Thiên Hạ Vô Song

Chương 344: Chương 344: Đường về nhà




Trong ánh mắt kinh ngạc của bốn người còn lại, Mạnh Hàn trực tiếp đưa tay chỉ về phía trên mặt đất:

- Địa gai!

Cát phía trên mặt đất hạt cát nhanh chóng ngưng kết thành một đoàn, sau đó nhô lên một mảnh. Trên mặt lập tức trở nên cứng rắn, vừa vặn có thể khiến Mạnh Hàn ung dung ngồi xuống. Nơi này đã tới gần biên giới sa mạc. Nguyên tố ma pháp nồng hậu hơn nhiều so với trong khu vực lưu sa. Mạnh Hàn đã có thể thoải mái phát ra ma pháp của mình.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền đến. Cỗ uy áp vừa bình thản yên tĩnh, trong chốc lát lại biến thành công kích rất có lực.

Trong đầu Mạnh Hàn dường như cũng bị một cái gai nhọn vô hình xen lẫn bên trong tiếng hừ lạnh đâm một chút, cực kỳ đau đớn. Thật may, thống khổ như thế, Mạnh Hàn vẫn có thể chịu đựng. Ngược lại bốn người sát bên cạnh thật giống như không nghe được âm thanh này. Biểu hiện của bọn họ rất rất bình tĩnh.

- Trốn trốn tránh tránh, đùa cái gì vậy?

Mạnh Hàn đột nhiên nhìn về phía bầu trời hét to một tiếng:

- Louisa, Louise, ra đấm bóp cho ta đi!

- Hừ!

Lại là một tiếng hừ lạnh. Mạnh Hàn không phải rất quen thuộc với tiếng hừ lạnh này, nhưng cũng không thể nói là xa lạ. Chắc chắn là một trong mấy vị lão đại của Tinh Linh Tộc. Đương nhiên người này không phải là trưởng lão Meredith. Hiện tại Mạnh Hàn đã vô cùng quen thuộc với giọng nói của nàng.

- Hì hì, đại nhân, làm sao đại nhân biết là chúng ta?

Giọng nói của Louise không biết từ phương nào truyền đến vẫn tinh nghịch như vậy, nhưng lại rất rõ ràng, giống như đang nói chuyện sát bên tai vậy.

Sau khi Louise nói một câu, trong bầu trời đột nhiên lóe lên một cái. Sau đó, thân ảnh của Louisa và Louise liền xuất hiện ở một nơi cách đó không xa. Hai khuôn mặt Tinh Linh mỹ lệ cười nhẹ nhìn Mạnh Hàn.

Giống như là một động tác vô cùng tự nhiên, sau khi hai nữ Tinh Linh hiện thân, liền nhanh chóng chạy tới sát bên cạnh Mạnh Hàn, theo thói quan xoa bóp cho Mạnh Hàn. Vẫn là một người đấm chân, một người xoa bóp vai. Bất kể là Joey, Juli, hay là Gavin George đối với tình hình như vậy dường như nhìn mãi thành quen, không hề có chút cảm giác gì đột ngột.

Hiện tại cuối cùng bọn họ đã biết tại sao Mạnh Hàn lại muốn bảo người khác đi trước. Nếu như những người kia nhìn thấy tình hình trước mắt, có thể kinh ngạc tới mức rơi tròng con mắt ra ngoài hay không?

Mạnh Hàn lại hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên. Hắn chỉ mỉm cười nhắm mắt lại, hưởng thụ hai nữ Tinh Linh xoa bóp. Louise ở trước người Mạnh Hàn vừa giơ nắm đấm nhỏ đấm chân cho Mạnh Hàn, vừa hỏi lại vấn đề vừa nãy một lần nữa:

- Đại nhân, làm sao đại nhân biết là chúng ta?

- Bởi vì các nàng không có sát khí!

Hiện tại chính bản thân Mạnh Hàn đã không tiện giải thích tại sao có thể dễ như trở bàn tay phân biệt ra được cỗ khí thế khiến người ta khẩn trương này không phải là kẻ địch. Hắn chỉ có thể dùng cái lý do hư vô mờ mịt này để đáp qua loa.

Lợi ích do tinh thần lực khổng lồ thuần khiết mang đến, ngoại trừ bất ngờ tăng cường cảm ứng đối với nguyên tốt ma pháp, đồng thời đối với công kích thuộc về tinh thần lực càng thêm mẫn cảm:

- Hơn nữa cảm giác rất thân cận. Trừ các ngươi ra, sẽ không có người khác.

- Chỉ nói như vậy, vẫn không rõ tại sao.

Rõ ràng Louise bất mãn trước câu trả lời của Mạnh Hàn, cong môi oán giận một câu. Nhưng điều này đã khiến Mạnh Hàn nghe ra được chút gì. Dương như còn có những người khác đã từng nói với các nàng như vậy.

Liên tưởng đến tiếng hừ tương đối xa lạ kia, lại nghĩ tới chuyện hai nữ Tinh Linh này hiện tại hẳn đang theo Pháp Thần Tinh Linh học tập ma pháp. Như vậy, vấn đề người hừ lạnh kia là ai đã vô cùng rõ ràng. Không biết nàng hừ lạnh như vậy là muốn thể hiện sự bất mãn đối với chuyện Mạnh Hàn muốn Louisa và Louise xoa bóp, hay còn có nguyên nhân nào khác.

- Pháp Thần cũng tới sao?

Mạnh Hàn có chút kinh hãi. Tuy rằng ở trước mặt người mình hưởng thụ sự chăm sóc của hai nữ Tinh Linh này cũng không hề có điểm nào không thoả đáng. Nhưng ở trước mặt Pháp Thần Tinh Linh Tộc người ta có thể lại có chút không thích hợp.

- Ngươi đã phát hiện ra sa mạc này có điểm dị thường sao?

Mới vừa hỏi xong câu này, bên tai Mạnh Hàn đột ngột nghe được giọng nói của Pháp Thần. Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ngay phía trước Mạnh Hàn cách đó không xa, đúng tại vị trí Louisa và Louise vừa hiện thân.

- Giống như nguyên tố ma pháp càng ngày càng dày đặc.

Mạnh Hàn đối mặt Tinh Linh Tộc Pháp Thần, không dám có động tác gì bất cẩn. Hắn vội vàng đứng dậy, cung kính trả lời.

Pháp Thần gật đầu một cái, đi về phía trước mấy bước. Khi đi tới trước mặt Mạnh Hàn, thấy dáng vẻ của nàng căn bản không có ý dừng lại, Mạnh Hàn vội vàng tránh thân thể sang một bên. Pháp Thần chờ Mạnh Hàn tránh ra, lúc này mới xoay người, ung dung ngồi lên “chỗ ngồi” đã được Mạnh Hàn làm sạch. Sau đó Pháp Thần vung tay lên. Louisa và Louise lập tức bắt đầu ân cần xoa bóp cho Pháp Thần.

Louisa phụ trách xoa bóp phía sau vai cho Pháp Thần, còn không quên nhìn về phía Mạnh Hàn lè cái lưỡi thơm tho nhỏ nhắn ra, cho Mạnh Hàn một nụ cười giảo hoạt. Cho tới nay, Louisa vẫn tương đối chính chắn. Người quậy phá đều là Louise. Chỉ có điều lần này Louisa dường như cũng trở nên tinh nghịch.

Trong lòng Mạnh Hàn lại nghĩ tới một chuyện khác. Chuyện sa mạc chắc chắn không thể gạt được Tinh Linh Tộc. Cho dù Tinh Linh bình thường không có cách nào phát hiện được, nhưng Mạnh Hàn có thể khẳng định Pháp Thần Tinh Linh nhất định có thể thấy được. Chỉ có điều không biết, Pháp Thần có thể phát hiện sa mạc đã bị Benson điều hoà xong xuôi, đang chậm rãi hồi phục hay không.

Từ sau khi đi một vòng trong sa mạc, trong đầu Mạnh Hàn bỗng nhiên có thêm một ý nghĩ khiến ngay cả hắn cũng có chút kinh sợ. Nói là ý nghĩ nhưng có thể gọi là dã tâm cũng không hề quá đáng.

Điều Mạnh Hàn nghĩ tới chính là có thể thừa dịp hiện tại sa mạc vẫn chưa hồi phục, trong khoảng thời gian này trên danh nghĩa lấy sa mạc về Hoàng Sa Thành được hay không?

Có lẽ trước kia khu vực sa mạc này là vị trí của vương triều Lưu Kim, nói một cách nghiêm túc, nó lại là một phần lãnh thổ của Công quốc. Nếu như trên danh nghĩa Mạnh Hàn âm thầm nhận về mình, cho dù là trong Công quốc cũng không tránh khỏi công lao thêm đất mở mang lãnh thổ.

Đương nhiên, Mạnh Hàn muốn độc chiếm cả diện tích lớn như vậy quả thực chính là chuyện không thể nào. Tuy nhiên, bên cạnh chính là rừng rậm Tinh Linh. Nếu như có được Tinh Linh, lại có được hầu tước đại nhân ủng hộ, nói vậy hắn muốn chiếm lấy khu vực này, vẫn có thể nắm được vào trong tay.

Sa mạc vốn chính là vô chủ. Mấy Công quốc giáp giới xung quanh có vẻ như đều không có ranh giới rõ ràng. Tất cả mọi người đều tạm lấy sa mạc làm biên giới. Cũng không ai biết rõ ràng rốt cuộc đường biên giới cụ thể nằm ở chỗ nào.

- Không biết muốn mua lại sa mạc này, phải cần bao nhiêu kim tệ!

Điều đầu tiên trong đầu Mạnh Hàn nghĩ đến không phải là dùng vũ lực cường đại chinh phục, mà dùng một loại phương thức bớt việc hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.