Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 11: Chương 11: Tuyệt sắc nhân gian




Trên bầu trời đen kịt có vài đốm sao sáng nhỏ vụn nằm rải rác khắp nơi, bóng tối vô biên tựa như tấm màn trên sân khấu, che lấp đi phồn hoa vô cùng xa mỹ ở sau lưng.

Vào buổi tối, các hộ dân ở kinh đô Đông Lâm lần lượt lên đèn, trên tầng cao nhất của các tửu lâu treo đèn màu lơ lửng, xe ngựa trên phố lớn tấp nập như nước, người ra người vào, người đến người đi, tiệm bán thuốc, các sạp nhỏ bày ra những thứ đồ linh tinh, tửu lâu quán trà, tiếng rao bán, tiếng trả giá, các loại âm thanh đan xen nhưng không hề hỗn loạn.

Còn vào ban ngày mùa hè, kinh thành phảng phất giống như một cái lồng hấp nạm vàng, không khí khô nóng bao bộc xung quanh, không biết từ bao giờ trên con phố đông đúc lại xuất hiện một vị thiên kim xinh đẹp ngút trời vô cùng mỹ lệ, hấp dẫn hàng loạt ánh nhìn của mọi người.

Thứ khiến tầm mắt mọi người dừng lại chính là một tiểu cô nương ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã rất có phong thái của một mỹ nhân, linh lung hấp dẫn, y phục màu xanh lam, đơn giản sạch sẽ, chân quần thêu một nhánh ngọc trúc, suối tóc đen dài bóng bẩy được một sợi tơ màu xanh lam buộc gọn sau đầu, đuôi tóc tùy ý buông xuống bên hông.

Khuôn mặt xinh đẹp như ánh trăng, cái trán trắng nõn, mũi ngọc thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt tự nhiên, không bôi chút son phấn.

Đơn giản, lạnh lùng, tuyệt sắc.

Quanh thân tỏa ra khí chất thanh tuyệt hiếm có, lãnh ngạo mà xa cách, cộng thêm một thân y phục màu xanh lam kia, chỉ nhìn cũng đã khiến người khác cảm thấy toàn thân thoải mái, vui tai vui mắt.

Bước chân nhịp nhàng nhẹ tênh, xinh đẹp như tiên, xuất trần thoát tục, thắt lưng ngọc ngà mềm mại.

“Nữ tử thế này nhất định chỉ có ở trên trời....” Mọi người cùng nhau cảm thán, nhìn đến ngẩn ngơ, thậm chí còn có người nhìn đến giẫm lên chân nhau.

Kinh thành của bọn họ có cô nương đẹp thế này từ bao giờ? Quả thật so với Đại tiểu thư phủ Hộ Quốc - yêu nữ Lý Mị Nhi còn muốn đẹp hơn trăm phần.

“Tiểu thư, đồ đã mua đủ rồi, còn cần mua gì nữa không?” Yến Nam hai tay xách đồ, ôm một đống thứ ở trước ngực, hỏi nữ tử đi đằng trước.

Nữ tử y phục màu xanh lam, bước chân nhàn nhã kia chính là Lăng Vô Song.

Trong khoảmg thời gian trước, nàng luôn tập trung nghiên cứu ở nhà, thu hoạch được khá nhiều thứ, thừa dịp cơ hội đi mua dược liệu này, ra khỏi phủ nhìn xung quanh cũng tốt. Lăng gia có nhiều dược liệu, nhưng vẫn chưa tới mức dược liệu nào cũng có.

Lăng Vô Song không dừng chân, thuận miệng trả lời: “Các ngươi biết chỗ nào có Thiên Xích Chu Quả không?”

Yến Nam ngẩn ra, cất bước đuổi theo: “Linh dược như Thiên Xích Chu Quả sợ là chỉ có ở chợ đêm hoặc là những chỗ như buổi đấu giá mới có.”

Tinh đại lục có rất nhiều kỳ trân dị bảo, thật sự rất nhiều, thậm chí là có cả thứ vô giá, trừ y quán ra, các loại bảo bối tốt hơn chút đều tập trung ở chợ đêm hoặc những buổi đấu giá.

Yến Bắc dời đống dược phẩm trước mặt ra, cũng nói: “Hôm nay trời nắng to, nếu tiểu thư còn muốn mua cái gì nữa thì cứ dặn dò hạ nhân đi ra mua là được rồi, không cần tự mình khổ cực chạy ra đây một chuyến đâu.”

Nghe vậy, Lăng Vô Song nghiêng đầu qua chỗ khác, cười nói: “Được rồi, các ngươi mang đồ về Lăng phủ trước đi, ta đi dạo một chút rồi tự về sau.”

Nàng muốn đến các y quán, bây giờ nàng rất cần Thiên Xích Chu Quả, xem nó có thể thay đổi thể chất của nàng được chút nào không.

“Chuyện này.... Vâng.” Yến Nam Yến Bắc có chút chần chờ, nhưng cũng không nhiều lời, hai người ngoan ngoãn mang theo đồ quay trở lại phủ.

Lo lắng bỏ về trước thì tiểu thư sẽ bị bắt nạt? Trãi qua thời gian tiếp xúc mấy ngày, bọn họ xem như là đã thấy rõ, bây giờ tiểu thư Vô Song không đi bắt nạt người khác là bọn họ đã a di đà phật rồi.

Hai người vừa xoay người rời đi vừa thầm khẩn cầu, tuyệt đối đừng có ai không có mắt, dại dột lao đầu vào lưỡi dao.

Bước chân dừng trước một tửu lâu gọi là Minh Khê Lâu, Lăng Vô Song ngẩng đầu nhìn bảng tên quán đặt ở trước cửa, miệng có chút khát.

Minh Khê Lâu là sản nghiệp của Vân gia - một trong bốn tứ đại gia tộc ở Đông Lâm, thế lực của bốn gia tộc đan xen chằng chịt, mỗi gia tộc chiếm một yếu điểm của thị trường, thậm chí trong bóng tối có lẽ còn đã lan sang bốn quốc gia khác.

Thiết kế Minh Khê Lâu cũng rất đặc biệt, tông chủ đạo là màu đỏ, tấm màn mỏng màu vàng nhạt là phụ, lầu một là phòng khách, chính giữa *vũ đài đang có mỹ tử che mặt bằng lụa mỏng đánh đàn diễn tấu, linh động, lộ ra một nửa khuôn mặt xinh đẹp bị khuất dưới đàn tỳ bà, lầu hai dành cho khách quý, còn nhã gian trên lầu chính là địa bàn của người có tiền có thế.

*vũ đài: sân khấu.

Lăng Vô Song bước vào trong, mặc kệ ánh mắt xung quanh đang ào ạt đổ về mình, bước chân mềm mại, đi lên lầu hai, vô số con mắt lén lút nhìn theo bóng dáng bé nhỏ kia.

Trong một nhã gian ở lầu hai, vài nam tử trẻ tuổi đang trò chuyện vui vẻ, uống trà tán gẫu, rất tiêu sái tự tại.

“Diệp, ngươi mau nhìn qua kia.” Vân Khanh Trần xếp lại quạt giấy trong tay, huýt huýt cùi chỏ lên người Nam Cung Diệp ngồi kế bên.

Minh Khê Lâu là sản nghiệp Vân gia, Vân Khanh Trần là Đại thiếu gia của Vân gia, nên hắn xuất hiện ở đây cũng không có gì là kì lạ, mà hắn và đám công tử cùng Nam Cung Diệp là huynh đệ thân thiết đến độ đánh gẫy xương vẫn còn dính lại gân, từ đó suy ra, Nam Cung Diệp xuất hiện ở đây, càng không có gì là kì lạ.

“Nhìn cái gì.” Nam Cung Diệp chỉ uống rượu, nhíu nhíu mày, tựa như không hề có hứng thú với sự ngạc nhiên của Vân Khanh Trần.

Vân Khanh Trần nhẹ lay quạt giấy, thở dài nói: “Tới ta còn không biết kinh thành từ khi nào lại xuất hiện một mỹ nhân như thế, bổn thiếu gia phải đi hỏi thăm một chút, để trích thời gian tới cửa cầu hôn, cái này xem như là *tiên hạ thủ vi cường đấy.”

*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để dành lợi thế.

Thấy Nam Cung Diệp không quan tâm tới lời mình, Vân Khanh Trần lại đưa cùi chỏ gác lên vai hắn: “Ai ai, ta thấy ngươi vẫn nên ngẩng đầu lên nhìn một cái đi, bỏ qua mỹ nữ cỡ này, chính là tiếc nuối của cả đời người.”

“Đi ra chỗ khác, bản điện hạ cảm thấy phiền lắm.” Nam Cung Diệp nhíu lại hàng mày rậm, thiếu kiên nhẫn khẽ hừ một tiếng, hắn ở hoàng thất, có loại mỹ nữ nào chưa từng thấy qua?

Tuy nghĩ vậy, nhưng Nam Cung Diệp cũng nghe lời, ngẩng đầu lên, nương theo ánh mắt Vân Khanh Trần mà nhìn sang, chỉ mới thoáng nhìn một cái, con ngươi đột nhiên co rụt lại, bên trong đôi mắt chứa đựng vô vàng kinh ngạc.

Tuyệt sắc nhân gian, Nam Cung Diệp chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung chấn động trong lòng hắn bây giờ.

Có điều, tại sao nữ tử này lại cho hắn cảm giác vừa như quen thuộc mà vừa như không, nhưng mà, rốt cuộc hắn đã gặp nàng ở đâu?

Ngày xưa Lăng Vô Song vì chạy theo sở thích của Nam Cung Diệp, nên lúc nào cũng trang điểm thật đậm, ăn mặc như một con hát. Bãi săn ngày ấy, Lăng Vô Song bị Hoàng Kim Sư Tử vờn đến mặt đầy bụi bặm, đầu tóc ngổn ngang, coi như có khí chất như bây giờ, Nam Cung Diệp nhìn thấy nhất thời cũng sẽ không nhận ra.

“Thế nào, đẹp như ta nói đúng không?” Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Nam Cung Diệp, Vân Khanh Trần tựa hồ có chút đắc ý, hắn giơ một ngón tay lên, lắc trái lắc phải: “Có điều, bổn công tử coi trọng cô nương này trước, chưa tới lượt tiểu tử ngươi dòm tới, trước tiên ngươi vẫn nên tìm cách đối phó với vị hôn thê khó chơi kia của ngươi đi.”

Nhắc tới chuyện này, giữa đôi lông mày Nam Cung Diệp lóe qua tức giận, giọng nói đặc biệt âm trầm: “Bản điện hạ nói rồi, đừng có nhắc tới tên rác rươi kia trước mặt ta nữa.”

“Nhắc mới nhớ, kì lạ, tại sao dạo gần đây ta lại không thấy nữ tử kia nữa.” Vân Khanh Trần nhún vai một cái, vẫn không sợ chết cười nói: “Ta còn nghe được một chuyện, có người có lòng tốt đưa vật quý tới cửa, nhưng kết quả là cả dược cả người đều bị người ta ném ra ngoài.”

“Hả? Còn có chuyện này sao? Sao bọn ta lại chưa từng nghe qua, ha ha ha.” Những công tử xung quanh cũng nháo nhào lên tiếng, lẽ nào phế vật kia bỗng đổi tính?

“Các ngươi ngậm miệng lại hết cho ta.....” Nam Cung Diệp nổi giận quát, giương tay áo bào lên, tiện tay chưởng ra một luồng huyền khí màu cam.

Nếu phế vật kia có được một phần dung mạo của cô nương này thôi, hắn cũng có thể nhịn, cưới làm đồ trang trí cũng được, nhưng nàng lại không có gì hết, hơn nữa còn ra sức khiêu chiến với kiên nhẫn của hắn, làm vậy thì có thể gây sự chú ý của hắn sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Huyền khí màu cam phóng tới trước mặt, Vân Khanh Minh vội lắc mình né tránh, sau lưng lập tức truyền ra tiếng chấn động, chia năm xẻ bảy, vỡ vụn đầy đất của chiếc hoa đăng, Vân Khanh Trần sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Tiểu tử ngươi vậy mà lại ra tay thật.”

Lấy thực lực huyền sư cấp chín của Nam Cung Diệp, Vân Khanh Trần hắn thật sự không tiếp được một chiêu, thấy một màn này, những người xung quanh thầm hiểu Nam Cung Diệp đã tức giận rồi, lập tức ngậm miệng lại.

Nam Cung Diệp hừ lạnh một tiếng, bưng lên chén rượu trên bàn, ngẩng đầu uống cạn một hơi, đột nhiên nện bình rượu ầm xuống đất, hiển nhiên là cơn giận vẫn còn sót lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng để ta gặp lại tên rác rưởi Lăng Vô Song kia, nếu không, bản điện hạ nhất định sẽ lột da của nàng!”

Dứt lời, Nam Cung Diệp dùng khí lực nghiền nát chén rượu trong tay, mặt đầy phẫn hận.

Hắn không biết, người trong miệng hắn vừa nhắc đến tưởng như xa cuối tận chân trời, thật ra đang ở gần ngay trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.