Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 21: Chương 21: Cuộc chiến của đỉnh cao thần nhân!




Bóng người nhảy lên ngọn cây đạp không mà đến là ba lão giả mặc huyền bào, tóc bạc mày màu muối tiêu, mặt nhăn nheo như vỏ cây, quanh thân tỏa ra tràn ngập huyền khí hùng hậu, thế nhưng lực lượng kia cũng là màu xanh thẫm!

“Ba Đỉnh Cao Thần Nhân!” Mọi người chợt trừng lớn hai mắt, đây là muốn nghịch thiên sao, một người đột nhiên quát lên chói tai: “Không ổn, mau rời khỏi đây!”

Mọi người bây giờ mới phản ứng lại, vội vã tản đi, Nam Cung Diệp mắt âm trầm khó đoán, cũng phản ứng lại, tức khắc giật mình một cái. Cao thủ giao chiến, uy lực tuyệt đối có thể dời non lấp bể, nếu bị cuốn vào trong đó thì chỉ có con đường chết.

Một lão giả râu bạc trắng chạy đến đầu tiên, chân dẫm lên ngọn cây, ngửa mặt lên trời cười to: “Không ngờ nha, Lâu Quân Viêm, ngươi thế mà lại cả gan dám xuất hiện ở đây, còn chạm mặt phải ta, rồng mắc cạn, ta xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu được nữa!”

Lâu Quân Viêm bị áo choàng màu đen che lấp đi dung nhan, dưới ánh trăng nhàn nhạt chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đỏ thắm nhẹ cong, đường cong cực kì ưu nhã, nhấp môi phát ra một tiếng cười nhạo, chất giọng trầm thấp, phảng phất như là tiếng cười đến từ nơi sâu nhất trong địa ngục!

“Không cần nói nhảm nữa, tận dụng thời cơ, nhân cơ hội hiện tại hắn trọng thương chưa lành, đã bị áp chế mà mau ra tay đi.” Hai huyền bào lão giả khác cũng đuổi tới, chân đạp không khí, cả ba đứng thành hình tam giác, chặt chẽ bao vây Lâu Quân Viêm ở chính giữa, không chút trì hoãn: “Ra tay!”

Phun ra hai chữ, ba người cùng lúc ra tay, trường bào huyền sư tung bay trong gió, huyền khí xanh thẫm xuất hiện dồn dập như nước sông, mênh mông mà mãnh liệt, huyền lực được ngưng tụ hóa thành từng luồng lực lượng, cuồng phong thổi quét, gào rống gầm thét mà đi!

“Oanh....”

“A.....” Ngươi phía dưới đang vội vàng chạy đi, dư lực chỉ nhè nhẹ lướt tới đã khiến đoàn người phun ra máu tươi, từ người sống sờ sờ lăn ra hôn mê bất tỉnh, chỉ còn Nam Cung Diệp cùng hai lão giả áo xám vừa lúc tránh kịp, ức chế dòng khí huyết đang dâng lên cuồn cuộn trong lồng ngực, còn Nam Cung Tuyết được dẫn theo đã sớm bất tỉnh nhân sự.

“Lạp Minh.” Nhẹ giọng hừ lạnh, Lâu Quân Viêm nhẹ động hai cánh màu đen, cả người liền hóa thành một vệt bóng đen, phóng lên chỗ cao cao trên đầu ba lão giả, chỗ vừa rồi hắn đứng phảng phất còn động lại chút ánh sáng, một đôi tay thon dài thò ra khỏi áo choáng, năm ngón tay quắp lại, tam sơn ngũ nhạc đều ở trong tay này!

(*tam sơn ngũ nhạc: hiểu đơn giản thì nó là từ dùng để chỉ những thứ rất to lớn. Ngoài lề: Tam sơn là cụm danh từ chỉ “núi thần” không có thật, còn ngũ nhạc là chỉ 5 ngọn núi lớn nổi tiếng ở TQ tượng trưng cho 5 đặc tính: tráng, hùng, hiểm, tuấn, kì)

Lực lượng màu xanh thẫm đang cuồn cuộn thổi quét tới như cơn lốc, nhưng hắn chỉ giơ lên một tay chắn lại như thế, lực lượng xanh thẫm chạm đến, nó lại như rơi vào động đen không đáy, trâu đất xuống biển, nháy mắt liền tiêu tán.

Lâu Quân Viêm thấp giọng cười khẽ, lại thả lỏng năm ngón tay ra, cánh tay đột ngột nhẹ nhàng bâng quơ vung lên một cái.

“Rầm rầm... rầm rầm....”

Một trận nổ vang lớn, trong vòng phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, không khí đột nhiên trở nên nặng nề, tựa như mây đen áp đỉnh. Một luồng ánh sáng mang theo lực lượng phá hủy vô hình tán ra theo đường vòng cung, lợi hại như chủy thủ, nuốt hết đám cây rừng, không chừa cả gốc rễ, đại thụ bay tứ tung, sông núi chảy ngược!

Luồng ánh sáng đánh úp tới, Lăng Vô Song ngưng mắt, nhanh chóng cong eo nhỏ, đạp đất tránh né, làn tóc đen bóng bị cỗ lực lượng đó cắt đứt một đoạn, không ngừng tung bay trong gió, nếu nàng phản ứng chậm một giây thôi, e là đầu người khó giữ rồi.

“Đây chính là sức mạnh của Đỉnh Cao Thần Nhân sao?” Cơ Vân Dương đột nhiên ngã xuống đất, mặt xám mày tro, trong lòng lại vô cùng chấn động: “Nam nhân này rốt cuộc mạnh cỡ nào chứ, chỉ phất tay nhẹ nhàng bâng quơ một cái cũng có thể tay không chấp ba người!”

Lăng Vô Song xoay người đứng thẳng, đôi tay hơi run nhưng trong đôi mắt kia lại sáng ngời, không có một chút sợ hãi.

Bụi đất đầy trời, huyền thú trốn chạy, rừng cây rậm rạp trong nháy mắt đã biến thành một mảnh phế tích rách nát.

“Vô Song, chúng ta chạy mau đi, mau lên!” Cơ Vân Dương lòng phát lạnh, đứng lên chạy về phía bìa rừng Lạc Nhật, không nên ở đây lâu, còn thêm lần nữa, phỏng chừng tới mạng cũng khó giữ.

“Ngươi....” Trên trời cao, ba lão giả huyền bào cũng bị làm cho kinh sợ không thôi, sao có thể, Lâu Quân Viêm thân mang trọng thương, hơn nữa còn chịu giới áp chế, sao có thể phát huy ra lực lượng bậc này được chứ!

“Nỏ mạnh hết đà mà thôi, chờ ta tiễn ngươi lên đường!” Mấy lão giả đều không dám tin, lão giả có chòm râu bạc trắng đưa tay làm ra hình Kình Thiên, hét lớn: “Thiên Sát tuyệt diệt, lên!”

Ba người cùng giơ hai tay lên trời, bày ra đại trận, huyền lực xanh thẫm tràn ngập trời cao hợp thành một cái cột dựng lên từ đất bằng, mây đen áp núi non dày đặc một phương, gió nổi mây phun!

Lăng Vô Song ngước lên nhìn bóng đen đang đạp không mà đứng trên cao, trong đôi mắt mắt trong trẻo chợt lóe qua một tia kì dị.

“Trò mèo!” Lâu Quân Viêm nhẹ câu môi mỏng cười khinh, thân hình không chút nhúc nhích, hai cánh sau lưng nhẹ cử động một cái rồi liền tản đi cùng gió, bóng đen thon dài đứng lơ lửng giữa mặt trăng, môi mỏng chậm rãi phun ra mấy chữ: “Thiên Sát, xuống!”

Ngón tay thon dài nhẹ nhấc, khơi lên một luồng sáng tinh khiết mờ nhạt, thế nhưng lại có màu đen tím!

“Không, không thể nào, không thể có chuyện này được.” Ba lão giả thân thể cứng đờ, như thấy lệ quỷ, hai tròng mắt như muốn lọt ra khỏi hốc mắt, dày đặc tơ máu, quát to: “Đi mau, đi!”

Không biết vì sao, ba người bỗng nhiên cùng thu tay về, tựa như phía sau có lệ quỷ rượt đuổi mà liều mạng chạy như điên, trong lòng bọn họ chấn động kinh trời, Lâu Quân Viêm thế mà lại không bị giới áp chế ảnh hưởng, bọn họ cần phải báo lại cho chủ thượng chuyện quan trọng này.

“Muốn đi? Chờ đã!” Lạnh lùng phun ra vài chữ, ánh sáng màu tím chợt lóe, Lâu Quân Viêm vươn một tay bửa ra, ba cột huyền khí màu xanh mơ hồ còn ẩn ẩn có một vài tia màu tím giống như gió lốc đang nghịch chuyển mà bắt đầu theo hình cung chém về phía ba lão giả đang chạy trốn, thế không thể đỡ!

“A.....”

Bị cơn lốc xé rách, ba lão giả hét lên thảm thiết rung trời, một vài thị vệ Đông Lâm may mắn còn sống bên dưới tức khắc cảm thấy lạnh cả người, lưng lay sắp ngã, ba Đỉnh Cao Thần Nhân như thế, mà hắn chỉ cần một chiêu đã có thể diệt sạch!

“Mau chạy, trở về bẩm báo chủ thượng!” Hai lão giả hợp lực quăng người còn lại ra xa mấy trượng, sau đó cả hai xoay người quay lại hướng Lâu Quân Viêm, mạnh mẽ nghịch chuyển khí tức trong cơ thể, bọn họ thế nhưng lại *tự bạo! Dư âm cấp tốc khuyếch tán, muốn chặn đường đuổi giết của Lâu Quân Viêm.

(*tự bạo: là tự làm mình nổ tung. Đưa huyền lực vào cơ thể từ từ dựng nên sức mạnh thì là tu luyện, còn kích cho sức mạnh của mình chạy ngược làm kinh mạch phát nổ thì gọi là tự bạo. Mức độ phá hủy sau khi tự bạo mạnh hay yếu tùy thuộc vào sức mạnh của người tự bạo.)

Lâu Quân Viêm khoanh tay trước ngực, tay phải nhẹ phẩy, cán cân nghịch chuyển, lực lượng tự bạo đang tràn về phía hắn không còn sót lại chút gì, thêm một đạo huyền khí màu xanh lẫn tím chợt lóe, chém xuyên qua lưng lão giả cuối cùng, người nọ đang chạy, thân hình bỗng cứng lại giữa không trung, ngã xuống.

Lúc này, ngay dưới áo choàng, từ khóe môi Lâu Quân Viêm tràn ra một vết máu đỏ thẫm, không ai thấy được.

Ai ngờ, Lâu Quân Viêm chỉ tùy tay chuyển hướng lực lượng tự bạo đó qua chỗ khác mà thôi, thế nhưng lại đưa cỗ lực lượng đó càn quét về phía Lăng Vô Song, lực lượng tự bạo của hai Đỉnh Cao Thần Nhân dữ dội khủng bố cỡ nào, hơi thở sắc bén che lấp trời đất, ngông cuồng mà đến!

Lăng Vô Song rụt lại đôi đồng tử, không phải xui xẻo như thế chứ? Đồng thời vội vàng nghiêng người qua, lại phát hiện vẫn không thể tránh thoát, khí thế điên cuồng như thế, căn bản không cách nào ngăn cản được, bóng dáng nhỏ xinh phảng phất như lọt xuống biển sâu, không thể di động được nửa bước, răng bạc cắn chặt, không xong rồi.

“Vô Song, mau tránh ra!” Cơ Vân Dương sợ hãi kêu lên, nhưng cũng ngăn không kịp.

Trong chớp nhoáng, bóng dáng đạp không mà đứng nghe thấy, ánh mắt đỏ sậm hơi đổi nhìn sang phía nàng, lông mày trong bóng tối ẩn ẩn nhăn lại, giơ tay, một vệt ánh sáng mờ mờ như ánh trăng nhàn nhạt lóe ra.

“Oanh....”

Lực lượng tự bạo của hai lão giả Đỉnh Cao Thần Nhân hoàn toàn trãi rộng ra, đất cỏ tựa như giấy mỏng mà bay lượn thành tầng tầng lớp lớp, lộ ra đá vụn hạt cát, cát vàng tràn ngập nơi nơi, Lăng Vô Song chỉ cảm thấy lồng ngực mình căng cứng, hai tai ù ù, đầu óc tối sầm, đã hoàn toàn mất đi tri giác, lâm vào trong bóng tối vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.