Trên bến tầu, hơn sáu trăm lao công ở huyện Chương Khâu đều bị bắt giữ, nối đuôi nhau quỳ khắp trên mặt đất, bên kia là một đống hơn mười thi thể xếp lên nhau, đó là những người chống lại quan binh nên mới bị giết, hơn hai nghìn tên lính mặt hùng hùng hổ hổ đầy sát khí vây quanh đám lao công.
Tống Hạo sắc mặt tái mét. Hắn vừa nhận được tin, đội binh lính được phái đi bắt tên đã cướp thê tử bị đột kích, chín tên huynh đệ bị mất mạng, thê tử của tên thủ lĩnh đã được một Hồng y nữ cứu thoát.
-Lại là nàng!
Tống Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi, quất roi hướng về mấy tên lữ soái :
-Một lũ vô dụng, các ngươi trăm tên binh sĩ mà không bắt được một mụ đàn bà sao?
Tên lữ soái sợ quỳ rạp xuống đất:
-Thưa tướng quân, ả nữ hiệp Giang Hoài kia có loại kì độc dược, một khi đã dính vào người thì không tránh khỏi cái chết, cho nên các huynh đệ không ai dám tới gần.
Tống Hạo giận dữ, rút roi da quật mạnh xuống mắng chửi:
-Nữ hiệp cái chó gì, rõ ràng chỉ là một ả nữ tặc, các ngươi đúng là một lũ vô dụng!
Hắn hét lên ra lệnh:
-Lôi ra ngoài đánh một trăm trượng.
Mấy tên lính hành hình lôi tên Lữ soái đi, một lát sau tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi, cơn giận của Tống Hạo vẫn chưa nguôi. Ả nữ tặc này đã mấy lần phá hỏng đại sự của hắn, bắt được ả hắn nhất định chém thành trăm mảnh cho hả giận.
Tên lính bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ:
-Thưa Tướng quân, dù tốt hay xấu thì tên tạo phản cũng đã bị giết rồi, vậy ta có thể đem giao cho Thái thú.
Đầu của Đỗ Thịnh liền đặt trước mặt của Tống Hạo, hắn xách lên nhìn nhìn rồi gật gật đầu, hắn lại đưa mắt nhìn những lao công quỳ la liệt dưới đất liền hất tay:
-Mang tất cả đi.
Bọn binh sĩ dùng đao bắt đầu lùa đám lao công đi đúng lúc này một gã binh lính ở xa xa trên sông hô lớn:
-Tướng quân, có quan thuyền đến ạ.
Tống Hạo hoảng sợ, quay đầu hướng về phía bờ sông, nhìn thấy phía không xa một đội quan thuyền đang tiến trên sông, ước chừng cũng có tới hơn ba mươi chiếc thuyền lớn. Chiếc thuyền đi trước nhất có hai tầng đứng một tốp những quan viên. Phía trước là hai tên quan viên tay cầm phù tiết, đứng giữa là một viên quan lớn trẻ tuổi mặc bào tím, dáng vóc khôi ngô, ánh mắt sắc lạnh, phía sau là hai tên đại tướng, bên tả bên hữu, đầu đều đội mũ quán giáp.
Tống Hạo ngây ngẩn cả người, không biết họ là những ai mà lại có kẻ mặc áo bào tím vả lại còn cầm Phù tiết. Hắn lại thấy cả Thái Thú Chu Dương cũng ở trên thuyền khiến cho Tống Hạo không dám chậm trễ mà lập tức phóng ngựa ra tiếp đón.
Người tới quả nhiên là phụng chỉ đi tuần - Dương Nguyên Khánh. Hắn đi thuyền từ Hà Nam xuống, một chuyến tuần tra thủy vận, buổi sáng hôm nay đã tiến vào ranh giới quận Bành Thành, Kỳ Châu chính là trạm thứ nhất của quận Bành Thành, không ngờ rằng bọn binh lính tinh ranh lại phát hiện ra trên bến tàu có bọn quan quân đang bắt người.
Hắn quay đầu lại cười hỏi:
-Chu Sứ Quân, nơi đây đang xảy ra chuyện gì, chắc là người biết ?
Viên thái thú Chu Dương tại Tiếu quận đi tuần tra cùng với Dương Nguyên Khánh trên Tiếu quận đã xong chuẩn bị rời bến về Kỳ Châu, y cũng không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Chu Dương thất thần một lúc bèn nói:
-Hẳn là lao công trên bến tàu gấy rối nên quân lính đang trấn áp, xem ra đã chết không ít người.
Y chỉ vào tên quan quân đi đầu:
-Kia là đô úy tướng quân quận Bành Thành Tống Hạo, biệt danh là đôi mắt xanh, là mãnh tướng nổi danh ở Giang Hoài.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, tên Tống Hạo này hắn cũng từng nghe danh qua, và chính là tướng tâm phúc của Vũ Văn Thuật. Chu Dương hừ một tiếng lạnh nhạt:
-Không ngờ lại điều động được hơn hai ngàn quân binh, cũng không biết là hồ sơ trong binh bộ có hay không có.
Y có ý nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, là nội tình khả năng có vấn đề, những quận huyện ở đây bề ngoài thì trông có vẻ yên ổn hòa khí lắm, nhưng thực tế bên trong đều có sự tranh giành lợi ích, sau lưng thì đấu đá lẫn nhau.
Dương Nguyên Khánh đi tuần từ trên phía Nam xuống, không có sự việc gì xảy ra, nhưng cuối cùng lại gặp phải chuyện lớn ở quận Bành Thành, lấy lại tinh thần, Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:
-Cập bến !
Hơn ba mươi chiếc thuyền lớn chậm rãi cập bờ, người chèo thuyền đặt tấm gỗ trên thuyền, Tống Hạo bước lên hành lễ :
-Thỉnh vấn Chu thái thú, thuyền đây là của vị quan lớn nào, Tống Hạo không được biết, xin lượng thứ !
Chu Dương bước lên phía trước cười nói:
-Đây là thuyền của Dương Ngự Sử, mới nhận chức Ngự Sử Đại Phu, phụng chỉ thánh thượng đi tuần tra thủy vận. Thái thú của các ngươi hẳn là đã nhận được điệp văn.
Chu Dương vừa dứt lời thì thấy từ phía xa bụi đất bay lên, một đội quan viên cưỡi ngựa phi tới, cầm đầu là đám quan viên đúng là Thái thú mới nhận chức tại quận Bành Thành Tư Mã Giáng. Theo thông lệ của triều đình là điệp văn tới trước để cho quan viên tiếp nhận, nhưng vì trụ sở quận Bành Thành cách khá xa con sông do vậy mà khi chuyển tới đã bị chậm một bước.
Tư Mã Giáng xoay người xuống ngựa, chạy vội lên thi lễ:
-Dương Ngự Sử, hạ quan nghênh đón chậm, mong Ngự Sử thứ tội!
Tống Hạo vừa mới biết, vị Dương Ngự Sử này chính là Dương Nguyên Khánh. Điều này làm cho y thất kinh, y quay đầu nhìn những lao công đang quỳ đầy trên mặt đất, trong lòng thấy chút bất an. Cũng may là Thái thú cũng đến đây nếu không đích thân y phải ra mặt, y lẳng lặng lui xuống, ẩn thân về phía sau.
Dương Nguyên Khánh đi lên boong thuyền, chắp tay đáp lễ nói:
-Phụng chỉ xuống phía nam, trên đường đi đã làm phiền đến các vị !
Tư Mã Giáng lại cúi chào Chu Dương, Chu Dương cười nói:
-Gặp được Tư mã sứ quân, chuyện của ta đã kết thúc, đã có thể trở về hưởng gió ngắm trăng, dù sao thì Dương Ngự Sử cũng không tìm ra được.
Bọn tùy tùng cũng phá lên cười ha hả, Dương Nguyên Khánh đùa cợt nói:
-Chu sứ quân thật là không tốt, lúc tôi ở đó thì cơm rau qua bữa, tôi đi rồi lại hưởng gió ngắm trăng, như thế chả phải là đãi khách không chu đáo ư.
-Vậy được, khi nào Dương Ngự Sử quay lại ta sẽ mời Ngự sử ăn chơi rượu chè, chỉ cần Ngự sử không buộc tội ta là được.
Trong lúc cười nói, Chu Dương cúi chào từ biệt Dương Nguyên Khánh, mấy tên tùy tùng đỡ hắn xuống thuyền, Chu Dương lên ngựa quay về Tiếu Quận.
Tư Mã Giáng thay Chu Dương đón tiếp Dương Nguyên Khánh, giới thiệu từng thuộc hạ đương nhiệm Bành Thành Quận Thừa, Tư Mã, Lục Sự Tham Quân… giới thiệu đến Đô Uý Tống Hạo, Dương Nguyên Khánh liếc nhìn vết máu trên người y, lạnh lùng nói:
-Tống tướng quân xuất binh dẹp loạn, có được lệnh của binh bộ hay không?
Sau năm Đại Nghiệp thứ 3, Dương Quảng cũng tăng cường khống chế điều binh với những châu quận, nếu điều động vượt quá trăm người trở lên thì nhất thiết phải lập hồ sơ trong binh bộ, mà số quân sĩ đang trên bến tàu lúc này ít nhất cũng lên đến hơn hai nghìn tên, rõ ràng là vi phạm quy định.
Lời nói sắc nhọn của Dương Nguyên Khánh khiến cho không khí trên bến tàu có chút ngượng ngạo. Tư Mã Giáng âm thầm than khổ, buổi chiều hôm qua gã vừa nhận được ngọc tì hưu của Trương Vân Dịch, lập tức ra lệnh cho Tống Hạo dẫn quân xuống phái nam bắt giữ lao công tạo phản. Gã không ngờ rằng nửa đêm lại nhận được điệp văn từ triều đình gã mới biết tin Ngự Sử đi tuần xuống phía nam, hơn nữa vị này lại là Dương Nguyên Khánh nổi danh là nghiêm khắc. Gã đã phải tức tốc đuổi theo, vậy mà vẫn chậm một bước.
Tư Mã Giáng đành phải đứng ra chịu trận bèn bẩm:
-Hạ quan đã phái người vào kinh lập hồ sơ, cũng do sự việc ở đây gấp quá nên phải xuất binh bình loạn trước, mong Dương Ngự Sử thông cảm!.
Dương Nguyên Khánh nhìn khắp mặt đất la liệt những lao công, hỏi:
-Bọn họ đều là tạo phản?
-Hồi bẩm Ngự Sử, bọn chúng tụ tập tân công huyện nha.
Hơn sáu trăm lao công thấy được vị quan lớn chú ý đến liền đồng thanh hô lớn:
-Oan uổng quá, đại nhân chúng tôi oan uổng quá!
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại chỉ bảo Thẩm Quang:
-Ngươi đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra?
Thẩm Quang vội chạy đi, đám quan địa phương trong lòng lo lắng thấp thỏm, đặc biệt là Tư Mã Giáng. Gã thật sự cũng không hề biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn qua báo cáo mà Lệnh Hồ Thọ viết mà thôi. Chuyện này là gã giữ thể diện cho Trương Vân Dịch nếu không thì gã không dễ gì mà cho xuất binh. Gã thầm hối hận trong lòng, làm sao mà Ngự Sử lại đến trùng hợp đến thế chứ.
Đúng lúc này, Thẩm Quang trở về bẩm báo:
-Hồi bẩm tướng quân, thuộc hạ đã hỏi rõ ràng, những lao công này đều là người huyện Chương Khâu thuộc Tề quận. Vì có người của hãng thuyền Vạn Ký ra tay giết chết đồng hương của họ nhưng nha huyện lại bao che hung thủ, bọn họ tới nha huyện đòi người, bọn họ không hề tấn công huyện nha thậm chí người cầm đầu của họ còn bị giết chết.
Tư Mã Giáng lấy báo cáo của Lệnh Hồ Thọ đưa cho Dương Nguyên Khánh:
-Dương Ngự Sử, đây là báo cáo của Lệnh Hồ Huyện lệnh, cho dù là họ có tấn công huyện nha hay không, nhưng việc bọn họ tự tiện đánh chết tên tiểu nhị của hãng thuyền Vạn Ký là sự thật, cho nên bọn họ cũng có phần phạm pháp.
Dương Nguyên Khánh cầm bản báo cáo nhìn nhìn lại liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Tư Mã Giáng, trực giác nói cho Dương Nguyên Khánh biết, đây cũng chỉ là con cá nhỏ, không phải là người mà hắn muốn đối phó, không thể vì con cá nhỏ mà mất đi con cá lớn, hắn cười nói:
-Tư Mã Sứ quân, nếu như tên cầm đầu gây rối đã phải đền tội thì vụ này đã có thể giao lại rồi, bắt giữ nhiều người như vậy không chừng lại gây nhiễu loạn hơn nữa, chẳng may kinh động đến triều đình, Tư Mã sứ quân khó lòng mà giải thích việc điều binh. Theo ta thì chuyện lớn hãy biến thành nhỏ, đều tha hết cho bọn họ đi, Tư Mã sứ quân nghĩ sao?
Tư Mã Giáng mừng rỡ, như vậy ý của Dương Nguyên Khánh chính là không truy cứu việc gã tự ý điều binh, gã vội vàng thưa:
-Dương Ngự Sử đã chỉ bảo hạ quan nào dám không theo.
Gã lập tức quay lại hất tay:
-Thả hết những lao công này ngay.
Đám lao công được phóng thích, không khí căng thẳng cũng được giảm bớt nhiều. Từ phía xa xa mấy người cưỡi ngựa chạy gấp tới, Tư Mã Giáng tưởng huyện lệnh đến nhưng tới gần thì thấy là huyện úy cùng với mấy tên nha dịch. Gã liền cau mày, tên Lệnh Hồ Thọ này lại có chuyện gì chứ, y không hiểu thế nào là luật lệ quan trường ư?
Huyện úy xoay người xuống ngựa chạy lên hô lớn:
-Tư Mã Thái Thú, Lệnh Hồ huyện lệnh đã bị giết chết !
Tin này đã làm cho mọi người kinh ngạc, Tư Mã Giáng giận dữ hỏi:
-Có chuyện gì xảy ra?
Huyện úy vẻ mặt đau thương :
-Tiểu thiếp của huyện lệnh sáng sớm đã đến kêu khóc nói là Huyện lệnh bị giết hại, chúng thần đã đi kiểm tra thì phát hiện Lệnh Hồ huyện lệnh chết trong phòng ngủ, đầu đã bị cắt lìa.
Huyện úy lấy ra một mũi tên sắt dài chừng một tấc nói:
-Tiểu thiếp của Huyện lệnh nói là bị một ả nữ Hồng Y nữ giết chết, ở hiện trường chúng thần cũng phát hiện ở hiện trường vật chứng này.
Dương Nguyên Khánh chột dạ, mũi tên sắt này giống y đúc mũi tên của hắn không khác chút gì, đúng là bản thu nhỏ của mũi tên quả hắn.
Tư Mã Giáng giận dữ, nghiến răng nói:
-Lại là ả nữ tặc kia!
Tống Hạo cũng khom người nói:
-Hồi bẩm thái thú, ả nữ tặc này sáng nay giải thoát cho vợ của tên thủ lĩnh, đã giết chết mấy anh em của chúng ta.
Dương Nguyên Khánh cầm lấy mũi tên nhỏ, chỉ thấy trên thân có khắc bốn chữ ‘ Giang Hoài nữ hiệp’
Lật lại bên kia cũng khắc lên bốn chữ “ trừ gian diệt ác”, Dương Nguyên Khánh tự dưng chột dạ: lẽ nào lại là nàng sao?
-Tư Mã Thái Thú Giang Hoài nữ hiệp là người như thế nào?
Tư Mã Giáng giọng nói oán hận:
-Ả nữ tặc này tự xưng là hiệp nghĩa, mấy năm gần đây ả gây án rất nhiều ở Giang Nam, Giang Hoài. Nhiều người quan phủ cho rằng không đáng tội chết nhưng đều bị ả giết chết khiến cho những hộ khá giả ở Giang Hoài đều lo lắng bất an. Không chỉ có như thế, đã có ba quan viên chết dưới kiếm của ả. Quan huyện mười bốn quận Giang Nam, Giang Hoài treo giải thưởng ba mươi nghìn xâu tiền cho ai bắt được ả, nhưng ả nữ tặc này võ nghệ cao cường, xuất quỷ nhập thần, đến nay vẫn chưa bắt được.
-Nhưng triều đình tại sao lại không lập hồ sơ? Vì dù sao thì Ngự Sử Đài vẫn chưa nghe nói đến nữ tặc này.
-Cái này thì ta cũng không được rõ cho lắm.
Tư Mã Giáng miêu tả sơ lược câu chuyện, coi như không liên quan tới mình:
-Hạ quan vốn đương nhận tại Lương quận, bên Lương quận không hề có tung tích của nữ tặc này.
Hắn lại quay đầu lại hỏi Bành Thành quận thừa:
-Nữ phi tặc này đã lập hồ sơ trên triều đình chưa?
Bành Thành quận thừa cười nhăn nhó nói:
-Hồi bẩm Dương Ngự Sử và Thái Thú, trước kia những vụ án nhỏ không báo triều đình nhưng tháng sáu năm nay vì Hà Vận Sứ (chức quan quản lý vận chuyển đường sông) bị ám sát, đã báo lên Lại bộ. Hai tháng trước Vi Ngự Sử đến điều tra, nhưng không điều tra ra nữ phi tặc, lại điều tra ra việc tự tăng thuế buôn bán trên sông khiến cho Trương Thái Thú cũng liên lụy.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới hiểu ra hóa ra vụ án mà Trương Tín bị dính líu đến lại bị lôi ra ánh sáng là vì thế, hắn cười nhạt trong bụng, không biết trong tiểu án ngày trước còn chứa ẩn bao nhiêu những sự việc vì tình riêng mà bất chấp luật pháp.
-Tư Mã sứ quân vào huyện điều tra xem sao.
Tư Mã Giáng cũng vội vã đi Kỳ huyện xem xét tình hình, g thúc giục liên hồi. Dương Nguyên Khánh gọi Dương Tứ Lang lên, thấp giọng chỉ bảo:
-Hãy điều tra kĩ xem vì sao đám lao công lại làm loạn ở đây, và điều tra xem hãng thuyền Vạn Ký rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Dương Nguyên Khánh đã sớm phát hiện số lượng tàu buôn trên sông ít tới mức đáng thương, những thuyền hàng đơn nhỏ lại không nhìn thấy, điều này làm cho hắn trong lòng vô cùng nghi hoặc
Dương Tứ Lang tuân lệnh ở lại bến tàu, Dương Nguyên Khánh quay người lên ngựa dẫn theo mấy trăm binh lính tùy tùng và quan viên quận Bành Thành cùng tiến về huyện lị.