Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 11: Chương 11: Thật giả sư huynh?




Người này không phải Dạ Vi, không phải Nhị sư huynh của nàng!

Bảo Thù hoàn toàn thanh tỉnh, niềm vui sướng của nàng lập tức bị hoảng sợ hoàn toàn chiếm cứ. Tay chân cứng ngắc, nàng phát giác mình không thể động đậy chút nào, bên tai chỉ có thanh âm hắn đói khát mút vào, trong mũi nồng nặc mùi máu tươi.

Một lát sau, hắn thoả mãn từ cần cổ của nàng ngẩng đầu , cười tươi hiện lên lúm đồng tiền đẹp như hoa: “Máu của ngươi rất thơm, người của ngươi cũng rất thơm.”

Bảo Thù khóc không ra nước mắt, run giọng nói: “Ngươi là ai, tại sao giả trang Nhị sư huynh của ta? Ngươi. . . Ngươi định làm gì?”

Hắn liếm liếm máu trên môi, lại tiến tới cổ Tiêu Bảo Thù liếm liếm, cảm nhận được nàng một hồi co rút, hài lòng cười nói: “Ai u, nhìn lời này của ngươi nói, từ đầu tới đuôi, có ai nói là Nhị sư huynh của ngươi sao? Ừ?”

“Ngươi giả trang thành bộ dáng của hắn, còn phải nói sao?” Bảo Thù nhớ tới bộ dạng ngu xuẩn của mình lúc nãy, xấu hổ không đất dung thân.

Hắn nâng một luồng tóc của nàng đặt ở chóp mũi hít hà, cười tà mị nói: “Người ta từ nhỏ chính là bộ dáng này, đây cũng là không phải chuyện gì lớn, nếu là được chọn, ta cũng không muốn.”

Dứt lời, đưa tay lên vai Bảo Thù vuốt nhẹ một chút.

Bảo Thù cả người mềm nhũn, ngã vào trong ngực hắn.

Ngửi được mùi thơm mê loạn trên người hắn, trong đầu nàng “Ông” một tiếng nổ tung, tóc gáy dựng lên: “Ngươi. . . Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Nhị sư huynh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Hắn từ phía sau ôm nàng, ngón tay thon dài xẹt qua mặt của nàng, giống như vuốt trân bảo than thở: “Minh châu dù dính bụi bụi, vẫn là thượng đẳng trân phẩm, thật muốn đem ngươi một hớp nuốt xuống!”

Hắn hôn gáy nàng, một cái tay đưa vào trong quần áo đơn bạc của nàng, từ bụng nhỏ một đường hướng lên, mang theo trêu đùa, từ từ trượt xuống.

Ý lạnh thấu xương làm nàng khẽ run, lập tức lan ra hai tay hai chân, Bảo Thù bị nỗi sợ hãi bao phủ, nàng muốn thét lên nhưng lại phát hiện ra ngay cả cổ họng cũng bị ngăn lại, chỉ có thể để mặc cho nước mắt chảy ra như đê vỡ.

Xong rồi, lần này xong rồi, lần này thật sự xong rồi!

Mẹ nói, đối với con gái trong sạch là trọng yếu nhất, nếu như thất thân, nàng sao còn có thể gả ra ngoài?

Ngay lúc nàng bi thương gian khích, chợt thấy một luồng ánh sáng màu đỏ bay đến, người phía sau lập tức bị một luồng khí nóng ép lui về phía sau mấy chục bước.

Bảo Thù mất đi chỗ dựa, mắt thấy sắp phải cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, lại bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc, giương mắt lên thấy người tới trên đầu đeo tử kim quan, hoa phục cẩm y, tóc đỏ khẽ bay, con ngươi đỏ rực như sắp chảy máu.

Nàng há miệng, muốn gọi một tiếng đại sư huynh. Nàng gọi không ra, cũng không dám gọi, chẳng qua là mờ mịt theo dõi hắn.

Nguyệt ảnh tây tà (*), hắn không ở Vô Vọng Điện phê duyệt tấu chương sao? Tại sao lại xuất hiện ở địa phương quỷ quái này? Vị Nhị sư huynh này là giả thì Đại sư huynh này có thể hay không cũng là giả?

(*) nguyệt ảnh tây tà: ý nói trăng đã hiện, hoàng hôn cũng đã xuống

Hân Liệt thấy nàng giống như chim sợ cung tên, trong lòng càng thêm tức giận, ngẩng đầu mắng: “Dạ Vi, ngươi đang làm cái gì vậy hả?!”

Hắn hôm nay ở Vô Vọng Điện trái phải chờ mãi không thấy Tiêu Bảo Thù, còn tưởng rằng đêm qua nhất thời xúc động làm nàng sợ, hỏi Trọng Minh mới biết, thì ra là nàng bị sư phụ kêu đi U Minh Cung.

Có Dạ Vi ở bên người nàng, hắn vốn nên yên tâm mới phải, nhưng không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác như đứng trên lửa, ngồi trên than. Suy đi nghĩ lại, hắn cuối cùng không nhịn được, bỏ lại công vụ chất cao như núi, một đường đi thẳng tới đây.

Nào biết, vừa mới đến âm ti giao(*) liền thấy một màn như vậy!

(*) âm ti giao: biên giới âm phủ

Dạ Vi giả sững sờ, sợ hãi trong lòng giảm đi không ít, ho hai tiếng đi lên trước, chắp tay nheo mắt, tà nịnh cười nói: “Ta đang làm gì, chẳng lẽ đại sư huynh không thấy sao?”

Lời còn chưa dứt, trong tay áo hắn bay ra một tia sáng màu đen bắn về phía Tiêu Bảo Thù.

Hân Liệt kinh hãi, chưởng phong huy động, mũi tên bắn lén chưa tới trước mắt đã tan thành tro. Bởi vì phát lực mạnh, ngực hắn đau nhức, sắc mặt hồng hào nhất thời trở nên trắng bệch, xem ra, vết thương lại vỡ ra.

Tiêu Bảo Thù thấy hắn dùng một tay đặt lên ngực, mới tin tưởng y là đại sư huynh thật!

Dạ Vi giả cười một tiếng: “Ha ha, thì ra là Thiên giới Thái tử Thần Quân cũng có lúc bị thương a, thật là bất ngờ a.”

Hân Liệt ngước mắt, giận không kìm được nhìn hắn: “Ngươi điên rồi phải không?”

Dạ Vi giả che miệng cười trộm, một đôi mắt hoa đào vòng mấy vòng, miễn cưỡng nói: “Lâu rồi chưa cùng sư huynh so chiêu rồi, kiếm ta hôm nay rất mỹ, hoa mỹ, cảnh mỹ, người cũng mỹ. . . . . .”

Bảo Thù càng nghe tim càng lạnh, tại sao Hân Liệt một đôi hỏa nhãn kim tinh cũng không nhìn ra được hắn là giả ?!

Nàng hướng hắn dùng sức mà nháy mắt, hắn nhìn không hiểu còn cười một tiếng an ủi nàng. Bàn tay che ở ngực vung ra phía trước, hồng quang hiện ra, trong lòng bàn tay trồi lên một cây thất thải phượng linh, sặc sỡ đẹp mắt, bỗng chợt lóe, hóa làm một cây vũ kích.

Nàng vừa nháy mắt vừa khóc, Hân Liệt lại cho là nàng đang lo lắng thương thế của hắn, lại hướng nàng an ủi cười một tiếng.

Đặt Bảo Thù trên tảng đá lớn, cởi áo khoác xuống che ở trên người nàng, Hân Liệt xoay người lại lạnh lùng nói: “Như thế, ta cũng nên phụng bồi rồi.”

Dạ Vi giả cong môi cười, trong tay hắc quang chợt lóe, hiện ra một thanh Huyền Thiết Kiếm tỏa ra âm khí ngồn ngộn. Phi thân lên, mũi kiếm đột nhiên hướng vào tim Hân Liệt đâm tới.

Hân Liệt chỉ phòng không công, liên tiếp lui ra sau.

Bảo Thù ngồi trên tảng đá, nhìn hồng quang cùng hắc quang dây dưa không dứt, trong lòng âm thầm lo lắng cho Hân Liệt.

Nàng tu vi tuy thấp, nhưng chỉ dùng đôi mắt này cũng thấy rõ. Hân Liệt tuy tức giận nhưng lại hạ thủ lưu tình, chưa từng động hạ nửa điểm sát cơ. Mà Dạ Vi giả chiêu nào cũng đều công vào chỗ yếu hại của hắn, ý tứ rõ ràng là muốn đưa hắn vào chỗ chết!

Hân Liệt cũng phát giác sát ý của hắn, cũng không khỏi kinh ngạc vạn phần, hắn vừa rồi tuy tức giận nên không để ý, lúc này lại càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.

Âm chí quỷ lệ nam tử trước mắt là Nhị sư đệ của hắn?

Nói đến Dạ Vi thì hắn có một đặc điểm lớn đó là tính tình rất biến thái.

Hắn nếu là ghét ngươi, tuyệt sẽ không nói ra, ngược lại đối xử với ngươi tốt gấp bội cho đến khi ngươi chết trong tay hắn cũng sẽ mỉm cười đưa ngươi đi tới cửu tuyền.

Nhớ lại lúc mới bái sư, sư phụ để cho bọn họ bốn người cùng nhau chiếu cố một con chim sơn ca bị thương, duy chỉ có Dạ Vi hao phí tâm lực nhiều nhất. Không chỉ có cùng nó cùng ngủ cùng ăn, che chở đầy đủ, hơn nữa vẻ mặt khi nhìn chim sơn ca giống như nhìn người mình yêu, triền miên đến mức làm bọn hắn lông tóc dựng đứng.

Sau lại, sư phụ ở trên Lang Hoa Đại triều hội, trước mặt chúng đệ tử trước khen hắn trạch tâm nhân hậu, hắn lúc ấy liền tứ kinh tứ tòa(*):“Ta chăm sóc nó tốt, không phải là ta cảm thấy phải nơi này rất nhàm chán, dư dả thời gian mà thôi, chờ ta chơi chán, tự sẽ đưa nó lên đường.”

(*) tứ kinh tứ tòa: bốn phía chấn động

Sau lại, con kia chim sơn ca vết thương tuy tốt hơn nhưng cánh lại gãy lần nữa, hắn lại một lần nữa làm toàn trường khiếp sợ. Ngay trước mặt sư phụ cùng mười hai trưởng lão, Dạ Vi lại đem bóp chết tươi nó trong tay, máu tươi nhỏ xuống, còn yêu thương nhìn nó mỉm cười:“Làm một con chim, nếu không thể bay, ta biết ngươi nhất định rất thống khổ, không phải sợ, có ta.”

Cho nên nói, tính tình biến thái của hắn trong lục giới tuyệt không phải bí mật gì, hắn cũng thản nhiên không che giấu. Chính là bởi vì như thế, khi hắn trưởng thành, sư phụ không chút do dự bổ nhiệm hắn làm chủ chưởng Trừng Phạt Điện.

Trừ lần đó ra, Dạ Vi còn có một đặc điểm lớn khác.

Đó chính là hắn vẻ ngoài ưu nhã khiến hắn tính tình biến thái lại biến thái hơn.

Rõ ràng là Minh giới Đại điện hạ, lại luôn làm bộ thư sinh nho nhã, vì vậy, khi sư phụ đưa hắn hộ thân pháp khí thì hắn chỉ chọn Côn Luân Phiến cùng Ngọc Cốt Ô, nói thẳng ra những thứ kia đao thương gậy gộc múa rất khó coi.

Cùng hắn chung sống một ngàn năm, đừng nói động đao động thương, cũng thấy qua hắn cùng với người ngay mặt nảy ra tranh chấp?

Tư điểm, Hân Liệt ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Lớn mật yêu nghiệt, tìm chết!”

Dạ Vi giả thấy đã bị lộ, tự biết đánh không lại hắn, trong vòng ba chiêu, sẽ bị chết thiêu dưới phượng linh vũ kích. Trong lòng có chút lạnh, trong tay Huyền Thiết Kiếm ô ô vang dội, hắn tâm niệm vừa động, cánh tay phải vung lên lại một tia sáng màu đen bắn về phía Tiêu Bảo Thù.

Hân Liệt trái tim chấn động, không cùng hắn dây dưa, mang vũ kích trong tay lần nữa hóa thành phượng linh, cong ngón tay búng ra, đuổi theo ám quang.

Phượng linh như lửa, nhanh chóng cắn nuốt ám ảnh, lát sau, lại thấy ám ảnh bị nuốt vào một đoạn lại dài ra một đoạn, phân hóa thành vạn đạo ngân châm như linh xà hướng phía trước.

Xong rồi, lần này bị ghim thành nhím rồi! Tiêu Bảo Thù lặng yên thở dài một hơi, định nhắm mắt lại.

Chỉ nghe “Oa ô” một tiếng, Tiêu Bảo Thù lập tức lại mở mắt ra, quả thấy Tiểu Bạch lơ lửng trên đầu nàng, trong miệng phun sí liệt hỏa, đánh rơi toàn bộ những ngân châm kia.

Hân Liệt tim rốt cục cũng trở về vị trí. Phượng linh vào tay, hắn xoay thân, quả như hắn đoán, người nọ đã không thấy.

Hân Liệt đem nàng từ trên tảng đá ôm lấy, giải thích: “Thù Nhi, người này không phải là Nhị sư đệ.”

Tiêu Bảo Thù muốn nói nàng biết, há miệng lại nói không ra lời, chỉ có thể tiếp tục điên cuồng nháy mắt. Đại sư huynh và cả Tiểu Bạch đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chẳng lẽ huynh không phát hiện ta không thể nói chuyện sao?

“Đừng sợ, ngươi là trúng độc thi.” Hân Liệt đem nàng che kín một chút, nhẹ giọng trấn an nói.

Thi. . . Độc thi? Tiêu Bảo Thù trợn to cặp mắt, nàng lúc nào thì trúng độc? Nàng còn tưởng là mình bị điểm huyệt a!

Hân Liệt hai ngón tay đặt ở cổ của nàng , từ từ hút ra một đoàn sương mù màu đen, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người cười nhạt nói:“Đại sư huynh chậm đã, đó không phải là độc thi bình thường, cần người hạ độc hoặc là phụ quân ta mới có thể giải. Nếu không, không quá ba ngày, tiểu sư muội sẽ bởi vì độc khí công tâm mà trở thành cương quỷ.”

Hân Liệt sắc mặt trầm xuống, Dạ Vi phe phẩy cây quạt đi về phía bọn họ.

“Nhị sư đệ, trước khi chuẩn bị đi, sư phụ bảo ngươi chiếu cố tiểu sư muội như thế này sao?”

Dạ Vi vẫn như cũ gợn sóng không sợ hãi, nhẹ nhàng sửa sang lại tay áo, chắp tay đạm nói: “Tiểu sư muội không chịu nổi Luyện Ngục khí hôn mê bất tỉnh, ta bất đắc dĩ, mới đưa nàng tạm thời ở trong khách sạn âm ti, nhưng không nghĩ Tiểu Bạch lại bị nặng hơn, nên ta bèn mang nó đi quỷ y phủ đệ.”

Hân Liệt hừ lạnh một tiếng, trách cứ: “Phong Đô là địa phương nào, ngươi có thể nào đem nàng một người ở lại khách sạn?”

Dạ Vi không đáp, đi tới trước người bọn họ, đem Côn Luân Phiến ở trên đỉnh đầu Tiêu Bảo Thù khẽ phẩy.

Tiêu Bảo Thù cảm giác tay chân giống như côn trùng cắn, sau khi ngứa, thân thể đã bắt đầu có tri giác trở lại. Nàng xoay người từ trong ngực Hân Liệt bò ra ngoài, hoạt động một chút tay chân, vui vẻ nói: “Ta có thể cử động rồi! Cũng có thể nói rồi! Ha ha, cám ơn Nhị sư huynh.”

“Ta cũng chỉ có thể tạm thời đem độc tính chế trụ mà thôi.” Dạ Vi lắc đầu, khóe miệng nở ra một nụ cười khổ, “Lúc đi, ta dùng Ngọc Cốt Ô ở trong gian phòng tiểu sư muội tạo kết giới, chỉ cần nàng không đi ra ngoài, trong Phong Đô tuyệt không bất kỳ quỷ quái có thể gây tổn thương nào cho nàng. Đáng tiếc, ta quên mất một người. . . . . . Đợi lát nữa trở về U Minh cung sẽ lập tức đem hắn ra giao cho các ngươi.”

Hân Liệt sau khi nghe xong, tức giận bớt đi không ít, mặt không thay đổi nói: “Người này đến tột cùng là ai? Vì sao giống ngươi như đúc? Hơn nữa, trong tay còn có thất chí bảo Minh giới vương U Minh Kiếm?”

Mắt hắn là một đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh, nếu là người nọ dùng dịch dung biến hình thuật, hắn không thể nào không nhìn ra.

Tiêu Bảo Thù chợt nhớ tới lời Li Diên… suy đoán nói: “Sư phụ nói, Nhị sư huynh có một hoang dâm mị loạn đệ đệ, người nọ không phải là. . . . . .”

Dạ Vi nhíu lông mày, Hân Liệt trả lời trước hắn một bước: “Hắn không phải là Dạ Mị.”

“Oh, vậy đây là đệ đệ khác của Nhị sư huynh?”

Tiêu Bảo Thù mới từ trên đất bò dậy, Tiểu Bạch “Vụt” từ trên tảng đá nhảy đến vai nàng, liếm hai lỗ nhỏ trên cổ nàng, đau lòng ô oa ô oa kêu lên.

Hân Liệt quay đầu đi, híp mắt liếc xéo Dạ Vi, lạnh lùng mở miệng: “Minh quân có sáu đứa con, trong vòng ba trăm năm vô duyên vô cớ chết đi bốn người, hôm nay, dưới gối chỉ còn lại ngươi cùng Dạ Mị. Nhị sư đệ có thể nói cho ta biết người kia là ai không?”

Dạ Vi không nhìn ánh mắt thẩm thị của hắn, nhìn về mấy con minh nha (*) đậu trên mấy cành khô phía trước.

(*) minh nha: quạ ở âm phủ

Một lát sau, hắn thản nhiên nói: “Người này là nam sủng rất được sủng ái của Tam đệ ta Dạ Mị —— Tuyết Tử Anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.