Thiên Hạ Hoan Ca

Chương 9: Chương 9: Thích ai?




Trong đêm đó, Bảo Thù đã quyết định hai điều trọng đại.

Thứ nhất, đại kế tỏ tình tạm thời dừng lại, chờ thèm thuồng sự kiện lắng xuống hẵng nói.

Thứ hai, nàng muốn nghiêm túc học pháp thuật để không cô phụ tấm lòng dạy dỗ của đại sư huynh.

Có Trọng Minh cùng Hỏa Thố cùng bồi luyện, hơn nữa khi đi học cũng thường xuyên nhờ hồ ly chỉ điểm, Bảo Thù tu luyện tiến triển rất nhanh. Hơn nữa, nàng ngạc nhiên phát hiện những tâm pháp chú ngữ trước đây khi được hai vị sư huynh truyền thụ thì ở trong đầu quay loạn lên, hôm nay một chữ cũng không thiếu in vào trong tâm trí nàng vô cùng trật tự.

Điểm này nàng nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao.

Điểm yếu nhất của nàng chính là trí nhớ, trước đây nàng rất nhanh quên, khi ở nhà, nàng cả ngày hỗn hỗn độn độn, vui thì ăn buồn thì ngủ, nhưng kể từ khi tới Lang Hoa, nàng không chỉ có bớt đi tật xấu tham ăn tham ngủ, ngay cả linh trí cũng như được khai thông. Nói như thế nào nhỉ, giống như cùng trôi qua năm trăm năm, trong lòng che một tầng bụi thật dày, bây giờ thì ngược lại, mỗi ngày như được lau bớt bụi đi.

Nhìn nàng liên tiếp thu phục hai đại thượng cổ thần thú, các tiểu yêu trong lớp không còn khinh thị như trước, nhất là một vài nữ yêu tinh ánh mắt nhìn của nàng hình như có chút sùng bái.

Nhưng trong lòng Bảo Thù hiểu rõ, các nàng sùng bái là vì phần dũng khí và phách lực của nàng vì dám thèm thuồng đại sư huynh!

Bảo Thù cũng lười phải giải thích, lại không chịu được Tầm Huyên quấn quít, chỉ có thể nộp khí giới đầu hàng, đánh nói cho nàng cùng hồ ly biết mình thích Dạ Vi.

Vốn còn tưởng rằng Tầm Huyên sẽ lăn ra cười nhạo nàng một phen, kết quả nàng lại thở dài, làm như cảm động cầm lấy tay của nàng, con mắt nhìn trời cao phương xa, tà dương như máu, kéo dài giọng thì thầm: “Nhìn ngươi cố gắng như thế này, ta đem trên dưới mà cầu xin tác hợp . . . . . .”

Ngược lại hồ ly, vẻ mặt buồn bã, hồi lâu cũng không thấy nói gì.

Cũng trong một rạng sáng tuyết rơi, một người đứng ngoài cửa phòng Bảo Thù, thấp giọng nói: “Ta không biết đem ngươi mang cho hắn là tốt hay xấu, nhưng vô luận là như thế nào hi vọng ngươi sẽ không thương tổn hắn, hắn. . . . . .đã đủ khổ. . . . . .”

Lúc đó, Bảo Thù còn đang dụi mắt ngái ngủ, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Mỗi ngày trước tảng sáng, luôn là giờ đi ngủ của Bảo Thù.

Bởi vì hai mươi ngày nay, nàng vừa vào đêm liền chạy lên Thất Trọng Thiên, vùi đầu ở Vô Vọng Điện tu luyện Ngũ Hành Thuật.

Hân Liệt nói rất ít, cho dù tâm pháp khẩu quyết có phức tạp thế nào, đều có thể đơn giản phác thảo qua. Sau đó bắt đầu vùi đầu xử lý công vụ chất đống như núi cả đêm.

Cho dù không ai giám sát, Bảo Thù cũng vẫn rất chăm chỉ học cần cù và thành khẩn.

Học mệt, nàng ngồi chồm hổm trên đất nhìn Hân Liệt phê duyệt tấu chương. Nhìn bộ dạng hắn mày nhíu mi nhăn, nàng có cảm giác giới vương tộc bây giờ xem ra cũng không dễ làm! Ban ngày ở bầu trời chiếu sáng cho nhân gian, buổi tối ở trên núi vì Thiên giới vất vả, còn vì nàng xông vào Tuyết Vực, thu linh sủng, một thân thương tích . . . . . .

Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi thở dài một hơi.

Hân Liệt ngước mắt, thấy nàng ngồi chồm hổm trên đất nâng má, bất đắc dĩ nói: “Muội lại lười biếng!”

“Nào có, mệt mỏi nên nghỉ ngơi chút thôi.” Bảo Thù chu miệng, đứng lên vỗ vỗ vạt áo, đi tới cạnh Hân Liệt: “Tuy nói huynh làm thần tiên là không cần ngủ, nhưng chí ít cũng phải thở chứ, cha huynh không phải chỉ có một đứa con trai là huynh sao, ai, huynh và ông ấy rốt cuộc có phải là ruột thịt không a?”

Nói xong lời này, Bảo Thù bối rối.

Nàng đây là thế nào, vì sao lá gan càng lúc càng lớn, nói chuyện cũng càng ngày càng càn rỡ?

Hân Liệt cũng bối rối, giật mình một lát mới cúi đầu ho khan mấy tiếng, một tay đặt lên ngực.

Bảo Thù mang chén nước nóng đặt vào tay hắn, luôn miệng nói xin lỗi: “Muội chỉ là thấy huynh khổ cực, bất bình dùm mà thôi.”

Hân Liệt rũ con ngươi xuống, thần sắc phức tạp: “Sống ở cõi đời này, mỗi người đều có sứ mạng và trách nhiệm riêng của mình, không thể chọn mà cũng không được chọn.”

“Cũng đúng, nếu không có huynh, bầu trời liền không có mặt trời, thật là chuyện kinh thiên động địa a?” Bảo Thù tán đồng gật đầu một cái rồi lại thở dài: “Huynh nghĩ xem làm trăng sáng so với mặt trời hạnh phúc hơn.”

Hân Liệt hơi có chút không hiểu, bình tĩnh nhìn nàng.

“Mặc dù mặt trời trên đời mang đến ấm áp sinh cơ, nhưng lại đơn độc ở giữa bầu trời, vì trông coi chúng sinh cho nên rất mệt, nhưng huynh không cảm thấy cô đơn sao? Mà trăng thì sao? Ở giữa bầu trời đêm tĩnh lặng mặc dù thê lãnh, nhưng lại có ngàn ngôi sao trời ở bên cạnh, so ra thì tốt hơn nhiều. . . . . .”

Một cơn gió mát thổi vào đại điện, tiếng cửa sổ đập vào nhau vang lên trong phòng. Bảo Thù cảm thấy hơi lạnh, rụt cổ lại, khom lưng cúi xuống ôm lấy Tiểu Bạch đang ngủ say bên chân Hân Liệt.

Kể từ có con Hỏa Thố này, Bảo Thù như có chiếc lò sưởi tự động làm ấm duy nhất trên cõi đời này. Tay không lạnh, chân cũng không lạnh, toàn thân nóng hổi, ban ngày một hơi leo lên Thất Trọng Thiên coi như không uổng công! Buổi tối có thể chăn ấm, ngủ ngon a!

Nhưng lần này như thế nào lại không ấm rồi, sau lưng còn hơi lạnh.

Nàng sợ hãi xoay người lại, lập tức bị dọa sợ giật mình.

Hân Liệt gương mặt trắng bệch, đối lập hẳn với mái tóc dài màu đỏ của hắn, từng giọt mồ hôi từ trên trán không ngừng chảy xuống. Hắn một tay ôm ngực, một tay nắm chặt lại đặt trên bàn, thân thể khẽ run lên, kiềm chế không được mà nhổ ra một ngụm máu tươi.

Bảo Thù hoảng sợ buông Tiểu Bạch ra, chạy tới cạnh hắn: ”Đại. . . Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?”

Hân Liệt cắn chặc hàm răng, hừ ra một câu: ”Không sao.”

Hắn bị ác thú gây thương tích, ác thú mặc dù hung ác nhưng nếu chỉ là thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là được.

Vậy mà, hai mươi mấy ngày trôi qua, vết thương chẳng những không có khép lại, ngược lại ngày càng thâm tím thối rữa, một khi tâm tình hơi dao động, chân khí sẽ chạy loạn trong cơ thể, ngực đau nhức không chịu nổi.

“Huynh thổ huyết còn nói không sao? Đều là muội không tốt, muội không nên nói lung tung, đều là muội làm hại.” Bảo Thù lôi ống tay áo của hắn bắt đầu lau nước mắt, thút tha thút thít đáp nói.

Hân Liệt tim mặc dù đau nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp.

“Nha đầu ngốc, chuyện này không liên quan tới ngươi, đừng có cái gì cũng đổ lên mình.”

Bảo Thù vừa nghe, khóc càng hăng hơn, mặc dù so với lê hoa đái vũ thì kém xa vạn dặm, nhưng da nàng trắng trắng mềm mềm. Vừa khóc lên, trên mặt lộ ra một mảng oánh nhuận màu hồng anh đào, lộ vẻ ngây thơ động lòng người.

Hân Liệt không kìm được giơ tay lên, muốn lau đi nước mắt trên má nàng nhưng khi sắp đến gần thì đột nhiên dừng ở giữa không trung, do dự một chút, lại ngượng ngùng rút về, âm thầm cười khổ.

Hắn. . . . . . thật sự quyết định tiếp nhận nàng sao?

Bảo Thù tập trung tinh thần trên vết thương của hắn nên không chú ý tới cử chỉ khác thường của hắn, ngẩng đầu lên, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, nhớ tới lời của Tầm Huyên… biết mình giờ phút này nhất định là vô cùng xấu xí, vội lau nước mắt, có chút ủy khuất nhìn hắn: “Thế nào, trông muội khóc giống diễn viên hí khúc lắm sao? Rất xấu phải không?”

Hân Liệt ngẩn người: “Không xấu.”

“Hừ, xấu xí chính là xấu xí, muội vốn là không đẹp, cũng không sợ người bên cạnh cười nhạo!”

“Con người ta đẹp xấu không nằm ở vẻ ngoài.”

Bảo Thù cho là không phải, nói: “Nói dối, Tầm Huyên luôn nói nam nhân háo sắc, thích mỹ nhân giống như hồ ly vậy.”

Hân Liệt cười nhẹ, rút về tay lại giơ lên xoa đầu nàng: “Mỹ nhân đương nhiên là thích nhìn muốn nhìn, nhưng thích người nào yêu ai, cuối cùng là do tâm không do người, không cách nào nắm trong tay.”

Bảo Thù ngây người.

Sau khi hoàn hồn, nàng ngồi thẳng người dậy, lúng ta lúng túng nói: ”Không trách được đại sư huynh ngươi thích nghiêm mặt, ta hiểu rồi thì ra vì mặt trời không thể cười a!”

Hân Liệt vi ngạc: “Vì sao?”

Bảo Thù thẳng thắn: “Băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở, vạn vật phục sinh, thương hải tang điền. . . . . . A . . . . . .”

Nàng đang vui vẻ vừa đếm đầu ngón tay vừa đọc thành ngữ, đột nhiên cảm thấy đầu đụng vào một cái bàn ủi.

“Đại. . . Đại sư huynh!” Lỗ mũi đột nhiên bị ép lại khiến nàng khó thở, Bảo Thù vô cùng hoảng sợ, phải một lúc lâu sau mới hiểu được xảy ra chuyện gì.

Đại sư huynh của nàng, đại sư huynh của nàng đang ôm nàng trong ngực! Có phải là ngực huynh ấy quá đau đớn, cho nên muốn tìm người chống đỡ? Nha, nhất định là như vậy! Hai cánh tay nhỏ bé trên không trung vung nửa ngày không biết để ở nơi đâu thỏa đáng, nàng chỉ có thể vòng trên hông hắn.

Hô hấp của hắn đột nhiên dồn dập, cánh tay ôm chặt hơn: “Thù Nhi ——”

Bảo Thù nói quanh co nửa ngày cũng không biết nên nói gì, trong đầu như có sấm chớp đùng đoàng, mặt nóng lên, dính sát vào ngực hắn.

Trải qua nghiên cứu của nàng, ngực của Hân Liệt và Dạ Vi khác nhau rất nhiều, ngực Dạ Vi không to bằng hắn, nhưng chạm lên đi hết sức thoải mái, sẽ không làm mặt nàng đau. Còn ngực Hân Liệt mặc dù hơi cứng nhưng lại rất ấm, nhịp tim lộn xộn, làm cho người ta an tâm.

“Nghe nói, muội thích ta?”

“Hả?” Bảo Thù đang mải mê nghiên cứu thì bị một câu của Hân Liệt đánh tỉnh, hốt hoảng giải thích, “Không không không, là các nàng nói lung tung muội nào dám a!”

“Nếu như ta nói, muội có thể dám?”

“A? Muội thật sự không dám!”

“Muội phải dám!”

Hân Liệt đột nhiên nghiêm nghị quát lớn một tiếng, dọa cho Bảo Thù sợ phát run, không dám lên tiếng nữa.

Thật đúng là người hỉ nộ vô thường, một hồi thì lạnh như băng, một hồi thì nóng như lửa, không biết nóng lạnh đột ngột như vậy thì thân thể hắn có chịu nổi không? Cơn buồn ngủ của Bảo Thù như biến mất không giấu vết, ngây ngô ôm Tiểu Bạch ngồi ở chỗ cũ cứ thế nhìn mặt trời mọc.

Trong óc nàng không ngừng vang lên lời của Hân Liệt … suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không hiểu nổi đến tột cùng chỗ đó có vấn đề gì. Hắn nói, nàng có thể thèm thuồng hắn, nàng nhất định phải thèm thuồng hắn, điều này nghĩa cái gì?

“Nghĩa là hắn thích ngươi chứ sao.” Trọng Minh hóa thân thành gà, núp ở dưới mái nhà cong ngáp nói.

“Nói. . . Nói bậy.” Bảo Thù đỏ mặt, liếc nó một cái.

Trọng Minh không có chút nào yếu thế nhìn lại: “Tuổi của ta so hai người các ngươi gộp lại còn lớn hơn, ngươi có hiểu điều này không?”

Tiểu Bạch oa ô oa ô điên cuồng gật đầu, Bảo Thù nheo mắt, xoắn tay lại không nói lời nào.

Trọng Minh lại nói: “Chủ nhân, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, Dạ Vi và Hân Liệt, ngài thích ai?”

Bảo Thù lập tức nhảy dựng lên, giơ lên quả đấm nói một cách hùng hồn: “Đương nhiên là Dạ Vi!”

“A?” Trọng Minh liếc xéo nàng, miễn cưỡng nói “Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu nữa, ngài đã gặp Dạ Vi được mấy lần? Là từ khi nào thì bắt đầu thích hắn? Và vì sao thích hắn?”

“Ách…” Bảo Thù đếm trên đầu ngón tay tính toán một chút, “Đại khái là ba lần? Bốn lần? Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đi. . . . . . Vì sao thích hắn? Bởi vì, ách. . . Bởi vì hắn cười lên đặc biệt đẹp mắt, dáng dấp cũng rất đẹp mắt.”

“Ba vị sư huynh kia của ngài khó coi sao? Hân Liệt chẳng lẽ rất kém?”

“Không không không.” Bảo Thù liên tiếp khoát tay, vội la lên, “Bốn người bọn họ cũng rất tốt nhìn a, là Dạ Vi sư huynh ta nhìn người rất đẹp mắt thì Hân Liệt sư huynh càng thêm tuấn lãng bất phàm!”

Nàng chợt ý thức được cái gì, rũ đầu xuống, ngập ngừng nói: “Nhưng người đầu tiên ta gặp là Dạ Vi a!” (Lik: Ngu ngc! là Dung Hoan!!!)

Đó mới chính là vấn đề mấu chốt.

Trọng Minh đang muốn há mồm nói tiếp, chợt thấy một con chim Hỉ Thước ngược nắng bay đến, dừng ở trên cành cây phía trước, mỏ điểu khai hạp, phun ra tiếng người: “Bảo Thù, tới chỗ sư phụ, sư phụ có một số việc giao phó cho con.” (đon m điu khai hp thy hay hay nên đ *cười* :P)

Bảo Thù kinh hãi, sư phụ chân thân, chẳng lẽ là một con Hỉ Thước ??

“Đây là Li Diên truyền thanh điểu. Sư phụ ngươi là em trai Thiên đế, Hân Liệt thân thúc thúc.”

“Kia. . . . . . Kia sư phụ tại sao lại làm Lang Hoa Tiên Sơn chưởng môn?”

“Thần cùng tiên vốn không phân, ngày hôm nay thượng chư thần, trừ Kim Sí Hỏa Hoàng và Cửu Mệnh Tuyết Miêu là hai hậu duệ của viễn cổ Thần tộc, đều là do thượng tiên độ kiếp phi thăng mà thành. Đương nhiên, cũng có rất nhiều thượng tiên không muốn độ kiếp, vui vẻ ở phàm trần tiêu dao tự tại.”

Trọng Minh bình tĩnh giải thích, trong lòng lại không khỏi có chút ngạc nhiên.

Hắn nhận Bảo Thù làm chủ tuy là cam tâm tình nguyện, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút nho nhỏ mất mác, nhưng không ngờ rằng nha đầu này lại là Li Diên môn hạ ngũ đệ tử, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi.

Bất kể nàng là ai thì nàng vẫn là chủ nhân của hắn, đó là chuyện đã định, không thể thay đổi.

Trọng Minh bất đắc dĩ hí một tiếng, vỗ cánh vài cái, lông rơi đầy đất, phanh một tiếng lại hiện ra nguyên hình, vác Bảo Thù bay thẳng lên Cửu Trọng Thiên.

Đây là lần thứ hai Bảo Thù tới Mộng Hồi Điện, cũng là lần thứ hai nàng nhìn thấy sư phụ mình.

Li Diên vẫn là một thân áo xám, tóc đen vi loạn, ngồi cạnh một chiếc kỷ trà. Sau lưng là một gian nhà tranh, trước mắt là một chén trà xanh, bộ dạng như một nông phu chốn hương dã.

Nhìn thấy Bảo Thù tới, Li Diên hơi giơ tay ý nói nàng tới đây uống trà.

Bảo Thù có chút câu nệ, chậm chạp đi lên, suy nghĩ mấy lần rồi mới ngồi xuống. Rũ mắt xuống, quả thấy chiếc kỷ trà thượng lại thêm một chén trà nhỏ, bên trong là nước trà màu xanh trong, còn có vài lá non trong nước chìm tới nổi đi.

“Ngươi lại nếm thử trà này xem nó như thế nào? Sách sách, tiểu tử Dung Hoan này, ưu điểm gì cũng không có nhưng lại có con mắt thưởng thức ngược lại cực cao, cũng hiểu được thế nào hưởng thụ, lá trà như thế này cũng chỉ có nó có thể tìm được.” Li Diên khẽ cười một tiếng, bưng chén trà lên từ từ phẩm trà.

Bảo Thù run rẩy bưng lên, chén chén nhỏ lung la lung lay: ”Sư Sư sư . . . phụ, ngài gọi con đến là có chuyện gì?”

Nàng cảm thấy nếu không có gì đại sự, sư phụ tuyệt sẽ không dễ dàng gọi nàng lên, chẳng lẽ là nàng tự mình lưu lại Trọng Minh cùng Hỏa Thố là phạm vào đại giới? Nhưng mà Mộc trưởng lão cũng không nói gì nha?

Nàng liếc nhìn trộm Trọng Minh đang đậu trên nhánh cây phía xa.

“Nha đầu ngươi ở nơi này đã quen chưa? Các sư huynh đối đãi ngươi như thế nào?” Li Diên cười híp mắt nhìn nàng, thấy nàng sợ mình như vậy, ngực hung hăng thắt lại, hồi lâu mới giãn ra.

Bảo Thù hồi thần, đầu lưỡi có chút thắt: “Đã. . . Đã quen, các sư huynh đối đãi con cũng rất tốt.”

Li Diên “Nha” một tiếng, cười nói: “Kia, ngươi cảm thấy mấy vị sư huynh tốt ở điểm nào?”

Tại sao lại là vấn đề này a? Bảo Thù có chút bất đắc dĩ, bĩu môi nói: “Thương Kiệt sư huynh tuy ít nói nhưng tính tình thân thiết hiền hoà; Dung Hoan sư huynh thì hay quát và đặc biệt hung dữ, nhưng rất quan tâm người khác; Hân Liệt sư huynh. . . Mặc dù mặt ngoài lạnh như băng, thực tế tâm rất nóng, mặc dù nhìn qua rất cao ngạo, thực tế so với người khác còn nhiệt tình hơn, huynh ấy chẳng qua là không có biểu đạt mình, hoặc là nói là phải đè nén. . . . . .”

Nhận ra Li Diên đang cười nhìn mình, Bảo Thù lập tức không lên tiếng.

Xong rồi, thì ra là sư phụ tới tìm mình, hẳn là vì “Thèm thuồng” sự kiện, vội giải thích nói: ”Sư phụ, ta tuyệt đối không có thèm thuồng đại sư huynh, đều là các nàng loạn truyền, đại sư huynh thân phận của hắn cao quý, ta bất quá chỉ là một . . . . . .”

“Không sao, ngươi nếu thích hắn, vi sư ngược lại vui vẻ vì ngươi đi cầu hôn.” Li Diên lơ đãng nói một câu, Bảo Thù nghe xong trợn mắt trợn mũi, trên trán gân xanh giật một giật, lại giật thêm một cái.

Sư phụ nói nhẹ nhàng như thể đang hỏi nàng tối hôm nay muốn ăn món cái gì rồi vi sư sẽ giúp ngươi đi mua!

Li Diên cười ”Xì” một tiếng, đưa tay nhéo mũi nàng nói: “Ngươi làm sao lại lộ ra vẻ mặt quái dị như thế, cứ như vi sư đang kể chuyện cười vậy.”

Bảo Thù gương mặt nhăn nhó, chuyện này mà là chuyện cười được sao?

Hân Liệt chính là Thiên đế tương lai, như thế thê tử của hắn cũng chính là Thiên Hậu tương lai.

Nàng Bảo Thù dù ngu độn thế nào đi nữa cũng hiểu thân phận của mình, cho dù là làm thiếp, cũng vạn vạn không tới phiên một tiểu yêu như nàng, hôm nay lục giới cấp bậc chi phân rất nghiêm, há lại cho phải nàng đi quá giới hạn nửa phần?

Li Diên thở dài, dở khóc dở cười nói: “Đừng để ý thân phận làm gì, ngươi phải nhớ, trong lục giới này chỉ có người xứng ngươi không hơn, tuyệt không có chuyện ngươi xứng không nổi, vi sư chỉ mong ngươi chớ nhìn lầm, chọn đúng người ngươi thật lòng thích là được.”

Bảo Thù càng nghe càng không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.

Li Diên nghiêng mặt đi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía sau núi Vân Hải Tuyết Vực, lãnh đạm nói: “Thù Nhi, trong lục giới chỉ có Tiên giới vô vương vô chủ, chỉ vì phái mình, cách đây rất lâu thần cùng tiên quyết định nhập làm một. Nhưng trên thực tế, người trong Tiên giới vẫn lấy chúng ta Lang Hoa làm chủ, sai đâu đánh đó, con có biết nguyên nhân?”

Bảo Thù lắc đầu, đối với những việc quốc gia đại sự này, nàng xưa nay không có hứng thú.

“Ngươi có biết, đương nhiệm Thiên Đế, Minh Quân, Yêu Vương, sư phụ ngươi là ta, còn có Ma Tôn Già Di La trước đây đều là xuất sư từ Lang Hoa?”

Bảo Thù tiếp tục lắc đầu, nàng nâng má nghe kể chuyện, trong đầu suy nghĩ đĩa dưa và trái cây cái nào hơn.

“Thật ra thì trong ngàn vạn năm này, lục giới Vương tộc đều đem hài tử tới Lang Hoa bái sư, tu tập bản lĩnh thượng thừa là thứ nhất, sâu trong đó là một mục đích khác, chính là vì lục giới vương tộc tăng tiến tình cảm, nhờ đó mà duy trì an ổn lục giới. Về phần vì sao hết lần này tới lần khác lại chọn ở Lang Hoa mà không phải những tiên sơn khác, là bởi vì Lang Hoa có một bảo bối mà đến bọn họ cũng phải e ngại !”

Bảo Thù tò mò mở to mắt: “Bảo bối gì mà đến bọn họ cũng phải e ngại?”

Li Diên chỉ tay lên trời: “Ngươi có biết chuyện Nữ Oa luyện thạch vá trời?”

“Dĩ nhiên biết, năm đó Hỏa Thần Thủy Thần đại chiến, đụng vào thiên trụ, trời bị thủng một lỗ lớn, Nữ Oa nương nương không đành lòng dân chúng chịu khổ, luyện ngũ thải thần thạch vá trời.” Bảo Thù nhớ lại lời tiên sinh kể chuyện cổ tích, học vẹt nói lại.

“Không sai, năm đó Nữ Oa vá trời, hiểu rằng trong lục giới, loài người tuy là bổn nguyên, lại nhất là yếu ớt không chịu nổi. Còn ngũ giới cường giả còn lại đều có thể phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ, kể từ đó, Nhân giới thủy chung tràn ngập nguy cơ, nàng thân là Đại Địa Chi Mẫu, làm sao có thể ngồi xem con dân của nàng chìm trong nước sôi lửa bỏng?”

“Đúng vậy, trên trời dưới đất dù một chút gió thổi cỏ lay thì trong nhân gian cũng dậy lên tiếng kêu than khắp trời đất.”

“Cho nên, Nữ Oa vì chế ước ngũ giới, liền dùng số ngũ thải thần thạch vá trời còn dư lại luyện ra năm món thần khí.”

“Thần khí?”

“Đúng thế.Màu trắng hóa thành Tỏa Liên, gọi là Tỏa Tiên, thượng thân trói thần, hạ thân tru tiên.”

Li Diên bỗng nhiên đứng dậy, tay trái khẽ nâng lên, trong tay hiện ra bạch quang, một cái thước với dáng dấp như kim tỏa như ẩn như hiện, mềm mại như thân thể linh xà, tản ra lẫm lẫm hàn khí, làm người ta không rét mà run.

Bảo Thù kinh hãi vạn phần, nuốt nước miếng một cái, sợ hãi nói: ”Thượng thân trói thần, hạ thân. . . Tru tiên?”

Li Diên nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài chắt lưỡi cười một tiếng, nắm lấy phần đuôi tỏa liên vẩy ra, hăng hái bừng bừng nói: “Chính là tru tiên a! Đồ chơi thôi, tiểu tiên là vạn vạn không đụng được, đạo hạnh hơi thấp chút cũng sẽ hồn phi phách tán! Dĩ nhiên, nếu muốn giết thượng tiên, cần phải có ma thánh cấp khác mới được!”

Bảo Thù đỉnh đầu lạnh lẽo, chuyện kinh khủng như thế mà vẻ mặt của sư phụ đây là thế nào?

Nàng thấp giọng hỏi: “Kia. . . . . . bốn món thần khí khác đâu?”

“Màu vàng kim hóa thành Trường Cung, gọi là Diệt Nhật, tên như nghĩa. . . . . .” Li Diên chỉ về phía đông, về phía suy yếu vô lực yêm dương, cười giễu cợt “Phụ vương của A Liệt, Hân Hằng vốn là nhi tử thứ mười, trong đại chiến Thần Ma, bị Già Di La nhất cử diệt tám, bằng không, hắn cũng không cần khổ cực như thế, mỗi ngày luân phiên làm nhiệm vụ.”

Bảo Thù hít sâu một hơi, quả nhiên là làm người nghe kinh sợ, trước đây không phải nói là Hậu Nghệ Xạ Nhật sao? Khi nào thì đổi người rồi nha?

“Bất quá, Diệt Nhật dây cung đã đứt, hôm nay bất quá chỉ là một miếng sắt vụn. Về phần ba món thần khí khác, màu đen hóa thành chuông đồng, gọi là Lệ Quỷ; màu đỏ hóa thành lợi kiếm, gọi là Trảm Yêu; màu tím hóa thành sáo ngọc, gọi là Phong Ma.”

“Tỏa Tiên Liên, Diệt Nhật Cung, Lệ Quỷ Linh, Trảm Yêu Kiếm, Phong Ma Địch.” Bảo Thù hứng thú nhắc lại, nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, nhìn tỏa liên màu trắng, hỏi, “Những thần khí này, cũng đều ở Lang Hoa sao?”

Li Diên thân hình hơi khựng lại, chợt thu lại Tỏa Tiên liên trong tay, nghiêm trang nhìn Bảo Thù: “Vi sư suýt nữa bị ngươi lừa rồi, ngươi vừa rồi chỉ nói ba vị sư huynh, còn chưa nói Nhị sư huynh ngươi Dạ Vi như thế nào? Ngươi xem có thuận mắt không?”

Bảo Thù đột nhiên phun ra một hớp nước, sặc đến khóe mắt cũng hồng hồng.

Nàng đang nghe kể chuyện rất cao hứng, không nghĩ tới đường đường Bát Hoang Chiến Thần cư nhiên cũng như tiên sinh kể chuyện cổ tích một loại cẩu huyết, tới đoạn “Muốn biết hậu sự như thế nào, thì đợi hạ hồi phân giải”! (Mun biết đon sau thế nào thì ln sau k típ )

Nắm lại ống tay áo xoa xoa chiếc kỷ trà thượng nước trà, nàng phẫn uất nói: “Mới vừa rồi sư phụ không nói muốn đi Thiên đế vì ta làm mai sao, sao giờ lại nói bị con lừa rồi, con thấy huynh ấy thuận mắt hay không thuật mắt thì thế nào?”

Hân Liệt nàng với cao không tới, chẳng lẽ Dạ Vi nàng có thể trèo lên sao?

Li Diên cau mày suy nghĩ sâu xa mấy phen, châm chước nói: “Vi sư cùng Minh Quân tu gia cũng khá thân, ngươi nếu nhìn trúng Tiểu Dạ Vi nhà hắn, ta cũng vui lòng đi U Minh Quỷ vực một chuyến vì ngươi bảo vệ cọc hôn sự. Chẳng qua là hắn tính tình có chút biến thái, còn có một hoang dâm mị loạn đệ đệ, huống chi, bà mẹ kế ác độc của hắn nhất định sẽ tìm hành hạ ngươi! Mặc dù lão nương A Liệt là Thiên Hậu nương nương cũng là nhân vật hung ác, nhưng chung quy là ruột thịt. Di, ngươi đây là vẻ mặt gì, ai, khuê nữ lớn không nhớ cha, ngươi thật sự trúng ý Tiểu Dạ Vi, sư phụ cũng sẽ không phản đối. . . . . .”

Bảo Thù khí huyết nhất thời không thông, vô cùng muốn phun ra một búng máu cho vị sư phụ đáng kính của mình xem.

Nàng đời này, thật đúng là chưa từng bị người nào tức thành bộ dáng như vậy, sư phụ không hổ là sư phụ, quả thật đạo hạnh cao thâm!

Cố gắng giữ mình bình tĩnh, nàng cố làm thâm trầm nói: ”Không nhọc sư phụ phí tâm, đệ tử đối với Dạ Vi sư huynh tuyệt không nửa điểm lòng ái mộ, ngay cả gần đây nhìn huynh ấy cực kỳ không vừa mắt, đang định từ nay về sau, thấy huynh ấy lần thứ nhất đánh huynh ấy một cái! Thấy huynh ấy lần thứ hai đánh huynh ấy hai cái!”

“Nói thật?” Li Diên ngồi xuống, ưu nhã nhấp một ngụm trà.

“Thật như vàng !” Bảo Thù học theo, cũng nhấp một ngụm trà.

Sau một khắc, toàn bộ hớp trà kia bị phun ra, lý do là vì sau lưng có người khí huyết càng không thuận nói tám chữ.

—— “Đệ tử Dạ Vi, bái kiến sư phụ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.