Lăng Vô Song ngược lại đúng là rất nhàn nhạ thoải mái, chậm rãi đi dạo tới lầu hai, chọn một chỗ bên cửa sổ mà ngồi xuống, gọi hầu bàn một chén trà xanh, mấy loại bánh ngọt, tay nâng trà thơm, tiếng đàn văng vảng bên tai.
Ngón tay dài nhỏ nhẹ gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt đặt dưới đường lớn, ngắm nhìn cảnh người đến người đi sinh hoạt bình thường, nhàn nhã nhìn đến nửa ngày, tâm tình mới hiếm hoi tốt lên được chút.
Nhưng con ruồi thật sự đúng là một loài sinh vật vĩ đại, chúng luôn tồn tại ở xung quanh, sự xuất hiện của chúng càng không bị ảnh hưởng bởi địa lí và không gian, thậm chí là không phân chia sự khác biệt về chủng tộc, nói thí dụ như....
“Ai u, ta nói đây là tiểu cô nương nhà nào mà lại dám ngồi chỗ của bổn công tử, có phải không muốn sống nữa rồi đúng không?”
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một tiếng trêu đùa, tay ngọc cầm chén trà sứ của Lăng Vô Song dừng lại giữa không trung, ánh mắt ngước xuống ngắm các cánh hoa lởn vởn bên trong trà, phiêu tán nhỏ vụn, hơi dập dờn mở ra.
Lăng Vô Song môi câu ra một độ cong nhẹ, động tác trì trệ mất một giây, sau đó, tiếp tục uống trà nghe khúc, làm như không nghe thấy tiếng trêu đùa phía sau.
“Rầm...rầm....rầm....”
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân rầm rập, khiến sàn bị chấn động hơi lung la lung lay, đủ có thể thấy được trọng lượng người kia lớn đến thế nào.
“Diệp, mau nhìn, hình như nữ tử kia gặp phiền phức.” Vân Khanh Trần gấp quạt giấy lại: “Rốt cuộc cũng có cơ hội rồi, bây giờ, tới lượt bổn công tử lên sân khấu.”
Vân Khanh Trần vừa định đứng dậy làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ khi nhìn rõ người đến kia là ai, mặt nhất thời tối sầm lại, vặn vẹo hết mấy lần, sao lại là tên bá vương này.
“Là hắn.” Nam Cung Diệp và Vân Khanh Trần liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, Nam Cung Diệp lắc lắc đầu, không muốn manh động.
Lăng Vô Song thầm đoán người đến ở sau lưng, thân cao bảy thước, cơ thể béo phì, đặc biệt bên hông còn có một vòng thịt mỡ, bụng phệ như đã hoài thai mười tháng, to như thùng nước, mỗi lần bước đi, rung lên rung xuống, lảo đà lảo đảo.
Vân Khanh Trần mím mím môi, quạt giấy vừa được gập lại, lại yên lặng mà ngồi xuống, lặng lẽ dỗi theo kì biến sắp tới. Lúc này, xung quanh dần phát ra tiếng bàn luận xì xào to nhỏ.
“Đó là nhi tử Lý Minh Huy của Lý tướng quân phủ Hộ Quốc Tướng quân, xem ra, hôm nay vị tiểu thư này thật sự gặp phiền phức rồi.”
“Đúng vậy. Ai lại dám cản tiểu bá vương này chứ, đến cả con cháu hoàng thất còn phải nhượng hắn ba phần.”
.......
Tổ tiên của lão Hộ Quốc Tướng quân, vốn là người có công khai quốc.... Chỉ cần công lao đó thôi, đã có thể đoán được địa vị của phủ Tướng quân ở Đông Lâm quốc thế nào, có điều, đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là thực lực của lão thái gia Tướng quân.
Cấp một phong hào Thánh giả, kiếm thuật đẳng cấp, cổ đạo Trần Tâm, kiếm thánh Lý Thiên Nhất!
Kiếm thánh Lý Thiên Nhất là một trong hai cường giả mạnh nhất, gồm có một phong hào Thánh giả cấp một và một Thiên huyền cấp chín đỉnh cao. Tuy thực lực giữ hai người này chỉ chênh lệch nhau một cấp, nhưng lại khác biệt một trời một vực, không thể giống nhau.
(*nhắc lại chuyện cũ: đỉnh cao là giai đoạn cuối cùng của một bậc.)
Mà Lý Minh Huy này lại chính là tôn tử mà Lý Thiên Nhất yêu thương nhất, hắn đi đến phía sau Lăng Vô Song, thấy nàng vẫn ung dung uống trà, nhất thời giận dữ, ở Đông Lâm quốc này còn có kẻ dám không đặt lời nói hắn vào tai sao?
Lý Minh Huy hung tàn cười, nhanh chân vòng qua chỗ cạnh Lăng Vô Song, mở miệng quát: “Thúi kỹ nữ, lập tức cút ngay cho lão tử, nếu không thì đừng trách bản thiếu gia không khách khí.”
Nhưng chỉ mới thấy được một bên gò má Lăng Vô Song, Lý Minh Huy đã trợn mắt ngoác mồm, miệng hơi giương ra, kinh động như đang gặp tiểu muội thần tiên vừa trưởng thành kế bên nhà.
Lớn đến tuổi này, hắn chưa bao giờ gặp qua ai xinh đẹp như thế!
Kết quả là, trong đôi mắt phát sáng, ngữ khí hung ác lập tức biến mất, cười đến đôi mắt chỉ còn là một cái khe, hắn chà chà tay, áp lên gò má đầy thịt mỡ: “Ai nha, không ngờ lại có người đẹp như nữ tử này, như vậy đi, ta cho ngươi hai lựa chọn, theo bổn đại gia, sau này được ăn ngon uống say, hoặc là chỉ theo ta một đêm, thì chuyện ngày hôm nay ta sẽ xem như chưa từng có.”
“Quá vô liêm sỉ!” Xung quanh nhất thời vang lên một trận náo động, cô nương nhà người ta chỉ ngồi đó uống trà cũng xem như đã chọc tới ngươi? Đừng vô liêm sỉ đến thế chứ, ngươi tính ngang ngược làm gì người ta?
Lý Minh Huy bá đạo ngang ngược quen thói, sao có thể bận tâm người khác nhìn vào như thế nào, mặt đầy hèn mọn, mũi vểnh lên trời hừ hừ: “Nếu không....”
“Nếu không thì sao?” Lăng Vô Song đặt chén trà xuống, ngón tay tinh tế chậm rãi trượt trên bề mặt sứ, ánh mắt lưu chuyển, thuận miệng hỏi Lý Minh Huy.
Huy....
“Xoạt....” Xung quanh nhất thời vang lên hàng loạt tiếng hít vào.
Lá gan cô nương này thật quá lớn, lại dám nói chuyện như vậy trước mặt Lý Minh Huy, này rõ ràng là khiêu khích, nhiều người còn dời mắt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn thẳng một màn mỹ nhân nhuốm máu sắp xảy ra.
“Hahaha... Nếu không thì sao? Mỹ nhân ngươi dĩ nhiên lại hỏi ta nếu không thì sao.” Lý Minh Huy nhìn mấy kẻ nô bộc sau, ngửa đầu cười to.
Một giây sau, ánh mắt đã chuyển sang hung tàn, Lý Minh Huy uốn uốn tay, dùng tay không đánh một quyền lên cây trụ gỗ bên cạnh: “Nếu không thì đừng trách tại sao gia ta lại không thương hoa tiếc ngọc.”
Sau một quyền của Lý Minh Huy, chỉ thấy lầu các hơi lung lay, vây quanh nhìn khối gỗ tử hắc đàn bị Lý Minh Huy đánh trúng, gỗ tử hắc đàn vốn cứng như núi đá, vậy mà lại bị đánh lõm vào tạo thành hình một nắm đấm.
Có một lão thái gia bậc phong hào Thánh giả, Lý Minh Huy cũng không giống những công tử chỉ biết ăn no chờ chết khác, việc dùng thiên linh địa bảo thường xuyên cũng giúp hắn tích tụ được một phần thực lực đáng kể, mà một thân huyền lực của Lý Minh Huy, cũng đã tới cấp năm của bậc Huyền.
Lúc nay, rốt cuộc Lăng Vô Song cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt theo cánh tay Lý Minh Huy, nhìn sang cái hố lõm rõ to trên cây cột được làm bằng gỗ tử hắc đàn.
Nhìn trực diện với Lăng Vô Song, Lý Minh Huy vừa kinh diễm không thôi, vừa đắc ý dào dạt, rung đùi nói: “Thế nào? Đã sợ chưa? Mau quỳ xuống lạy gia vài cái, thì ta sẽ tạm tha cho ngươi.”
Lý Minh Huy ngẩng cao đầu, nắm đấm vẫn còn đặt trên thân cây cột, bày ra một tư thế tự cho là tiêu sái, chờ nữ tử trước mắt quỳ xuống xin tha.
Lăng Vô Song khẽ câu môi, lại nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một cái, mới không chút hoang mang nói: “Trước tiên không nói những thứ khác, chỉ đề cập tới một thân thịt mỡ này của ngươi, coi như là bàn về thể tích, ngươi như vậy mà đánh một quyền chỉ tạo ra được một lỗ hỗng nhỏ như thế, ngươi không hổ thẹn, nhưng ta lại cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi.”
Lăng Vô Song chuyển mắt, trong lời nói nhàn nhạt thể hiện rõ sự xem thường.
Người xung nhất thời phì cười ra tiếng, ai cũng không ngờ nữ tử thuyệt sắc thoạt nhìn mảnh mai này, lại có thể ác miệng như thế, chỉ một lời đã trực tiếp đả kích vào yếu điểm.
“Khụ...khụ” Vân Khanh Trần vội bỏ chén trà trong tay xuống, suýt nữa thì đã bị sặc nước miếng chết.
Nam Cung Diệp cũng giật giật khóe miệng, đôi mắt xẹt qua một chút khác thường, bậc này chế nhạo, mà nàng lại có thể nói nhẹ tựa như mây gió như thế. Nhưng mà, cuối cùng nàng sẽ ra sao? Nam Cung Diệp híp híp hai mắt, hắn không phải là không thể ra tay cứu giúp, nhưng vì một nữ tử xa lạ mà ra tay đắc tội với kiếm thánh Lý Thiên Nhất của Hộ Quốc phủ, chọc đến phiền phức không tất yếu, không phải là tác phong làm việc của hắn.
Điều này cũng là điều khiến mọi người lo lắng nhất, lời nói của nàng đúng là chỉ nhẹ nhàng không quát tháo, nhưng với kẻ ngang ngược như Lý Minh Huy, kết cuộc của nữ tử này sẽ ra sao, dáng người nhỏ nhắn kiều mỵ của nàng, cũng chỉ là chuyện của một nắm đấm.