Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 10: Chương 10: Đi Phong Đô




Li Diên lại một lần nữa giơ giơ tay lên, vô cùng nhiệt tình chào hỏi: “Dạ Vi tới rồi nha, mau tới đây uống trà.”

Giống như gió thu thổi qua lá rụng, Bảo Thù cả người run lên. Không kịp lau lá trà dính bên khóe miệng, nàng căng thẳng quay đầu lại, quả thấy Dạ Vi đứng ở cạnh cây nguyệt quế, mái tóc dài chỉ dùng một dây lụa mỏng màu lam thắt qua ở sau ót, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười, phảng phất như mới vừa rồi cái gì cũng không nghe tựa như đang cùng nàng chào hỏi.

“Tiểu sư muội, sớm.”

Bảo Thù le lưỡi đem lá trà liếm trở về, khóe miệng co giật nói “Nhị sư huynh. . . . . . Sớm.”

Hắn từ từ bước lại gần, vung vạt áo lên, ưu nhã ngồi xuống, nâng chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm rồi vuốt cằm thở dài nói: “Tuyết Giản Hương là nhất phẩm Hương Tuyết Hải,tích tích như kim (*), xem ra, Tứ sư đệ đổ vào không ít tâm tư, Dạ Vi hôm nay không ngờ lại được dính quang sư phụ.”

(*) tích tích như kim: một giọt như vàng

Li Diên chống cằm cười một tiếng: “Đáng tiếc, mỗi năm chỉ được sáu chén, một nửa cho phụ thân hắn, một nửa cho vi sư, xem ra Hoan Nhi cũng phẩm không hơn một hớp, thật là khó cho hắn.”

“Mỗi năm sáu chén?” Bảo Thù hoàn toàn rung động, “Vụt” nhảy dựng lên, nhìn vào chén trà chỉ còn đáy. Nếu thật là tích tích như kim, trời ạ, rốt cục nàng vừa mới phun bao nhiêu vàng ra ngoài? Nàng còn tưởng rằng ngay cả trà trong chén cũng là sư phụ đọc quyết biến ra!

Li Diên buồn cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt đầy ý sủng nịch.

Dạ Vi bất động thanh sắc phẩm trà, cùng Li Diên cười.

Đợi khi Bảo Thù áo não xong, mới phát hiện không khí này thật làm cho người không chịu nổi. Uống trà liền uống trà, một cũng cười, hai cũng cười, mặc dù cười một cái trẻ mười năm, hơn nữa hai người cười lên cũng rất tốt nhìn, nhưng là không cần thiết cứ cười mãi như vậy đi?

Nàng quyết định đánh vỡ cục diện này: “Nhị sư huynh, vì sao huynh cũng tới?”

Dạ Vi đặt chén trà xuống, ôn nhan nói: “Dĩ nhiên là nhận được sư phụ truyền thanh điểu.”

Bảo Thù sửng sốt, quay đầu không hiểu nhìn Li Diên.

Li Diên xoa xoa tay, nói với Dạ Vi: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì khẩn yếu, chẳng qua là Nhị Lão Tử mới vừa gởi thư, nói yêu quái tộc tộc trưởng lại chết, kêu ngươi về nhà một chuyến.”

Dạ Vi thần sắc phức tạp, Bảo Thù lại chú ý tới cụm từ “Lại chết”.

Li Diên giống như là đoán được nàng thắc mắc cái gì, kiên nhẫn giải thích: “Bọn họ vốn chính là quỷ, đương nhiên là lại chết, bất quá, lần này là hoàn toàn chết, luân hồi cũng vào không được, cõi đời này không có quỷ linh chết bởi Lệ Quỷ còn có thể giữ được một tia hồn phách .”

“Lệ Quỷ?!” Dạ Vi cùng Bảo Thù trăm miệng một lời.

Bảo Thù cặp mắt sáng lên, Dạ Vi khuôn mặt đầy u sầu, hồi lâu, trầm trầm mở miệng: “Xem ra phụ quân đoán một chút cũng không sai, bọn họ quả thật đầu tiên đối Minh giới hạ thủ, Lệ Quỷ hiện thế, Minh giới giờ phút này nhất định đại loạn.”

Li Diên vuốt cằm, thở dài nói: “Ma giới có thể nhịn lâu như vậy, xem ra là không được rồi.”

Dạ Vi nâng chén nhỏ uống một hơi cạn sạch, đặt xuống cười khổ một tiếng: “Đồ nhi ở đây sau khi từ biệt, chỉ mong sang năm, còn có thể may mắn cùng sư phụ đối ẩm, một chén Hương Tuyết Hải này, đồ nhi sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Li Diên lại như không nghe thấy tựa như, chỉ vào Bảo Thù nhẹ nhàng nói: “Đi đi, đem Thù Nhi cùng về U Minh cung.”

“. . . . . .” Dạ Vi ngạc nhiên, hắn đã sớm biết mình đoán không ra sư phụ trong đầu nghĩ cái gì. Nhưng là, không cần đầu óc muốn cũng biết, phụ quân kêu hắn trở về, chắc chắn là chủ ý của Minh Hậu, cơ hội ngàn năm khó gặp như thế, nàng làm sao có thể bỏ qua?

Mang theo Bảo Thù, đó không phải là mang nàng đi chịu chết?

Bảo Thù thật lâu mới từ trong đối thoại của bọn họ lĩnh ngộ ra vài vấn đề, a a a, là muốn đi theo Dạ Vi về nhà thấy gia trưởng sao? Mặt của nàng“Vọt” một cái đỏ bừng, cúi đầu xoắn ngón tay, xoắn một vòng lại một vòng.

Li Diên gõ lên đầu nàng, không biết nên khóc hay cười: “Còn ba ngày nữa, để Nhị sư huynh ngươi dạy ngươi tu hành, mà hắn am hiểu nhất , chính là thế thái nhân tình. Thù Nhi khi trưởng thành cũng không thể vẫn đợi ở răng ngà tháp lý, cần phải biết nói, một người dù năng lực mạnh thế nào nhưng nếu là đầu óc không linh hoạt, sớm muộn bị người ta nuốt cả xương cũng không thừa, tỷ như Đại sư huynh của ngươi!”

Bảo Thù mặt “Xoạt” lần nữa, không tự chủ liếc mắt về mặt trời đỏ như lửa ở phía đông bầu trời.

“Sư phụ, lần này đi hung hiểm vạn phần, đệ tử tự lo không xong, sợ là khó có thể phân thân. . . . . .” Dạ Vi nhàn nhạt liếc mắt, hắn tất nhiên sẽ hết sức hộ nàng chu toàn, nhưng là muốn đem lời nói giải nghĩa ra thì dựa vào trình độ sủng ái của sư phụ đối với Bảo Thù, nếu thật lỡ xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm này hắn gánh không nổi.

Li Diên trứu khởi lông mày: “Dạ Vi ngươi cái gì cũng tốt, chính là làm việc quá mức cẩn thận. Có lúc cẩn thận qua, chính là không quả quyết, thường làm ngươi bỏ lỡ tiên cơ, vô luận chiến trường sòng bạc thậm chí còn tình trường đều là như thế. Ngươi nếu cứ để ý tới người khác thì không được, cõi đời này cái gì cũng có thể mưu tính, duy chỉ có lòng người là không thể, nhất là của mình. . . . . .”

Dạ Vi ngạc nhiên không thôi, sư phụ chưa bao giờ từng nói chuyện riêng nhiều với hăn vậy mà lại có thể nói trúng tim đen, chữ như châu ngọc.

Li Diên vỗ vỗ bờ vai của hắn, lắc đầu cười khổ: “Lệ Quỷ tuy là Minh giới đại kiếp, nhưng tuyệt không thể tránh được. Ngươi nếu kéo dài qua mười ngày nửa tháng, đến lúc đó, trong yêu thành sẽ có cao nhân tương trợ.”

Dạ Vi trầm xuống ngâm chốc lát, tâm thần bất định nhìn Bảo Thù.

*

Hai người ước định, sau nửa canh giờ ở dưới chân núi tập gặp nhau.

Bảo Thù lòng như lửa đốt đợi chừng hơn một canh giờ, mới nhìn thấy Dạ Vi mạn điều tư lý từ trong Thông Thiên Thê từ từ đi ra, thần thái như bình thường bộ dạng thong thả làm nàng sinh ra một loại ảo giác.

Hắn và nàng, đến tột cùng là nhà ai xảy ra chuyện a?

“Nhị sư huynh, chúng ta đi như thế nào?” Bảo Thù có chút khẩn trương, “Trọng Minh nói, hắn không biết Quỷ Vực ở đâu.”

Dạ Vi liếc mắt nhìn Trọng Minh, hòa hoãn nói: “Tiểu sư muội, U Minh Quỷ Vực sát khí nặng, mang theo Tiểu Bạch thì không sao, nhưng là Trọng Minh không thể đi, hắn là thượng cổ thụy thú, U Minh Cung không phải là nơi thích hợp để nó ở.”

Bảo Thù có chút thất vọng. Lời này Trọng Minh đã lập lại hai trăm lần, nhưng là nàng không bỏ được.

Trọng Minh dùng lông đuôi quét một vòng trên mặt của nàng: “Chủ nhân, ta ở đây ngươi, ngươi mang theo Tiểu Bạch đi trước đi.”

Tiểu Bạch buồn bã oa ô oa ô, nhảy đến bên cạnh Trọng Minh, đầu lưỡi liếm tới liếm lui. Bảo Thù một tay lấy nó lôi trở lại, một lần nữa nhét vào trong túi đeo lưng, lỗ mũi ê ẩm quay đầu lại nhìn Lang Hoa Tiên Sơn, trước mắt mơ hồ một mảnh. Nàng là đi Minh giới gặp gia trưởng, lại không phải đi Diêm vương gia báo cáo, tại sao lại cảm giác chuyến đi này rất khó trở về?

Dạ Vi khẽ cười một tiếng, ngọc thủ giương lên, lần ra một chiếc ô giấy dầu trắng thuần, mở ra: “Chúng ta đi thôi.”

Bảo Thù“Oh” một tiếng, đem tầm mắt thu hồi, đặt lên người Dạ Vi, chờ hắn cho gọi ngựa hoặc là sủng vật. Trọng Minh nói, Vương Tôn cấp bậc công tử ca, đều là những người có tiền mà lại rất lười, khẳng định phải có một đống phương tiện đi lại có IQ cao thay cho đi bộ.

Dạ Vi đứng yên dưới ô, thấy nàng cũng không nhúc nhích, thúc giục: “Muội lại đây.”

” “Lại đây” ? “ Bảo Thù sửng sốt lăng, trù trừ hướng hắn tiến lại một bước, “Có thể sao?”

Dạ Vi cười khổ không thôi, cất bước đi lại gần nàng, đem nàng che dưới ô. Ô này vốn nhỏ, che một người đã rất miễn cưỡng lại che thêm Bảo Thù có hơi béo chút xíu thành ra hai người cơ hồ mặt đối mặt.

“Muội. . . Muội không sợ phơi. . .” Bảo Thù mặt đỏ lên, đột nhiên hướng ra phía ngoài lui hai bước, tay nhỏ đẩy hắn ra.

Dạ Vi im lặng tới cực điểm, lần đầu tiên trong đời lười nói chuyện, học theo cách nàng túm Tiểu Bạch đem nàng lần nữa lôi lại, một tay ôm chặt nàng, một tay nhẹ nhàng chuyển động chiếc ô giấy dầu trong tay.

Quanh ô khói xanh tứ tán, đột nhiên đem hai người hút vào, sau đó“Lạch cạch” một tiếng hoàn toàn khép lại, vẫn ở giữa không trung hồng lật người, cái ô nhọn thẳng tắp hướng mặt đất chui vào, trong nháy mắt không còn thấy đâu nữa.

Trọng Minh nhìn ngẩn người lại ngẩn người, sau đó đi tới dùng móng vuốt hết bới lại bào.

“A, ta không muốn chết!” Bảo Thù như cái túi treo trên người Dạ Vi, miệng không ngừng hét. Trong nháy mắt cái ô gấp lại, nàng còn tưởng rằng mình sẽ bị kẹp lại thành bánh thịt!

“. . . . . .” Dạ Vi không nói lời nào, hắn bị nàng ôm chặt muốn nói cũng nói không ra lời.

“Chúng ta. . . Có phải hay không đã chết a?” Bảo Thù cả người run rẩy không thôi, xung quanh đen như mực, nàng chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.

“Khụ khụ, là ta. . . sắp chết, muội hoàn hảo không sao. . . . . .” Dạ Vi giãy giãy, miễn cưỡng ách cổ họng đáp lại nàng. Trước đây khi trở về U Minh Quỷ Vực, trong lòng hắn trừ thê lương chỉ có thê lương, nhưng hôm nay, trong lòng hắn trừ buồn bực cũng chỉ có buồn bực mà thôi.

“Còn bao lâu nữa a? Nhị sư huynh, ta rất khó chịu!” Trái tim của nàng đang kịch liệt nhảy lên, phác thông phác thông, dường như muốn xé ngực nhảy ra, lại giống như bị liệt hỏa thiêu cháy, sợ hãi không thôi, không cách nào giải tỏa, nàng chỉ có thể nói không ngừng.

“Cũng nhanh thôi.”

“. . . . . .”

Không được, thật không chịu nổi!

Nàng liều mạng giãy dụa thân thể, lòng của nàng thật là đau, thật thật là đau, ai tới cứu cứu nàng!

Dạ Vi vốn tưởng rằng nàng đang hồ nháo, một lát sau, cũng dần dần phát giác nàng là thật có cái gì không đúng mà. Nhưng bây giờ phía dưới chính là Luyện Ngục, căn bản không thể chạm đất, nhưng nàng lại run mạnh như thế. . . . . .

Nghĩ ngợi một phen, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng cúi xuống, ôn nhu nói: “Nhẫn nại một lát được không?”

Một câu này như sét đánh ngang tai, Bảo Thù đầu tiên cả người cứng ngắc, sau đó cả người mềm nhũn. Biết rõ hắn không nhìn thấy, lại ngu ngốc gật đầu một cái.

Cuối cùng, nàng khống chế không được cảm xúc của mình mà hôn mê bất tỉnh.

*

Trong cơn mơ màng, nàng cảm giác có ai đang sờ mặt nàng.

Người nọ đầu ngón tay thật lạnh, xẹt qua trên da có một chút run rẩy, nàng không biết từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, thân thể ấm áp nằm trong chăn khẽ động mấy cái. Cảm thấy có điểm không đúng, nhíu mày mở mắt.

Nàng dụi dụi mắt, thật lâu mới nhìn rõ một chút, Dạ Vi ngồi ở bên giường, híp mắt nhìn nàng.

Bảo Thù trái tim nhất thời nhảy mấy nhịp, cuống quít từ trong chăn ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Chúng ta đến nơi rồi?”

“Ừ, ngươi ngủ thật lâu.” Hắn vươn tay, đem tóc rối trước trán nàng vén ra sau tai, con ngươi hoa đào như nước, nụ cười lưu động, “Tối nay ánh trăng rất đẹp, muốn nhìn một chút không?”

Bảo Thù tâm thần rung động, kinh ngạc gật đầu.

Vì vậy, nàng mặc cho hắn dắt tay nàng, đi ra khỏi cửa phòng.

Đầu óc của nàng đã hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ bình thường, nàng cảm thấy không có ai có thể đứng trước nụ cười mê người như thế còn có thể suy nghĩ bình thường. Trọng Minh nói nàng còn u mê, không rõ yêu cùng mê luyến. Nhưng là, nhưng nếu thật có thể cứ mê luyến như vậy cả đời, cũng không tệ.

Ánh trăng mơ hồ, núp sau mây đen, tựa hồ không đẹp như hắn nói, nhưng là Bảo Thù trong lòng có mật ý, đủ để đền bù hết thảy tiếc nuối. Nàng cũng không biết, cùng người trong lòng tay trong tay tản bộ lại tuyệt vời như vậy.

Đi qua trường nhai, lại bước qua đường nhỏ trải đá xanh, nàng thủy chung rũ đầu, không dám nhìn hắn.

“Ta thấy nơi này rất tốt.” Dạ Vi dừng bước, mắt nhìn nàng “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Hả?” Bảo Thù đang chìm trong giấc mộng thiếu nữ, nghe y nói thế, vội nhìn xung quanh một chút. Lại thấy một mảnh mộ phần đất hoang, mọc lên những lùm cây cao, trong buội rậm không biết ẩn dấu thứ gì, nghe tiếng âm phong thổi qua, nhất thời sợ mặt mũi trắng bệch.

“Ách. . . A. . . Tốt, rất đẹp. . .” Bảo Thù tóc gáy dựng đứng, cố gắng khắc chế không để cho mình té xỉu.

Nhìn lại Dạ Vi, đang vung lên ống tay áo lên che môi cười mị thái trăm sinh.

Bảo Thù không khỏi có chút buồn bực, nàng đối với Nhị sư huynh sâu nhất ấn tượng chính là hắn cười, có lúc mơ thấy hắn, không nhớ ra được mặt của hắn chỉ nhớ nụ cười của hắn —— cười ôn nhu, cười nho nhã, cười tươi, nhưng không hề giống như lúc này . . . . . . cười . . . . . . phóng đãng?

“Ngươi thích ta sao?” Hắn cúi người, ở bên tai nàng thổi hơi.

“. . . Thích.” Nàng nhắm mắt lại, nàng. . . nàng rốt cục nói ra khỏi miệng, nàng tỏ tình đại kế rốt cục cũng thực hiện được! Cảm thấy không đủ, nàng cuống quít bổ sung, “Ta thích huynh. . . . . .”

“Kia, ngươi nguyện ý cho ta sao?” Khóe miệng hắn khẽ giơ lên, tay mơn trớn phía sau lưng nàng, cuối cùng rơi vào bên eo của nàng, chậm rãi, lôi kéo vạt áo của nàng.

“Cho. . . Cho cái gì?” Bảo Thù bị hắn phủ cả người run rẩy, cổ họng một hồi căng lên, cơ hồ sắp co quắp vào trong ngực hắn.

Nàng có cái gì có thể cho hắn ? Trọng Minh? Tiểu Bạch?

Tiểu Bạch? Nàng suy nghĩ, Hỏa Thố cùng nàng như hình với bóng, tại sao nàng tỉnh hơn nửa ngày rồi, ngay cả bóng dáng của nó cũng không còn nhìn thấy? Thế nào lại có cảm giác không đúng lắm a, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?

“Đem ngươi cho ta. . . . . . Ừ?” Lời lẩm bẩm cuối cùng hóa thành một thanh âm rên rỉ.

Mặt hắn dưới ánh trăng mông lung thanh thấu như ngọc, con ngươi cũng là từ từ mê ly, chuyện đã muốn bắt đầu, không đợi Bảo Thù trả lời, một tay đã xé rách áo ngoài của nàng, đưa đầu lại gần cổ nàng, hung hăng cắn một cái.

Bảo Thù cả người run lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.