Huyện nha huyện Kỳ là tòa kiến trúc lớn nhất trong thành, nó chiếm khoảng mười mẫu đất. Lúc này, trời đã sẫm tối, cánh cửa huyện nha giống như miệng một con dã thú khát máu. Hai bên bậc thang đặt hai đài sư tử bằng đá ánh mắt lạnh lùng ngạo mạn quan sát tất cả những gì xảy ra trước cửa huyện nha, tượng trưng cho quyền lực và sự uy nghiêm.
Huyện lệnh huyện Kỳ là Lệnh Hồ Thọ, ba mươi tư tuổi, là người quận Đôn Hoàng. Ba năm trước gã mới chỉ là huyện úy của huyện Kỳ, vì khai thông kênh Thông Tế, gã tập trung được các dân phu nên được triều đình khen ngợi, thăng chức cho làm Huyện lệnh huyện Kỳ.
Ba năm làm huyện lệnh, chiến tích quả không tồi, năm nào cũng hoàn thành ngạch độ thu thuế má mà triều đình giao cho. Đây cũng là một chuyện gã tự mua dây buộc mình. Năm đó gã triệu tập được trong huyện ba mươi nghìn dân phu tham gia xây dựng kênh Thông Tế, kết quả là chết mất gần phân nửa, vì thế mà gã bị mọi người đặt cho tên hiệu là Lệnh Hồ Thú.
Lực lượng lao động thiếu hụt, ruộng đất bị bỏ hoang, thuế phú giảm sút, tự nhiên sẽ không thể hoàn thành ngạch độ mà Hộ bộ định ra. Cũng may gã có Công bộ thượng thư Vũ Văn Khải chắn lưng nên vẫn miễn cưỡng giữ được chức vị này.
Tỷ tỷ của Lệnh Hồ Thọ được gả cho cháu trai Vũ Văn Khải. Đối với mối quan hệ dây mơ rễ má này gã vô cùng quý trọng. Mỗi năm gã đều tìm đủ mọi cách chuẩn bị một món hậu lễ để kính hiếu Vũ Văn Khải. Trời quả không phụ lòng người, gã đã nhận được lệnh điều động, một tháng sau gã sẽ được nhậm chức huyện lệnh Giang Dương. Đó là huyện trọng điểm tài vụ của quận Giang Đô, được nhậm chức này khiến gã cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đêm nay, gã ôm tiểu thiếp lên giường đi ngủ từ sớm, vừa chuẩn bị tới giờ khắc hai người hợp làm một thì những tiếng đập cửa dồn dập làm phá hỏng cả hưng phấn của gã. Lệnh Hồ Thọ giận dữ, gã quay đầu lại hung tợn nói:
-Chuyện gì vậy?
-Lão gia! Nha dịch tới bẩm báo có mấy trăm người đang tụ tập trước cửa nha môn, có người muốn tạo phản rồi.
Lệnh Hồ Thọ giật mình, tất cả hưng phấn đều tan biến hết. Gã cuống quít mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài mở cửa. Ở ngoài cửa là quản gi và một gã nha dịch đang trực đêm nay.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gã lo lắng hỏi.
-Bẩm báo Huyện lệnh, là mấy trăm tên lao công ở bến tàu tới huyện nha đòi người.
-Bọn họ muốn đòi người nào?
-Bọn họ nói rằng nhà thuyền Vạn Ký là hung thủ giết người.
Lệnh Hồ Thọ tuy rằng không có chiến tích gì hay ho nhưng đầu óc gã cũng đủ thông minh để dùng. Gã ngay lập tức hiểu ra, có lẽ đám khốn khiếp của nhà thuyền Vạn Ký lại gây ra chuyện gì rồi tới trốn trong huyện nha của mình rồi.
-Đám người của nhà thuyền Vạn Ký bây giờ đang ở trong huyện nha sao?
Nha dịch cúi đầu nói:
-Là Tôn Công Tào dẫn tới huyện nha.
-Thằng khốn!
Lệnh Hồ Thọ nhỏ giọng mắng một câu. Gã không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài cửa lớn. Phía sau nhà thuyền Vạn Ký là gia tộc Trương Cẩn, gã không dám đắc tội với những người này. Hơn nữa gã chẳng mấy nữa gã sẽ tới Giang Dương nhậm chức, mà người lãnh đạo trực tiếp của gã lại là đứa con cả Trương Vân Dịch của Trương Cẩn. Gã không dám ra quyết định ngay tức khắc mà chỉ có thể xem thế nào rồi hãng tính tiếp.
Nhà của gã ở phía sau huyện nha, đi một vòng thì tới luôn phía trước huyện nha. Chỉ nhìn thấy trước cửa huyện nha lửa cháy phần phật, có tới năm sáu trăm người đang đứng ở đó tay cầm côn bổng, người nào người nấy đều vô cùng kích động.
-Huyện lệnh tới!
Nha dịch hô to một tiếng, vô số cặp mắt nhìn về phía gã. Lệnh Hồ Thọ chưa từng gặp qua cảnh tượng này bao giờ, gã hoảng sợ trong lòng nhưng lại không thể mất đi quan uy của mình. Gã lớn tiếng ho khan một tiếng, chậm rãi bước lên trước.
-Ta là Huyện lệnh huyện Kỳ, trong các người ai là thủ lĩnh?
Đỗ Thịnh tiến lên chắp tay nói:
-Tiểu dân là thủ lĩnh.
-Tại sao ngươi lại dẫn người tới bao vây huyện nha, không biết đây là tội lớn sao?
Đỗ Thịnh không hề xu nịnh nói:
-Chúng tiểu dân không hề bao vây huyện nha, thậm chí ngay cả bậc thềm huyện nha chúng tiểu dân cũng chưa từng dẫm lên một bước. Chúng tiểu dân chỉ muốn tới đòi đạo lý, xin Huyện lệnh đại nhân chủ trì công đạo cho chúng tiểu dân.
-Được rồi! Cứ coi như các ngươi không bao vây huyện nha, vậy có chuyện gì?
Đỗ Thịnh chỉ vào nha môn nói;
-Có mười mấy tên côn đồ giết người đang trốn trong huyện nha, xin Huyện lệnh đại nhân giao chúng cho chúng tiểu dân!
-Nói bậy!
Lệnh Hồ Thọ phẫn nộ quát:
-Huyện nha sao lại có côn đồ được? Cho dù là có thì cũng phải do ta sai nha dịch bắt lại để ta xử lí, đâu có liên quan gì đến các ngươi?
Lúc này, Phụ Công Thạch hét lớn một tiếng:
-Giết!
Tiếng hô như sấm, năm sáu trăm người phía sau cùng nhau hô lớn:
-Giết!
Thanh thế làm cho người ta sợ hãi, Lệnh Hồ Thọ sợ tái mặt. Gã lùi về sau hai bước run rẩy. Đỗ Thịnh khoát tay chặn lại, ngừng tiếng hô của mọi người lại. Ông lạnh lùng nói:
-Lệnh Hồ huyện lệnh, chúng tôi đều là những cu li bình thường, không hiểu cái gì là pháp luật. Chúng tôi chỉ biết rằng giết người đền mạng. Nếu như Huyện lệnh đại nhân không giao người cho chúng tôi thì tôi cũng không thể khống chế nổi ngọn lửa phẫn nộ trong lòng mọi người được, nhất định sẽ xảy ra đại loạn.
Lệnh Hồ Thọ bất đắc dĩ. Mặc dù gã không thể đắc tội với Trương gia, nhưng mười mấy tên vô lại này cách Trương gia rất xa, bọn chúng không đáng để gã phải dấn thân vào nguy hiểm.
Mặc dù có chút mất mặc nhưng Lệnh Hồ Thọ cũng không thể lo được nhiều như vậy. Gã quay đầu liếc mắt ra hiệu cho nha dịch. Đúng lúc này, Đỗ Phục Uy phát hiện cách đó hơn trăm bước có mười mấy cái bóng đen nhảy từ trên tường của huyện nha ra ngoài, rõ ràng là đang muốn trốn chạy.
Y chỉ tay hô lớn:
-Ở bên kia!
Đám lao công đều nhìn thấy rồi, họ phẫn nội cầm côn gỗ gậy sắt xông tới. Mười mấy tên bảo vệ của nhà thuyền Vạn Ký cảm thấy Huyện lệnh cũng không bảo vệ nổi bọn họ nữa rồi nên bèn âm thầm bỏ trốn nhưng lại bị Đỗ Phục Uy phát hiện. Bọn chúng sợ tới mức mất hết hồn vía, nhanh chân chạy trốn nhưng lại bị đám lao công từ bốn phương tám hướng chặn lại, không còn đường nào để chạy nữa. Mười mấy tên này sợ hãi quỳ xuống cầu xin, đám lao công xông lên, các cây côn loạn xạ đánh tới như muốn giết chết tươi mười mấy tên này.
Lệnh Hồ Thọ lạnh hết cả sống lưng. Ai cũng nói đông người cùng chung mối thù, dễ dàng tạo phản, hôm nay chứng kiến quả thật không sai chút nào.
Gã thấy Đỗ Thịnh lôi mười mấy người này đi tới chỗ mình thì sợ tới mức giơ tay lên lớn tiếng thề thốt:
-Ta thề chuyện đêm nay không hề liên quan gì tới quan phủ.
……
Thành Giang Đô, đây là trung tâm thống trị phía đông nam của Vương triều Đại Tùy. Từ sau khi Đại Tùy thống nhất đất nước, Tấn vương Dương Quảng nhận lệnh trấn giữ ở phía Nam. Từ đó y trở thành Tọa trấn Giang Đô, đã trấn giữ phía Nam được mười năm nay.
Giang Đô thời bấy giờ vẫn có vi trí vô cùng quan trọng với Vương triều Đại Tùy. Dương Quảng coi nói là thủ đô thứ hai và chuẩn bị chính thức phong nó làm Nam Đô.
Thái thú quận Giang Đô cũng có địa vị cao như vậy, Dương Quảng hạ chỉ, quy định rằng Thái thú quận Giang Đô có phẩm bậc ngang bằng với Kinh Diệu Doãn, thuộc hàng quan cao tam phẩm.
Vị Thái thú quận Giang Đô có địa vị cao quý này chính là đứa con cả của tướng quân Trương Đổng, Trương Vân Dịch. Trương Vân Dịch năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người cỡ trung, da dẻ trắng trẻo, bộ dạng tai to mặt lớn, rất có tướng làm quan.
Trương Vân Dịch nhậm chức Thái thú quận Giang Đô đã gần bốn năm nay. Y có quan hệ mật thiết với toàn bộ các quan viên ở Giang Hoài, hơn nữa Hoàng đế Dương Quảng lúc đi tuần Giang Đô hai năm trước cũng đã nói thẳng với y rằng ‘Ngươi có thể làm thay cho phụ thân’. Cũng chính là nói Trương Vân Dịch có tư cách vào nội các làm Tể tướng.
Có thể nói, Trương Vân Dịch là một người nổi bật trong thế hệ mới của giới quan trường Đại Tùy, cũng là một nhân vật đầu sỏ trong Quan lũng quý tộc.
Trương Vân Dịch vừa nhận được cấp báo của huyện lệnh huyện Kỳ Lệnh Hồ Thọ, ở huyện Chương Khâu, quận Tề có mấy trăm lao công tấn công huyện nha, đánh chết hơn mười người của nhà thuyền Vạn Ký . Nguyên nhân là do lúc tuần tra kênh đào họ đã ngộ thương một thương nhân huyện Chương Khâu.
Theo lý, huyện Kỳ thuộc quận Bành Hành, không hề liên quan gì đến quận Giang Đô, Lệnh Hồ Thọ không nhất thiết phải báo cáo chuyện này với y. Tuy nhiên Trương Vân Dịch cũng hiểu rõ trong lòng, tên Lệnh Hồ Thọ này sắp được thăng chức làm huyện lệnh Giang Dương, gã đang muốn thể hiện trước mặt y. Ngoài ra nhà thuyền Vạn Ký lại thuộc sản nghiệp của Trương gia nên cũng có liên quan tới y.
Trương Vân Dịch nhắm mắt không nói gì. Nếu như là trước đây, y sẽ lập tức lấy tội tập trung đông người mưu phản để tâu lên triều đình trấn áp đám lao công dám tấn công huyện nha này. Tuy nhiên bây giờ y lại có chút lo lắng. Hơn một tháng trước, tộc thúc Trương Tín của y từ quân Bành Thành bị điều đi, hiện giờ Ngự Sử Vi Đức Dụ và Ti đãi đại phu Tiết Đạo Hành cùng lúc xuất hiện ở Giang Nam. Sự mẫn cảm về chính trị của y nói cho ý biết trong này có lẽ đang ẩn chứa một tin tức gì đó khác thường. Vào thời điểm này, y nhất định không được khinh suất.
Lúc này, quản gia ở ngoài cửa bẩm báo:
-Lão gia! Vạn đông chủ cầu kiến.
Vạn đông chủ chính là Đại đông chủ Vạn Thích của nhà thuyền Vạn Ký, là một gã con rể của Trương gia. Trương Vân Dịch biết gã vì chuyện ở huyện Kỳ mà tới tìm mình nhưng hiện giờ Trương Vân Dịch cũng không muốn gặp gã.
-Nói với hắn việc ở huyện Kỳ ta đã biết rồi. Ta nhất định sẽ giải quyết, bảo hắn về đi.
Trương Vân Dịch quyết định rồi, chuyện ở huyện Kỳ không thể làm lớn. Nhưng y cũng không dễ dàng tha cho đám người gây rối này, ít nhất thì cũng phải bắt được tên thủ lĩnh của chúng, hình như tên là Đỗ Thịnh.
Trương Vân Dịch lập tức gọi tới một gã tôi tớ tâm phúc. Y lấy từ trên giá sách một cái chặn giấy Tỳ Hưu được chạm từ ngọc đặt vào trong hộp rồi đưa cho tên thuộc hạ kia.
-Ngươi tới quận Bành Thành một chuyến, đưa thứ này cho Thái thú Tư Mã mới nhậm chức. Cứ nói đây là tâm ý của ta, chúc mừng hắn mới nhậm chức.
Trong quan trường rất nhiều thứ không thể nói rõ ràng ra được, chỉ có thể hiểu ý. Mình tặng người ta một món quà, chính là ám chỉ muốn người ta giúp đỡ, xem xem người ta có nể mặt mình không.
……
Sau sự kiện ở huyện nha, tất cả lại trở về yên bình như thường ngày giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Quan phủ cũng không hề truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nhóm lao công ở bến tàu huyện Kỳ vẫn bận rộn như mọi ngày. Cùng với số hàng thu hoạch được ở mùa thu, lương thực được chứa ở các nhà kho ở bến tàu chính là để đưa vào kinh. Một đội gồm mười mấy chiếc thuyền vận tải dừng ở trước bến tàu.
Hơn nghìn lao công miệt mài vác lương thực lên thuyền. Đỗ Thịnh cũng giống như những lao công bình thường khác cũng muốn vào vận chuyển hàng để kiếm tiền. Ông chỉ là lãnh đạo của một đám lao công chứ không phải đốc công, đồ đệ Phụ Công Thạch và đứa con trai ông Đỗ Phục Uy cũng đang ở bến tàu trợ giúp ông.
Đúng lúc này, những tiếng võ ngựa từ xa vọng tới nhưng chỉ nhìn thấy b婠bay đầy trời. Rất nhanh sau đó, khoảng nghìn quân đội xuất hiện và đang chạy về hướng bến tàu.
Đỗ Thịnh sợ hãi. Ông ngay lập tức hiểu được, đám quân đội này tới để bắt mình. Tên huyện lệnh kia đã lật lọng, không giữ lời thề của y.
Đỗ Thịnh sốt sắng, vội vã nhìn bốn phía tìm kiếm đứa con của mình. Có người nói với ông rằng Phụ Công Thạch và Đỗ Phục Uy đều ở trong kho hàng. Đỗ Thịnh quay đầu chạy vào kho hàng, chạy được hơn trăm bước thì ông nhìn thấy đứa con mình ở phía xa.
Lúc này, hơn hai nghìn quân địa phương của quận Bành Thành dưới sự thống lĩnh của Đô úy Tống Hạo xông tới bến tàu. Tống Hạo chỉ roi ngựa vào quan viên ở bến tàu, lớn tiếng quát:
-Tên Đỗ Thịnh đó đang ở đâu?
Vị quan viên không dám giấu diếm, ông chỉ vào cha con Đỗ Thịnh ở phía xa nói:
-Chính là bọn họ!
Tống Hạo rút thanh trường đao ra:
-Xông lên, kẻ nào chống lại giết chết kẻ đó!
Mấy trăm kỵ binh đầu đội mũ giáp xông về hướng cha con Đỗ Thịnh. Đỗ Thịnh thấy tình thế nguy hiểm, ông nhìn đứa con và đồ đệ của mình hét lớn:
-Các con mau nhày xuống sông đi! Đi mau!
Đỗ Phục Uy và Phụ Công Thạch không chịu đi, Đỗ Phục Uy khóc lớn:
-Con phải về cứu mẫu thân!
-Mau để con đi!
Đỗ Thịnh một quyền đánh Đỗ Phục Uy ngã xuống mặt đất, ông hét lớn Phụ Công Thạch:
-Mau dẫn nó đi!
Phụ Công Thạch trong lòng hiểu được, nếu cn không đi nữa thì một người cũng không sống nổi. Y quỳ xuống trước Đỗ Thịnh rưng rưng nước mắt khấu đầu một cái. Y khiêng Đỗ Phục Uy lên vai rồi vội chạy đi nhảy xuống sông Đại Vận.
Đỗ Thịnh thấy đứa con tỉnh lại dưới nước, trong lòng ông cũng an tâm hơn. Ông cầm một cây gậy lên hét lớn một tiếng rồi nhảy lên ném thẳng vào một tên kỵ binh. Tên kỵ binh ngã nhào xuống ngựa, Đỗ Thịnh mừng rỡ nhảy một cái lên lưng ngựa. Nhưng đúng lúc ấy, một mũi tên vô thanh vô thức từ đâu phóng tới từ phía sau xuyên qua tim ông. Đỗ Thịnh kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống ngựa chết.
Tống Hạo thu cung lạnh lùng nói:
-Bắt lấy thê tử và con trai hắn, một người cũng không được để thoát.
……
Mấy chục tên sĩ binh xông tới nhà Đỗ Thịnh. Trong sân, chỉ có thê tử của Đỗ Thịnh là Lý thị đang làm gạo nấu cơm. Đám sĩ binh vui sướng cũng nhau xông vào trong. Đột nhiên, một mũi tên ‘vù’ một cái bắn trúng yết hầu của tên quan cầm đầu. Gã kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào ra sau.
Lý thị lúc này mới phát hiện bên ngoài có binh lính, bà sợ hãi hét lơn một tiếng. Từ trên nóc nhà, một nữ tử hồng y (áo đỏ) nhảy xuống, thanh trường kiếm như tuyết, thân thủ nhanh như quỷ mị. Thoáng một cái nàng đã đâm chết ba gã lính, những tên lính còn lại cũng sợ hãi tới mức lùi hết ra ngoài.
Hồng Y nữ tử cầm chặt tay Lý thị chạy về phía cửa sau. Lúc này, một mũi tên từ phía sau nàng lao tới nhanh như điện. Thính giác của Hồng Y nữ tử vô cùng nhạy bén, nàng lật tay rút kiếm chặt đôi mũi tên đó, chân giơ lên đạp tung cửa dẫn Lý thị chạy ra ngoài.
Ở cửa sau có bốn năm cái xác của sĩ binh, đều là một kiếm trúng yết hầu, ngay cả kêu một tiếng chúng cũng không kịp kêu lên. Lý thị sợ hãi mới mức mềm nhũn cả hai chân, bà còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra?
-Chạy mau!
Hồng y nữ tử dẫn bà chạy vội vào một rừng cây cách đó không xa. Có một con ngựa đang buộc ở trong rừng cây. Hồng y nữ tử nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, nàng vung tay một cái ra sau, một mũi tên từ trong tay áo nàng bay ra bắn thẳng vào tên lính đang đuổi theo phía sau.
Hồng Y nữ tử ôm lấy thắt lưng Lý thị nhảy lên ngựa. Nàng giục ngựa chạy nhanh chóng chạy đi, dần dần cũng chạy được khá xa rồi, chỉ còn thấy những đám bụi bay ở phía sau nàng.