- Ngươi dẫn binh sĩ đến chỗ bán rượu đó lấy đầu tên chủ quán đó, thủ cấp treo ở trước cửa thành cho dân chúng thấy!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Đái Lợi xoay người nhanh chóng rời đi, Trình Giảo Kim cạnh đó
run rẩy, cả tên chủ quán đó cũng bị giết sao? Gã thực có chút hối tiếc,
mình hại người ta rồi.
Lý Tĩnh cũng khẽ thở dài, tổng quản đã hạ quyết tâm.
Lúc này đã đánh xong một trăm roi, giám hình quan liền bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, hành hình đã hoàn tất, có ba người đã tắt thở.
- Đem ba người chết đó cho tam quân cùng dân chúng xem, nếu còn kẻ nào dám cả gan vi phạm quân kỷ thì đây chính là lời cảnh báo!
Tên binh sĩ đó tháo thi thể ra khỏi cọc gỗ đặt lên cáng, mang đi cho mọi binh sĩ cùng dân chúng xem.
Dương Nguyên Khánh xoay người bước nhanh, khi ngang qua Từ Thế Tích, hắn dừng lại một chút, không hề nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi theo ta!.
Hắn bước nhanh tới lều lớn của trung quân, Từ Thế Tích nhìn
thoáng qua các tướng lĩnh bị đánh, lắc đầu, đành theo Dương Nguyên Khánh xuống đài.
...
- Mạt tướng Từ Thế Tích chờ tổng quản hỏi tội!
Từ Thế Tích quỳ gồi, vẻ mặt xấu hổ.
Dương Nguyên Khánh đứng trước sa bàn, quay lưng về phía gã thản nhiên nói:
- Từ tướng quân, quận Hà Nội do ngươi canh giữ lại xuất hiện
chuyện trái quân kỷ, mà đều là thuộc hạ của ngươi, chuyện này ta không
trách ngươi, nhưng mười lăm tên tướng lĩnh đó lúc chuẩn bị cho chiến
tranh thì chuồn ra ngoài doanh trại đi uống rượu mua vui, cái này là do
ngươi quản lý không nghiêm, ngươi phải gánh vác trách nhiệm.
Từ Thế Tích trán đổ mồ hôi hột, tổng quản không trách gã về mười lăm tên tướng lĩnh uống rượu, nhưng các tướng lĩnh đó đã lén chuồn ra
ngoài quân doanh, đây đúng là trách nghiệm của gã, ngay cả chính gã cũng không biết rốt cuộc mình đã sơ hở chỗ nào?
- Ty chức nguyện gánh chịu mọi trách nghiệm, xin tổng quản trách phạt!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn gã, điềm nhiên nói:
- Ta giáng ngươi một cấp làm Á Tướng, đồng thời trước bình minh
ngươi phải đem nộp một bản báo cáo cho ta, xem rốt cuộc lỗ thủng trong
quân doanh là ở chỗ nào? Ta muốn biết ngươi xử lý ra sao, bổ nhiệm thế
nào.
Từ Thế Tích lau mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, thấp giọng nói:
- Ty chức tạ ơn tổng quản đã nhẹ tay, ngày mai nhất định ty chức sẽ mang báo cáo tới.
- Đi đi!
Từ Thế Tích đứng dậy, khi đi tới cửa lều, Dương Nguyên Khánh nói:
- Còn về Trình Giảo Kim, thực sự tên đó không hoàn toàn nhắm vào ngươi, ngươi không nên chấp nhặt làm gì!
Từ Thế Tích thở dài:
- Vâng! Ty chức đã hiểu!
Gã vừa đi được một lúc thì gặp Trình Giảo Kim đang bước nhanh
tới, hai người suýt chút nữa đâm sầm vào nhau, Trình Giảo Kim sửng sốt,
lúng túng nói:
- Lão Từ, chuyện này ta xin lỗi, ta cũng không ngờ hậu quả lại
nghiêm trọng như thế này, lúc đó ta bị một quyền đánh ngã, thật là hồ đồ quá!
- Không sao, ta sẽ không tính toán chuyện này đâu!
Từ Thế Tích vỗ vai gã, vội nhanh chân bước đi.
Trình Giảo Kim nhìn theo lưng gã, lòng ủ rũ, vì ý nghĩ nóng nảy
của bản thân mà bây giờ phải cảm thấy hối hận, làm ba quan quân bị đánh
chết, gã phải bù đắp cho người ta.
Gã bước vào trong lều lớn, khom mình thi lễ, nói:
- Ty chức Trình Giảo Kim tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh đang chờ gã đến, hắn liếc nhìn Trình Giảo Kim một chút, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn ta hỏi công hay là hỏi tội?
Dương Nguyên Khánh đã quá quen với chuyện này, nếu như Trình
Giảo Kim bắt quả tang chuyện cờ bạc thì không nói làm gì, người này sau
khi thành gia lập thất thì đã bớt phóng túng, nhưng nếu là rượu hay gái
đẹp, thì lại có điểm không bình thường.
Trình Giảo Kim sợ run cả người, gã nghĩ tổng quản đã biết hết, hai chân gã mềm nhũn ra, vội quỳ xuống:
- Ty chức xin được thỉnh tội!
- Ngươi nói đi! Ngươi có tội gì?
Trình Giảo Kim không dám giấu diếm, liền kể khi chuyện cơn
nghiện rượu của gã phát tác, lúc đi tìm rượu thì gặp bọn quan quân kia,
kết quả vì hận bọn họ uống hết rượu mà ẩu đả, gã kể hết ngọn ngành câu
chuyện, sau cùng xấu hổ nói:
- Ty chức trong lòng đang có chuyện phiền muộn, rất muốn uống
rượu, đến nỗi gây ra tai họa ngày hôm nay, ty chức sai rồi, nguyện chịu
mọi sự trừng phạt.