Gia hỏa bị gọi là Dã Ngưu
cũng không phải là một người dễ bị ức hiếp. Hắn ngồiở tại chỗ, liếc mắt
nhìn Mạnh Hàn một cái. Sau đó hắn lại nhìn xung quanh một lượt. Vẻ mặt
không chút hoang mang cầm lấy chén rượu giơ lên, uống một hớp bia. Tiếp
đó mới lười biếng thả chén rượu xuống, không đồng ý hỏi:
- Tại sao ta phải giao cho các ngươi?
- Dã Ngưu, được người ta cho mặt mũi thì không nên không biết xấu hổ như vậy!
Sắc mặt đại hán lúc trước thật sự không dễ coi. Dường như hắn cảm giác
mình đã ra tay mà tên Dã Ngưu lại không cho mình mặt mũi. Bởi vậy hắn
rất tức giận.
- Việc tiêu thụ tơ lụa luôn tuân theo quy chủ của thành chủ đại nhân
định ra. Các ngươi làm như vậy, không sợ sẽ phá hỏng quy củ sao?
Dã Ngưu căn bản không để ý tới thái độ của đối phương. Hắn chỉ chậm rãi
cầm lấy chén rượu uống một hớp, tiếp đó mới lại bắt đầu đặt câu hỏi.
- Chúng ta không phải là cướp. Chúng ta dùng tiền mua lại mà thôi. Dù
sao đi nữa ngươi cầm trong tay cũng để bán. Bán cho ai chẳng như nhau,
đều kim tệ sáng chói. Chuyện này làm sao có thể phá hỏng quy củ của
thành chủ đại nhân được?
Tên đầu lĩnh lại không tiếp nhận cái mũ chụp do Dã Ngưu ném qua, rất thẳng thắn phản bác trở lại.
Nghe đến đó, Mạnh Hàn đã hiểu được một chút. Chắc hẳn trong tay của gia
hỏa Dã Ngưu này có một ít số lượng quyền tiêu thụ tơ lụa. Vì thế, hắn bị một vài người theo dõi, muốn ép hắn bán ra quyền tiêu thụ tơ lụa đó. Về điểm này rất dễ hiểu. Tơ lụa hiện tại có tiền cũng mua không được. Đặc
biệt là tại Hoàng Sa Thành này, đúng là cung không đủ cầu. Trong tay Dã
Ngưu có một ít quyền tiêu thụ tơ lụa khiến người ta nhìn chằm chằm cũng
là chuyện rất bình thường.
- Theo quy củ sao? Tốt!
Dã Ngưu vẫn không vội vàng không nóng nảy, uống một hớp rượu. Tiếp đó
hắn lại liếc mắt nhìn Mạnh Hàn một cái, mỉm cười dường như muốn bảo hắn
yên tâm, sau đó mới nói:
- Nếu theo quy củ mà nói, không bán!
Những tiếng rút binh khí rào rào vang lên. Đối phương đã dùng động tác
hết sức rõ ràng, biểu lộ thái độ của bọn họ đối với câu trả lời của Dã
Ngưu.
- Này, hai người các ngươi, nếu như các ngươi không phải cùng một nhóm với Dã Ngưu thì nhanh chóng cút cho ta!
Đại hán đầu lĩnh kiếm cầm đao trong tay chỉ tới trước mặt Mạnh Hàn, nói
một câu thể hiện sự uy hiếp đối với Mạnh Hàn. Sắc mặt Mạnh Hàn liền trầm xuống.
Nếu như bọn họ chỉ đàm phán đàng hoàng, Mạnh Hàn cũng không để ý tới.
Làm ăn, có cạnh tranh, có va chạm chính là chuyện bình thường. Đặc biệt
là những người dám làm ăn tại Hoàng San Thành, dũng mãnh một chút cũng
không có gì quá đáng.
Nhưng gia hỏa này lại thật sự muốn động thủ. Đây không phải là làm ăn
nữa. Đây chính là giặc cướp. Nếu đã gặp phải, Mạnh Hàn tuyệt không có lý nào lại khoanh tay đứng nhìn.
- Hai người bọn họ mới từ trong sa mạc ra. Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.
Giọng nói của Dã Ngưu lập tức truyền tới. Hắn giải thích như vậy khiến
thiện cảm của Mạnh Hàn đối với Dã Ngưu lại tăng thêm một chút. Điều
khiến Mạnh Hàn có chút kinh ngạc kỳ quái chính là cho tới bây giờ, Dã
Ngưu vẫn không buông cốc bia trong tay ra. Rõ ràng là dáng vẻ yên tâm vì đã có chỗ dựa vững chắc.
Nhìn thấy Dã Ngưu có biểu hiện như vậy, Mạnh Hàn không định lập tức ra
mặt. Hắn muốn xem thử, rốt cuộc là ai lại dám ngang nhiên phá hoại quy
củ của hắn như vậy. Người như vậy tại Hoàng Sa Thành, không phải là hiện tượng tốt lành gì. Mạnh Hàn muốn phát triển thương nghiệp của Hoàng Sa
Thành, nhất quyết không thể để hiện tượng như vậy tiếp tục tồn tại.
- Cầm binh khí ra sao? Làm gì vậy? Muốn bán sao? Nhưng ta không buôn bán binh khí.
Giọng nói của Dã Ngưu thực sự khiến rất nhiều người đang bao vây xung
quanh cảm thấy căm tức. Lập tức có người bắt đầu hùng hùng hổ hổ định
xông lên.
- Dã Ngưu, ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, giao tư cách buôn bán tơ lụa trong tay ngươi ra đây!
Đối với gia hoả Dã Ngưu này, các đại hán vây quanh đã không thể nhịn được nữa, rốt cuộc đã chuẩn bị động thủ.
Ầm!
Lời còn chưa nói hết, gia hỏa vừa mở miệng đã bay ra ngoài. Nhìn thân
thể Dã Ngưu dường như cao lớn, nhưng không có chút chậm chạm nào. Thừa
dịp mấy gia hỏa chen chút một chỗ gây ảnh hưởng lẫn nhau, trong chớp
mắt, hắn đã bắt đầu phản kích. Chỉ một quyền, hắn đã đánh bay gia hỏa
vừa mở miệng ra ngoài. Sau đó trong lúc mọi người còn chưa rõ đã có tình thế gì xảy ra, hắn đã nhảy dựng lên. Một thanh kiếm đã xuất hiện trên
tay hắn.
Ngay trước mắt Mạnh Hàn, một gia hoả Dã Ngưu đã bắt đầu hỗn chiến với
mười mấy đại hán. Có thể nhìn ra được, Dã Ngưu cũng không chỉ có cái
miệng lợi hại. Với thanh kiếm trên tay, hắn cũng có mấy phần thực lực.
Một người một kiếm, không ngờ hắn và những gia hoả kia lại có lực lượng
ngang nhau. Thỉnh thoảng hắn còn có thể ra một chiêu lợi hại. Mỗi lần
như vậy đều khiến cho đám đại hán kia phải có người bay ra khỏi vòng
chiến. Tuy rằng không lấy mạng của người đó, nhưng trong thời gian
ngắn tuyệt đối không thể đứng lên nổi.
Mạnh Hàn vẫn chưa đứng dậy. Hắn thờ ơ ngồi nhìn bọn họ hỗn chiến. Chỉ
trong mấy tháng ngắn ngủi không trở về, trong Hoàng Sa Thành lại vì
chuyện tơ lụa mà bắt đầu dùng binh khí đánh nhau. Đây là điều khiến Mạnh Hàn cảm thấy bất ngờ. Cũng không biết thương gia nào là người đầu tiên
khởi xuống chuyện này. Tuy nhiên nếu Mạnh Hàn đã gặp phải, vậy nhóm
người động thủ hôm nay cũng thực sự không may.
Dã Ngưu quả nhiên lợi hại. Hắn cũng có vốn để cuồng ngạo. Chưa tới năm
phút đồng hồ, mười mấy đại hán bao vây xung quanh Dã Ngưu đã chỉ còn lại bốn người. Cho là là bốn người còn lại nàycũng luống cuống tay chân.
Mười mấy người đều không đối phó được với một mình Dã Ngưu. Hiện tại chỉ dựa vào bốn người bọn họ, muốn đối phó được với hắn thực sự là nằm mơ
nói mộng.
- Hừ
Một tiếng hừ lạnh vô cùng bất mãn đột nhiên vọng tới. Âm thanh này còn
không có tan biến, một bóng người đã vọt vào giữa trận tranh đấu. Thân
ảnh này vô cùng mau lẹ, thậm chí còn mang theo một khí tức quỷ dị. Chỉ
xét về tốc độ di chuyển qua lại đã nhanh tới mức dị thường.
Lấy nhãn lực của Mạnh Hàn cũng chỉ nhìn thấy bóng người kia đưa tay ra,
Dã Ngưu phía đối diện đã bay lên không trung một đoạn xa, sau đó nhẹ
nhàng ngã ầm ầm trên mặt đất.
Sau khi Dã Ngưu ngã xuống đất, hắn còn muốn cậy mạnh đứng lên. Chỉ có
điều, khi hắn giẫy giụa vừa mới ngồi dậy, lại cảm giác trong lồng ngực
đau buốt. Sau đó, trong miệng hắn chợt cảm thấy một vị ngọt tanh. Một
ngụm máu tươi phun ra ngoài. Thương thế của hắn dường như còn nặng hơn
các đại hán kia nhiều.
- Cho mặt không muốn. Đúng là gia hỏa không biết phân biệt nặng nhẹ!
Thân ảnh lay động đứng tại chỗ, đã lộ ra hình dáng. Đó là một người
trung niên, vẻ mặt âm trầm. Sau khi mắng Dã Ngưu xong, người trung niên
lập tức quay mặt sang một mặt khác, nhìn một đám đại hán đang nằm lăn
lóc dưới đất mắng tiếp:
- Một đám phế vật. Chỉ là một tên phế vật như vậy cũng không có cách nào giải quyết. Nuôi các ngươi có ích lợi gì?