Đứa con bé bỏng của nàng sinh ra còn rất yếu, sau khi sinh được
ba ngày suýt nữa thì chết non, vừa không có sự đại khí hào phóng của đứa con cả và sự suy tư điềm đạm của người con thứ, cũng không có tiếng
khóc vang dội của đứa thứ ba, chỉ nắm tay xiết chặt, giống như chú hổ
con.
Nó cứ nhỏ bé gầy yếu như vậy, khiến nàng rất lo lắng chàng sẽ
không thích, nhưng lúc này đây lại thấy Nguyên Khánh có những cử chỉ
trìu mến với đứa nhỏ, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết.
- Nguyên Khánh, đặt tên con là Dương Viễn nhé!
Giọng Giang Bội Hoa thỏ thẻ nói.
Nếu theo như tử danh mà tổ phụ Dương Tố đã định ra cho Dương
Nguyên Khánh “ninh tĩnh trí viễn, văn tư mẫn tiệp” thì tên đứa con thứ
tư phải gọi là Dương Viễn.
Nhưng Mẫn Thu lại cho là nàng nói đùa, nói không chừng Nguyên
Khánh ở ngoài còn sinh ra một đứa nữa, như vậy phải gọi là Dương Văn
rồi, điều này khiến Giang Bội Hoa càng thêm phần lo lắng, cho nên Dương
Bội Hoa nhất định để chồng đặt tên.
- Chuyện đó là đương nhiên!
Lời quả quyết của Dương Nguyên Khánh khiến Giang Bội Hoa vui mừng cười nói:
- Cũng đã chính thức gọi là Dương Viễn, thiếp lại đặt một tên mụ cho con, là Xảo Lang…
Lúc này, ở bên ngoài có tiếng của Bùi Mẫn Thu:
- Mấy đứa trẻ này, người lớn còn chưa chọn, vậy mà các con đã
chọn hết cả rồi, thôi được rồi, mỗi đứa cầm một thứ, rồi đừng có quấy
rầy tam nương nghỉ ngơi nữa.
Tiếng bước chân chạy thình thịch, bọn nhỏ đều đi cả rồi, màn
trướng kéo lên Bùi Mẫn Thu bước vào, nàng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh
đang bồng đứa con nhỏ, chân tay lóng nga lóng ngóng, lắc đầu cười nói:
- Có mấy đứa con như vậy rồi, mà bế một đứa bé cũng không xong?
Bùi Mẫn Thu đặt tay Dương Nguyên Khánh hướng lên phía trước, rồi nói:
- Đỡ đầu đứa nhỏ lên, cổ nó chưa được cứng cáp nên không thể bồng thẳng đầu lên được.
- Ta đương nhiên là biết rõ, không phải tã lót sao? Không đỡ đầu thực ra cũng không sao.
Dương Nguyên Khánh dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình không biết bế con.
- Chàng đấy!
Bùi Mẫn Thu lắc đầu bất lực:
- Thôi được rồi, chàng đến ngoại thư phòng đi! Đỗ tướng quốc đang chờ chàng ở đó.
Dương Nguyên Khánh khẽ giật mình, Đỗ Như Hối không ngờ lại đến nhanh như thế.
- Nguyên Khánh, đưa con cho thiếp!
Mười lăm, mười sáu gã quan quân ngồi trong phòng, mặt mày ai nấy đều đỏ bừng, chén đĩa bày đầy bàn thành một đống hỗn độn, mỗi người đều bưng một chén rượu, vừa mới cạn sạch.
Bọn họ vốn đang cười nói vui vẻ, Trình Giảo Kim một cước đá văng cửa làm không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, người người
hoảng sợ nhìn cái cửa.
- Bọn khốn các ngươi, dám vi phạm kỷ luật uống rượu!
Trình Giảo Kim xông lên trước, hất tung bàn lên “Ầm” một tiếng,
cái bàn bị văng đi, những quan quân ngồi đó liền nhảy dựng lên chạy ra
ngoài, nhưng lại bị Trình Giảo Kim một quyền quật ngã:
- Đồ cẩu tạp chủng, cho các ngươi uống rượu này!
Trình Giảo Kim vung tay, lập tức đánh đổ mấy người, mấy tên quan nhận ra gã, vội vã quỳ xuống cầu xin:
- Trình tướng quân, xin tha cho bọn ta! Chúng tôi là bộ hạ của
Từ tướng quân, mọi người đều là người một nhà cả, coi như là giữ chút
thể diện cho Từ tướng quân.
Từ tướng quân chính là Từ Thế Tích, là người cùng gã đầu nhập
Dương Nguyên Khánh, có quan hệ vô cùng tốt! Chỉ là ngày hôm nay nhắc đến Từ Thế Tích, Trình Giảo Kim lại nghĩ đến chuyện y sinh được con trai,
còn gã thì chỉ sinh được con gái, lập tức bụng gã lại chứa đầy ghen
ghét.
- Đồ chó Từ tướng quân, ta đây công chính nghiêm minh, ngay cả lục tang cũng không nhận!
Gã đá một cước các quan quân trước mặt ngã lăn:
- Các ngươi tất cả quỳ xuống cho ta!
Lúc này, cạnh đó có một tên quan quân thừa dịp gã không phòng
bị, liền giáng một quyền mạnh lên mặt gã, Trình Giảo Kim kêu lên thảm
thiết, bị đánh ngã lăn ra đất, mũi bị đánh vỡ, máu chảy ồ ạt.
Hơn mười quan quân nhân lúc này liền thi nhau chạy ra ngoài,
nhưng mới chạy đến cửa thì bị hơn trăm binh sĩ của Trình Giảo Kim vây
quanh, trước đó tên Lữ soái kia thấy tình hình không ổn, liền dẫn các
huynh đệ đến, vừa lúc kịp ngăn chặn bọn quan quân chạy trốn.
Những chiếc đao lóng lánh lúc này đều nhắm vào hơn mười quan
quân, lúc đó, đội kỵ binh tuần tra đã tới, dẫn đầu là một quan quân lớn
tiếng quát tháo dẹp đường:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trình Giảo Kim bưng mũi ra, mặt mày nghiêm trang, chỉ vào đám quan quân mắng to:
- Lũ bại hoại này, quân kỷ như sơn, lại dám trốn ở nơi này uống
rượu, bị bổn tướng quân phát hiện còn muốn mua chuộc ta, ngày hôm nay
bổn tướng quân phải nghiêm khắc chiếu theo quân kỷ.
...
Trong quân doanh, năm mươi ngàn binh sĩ xếp hàng chỉnh tề trước
võ đài, phía trước bọn họ là một cái đài bằng gỗ lớn, trên đó là hai
trăm quân pháp binh, mười lăm tên quan quân bị cởi hết y phục, lưng cột
vào một cọc gỗ, sau họ là những gã cao to tay cầm roi.
Dương Nguyên Khánh cao giọng lạnh lùng nói với những quan quân kia:
- Các binh sĩ nghe đây, điều thứ mười tám trong quân quy, trong
lúc chuẩn bị cho chiến tranh ai uống rượu thì bị trừng phạt nghiêm khắc, vậy mà mười lăm tên quan quân này cả gan lén uống rượu, chiếu theo quân pháp, trong thời kỳ chuẩn bị cho chiến tranh mà uống rượu phạt một trăm roi, tuyệt đối không tha thứ, ngày hôm nay trước mặt mọi người hành
hình, sống chết tùy trời định, còn có người dám trái quân kỷ nữa thì tội tăng thêm một bậc!
Hắn quay đầu lại thét:
- Hành hình!.
Bọn người cao to mạnh mẽ quất roi lên lưng các quan quân, trên đài gỗ lập tức vang lên những tiếng kêu rên thảm thiết.
Dương Nguyên Khánh đi tới chỗ Trình Giảo Kim, vỗ vỗ vai gã, khen ngợi:
- Ngươi có thể công minh chấp pháp, không làm việc vì tình
riêng, thực có tiến bộ, còn ta sẽ tự nói với bên Từ Thế Tích, ngươi
không cần lo lắng!
Trình Giảo Kim vội vã khiêm tốn nói:
- Đa tạ tổng quản khen ngợi, ty chức trong những lúc quan trọng thì chưa bao giờ làm chuyện hàm hồ.
...
Từ Thế Tích cạnh đó mặt tái xanh, không nói được lời nào, mười
lăm tên tướng lĩnh kia đều là người của gã, trong đó có ba người gã
thường trọng dụng, gã trong lòng vừa tức vừa hận, hận những thủ hạ này
không chịu vâng lời tự chạy đi uống rượu làm mất mặt gã.
Nhưng tiếng rên thảm thiết của lũ thuộc hạ làm gã có chút không
đành lòng, dù sao tất cả đều do gã một tay đề bạt, một trăm roi mà nói,
chí ít thì cũng thành tàn phế.
Nhưng bảo gã cầu xin tổng quản, gã thực sự không dám, gã biết
tổng quản làm thế này nhằm mục đích giết một người răn trăm người nghiêm túc chấp hành quân kỷ, hôm qua mới nói chuyện quân sĩ có phần kiêu
căng, hôm nay liền động thủ.
Từ Thế Tích liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, thấy tên ấy đắc ý vô
cùng, lòng thầm giận, tên khốn này rõ ràng cũng đi uống rượu, vừa đến
thì hiện tại lại thành lập công, Từ Thế Tích trong lòng vô cùng buồn
bực.
Lúc đó đã đánh bảy mươi roi, mười lăm tên quan quân đều ngất đi, Lý Tĩnh thấy tình hình không ổn, nếu tiếp tục đánh nhất định sẽ xảy ra
chuyện, gã chậm rãi tiến lại gần Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:
- Tổng quản, nếu đánh tiếp sợ rằng không được.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng, không hề nhúc nhích, mấy ngày nay
hắn vô cùng lo lắng chuyện quân tâm bắt đầu buông thả, thói kiêu căng
trong ý nghĩ ngày một lan rộng nên hơn mười tên quan quân kia mới cả gan đi uống rượu, là một biểu hiện cho việc quân tâm phân tán, nếu như hắn
không nghiêm khắc, sợ rằng lần đại chiến này nhất định hắn sẽ thua trong tay Lý Thế Dân.
- Đái tướng quân đâu?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi.
Một gã tướng lĩnh tiến lại thi lễ:
- Có mạt tướng!.
Người này tên Đái Lợi, là Đô úy quân pháp, trong tay có tám trăm quân pháp binh, trực tiếp do Dương Nguyên Khánh phụ trách, mà bản thân
gã cũng có một quyền hạn rất lớn.