy đoán nàng lại vừa gây ra tai họa gì, không khỏi nhớ tới lời dặn dò của Mạc Tu với mình, càng không hiểu nổi, vì sao năm đó Mạc Tu lại trong cơn hấp hối mang theo mình đến Tử Sa Thành.
Mạc Tu chỉ nói, tất cả là do phụ thân hắn giao phó.
Phụ thân còn nói, Băng Tinh Tuyết Phách, lại nói cho hắn mọi thứ mà hắn muốn biết.
Dung Hoan những lúc rảnh rỗi thường lấy hạt châu kia ra vuốt ve, từ khi phụ thân rời thế, hạt châu ánh sáng càng ngày càng mờ nhạt, nhưng lại tỏa ra những luồng sáng màu xanh nhàn nhạt. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có đủ năng lực điều khiển Băng Tinh Tuyết Phách, chẳng nhẽ phụ thân đem nó giao cho mình, muốn mình dùng nó giải phong Thiên Ma thành sao?
Mâu thuẫn, rối rắm, suy nghĩ của phụ thân, hắn vĩnh viễn đoán không ra.
Nguyệt Quế cảm giác được hơi thở của hắn, lập tức chạy đến, thở hồng hộc nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta đi mau thôi!”
Dung Hoan mặt không chút thay đổi: “Lại gây họa?”
“Cái gì a!” Nguyệt Quế bị đả kích bĩu môi, thấy bốn bề vắng lặng, giống như dâng vật quý mở hai bàn tay ra, một cây vĩ linh màu bạc lập tức di động trên tay, “Ngươi mau nhìn xem, đây là cái gì!”
Dung Hoan ngạc nhiên nhìn về phía nàng: “Ngươi làm sao lấy được nó?” Lời còn chưa dứt, trong đầu “Ông” một tiếng, bất ngờ nắm cổ tay nàng, “Ngươi làm sao biết việc này? Ngươi nghe trộm ta cùng với Dạ Vi nói chuyện?”
Tất nhiên là như thế, Nguyệt Quế tuy rằng đúng là yêu, nhưng lại chưa từng lộ ra yêu khí mà trái lại mơ hồ lộ ra tiên khí.
Mà luồng tiên khí này rất đặc biệt bởi vậy trong nhà Nguyệt Quế thường xuyên dẫn đến những hoa cỏ tinh linh. Tử Sa Sơn lấy Tử Tham làm nổi tiếng, trên núi hoa cỏ quý hiếm rất nhiều, Dung Hoan cho rằng, chuyện này và Nguyệt Quế có mối liên hệ rất lớn.
Nguyệt Quế rất ít khi khóc, nhưng có một lần, Dung Hoan nhìn thấy rõ mấy giọt nước mắt của nàng sau khi rơi xuống đất đã mọc lên một bụi cây. Có lẽ vì điều này nên nàng mới hấp dẫn được Mạc Tu – chân thân là một cây nhân sâm nghìn năm.
Mười năm trước, hắn bị Trảm Yêu ăn mòn vào tim, Mạc Tu dùng tròn một năm, dùng hết toàn bọ nhân sâm tinh khí vì giữ lại mạng cho hắn. Chờ khi hắn hơi hồi phụ ý thức, Mạc Tu đã dầu hết đèn tắt, đứng trên ranh giới sống chết.
Sau đó, có người dùng chim truyền âm, nói cho hắn đem Mạc Tu phong ấn trong cơ thể Nguyệt Quế, bảo vệ hắn một tia tinh hồn.
“Ta cũng muốn giúp ngươi a!” Nguyệt Quế bị hắn làm đau, nhỏ giọng lầu bầu, “Sớm biết rằng ngươi không đơn giản, không ngờ ngươi lại là Vân Hải thiếu chủ . . . Ngươi yên tâm, sẽ không nói ra ngoài.”
Dung Hoan nắm càng chặt, trầm giọng nói: “Ta không sợ ngươi nói ra ngoài, nhưng ta cảnh cáo ngươi, những lời Dạ Vi nói với ta, ngươi tuyệt đối không được nói cho người thứ ba, nhất là . . .”
“Nhất là vợ trước của ngươi chứ gì!” Nguyệt Quế cố ý nhân mạnh chứ “trước”, bĩu môi nói,” Ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc sao?”
“Ta chỉ là nhắc nhở ngươi! Nếu như ngươi dám nói ra ngoài một chữ, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi chết rất khó nhìn!” Dung Hoan đột ngột buông tay ra, trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó lấy đi vĩ linh trong tay nàng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang:“Ngươi rốt cuộc dùng cách nào mà lấy được nó?”
“Hừ hừ, ngươi định cám tạ ta thế nào?” Nguyệt Quế nâng eo, cười run cả người, tranh công nói, “Ta chính là hao công tốn sức chín trâu hai hổ mới lấy được nha, tiểu tổ tông thật là khó chơi a.”
Băng vĩ lạnh thấu xương, Dung Hoan sống lưng cũng có chút lành lạnh, không biết tại sao lại cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy phía trước có người nghiến răng nói: “Vân Thương ngươi được lắm! Ta còn đem ngươi coi như là một cái nhân vật, không ngờ ngươi lại dùng loại thủ đoạn này với ta, thật hèn hạ!”
Ngẩng đầu lên, tiểu đại nhân đang nổi giận cuồn cuộn trước mắt, không phải Bảo Dung thì là ai?
Dung Hoan thấy hắn tuy là mặt giận dữ, nhưng cơ thể rõ ràng đã không còn đáng ngại, không khỏi để xuống tảng đá lớn trong lòng, cảm thấy vui mừng nở nụ cười. Đáng tiếc là còn chưa cười xong đã thấy Bảo Dung lấy ngân thương ra, quấn lấy băng lăng, tung người đâm về phía mình.
* * * * * * *
Trong khuôn viên bên ngoài Kiến Vi Điện, Dạ Vi thản nhiên đứng đó, Bảo Thù trốn ở cách đó không xa, bước chân do dự đi đến.
Tới bảy ngày, cuộc nói chuyện của hai người gom đi góp lại cũng chỉ loe que mấy câu, Lúc này Dung Nhi thương thế đã lành, ngày mai liền phải lên đường rời khỏi U Minh Cung rồi. Bảo Thù cho rằng, một bút về một bút, mình cần phải đến đây nói cảm ơn một câu mới đúng.
Nhưng hai chữ cảm ơn này, như là bị mắc giữa cổ họng, làm thế nào cũng nói không ra lời.
U Minh Cung, Kiến Vi Điện, ở đây, từng có khoảng thời gian đơn thuần nhất tốt đẹp nhất của nàng. Có chút tốt đẹp, cả đời chỉ có một lần, nhưng số phận cuối cùng lại đưa bọn họ đẩy ra càng lúc càng xa.
Đang suy nghĩ, Dạ Vi đột nhiên mở miệng nói: “Không biết Thù Nhi đã từng nghe bài thơ này chưa?”
Bảo Thù sửng sốt, chân đi lên phía trước: “Thơ gì?”
Dạ Vi đưa tay bẻ một cành hồng mai đưa lên trước mắt,
“Khứ niên kim nhật thử môn trung trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng hồng,
Nhân diện bất tri hà xử khứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.”
(Cửa này năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn hoa đào đỏ hây hây,
Má phấn nay chẳng biết nơi nào,
Hoa đào vẫn thế cười gió xuân.)
Hắn mở mắt, buống mắt nhìn về phía Bảo Thù: “Muội nói xem bài thơ này có hợp với cảnh bây giờ không?”
Bảo Thù nghe không hiểu thi từ ca phú, ngẩn người ra, nghi ngờ nói: “Đây rõ ràng là hoa mai, ở đâu ra hoa đào?”
Dạ Vi lắc đầu, yếu ớt cười, vung cành hồng mai trong tay lên, ánh sáng tỏa ra khắp bầu trời. Chỉ trong nháy mắt, cả khu vườn hồng mai tháng chạp lập tức biến thành hoa đào tháng ba, mùi thơm nồng nàn.
Nhân diện bất tri hà xử khứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong . . . .
Bảo Thù đi lên phía trước ngắt lấy một bông hoa đào, trắng nõn nà như khuôn mặt một thiếu nữ. Cánh mũi đột nhiên có chút chua, nàng xoay đầu, nức nở nói: “Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, rốt cuộc là do ai tạo ra . . .”
“Thù Nhi, là ta có lỗi với ngươi.” Dạ Vi chăm chú nhìn nàng, lồng ngực như là bị người xé rách.
Yên lặng cúi đầu, hắn không nói gì nữa.
Cả đời này, hắn buông tha rất nhiều thứ mà hắn không muốn bỏ, mà điều hắn khó bỏ xuống nhất, chính là nàng. Nếu đã không cách nào mang hạnh phúc cho nàng thì hắn sẽ gắng sức để cho người khác có thể mang hạnh phúc cho nàng, điều này chỉ sợ là thứ duy nhất hắn có thể làm cho nàng.
Bảo Thù ngừng lại một lát, giận tím mặt nói: “Dạ Vi, ngươi thường xuyên nói thiếu người thì phải trả lại, hôm nay ngươi cứu Dung Nhi, phần ân tình này ta nhớ kỹ, nhưng ngươi hại chết phu quân ta, phá hủy Vân Hải, lại hạ độc Dung Nhi . . . Ân oán giữa ngươi và ta, sẽ có một ngày phải chấm dứt!”
Dạ Vi thoáng ngẩn người, chuyện Dung Hoan, hắn cũng không định giải thích. Cho dù năm đó đúng Hân Liệt đã hạ thủ, nhưng hắn cũng có lỗi trong đó, mà hắn hiểu, Bảo Thù tuyệt đối sẽ không tin tưởng mình, nhưng chuyện hạ độc này từ đâu ra?
Đang định hỏi rõ ràng, đột nhiên một tiểu tì hoảng hốt chạy tới, thở không ra hơi nói: “Thiên phi nương nương, đại điện hạ . . . Đại điện hạ hắn ở ngoài điện, cùng một người tên là Vân Thương đánh nhau!”
Bảo Thù cùng Dạ Vi đồng thời cả kinh, Bảo Thù lập tức dùng Mê Tung Bước chạy đi.
Rất xa, thấy hai luồng bạch quang giao thoa lại thành một chỗ.
Bảo Dung mặc dù tuổi nhỏ, nhưng trời sinh thần lực, hơn nữa hắn lại hảo dũng thiện đấu, Thiên Cung lão thần tiên môn thường xuyên tấm tắc khen ngợi, khen hắn rất có phong thái giống hệt Li Diên năm đó, bồi dưỡng thêm một thời gian, chắc chắn sẽ trở thành tân Chiến thần mới của lục giới.
Nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể địch nổi người kia?
Bảo Thù vốn định lên tiếng ngăn lại, nhưng thấy Vân Thương liên tục nhượng bộ, chỉ thủ chứ không công, hình như không muốn làm thương hắn, không khỏi hơi yên tâm mọt chút. Hơn nữa mình chưa bao giờ thấy Dung Nhi ra tay, lại nhìn hắn liều mạng như vậy, ngẫm nghĩ cứ để hắn đánh một hồi cũng tốt.
Dạ Vi biết nàng suy nghĩ, cũng không ra tay, đứng ở phía sau Bảo Thù quan sát.
Dung Hoan lúc này trong lòng cũng vô cùng kinh sợ. Kinh là đứa trẻ này tuổi còn nhỏ nhưng tu vi lại rất cao, sợ là mình sẽ vô tình làm thương hắn. Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là không dám ra tay quá nặng, thầm nghĩ cứ để hắn đánh mấy chiêu, để cho hắn phát tiết cơn giận rồi nói chuyện sau.
Vậy mà Dung Nhi thấy hắn một mực thối lui, trong bụng càng thêm tức giận.
Giang hai tay ra, khẽ đảo tay cất đi ngân thương, hắn lui về phía sau vài bước, giương mắt lên lạnh lùng nhìn thẳng Dung Hoan: “Tốt, ngươi đã một lòng muốn chết, vậy ta sẽ thanh toàn ngươi, tự mình tiễn ngươi về Tây thiên!”
Dung Hoan lập tức nói: “Dung Nhi, ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta giải thích . . .”
Bảo Dung làm gì còn tâm trí nào mà nghe hắn giải thích.
Hừ lạnh một tiếng, quỳ một gối xuống trên tảng đá, hai tay kết ấn, nhắm mắt mặc niệm khẩu quyết, bất ngờ hướng lên tròi, hét lớn một tiếng:“Phiêu miểu vô cực cực, liễm tinh tỏa nguyệt nguyệt, hư không huyễn mộng mộng, yểm độ chúng sinh sinh! —— phá không không!”
Ánh trăng vốn đang sáng tỏ dần dần biến mất, mây đen cuồn cuộn kéo tới, bỗng nhiên trời đất biến sắc. Bầu trời xuất hiện một vòng xoáy lớn, những ngôi sao trên trời rất nhanh bị hút vào trong đó.
Đừng nói Dung Hoan có chút nhẩn ra, ngay cả Bảo Thù cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Dạ Vi nhíu mày nhìn một lúc, không khỏi hô lên một tiếng: “Liễm Tinh Thoi? Đứa trẻ này có thể khống chế Liễm Tinh Thoi!”
Bảo Thù rốt cục hồi hồn, đảo mắt nhìn lại thấy một cây lược bằng đào từ trong cơ thể Bảo Dung từ từ đi ra.
Đúng là Liễm Tinh Thoi!
Sau khi sư phụ niết bàn, bảo vật này không phải là được truyền cho Vô Cửu sao? Làm sao lại ở trong tay Dung Nhi??
Trong lòng sợ hãi, vội vàng hô lớn: “Vân Thương, Nguyệt Quế, các ngươi mau tránh ra!”
Muốn tránh, nhưng còn kịp sao?
Dung Hoan tự nhiên biết rõ viễn cổ thần tộc di vật, uy lực của Liễm Tinh Thoi không thể khinh thường, hắn có lẽ có thể tránh ra, nhưng Nguyệt Quế chắc chắn tránh không thoát.
Không nghĩ nhiều, hắn cũng giang hai tay ra, khẽ đảo tay đem vĩ linh nhét vào hai tay Nguyệt Quế: “Giữ nó!”
Lùi ra sau hai bước, động tác của hắn giống hệt Bảo Dung lúc nãy, hai tay kết ấn, thì thầm: “Miểu miểu vân hải, hạo hạo tuyết vực, mang mang phương hoa, thê thê ngã tâm! —— băng ngưng!”
Băng Tinh Tuyết Phách từ trong cơ thể hắn đi ra, cùng Liễm Tinh Thoi dây dưa cùng một chỗ, trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phương tám hướng.
Bảo Thù lảo đảo, nếu không có Dạ Vi đỡ, nàng gần như tê liệt trên mặt đất. Con ngươi lúc thì dại ra khi thì sáng lên, bất ngờ nắm lấy ống tay áo Dạ Vi: “Hắn . . . Hắn làm sao có được Băng Tinh Tuyết Phách? Vân Thương . . . Vân Thương, hắn rốt cuộc là ai?”
Dạ Vi giật giật môi, cuối cũng vẫn là lắc đầu không nói.
Tầng mây bắt đầu dịch chuyển bầu trời đêm nửa trắng nửa đen, hoa hỏa phun ra, đánh nát mặt đất tạo thành một cái hố, Minh giới lập tức trở nên hỗn loạn.
Ai cũng chưa từng gặp qua Băng Tinh Tuyết Phách và Liễm Tinh Thoi đấu pháp sẽ là quang cảnh như thế nào. Lúc này, Bảo Dung không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng nghĩ làm phép triệu hồi bảo vật, hoảng hốt phát hiện, Liễm Tinh Thoi căn bản không bị mình khống chế.
Dung Hoan mặc niệm khẩu quyết, cũng nhịn không được mà biến sắc. (*)
(*) đoạn này theo bản raw là “cũng nhịn không được mà biến sắc” còn theo bản cv thì là “cũng phát hiện mình thể không chế được” và mình chọn theo raw.
Hai kiện thượng cổ bảo vật bay lên không coi ai ra gì chỉ chăm chú xoay quanh nhau, một lát sau, tầng mây phía tây từ từ xuất hiện một bức tranh, mọi người nhìn lại, đúng là một bức bát quái đồ.
Bức tranh càng lúc càng rõ nét, ở quái nhãn bất ngờ có một con quái thú chín đầu xông ra, nhe răng nhếch mép bay về phía Dung Nhi.
Biến cố đột nhiên xảy ra, Dung Nhi hoàn toàn ngây ra, chân như mọc rễ, không thể nào động đậy được.
Bảo Thù kinh hô một tiếng, Dung Hoan sớm đã di chuyển che ở trước người Dung Nhi, quái vật kia không biết là yêu thú gì, vô cùng lì lợm, cho dù dùng loại phép thuật nào trên người cũng không có hiệu quả gì, há mồm cắn cánh tay phải Dung Hoan không chịu nhả.
Dung Hoan nhịn đau, nắm lấy vai Dung Nhi, dùng hết khí lực ném hắn về phía Bảo Thù.
Quái thú chín đầu kia không thèm để ý, cắn tay Dung Hoan rồi định bay lên trên trời.
Nguyệt Quế bị dọa sợ cả người run rẩy, đang muốn đi nhưng làm sao cũng không thể động đậy.
“Không!” Bảo Thù chợt buồn chợt vui, đem Dung Nhi ném cho Dạ Vi, vội vội vàng vàng chạy về phía Dung Hoan.
Dạ Vi thấy tình thế không ổn định ra tay thì cánh mũi đột nhiên ngửi được một mùi lạ, mùi này giống như đã từng ngửi thấy ở đâu đó . . . . Trong đầu suy nghĩ thần tốc, quyết định án binh bất động.
Dung Hoan bị tiếng hét của Bảo Thù làm cho cả kinh, quay đầu lại thấy Bảo Thù đã nắm lấy tay hắn.
“Đi mau!” Dung Hoan trong lòng sợ hãi, đang định sử dụng pháp thuật đẩy nàng ra xa thì quái thú chín đầu vươn một cái đầu khác há mồm cắn lấy Bảo Thù, đột ngột tăng tốc, “Phanh” một tiếng, kéo hai người bay vào trong quái nhãn.
Gần như là đồng thời, gió ngừng, mây tan.
Băng Tinh Tuyết Phách và Liễm Tinh Thoi từ từ tách ra, rơi xuống mặt đất, bị một đôi tay vững vàng tiếp được.
Dung Nhi lau nước mắt đi tới: “Đại bá phụ, mẫu thân bị bắt đi rồi! Đều là Dung Nhi không tốt, Dung Nhi không nên triệu hồi ra Liễm Tinh Thoi!”
Vô Cửu xoa đầu hắn, an ủy nói: “Yên tâm, không có việc gì, đợi mấy ngày nữa, mẹ ngươi sẽ trở về.”
Một màn vừa rồi quá đáng sợ, Dung Nhi nửa tin nửa ngờ: “Thật?”
“Đại bá phụ đã khi nào lừa gạt ngươi chưa?” Vô Cửu cười cười, mắt nhìn về phía Dạ Vi, “ Cho các ngươi Minh giới thêm phiền phức rồi.”
Dạ Vi hơi nghi ngờ nhìn Vô Cửu: “Là ngươi an bài?”
Vô Cửu vươn tay, phong bế thính lực mọi người ở đây: Ta nào có năng lực như vậy, chỉ là bị người nhờ vả mà thôi.”
Dạ Vi gật đầu cười nói: “Là Lưu Dục Thiên quân?”
“Ừ, năm đó địa lao Vân Hải, việc hắn nhờ ta, ta đã làm xong rồi.”
“Có dụng ý gì?”
“Hắn nói, hắn nếu không có sức sửa mệnh, vậy chỉ có thể theo mệnh mà đi.”
“Bọn họ đi đâu? Ta cũng không rõ lắm,” Vô Cửu nhìn lên trời, “Lưu Dục chỉ nói, đi tìm đáp án, còn có — Sí Diễm Châu.”
* * * * * * *
Khi Bảo Thù tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở trong một rừng trúc.
“Ngươi tỉnh.” Dung Hoan lạnh lùng ngồi bên dòng suối, nhóm một đống lửa ngồi nướng cá, “Ăn chút gì đi.”
Bảo Thù hoảng sợ ngồi dậy, cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc a, chẳng lẽ lại tới Cực Lạc đảo? Thấy vết máu trên cánh tay Dung Hoan, trong lòng nàng lại hoảng sợ: “Thương thế của ngươi . . . Thế nào?”
Dung Hoan cũng không nhìn một cái: “Bị thương ngoài da.”
Bảo Thù đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, ấp úng: “Ngươi là . . .”
“Ta là người trong Vân Hải, khi Vân Hải đóng băng, ta ở bên ngoài du lịch, sau đó biết được thiếu chủ chết thảm, một đường tìm được Mạc Tu tiền bối, hắn đem Băng Tinh Tuyết Phách giao cho ta, hi vọng ta có thể vì Vân Hải báo thù rửa hận.” Dung Hoan thản nhiên nàng, lạnh lùng nói, “Thiếu phu nhân . . . A, không, xin hỏi Thiên phi nương nương, ngài còn có gì thắc mắc?”
Bảo Thù tịm lập tức như rơi vào đáy cốc, đang định hỏi lại, Dung Hoan đột nhiên biến sắc: “Ai!”
Vươn tay trái một trảo hư không, bắt lấy người trốn ở trong bụi cỏ ra.
Người nọ hình như bị kinh ngạc nhảy lên, mới vừa đứng lên lại lập tức lảo đảo ngã xuống, ngồi dưới đất run giọng nói: “Đại hiệp tha mạng a!”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Dung Hoan và Bảo Thù lập tức “Hoắc” một tiếng đứng lên, đợi khi nhân ra người nọ là ai, hai người cả kinh hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu nói không ra lời. Dung Hoan một tiếng “Mẫu thân” cứng lại trong họng chưa kịp đi ra, Bảo Thù đã vui quá mà khóc, chạy tới nói: “Bà bà!”
Nữ nhân kia lập tức dài mặt ra, khóe miệng co giật: “Này, ta già tới mức đó sao?”
Bảo Thù làm gì có tâm tư nào nghe nàng nói, nghẹn ngào nâng nàng dậy: “Bà bà, ngài không chết?”
Nữ nhân khuôn mặt lại kéo dài hơn một chút chút chút nữa, đẩy mạnh nàng ra, đứng lên phủi mông: “Ngươi mới đã chết! Tiểu cô nương người lớn lên rất đẹp, nhưng sao không nói được câu nào xuôi tai vậy?”
Bảo Thù bị nàng ngã xuống đất, thật lâu sau mới hồi hồn, chẳng lẽ, mình nhận sai người sao?
Nàng xoay mặt nhìn về phía Dung Hoan, chỉ thấy vè mặt hắn vô cùng nghi hoặc, cắn cắn môi, đi tới đem nàng từ trên mặt đất nâng dậy. Sau đó, đối với nữ nhân chắp tay nói: “Xin hỏi vị cô nương này, bây giờ Lang Hoa chưởng môn là ai?”
Bảo Thù vô cùng kinh ngạc, sao lại hỏi câu này a?
Nữ nhân kia liếc nhìn hắn một cái: “Nông thôn đến, Lang Hoa chưởng môn cũng không biết là ai? Đương nhiên là Mộ Thanh thượng tiên rồi!”
Mộ . . . Mộ Thanh thượng tiên? Bảo Thù nghẹn họng trân trối, giơ ngón tay lên tính toán: sư phụ chính là Lang Hoa chưởng môn thứ một trăm chín mươi, sư phụ của sư phụ Trữ Trạch thượng tiên là chưởng môn thứ một trăm tám mươi chín, sư phụ của sư phụ của sư phụ . . . hình như là Mộ Thanh . . . .
Cái trán dần dân phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Nhìn Dung Hoan, hắn hình như . . . rất bình tĩnh: “Xin hỏi vị cô nương này, Mộ Thanh thượng tiên kế nhiệm Lang Hoa chưởng môn, là chuyện bao nhiêu năm trước rồi?”
Nữ nhân đột nhiên cười ha ha: “Ngươi là đồ ngốc sao, không phải chính là ngày hôm nay sao?”
Dung Hoan và Bảo Thù nhìn nhau, hai khuôn mặt đồng thời suy sụp rồi.
Nơi này là . . . Bảy nghìn năm trước!