Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 20: Chương 20: Uy quyền của vương giả




Lăng Vô Song cùng Cơ Vân Dương phảng phất như không nghe thấy, phóng vài bước vọt tới bọn họ, sau đó còn tuyên bố muốn hỗ trợ. Giữa ánh mắt dại ra của đám người, các nàng không ngừng một bước, chân mau lẹ nhảy lên một cái nữa, thoáng chốc đã lướt qua bọn họ mà chạy tiếp.

Có vài người vẫn chưa nhận ra ý đồ của bọn nàng, chưa hiểu sắp xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chúng huyền thú xung quanh đột nhiên tản ra, lòng vui mừng không thôi, tưởng mình đã bảo vệ được cái mạng nhỏ rồi, nhưng vậy thì hai người kia chạy cái gì? Nam Cung Tuyết cũng thấy nghi ngờ, thân sắp lâm vào đại nạn mà không biết, ngước khuôn mặt dơ bẩn lên khó hiểu nhìn theo bóng người đám Lăng Vô Song.

“Đùng đùng đùng.....”

Bên tai bỗng bùng lên một tiếng vang lớn, cùng theo đó là cỏ cây tung bay tán loạn, trông không khác gì một cơn đại hồng thủy ập đến. Cự xà như con trâu hoang đang điên cuồng phá nát lớp cây cối cản trở nó, thân rắn đỏ tươi khổng lồ cao mấy trượng, bò trườn tới đâu đất đá tung bay tới đó!

“Aaaaa.....”

Nam Cung Tuyết đầu tóc hỗn loạn thét lên một tiếng kinh thiên động địa, sợ tới mức muốn ngất. Cự xà nghe thấy mắt đột nhiên tỏa sáng nhìn về phía Nam Cung Tuyết, cặp ngân giác sắc bén như chủy thủ vung về phía đám người đang ngơ ngác đứng bên đó.

“Chạy!”

Nam Cung Diệp là người phản ứng đầu tiên, một phen tóm lấy Nam Cung Tuyết nhanh chóng xoay người chạy, hai lão giả áo xám theo sát phía sau.

“Trời ơi, là Độc Long cấp chín.”

Một hàng mười mấy người vội phục hồi lại tinh thần, sợ tới mặt mày trắng bệch, quỷ khóc sói gào mà chạy như điên.

“Xè xè.....”

Đuôi rắn quét ngang một cái, hàng đại thụ vây quanh đám người Nam Cung Diệp ầm ầm sụp đổ, mà tốc độ Độc Long lại vô cùng dữ dội. Công lực đoàn người Nam Cung Diệp không đồng nhất, hơn nữa còn vướng bận Nam Cung Tuyết, thế nên nháy mắt đã bị Độc Long dí tới, lưỡi rắn đỏ tươi dính đầy nọc độc cọ qua khuôn mặt Nam Cung Tuyết, chọc nàng ta liên tục thét chói tai.

“Oanh.....”

Hai lão giả áo xám cùng nhau ra tay, huyền khí màu vàng sẫm mạnh mẽ đánh lên thân rắn, thân người bị đẩy về sau mấy bước. Thân rắn cuộn tròn, vặn vẹo quét đuôi qua một cái, lần nữa áp đảo một mảnh cây rừng, không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại. Nam Cung Diệp điên cuồng đạp mũi chân, nhìn hai bóng người phía xa xa, sắc mặt tối tăm đến đáng sợ, cấp tốc đuổi theo.

Mà đám Lăng Vô Song chạy phía trước không hề chậm trễ, nhanh hơn cả thỏ, khoảng cách giữa hai đám người nhanh chóng bị kéo ra.

“Hai vị tiền bối, công lực của hai vị quả nhiên vô cùng thâm hậu, Vô Song bội phục bội phục.” Lăng Vô Song còn thời gian để quay đầu lại tán thưởng đám người phía sau, cười đến phúc hậu, thế nhưng dưới chân vẫn không ngừng một giây nào, cuối cùng dứt khoát chạy tiếp.

Nam Cung Tuyết sợ tới hoa dung thất sắc, hận đến nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng hét lên: “Đồ vô sỉ! Đê tiện!”

Cơ Vân Dương sờ sờ mũi, cười hắc hắc hai tiếng, không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục giơ chân chạy như điên, trong lòng lại thầm nghĩ: sau này có đắc tội ai cũng không được đắc tội với Vô Song, nha đầu thật sự quá nham hiểm, bẫy chết người ta lúc nào không hay.

Hai lão giả áo xám cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nghẹn khuất muốn hộc máu. Thế nhưng hai người Cơ Vân Dương vẫn chạy ở đằng trước không chút cố kị, tốc độ còn nhanh hơn cá trạch dưới nước, ném đoàn người lại phía xa.

“Xè xè...”

Độc Long chậm rãi ngẩng đầu lên lắc lắc, miệng phun ra cái lưỡi đỏ hỏn, động tác cực kì thong thả, đôi mắt lại nhiễm huyết sắc mà đầy tàn nhẫn, nhìn dáng vẻ là biết nó đã bị hoàn toàn chọc giận. Cái mồm như bồn máu há to phát ra âm thanh bén nhọn mà quỷ dị, thân rắn uốn lượn, bỗng dưng điên cuồng phóng tới.

“A....cứu mạng...”

Trong một cái chớp mắt, người ở phía sau hét thảm lên một tiếng, thân thể hắn bị rơi trọn vào miệng rắn, Nam Cung Diệp tránh không kịp cặp ngân sắc của nó bị đánh văng lên thân cây, phun ra một ngụm máu tươi, Nam Cung Tuyết trong tay hắn cũng hét thảm một tiếng, lăn xuống đất, cả người run lên bần bật.

“Cùng nhau ra tay.”

Thấy tình hình như vậy, chạy trốn cũng không xong, hai lão giả áo xám chỉ có thể bất đắc dĩ ra tay, một trái một phải kẹp cự xà ở chính giữa, huyền khí vàng sẫm lần nữa lóe ra, hóa thành lưỡi đao sắc bén mạnh mẽ phá không đâm tới cự xà!

“Công kích vào đỉnh đầu giữa hai cặp sừng, nơi đó chính là điểm yếu của nó.”

Đoàn người liều chết phản kích, khóe miệng người nào cũng đều bị tràn ra máu tươi. Chỉ là.... Độc Long đã sắp lấn đến cảnh giới Thánh Vực huyền thú, thế nên cả người như dát lên sắc thiết, mũi kiếm sắc bén đập lên mà như gãi ngứa cho nó, còn chọc nó càng thêm điên cuồng, không có thần binh lợi khí tương trợ thì dù có hai Thiên Huyền cấp cao cũng vô dụng.

Đột nhiên.... Độc Long rụt cái đầu hình tam giác của nó lại như đang cảm ứng được gì đó, ánh mắt lộ ra một tia nhút nhát, đuôi lớn đập đập, thân rắn uốn éo vài cái liền quay đầu chui vào rừng sâu, giữa con mắt ngốc lăng của mọi người, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

“Chẳng lẽ nó thật sự bị giết rồi?” Nghe phía sau bỗng không còn tiếng động nữa, Lăng Vô Song ngừng lại, chân đứng vững trên một cành cây, nghi ngờ nói.

“Không thể nào, rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì?” Cơ Vân Dương cũng ngừng lại, cho dù có xuất hiện thêm một đám người giống bọn họ thì cũng không thể là đối thủ của Độc Long, nó chính là huyền thú đang kề cận Thánh Vực huyền thú, thực lực hoàn toàn sánh ngang với phong hào Thánh giả của nhân loại.

Đám người Nam Cung Diệp bên đây càng khó hiểu hơn nữa, sao lại có cảm giác Độc Long nó giống như.... chạy trối chết vậy?

“Rầm rầm....”

Bỗng nhiên, đất rung núi chuyển, vang lên một tiếng lớn rung trời, một loại áp lực vô hình thoáng chốc lan ra khiến thân người bọn họ bị lay động, không khí chảy chầm chậm mà nặng nề, khó thở.

“Rầm.....”

Lại là một tiếng lớn rung trời, huyền khí màu xanh giống như tia chớp đánh xuống, ầm ầm kéo tới, công lực mạnh đến nỗi tạo ra vài cái hố lớn dưới bất bằng, cỏ cây tung bay, lan đến cả đám người đang đứng hình. Lần này bọn họ cũng bị loại uy lực đó đánh bay về sau, ngay cả hai lão giả áo xám cũng thấy huyết khí dâng trào, vội tránh né, nhưng cũng không tránh được phun ra một ngụm máu tươi.

“Gần đây có cao thủ tuyệt đỉnh đang chiến đấu.” Cơ Vân Dương mặt tối sầm xuống rất là khó coi, rồi lại cực kì kích động, nhịp tim tăng mạnh, hai tay siết chặt thành quyền, lẩm bẩm: “Huyền khí màu xanh, không sai được, là huyền khí màu xanh!”

Khó trách hung tàn như Độc Long mà cũng phải vội vã chạy trốn, huyền khí màu xanh, Đỉnh Cao Thần Nhân! Đó chính là truyền thuyết mà hắn cả đời theo đuổi, gốc gác Thánh Đường thâm hậu nên hắn gặp được không ít phong hào Thánh giả, nhưng còn Đỉnh Cao Thần Nhân trong truyền thuyết thì khác, hắn chưa từng gặp được bao giờ, hiện tại sao hắn không kích động cho được!!

Lăng Vô Song đột nhiên nổi lên cảnh giác, xoay người nhảy xuống khỏi cây, ánh mắt cấp tốc kiểm tra xung quanh.

“Lâu Quân Viêm, đúng là trời cũng giúp ta rồi, mau để mạng lại!”

Từ không trung phát ra một tiếng cười to cưỡi gió mà đến, tiếp theo là một bóng đen nhanh như “sấm đánh tia chớp” đáp xuống đất, mọi người còn chưa kịp thấy rõ, người nọ vươn ra hai cánh màu đen, nhẹ nhàng chấn động, tỏa ra ánh sáng màu đen u ám, nháy mắt lại nhảy lên trời cao, tựa như vương giả kiêu ngạo đang đạp không mà đứng, ánh trăng yên tĩnh cao chót vót trên kia cũng chỉ hóa thành làm nền cho người nọ.

Hai lão giả áo xám khẽ run run đôi môi khô khốc, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cảnh tượng trên trời cao, trái tim kịch liệt rung động, khuôn mặt già nua nghẹn đến mức đỏ bừng, phảng phất còn mang theo cuồng si, đôi tay run rẩy, ngơ ngác lẩm bẩm: “Huyền khí xanh thẫm, lực hóa thành cánh, đạp không mà đi, Đỉnh Cao Thần Nhân, là Đỉnh Cao Thần Nhân!”

Không ngờ sinh thời lại gặp được cảnh giới trong truyền thuyết, chết cũng không tiếc, có chết cũng không tiếc.

Giữa bầu trời đêm lạnh buốt, một nam tử đạp không mà đứng, áo choàng màu đen phủ kín từ đầu xuống chân, bao vây lấy thân hình cao to của hắn, tà áo bào không gió tự động lay, không nhìn rõ được mặt, dưới ánh trăng nhàn nhạt chỉ mơ hồ nhìn thấy bờ môi mỏng ửng đỏ, ẩn ẩn còn có động cong, hình như có ý nhẹ khinh thường, một lọn tóc đỏ đậm khẽ trượt ra khỏi áo choàng, rồi lại buông xuống trước ngực.

Đôi cánh đen trên lưng dang rộng ra hai bên, trăng tròn như ngọc dừng trên đỉnh đầu, ánh sáng màu bạc nhàn nhạt đổ xuống, hắn đạp không mà đứng, phảng phất tựa như một tôn sát thần thống trị cả bóng đêm!

Hắc ám, đỏ đậm, đơn giản đến vô cùng ác liệt.

Chỉ một bóng dáng này thôi, thiên địa liền thất sắc, núi sông phải lặn mình, tất cả cái đẹp của chúng sinh đều đoạt không nổi nửa sợi phong hoa của hắn!

Lăng Vô Song đồng tử co rút, ánh mắt nồng đậm khẩn trương, nam tử lơ lửng chính giữa mặt trăng hình như cũng phát hiện ra, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, từ bên trong áo choàng đen thẫm, ánh mắt như chim ưng mãnh liệt xuyên thấu qua cây rừng, chính xác không lầm trói chặt Lăng Vô Song, Lăng Vô Song cảm nhận từng trận sắc bén thẩm thấu vào xương cốt mà toàn thân phát lạnh. Khi hai mắt bọn họ va chạm vào nhau, Lăng Vô Song nhìn thiên địa trên kia, phảng phất như muốn hãm sâu vào trong bóng đêm vô tận, thân lâm vào hồ thâm vực thẫm, cảnh giác trên người lên tới cực hạn, người nam nhân này, nguy hiểm, là nguy hiểm tột cùng!

“Ha ha ha ha, Lâu Quân Viêm, đúng là cơ hội trời cho, hôm nay lão phu muốn cho ngươi phải ngã xuống tại đây, đúc thành con đường để lão phu đạp lên trở về, một công lao lớn, đúng là một công lao lớn!”

Nơi xa xa, cùng với tiếng cười to là vài bóng người lướt qua đám cổ thụ chọc trời, nhún lên đầu ngọn cây, theo sát mà tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.