Thiên Hạ Vô Song

Chương 265: Chương 265: Thăng quan tiến chức. (2)




Mạnh Hàn sững sờ, lập tức nhớ tới tình báo của Jensen, đoán chừng lần này tới đây là tuyên bố mình trở thành thành chủ đây mà. Nghĩ tới đây Mạnh Hàn cũng hiện ra bộ dáng vui vẻ, bất kể là ai nghe được chính mình thăng quan tiến chức thì luôn vui vẻ:

- Được rồi, dẫn qua đi.

- Không được, đại nhân!

Bỗng nhiên Grace ngăn Mạnh Hàn lại, Mạnh Hàn kinh ngạc nhìn qua Grace, Grace bị ánh mắt của Mạnh Hàn nhìn thì đỏ lên, cúi thấp đầu xuống, vội vàng nói:

- Đại nhân, ngươi nên mặc y phục chính thức, đây là truyền lệnh quan do quốc vương bệ hạ phái tới, không thể thất lễ.

- Đương nhiên, ngươi nói tính toán, Grace.

Mạnh Hàn mỉm cười, thuận theo ý của Grace. Đi theo Grace đến gian phòng của mình, sau đó Grace đỏ mặt, cầm y phục quý tộc mới trong tay Demi, cởi bỏ xiêm y trên người Mạnh Hàn bắt đầu mặc cho Mạnh Hàn. Cho dù nàng vẫn xấu hổ nhưng mà động tác của nàng không dừng lại chút nào.

- Cái này làm từ bao giờ?

Mạnh Hàn nhìn qua kiện y phục quý tộc tinh mỹ này nhịn không được kinh ngạc hỏi. Bộ y phục này rõ ràng là tơ lụa làm thành, Mạnh Hàn nhìn thấy vật liệu tốt nhất làm thành y phục của mình, sau đó dùng chỉ vàng nối lại với nhau, so với xiêm y mà mình luôn mặc trước đây còn đẹp và quý giá hơn gấp trăm lần.

- Ta cùng Elyse cố ý tới thủ đô đặt làm theo yêu cầu.

Grace đem quần áo mặc cho Mạnh Hàn xong thì nhìn qua Mạnh Hàn sau khi mặc bộ dáng tinh thần no đủ, trong nội tâm thập phần vui mừng:

- Hôm qua mới đưa về đây, vừa vặn hôm nay có thể mặc vào rồi.

- Thì ra chúng ta đã có tiền tới tình trạng này rồi à?

Mạnh Hàn nhìn qua chỉ vàng và cúc áo bằng váng trên áo mình, nhịn không được cảm thán một tiếng, sau đó lắc đầu, ý bảo Grace dẫn đường đi ra ngoài. Từ trong tâm mà nói Mạnh Hàn còn ưa thích mặc quần áo đơn giản hơn nhiều, thoải mái ah, so với trang phục quý tộc đầy trang sức này còn thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà yêu thích của mình trong ánh mắt của người khác lại biến thành lãnh chúa đại nhân vất vả đáng thương, cùng mọi người đồng cam cộng khổ.

Thăng Tử tước, Hoàng Sa Trấn thăng cấp thành Hoàng Sa Thành, Mạnh Hàn đảm nhiệm thành chủ, đây là chuyện Mạnh Hàn đã biết rõ từ mười ngày trước rồi, một chút cũng không ngoài ý muốn. Sau khi truyền lệnh quan hơi mặt trước mặt đọc xong quyết định của Công tước bệ hạ xong, Mạnh Hàn cười hì hì dẫn hắn đi vào trong đại sảnh chuyên môn dùng tiếp đãi khách.

- Joseph các hạ, hoan nghênh đi vào Hoàng Sa Thành.

Những quan viên này nhìn thấy Mạnh Hàn khách khí thì vui vẻ, Mạnh Hàn cũng không biểu lộ ra điểm đáng ghét nào cả. Từ điểm này mà nói truyền lệnh quan Joseph là người biết điều nên cảm kích, trừ tuyên bố lệnh của Công tước bệ hạ ra hắn không có làm việc gì dư thừa cả.

- Chúc mừng Tử tước các hạ.

Thoạt nhìn Joseph rất biết làm người, vẫn luôn dùng gương mặt tươi cười đối đãi, đối với Mạnh Hàn rất khách khí, chẳng những không có loại biểu hiện khinh người của quan viên thủ đô, ngược lại thập phần làm cho người ta cảm thấy hảo cảm.

- Các hạ đường xa mà đến, ta đây không có gì để chiêu đãi cho tốt cả, chỉ có một chút tơ lụa đặc sản mà thôi, các hạ ngàn vạn lần không nên cự tuyệt mới tốt.

Quan trường ở nơi nào cũng như nhau cả, ngay cả dị giới cũng không ngoại lệ, Mạnh Hàn khách sáo hai câu lập tức đem đồ vật hiếu kính mà mình chuẩn bị tốt ra.

Nghe được mấy chữ tơ lụa đặc sản Joseph các hạ tươi cười càng thêm khoa trương. Tại Hoàng Sa Thành có đặc sản tơ lụa, trừ tơ lụa còn có cái gì? Đây là thứ còn tốt hơn cả kim tệ đấy, chỉ trong nháy mắt Joseph các hạ đôi mắt vốn nhỏ cũng phải mở lớn hơn nhiều lắm.

- Các hạ, người nhìn trong Hoàng Sa Thành của ta còn thiếu cái gì? Ngài là tiền bối, cần phải chỉ điểm nhiều hơn.

Mạnh Hàn khiêm tốn thỉnh giáo, đồng thời cũng âm thầm tâng bốc Joseph lên tận đầu.

- Thật sự mà nói thiếu cái gì thì nơi của ngươi thiếu nhiều lắm.

Joseph vẻ mặt tốt hơn nhiều, lập tức bắt đầu chỉ điểm:

- Nhưng mà những cửa hàng thương phẩm gì đó cũng không phải rất trọng yếu, trọng yếu nhất là ngươi thiếu các đại gia tộc ủng hộ, còn thiếu nhân thủ.

- Nhân thủ?

Đại gia tộc ủng hộ Mạnh Hàn có thể hiểu, nhưng mà nhân thủ nói thế nào Mạnh Hàn không hiểu được, nơi này đã hội tụ hơn vạn người, nhưng mà đang chậm rãi gia tăng á.

- Lực lượng vũ trang bảo hộ ngươi nha.

Joseph nói nhỏ, nhiệt tâm chỉ điểm:

- Tuy trên danh nghĩ thân binh của tước vị có số lượng hạn chế, nhưng mà có loại người không được tính vào trong con số ước thúc này.

- Loại nào?

Mạnh Hàn không nhịn được mà động tâm, hỏi nhỏ.

- Nô lệ, Tử tước đại nhân.

Joseph đắc ý nhìn qua biểu lộ ham học hỏi của Mạnh Hàn thì tâm tình vô cùng vui vẻ.

- Nô lệ?

Tuy Mạnh Hàn nghe hiểu mấy chữ này, nhưng mà trong đầu của hắn chưa từng hình dung ra được mình sẽ sử dụng tới. Với tư cách linh hồn của người hiện đại, hắn không nghĩ sẽ sử dụng nô lên.

- Đúng, nô lệ.

Joseph nhìn qua Mạnh Hàn thần bí bật cười:

- Ngươi có thể dùng quân đội tổ chức thành quân đội của mình, ngươi thậm chí còn có thể tìm nhiều nữ nô lệ xinh đẹp, tùy ngươi thế nào, ngươi biết.

Nói xong ném ánh mắt mập mờ nhìn qua Mạnh Hàn.

- Ta hiểu, các hạ. Thật sự là rất cảm tạ!

Mạnh Hàn nghiêm trang đáp lại Joseph, mặc kệ sau này mình có sử dụng nô lệ hay không, nhưng mà người khác đưa ra đề nghị giải quyết vấn đề cho ngươi, vậy phải cảm tạ.

- Không khách khí!

Joseph cũng rất chân thành đáp lễ Mạnh Hàn, giữa hai người trừ ánh mắt có chút mập mờ ra thì biểu hiện trên mặt vô cùng nghiêm túc..

- Như vậy, Joseph các hạ, ta còn có một chuyện muốn hỏi.

Mạnh Hàn cảm thấy mình cũng nên giải quyết chuyện với thành chủ Bạo Phong Thành rồi, dù sao vấn đề này trong giới quý tộc công quốc có rất ít người không biết:

- Nếu như ngài là ta thì nên đối phó thành chủ Bạo Phong Thành thế nào?

- Đại công tước vệ hạ của chúng ta cũng không có phản đối tự động cạnh tranh, mặc dù những chuyện này chỉ phát sinh trong giới quý tộc.

Đương nhiên Joseph biết rõ quan hệ giữa Mạnh Hàn cùng Bạo Phong Thành là thế nào, nếu không hắn cũng không được phái đi tới đây làm truyền lệnh quan. Hoặc là nói một cách khác hắn bị phái tới đây làm truyền lệnh quan, ít nhất cũng phải hiểu đơn giản phe phái tranh đấu trong đó!

- Tự động cạnh tranh?

Mạnh Hàn lập tức bắt lấy trọng điểm, hỏi lại.

- Vâng, Tử tước, tự động cạnh tranh.

Joseph gật đầu nói:

- Đầu tiên, dưới tình huống không có chứng cớ phạm tội, không được làm tổn thương thân thể của quý tộc. Tiếp theo không được vận dụng quân đội. Còn nữa, không thể sinh ra hậu quả công quốc không gánh nổi, không được kích thích dân biến, không được liên lụy tranh chấp ngoại giao vân...vân, còn nhiều lắm.

- Như vậy, Joseph các hạ, có phải là nói chỉ cần không có chứng cớ thì...

Mạnh Hàn dừng mấy chữ sau đó, có nhiều thứ không cần phải nói cho rõ ràng, chỉ cần mọi người ngầm hiểu lẫn nhau là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.