Mây đen gió lớn, trăng tròn treo cao, bóng cây đung đưa lác đác che phủ mặt đất.
“Rãi cái này lên thảo dược của nàng, chỉ cần nàng tiếp tục vào rừng Lạc Nhật thì cứ chờ bị Huyền thú nuốt chết đi.” Một giọng nói già nua xuất hiện, ẩn ẩn còn lộ ra chút phẫn nộ.
Trong bóng đêm, tiếng nữ tử theo đó cũng vang lên, nghiến răng nghiến lợi: “Xấu nữ, dám trêu bản công chúa, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Sáng sớm, linh khí xây um phủ khắp khu rừng, dãy núi nhấp nhô giáp ranh vùng đất phẳng, còn thấy được cả Huyền Điểu cấp thấp đang bay lượn trên không trung.
“Vân Dương ca ca, không bằng ngươi đi cùng chúng ta đi, sẽ an toàn hơn rất nhiều.” Nam Cung Tuyết cực lực giữ Cơ Vân Dương lại, đoàn người bọn họ toàn là cao thủ, thậm chí có cả hai lão sư Thiên Huyền cấp cao, mạnh hơn nữ nhân kia biết bao nhiêu.
Khăn trùm trên đầu Cơ Vân Dương vì đón gió mà bay múa, hắn không thèm để lại chút mặt mũi cho người ta, thuận miệng nói: “Bản công tử không muốn làm lính đánh thuê miễn phí đâu.”
Nam Cung Tuyết chỉ là một huyền giả nho nhỏ, nếu không phải có đám người kia che chở, nàng ta dám bước vào rừng Lạc Nhật chắc? Chỉ e là vừa bước vào thôi là đã bị gặm đến xương cốt không còn rồi.
Cuối cùng, hai nhóm người đường ai nấy đi, Nam Cung Tuyết giận đến dậm chân, nhưng khi nhìn tới bóng người Lăng Vô Song, trên dung mạo thanh lệ lại hiện lên nụ cười ngoan độc. Vân Dương Ca lợi hại như vậy, chắc chắn có cách bảo vệ chính mình rồi, còn nữ nhân đáng ghét kia thì chịu chết đi.
Nam Cung Diệp nhìn theo bóng dáng Lăng Vô Song, mím môi, vẻ mặt khó đoán. Thấy vậy, Nam Cung Tuyết càng tức giận muốn nổ phổi, hung hăng siết chặt nắm tay, đáng giận, chẳng lẽ ngay cả Diệp ca ca cũng coi trọng nữ nhân kia!!
Cơ Vân Dương theo sát Lăng Vô Song, chắc chắn xung quanh không có ai mới nghi hoặc nói: “Vô Song, sao hôm qua lại ngăn cản ta, Nam Cung Tuyết kia chắc chắn đã động tay chân trộm rãi cái gì lên dược của ngươi rồi.”
“Ta biết.” Lăng Vô Song cười cười: “Nàng chỉ rãi chút phấn Hoa Phong mà thôi.”
“Cái gì, là phấn Hoa Phong!” Cơ Vân Dương kinh hãi, vội đè giỏ thuốc của nàng lại: “Sao ngươi không nói sớm, thứ đó sẽ hại chết người đấy.”
Mùi của phấn Hoa Phong hấp dẫn huyền thú, ở Lạc Nhật mà dính phải cái này thì sẽ mất mạng trong chốc lát. May mắn bây giờ bọn họ còn chưa vào sâu, chưa chạm phải chúng huyền thú lợi hại, Nam Cung Tuyết vậy mà lại tàn nhẫn độc ác như thế.
Cơ Vân Dương sắc mặt tối đen, xoay người định đi về phía ban đầu: “Nhất định phải cho Nam Cung Tuyết này trả một cái giá lớn vì hành vi của mình.”
Nàng ta thật sự cho rằng Lăng Vô Song dễ bắt nạt à!! Dính phải mùi của phấn Hoa Phong rồi, bây giờ bọn họ cũng đâu thể vào Lạc Nhật được nữa, cảm giác trêu chọc đám huyền thú không có vui đâu.
Lăng Vô Song níu Cơ Vân Dương lại, cười nói: “Đừng nóng vội, ta còn chưa nói hết, chỉ cần một gốc Thiên Hương Lan là có thể làm Hoa Phong tan đi rồi, vừa khéo trong giỏ ta cũng có một gốc này.”
Cơ Vân Dương khựng người lại, sắc mặt chuyển biến tốt lên, sau lúc lâu mới thấp giọng nói: “Cũng không được, ta vẫn muốn đòi một lời giải thích, không thể cứ như vậy mà cho qua được.”
“Còn có chuyện ta quên nói.” Lăng Vô Song chậm rãi bước về phía trước, không chút để ý nói: “Lúc Nam Cung Tuyết tới gần ta, ta không cẩn thận làm đổ một bao phấn Ong Chúa xuống đất, không khéo dính trúng nàng ta một ít, vậy phải làm gì mới tốt đây.”
Muốn hãm hại nàng, còn nói chuyện lớn tiếng như vậy, tưởng nàng là kẻ điếc sao, nàng chỉ thuận tay tặng chút đồ cho nàng ta mà thôi.
“Ngươi....” Lăng Vô Song nói rất ung dung nhẹ nhàng, nhưng Cơ Vân Dương nghe xong sắc mặt lại đột biến.
Tưởng tượng đến tình hình bọn người Nam Cung Diệp sau khi tiến sâu vào Lạc Nhật... sống lưng hắn không khỏi cảm thấy tê dại, phấn Ong Chúa? Đó là thứ càng ghê gớm hơn, so nó với phấn Hoa Ong, khoảng cách chênh lệch quả thật chính là khoảng cách giữa trời và đất. Đừng nói một bao, chỉ một chút ít bột phấn đó thôi cũng có thể dẫn tới cả đám huyền thú.
“Ngươi cũng “không cẩn thận” quá rồi!” Cơ Vân Dương sờ sờ cằm, hôm nay xem như hắn đã được mở rộng tầm mắt, trên đời còn có thể “không cẩn thận” tới như vậy được nữa sao? Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
“Sao lại có vẻ mặt này.” Lăng Vô Song thấy Cơ Vân Dương sững sờ tại chỗ, thuận tay ngắt một cây linh thảo, cười vô cùng phúc hậu: “Nàng đã có lòng tốt tặng ta chút đồ thì ta cũng phải biết trả lễ chứ, con người của ta không thích thù dai.”
Cơ Vân Dượng khóe miệng không ngừng co rút, hàm răng cũng có chút run run, đúng là một phần trả lễ lớn, bọn Nam Cung Diệp chỉ có thể tự cầu cho mình nhiều phúc thôi.
Vào sâu bên trong Lạc Nhật một chút, hai người cẩn thận tránh né huyền thú, một đường mò trở lại hang ổ Độc Long. Lúc đến nơi thì mặt trời đã dần nhấp nhô dưới ngọn núi phía tây, ánh hoàng hôn phủ lên đám dây leo già quấn quanh thân cổ thụ có tuổi.
“Nó không có ở đây.” Hai người ngồi trên cây quan sát hồi lâu, Lăng Vô Song xoay người nhảy xuống, nhanh chóng tiến lại chỗ Long Xà Lan.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cây rừng, hàng ngàn cái bóng loang lổ in hằn lên trên đất. Ở đây có tầm mười gốc Long Xà Lan, mảnh mai tinh tế, toàn thân đỏ tươi, to như viên mã não, tinh mỹ tuyệt luân, giữa lòng hoa yêu kiều còn tản ra từng luồng hương nồng đậm thanh khiết.
“Đúng là đồ tốt.” Cơ Vân Dương có chút kinh nhạc, khó trách Vô Song không tiếc lăn qua lộn lại nhiều lần như vậy, một gốc Long Xà Lan thôi, ngay cả Thánh Đường trưởng lão còn phải động tâm nữa là.
Lăng Vô Song móc ra bình sứ đã chuẩn bị từ trước, hứng nước hoa hết xong mới bứt thân hoa, Long Xà Lan chỗ nào cũng là quý, đương nhiên không buông tha được.
“Sao lại không thấy bóng dáng con Độc Long kia đâu chứ, ta đây còn muốn lấy ngân giác của nó chế luyện vũ khí nữa.” Cơ Vân Dương nhìn xung quanh, ăn không ngồi rồi mà nói mát.
Hắn không ngờ Độc Long kia thế mà lại cấp chín, cận kề với Thánh Vực huyền thú, nếu chạm mặt chính diện thì chẳng khác nào muốn mạng người.
Đột nhiên Lăng Vô Song cứng người, Cơ Vân Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, tay lặng lẽ mò tới chỗ giấu đoản thương.
“Ti ——”
Bụi cây xào xạc, một đầu rắn thật lớn dần dần lòi ra, tựa như đầu rồng lấp ló khỏi mặt nước, hai tròng mắt hình thoi khổng lồ lấp lóe ánh sáng lạnh nhìn chòng chọc vào hai người, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, nọc độc tung bay, cái đầu hình tam giác, ngân giác bóng lưỡng như hai ngọn núi cao áp đỉnh chợt phóng tới!
“Chạy!” Hét lớn một tiếng, Lăng Vô Song vừa xoay người chạy vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cơ Vân Dương, ta thật muốn xé rách cái miệng quạ đen của ngươi!”
Cơ Vân Dương phản ứng cũng rất nhanh, lập tức thả người nhảy đi. Ngân giác đâm vào không khí, rống lên một tiếng, những cây đại thụ xung quanh đều bị ngân giác của nó phá nát.
Hai tròng mắt độc long tỏa sáng khóa chặt bóng dáng hai người, thân rắn uốn lượn, tốc độ nhanh như chớp. Mắt Độc Long như đang bốc lên một trận cuồng hỏa, nhân loại nhỏ bé mà cũng dám trộm linh dược của nó.
“Trời ạ, lực đạo công kích ghê gớm quá!” Cơ Vân Dương vô cùng kinh ngạc, lúc này còn không quên cảm thán một câu: “Cặp ngân giác kia quả nhiên là đồ tốt mà.”
Hắn còn đánh giá thấp trình độ cường hãn của tên gia hỏa kia, nhưng lúc này không có thời gian để oán hận nữa. Hai người cấp tốc tung người lẫn vào trong đám cây cối, phát huy tốc độ tới mức tối đa.
“Oanh ——”
Thân rắn điên cuồng luồn lách qua cây rừng, tự do xuyên qua, rất nhanh đã dí sát hai người họ. Răng nanh sắc bén cùng cái mồm to như bồn máu đột nhiên vồ đến Lăng Vô Song, nàng nhanh nhẹn uốn người mạo hiểm né tránh, Cơ Vân Dương thấy thời cơ đã đến, tay vội rút ra đoản thương mạnh mẽ nện lên mình đồng da sắt của nó, thế nhưng vảy cự xà vẫn một màu đỏ tươi, răng nọc vẫn ánh lên tia lạnh, mảy may không tổn hại được nó một chút.
“Đi mau.”
Hai người liếc nhau một cái liền xoay người nhảy ra khỏi công kích của cự xà.
“Xè xè....”
“Rầm rầm”
Hai người cấp tốc chạy về phía trước, phía sau cây cối liên tục đổ vỡ như cơn đại hồng thủy. Cây cối không ngừng sụp xuống, đá vụn cọng cỏ tung bay tán loạn, thân rắn cao lớn hơn mấy trượng san phẳng tất cả chướng ngại vật mà tiến lên, hơn chục nhóm cây đại thụ bị nghiền ép đổ đốn như vừa có trận cuồng phong quét qua.
“Đáng chết, mau nghĩ cách thoát khỏi nó đi.” Lăng Vô Song rủa thầm một tiếng, gia hỏa này cứ bám riết lấy bọn họ, đã đuổi theo hơn nửa canh giờ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị tóm gọn.
“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách.” Cơ Vân Dương gót chân nhẹ nhún, thuận gió mà lên.
“Keng keng.....”
“Ngao ô.... Ngao ô....”
“Hống.....”
Cự xà ráo riết rượt đuổi như gió cuốn mây tàn, lúc này, đâu đó xung quanh mơ hồ phát ra tiếng đao kiếm chạm vào nhau, còn chèn theo thanh âm gào rống hỗn loạn của chúng huyền thú, Lăng Vô Song hai mắt tỏa sáng, chân vẫn thủy chung không dừng lại. Chân trước vừa mới rời nơi nào, cự xà lập tức càng quét qua nơi đó, cây cối chỉ có thể hét lên một tiếng rồi gục ngã.
“Là Nam Cung Diệp.” Cơ Vân Dương hơi kinh ngạc, đám người bọn hắn đang bị một đám huyền thú cấp thấp bao vây lấy, nào là Trường Tu Hổ, Vân Hỏa Lang, Ảnh Tý, Thẩm Điện Điểu,.... toàn là huyền thú cấp ba cấp bốn nhưng số lượng lại vô cùng kinh người, đông đúc, chặt chẽ bao quanh bọn họ. Đám người Nam Cung Diệp y phục rách nát, cả người máu me, trông vô cùng luộm thuộm.
Có điều vào lúc này.... Cơ Vân Dương ốc còn không mang nổi mình ốc cười người ta không nổi.
“Đi, chúng ta qua đó đi.” Lăng Vô Song câu môi cười, cấp tốc bay về phía đám người Nam Cung Diệp, còn lớn tiếng hét lên: “Nam Cung Diệp, các vị trưởng lão, bọn ta tới giúp các ngươi đây!!”
Cơ Vân Dương hai mắt trừng lớn, vô cùng kinh ngạc, vội vàng ngăn lại: “Vô Song, hiện tại chúng ta còn lo mình không xong nữa là, đợi bỏ được tên gia hỏa kia rồi nói tiếp đi.”
Bọn họ bây giờ làm sao có thể giúp người khác được chứ, mạng của mình còn sắp giữ không xong.
Lăng Vô Song cười nham hiểm, ném một ánh mắt đầy thâm ý cho Cơ Vân Dương, bóng dáng nhỏ xinh nhanh như tia chớp đã phóng về phía bọn người Nam Cung Diệp giữa chúng huyền thú, Cơ Vân Dương chợt bừng tỉnh, sắc mặt hơi vặn vẹo: “Tốt như vậy hình như không hay lắm đâu.”
Nói là nói như thế, ai ngờ gia hỏa Cơ Vân Dương này sờ sờ cằm, cười hắc hắc hai tiếng, nháy mắt cũng ra sức kiểng mũi chân chạy về phía đám người Nam Cung Diệp, dương đầu lớn tiếng nói: “Nam Cung huynh, các vị trưởng lão, bọn ta tới giúp các ngươi.”
“Ngao ——” Một con Thanh Lang nhào tới cắn trúng Nam Cung Diệp, giây tiếp theo đã bị một kiếm của hắn chém thành hai nửa, máu thịt bay tứ tung.
Bỗng dưng bị hết tóp huyền thú này lại đến tóp huyền thú khác bao vây, bọn họ lúc này đã sắp không xong, mặt mày ai cũng xám như tro, ngay cả hai lão giả áo xám cũng bị thương không ít. Lúc này, mọi người ngẩng đầu thấy hai người họ chạy như bay mà đến, đó chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mọi người ai cũng nói thầm trong lòng: nữ tử này quả nhiên là người sống có nghĩa khí, dĩ nhiên lại ra tay tương trợ.
“Thật tốt quá rồi, là Vân Dương ca ca.” Nam Cung Tuyết sợ tới mức chỉ dám trốn sau lưng mọi người, cũng bị thương không ít.
Chỉ là.... hai người bọn họ còn chưa tới nơi, đám huyền thú bu xung quanh vốn hung hãn lại bỗng dưng run rẩy, như cảm giác được thứ gì đó rất khủng bố đang tiến đến, tốp năm tốp ba chân tay run run, ánh mắt rối rít sợ hãi, vội vã tản ra.
Nam Cung Diệp mặt mày dính máu, dương đầu lên nhìn thì thấy sau lưng bọn họ phất lên từng trận từng trận đất cát cuồn cuộn, cây cối sụp đổ, tức khắc liền thấy sống lưng tê rần, đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt.
“Đứng lại, các ngươi không được lại đây!” Hai lão giả áo xám cũng nhận ra có gì đó không đúng, thất thanh hét to, ý đồ muốn ngăn cản hai người bọn họ đang chạy như bay mà đến.