Bị người trung niên trừng
mắt mắng chửi, kể cả mấy gia hỏa còn đứng được vẻ mặt đều sợ hãi. Mấy
gia hỏa nằm không có cách nào đứng dậy, toàn thân thậm chí đã bắt đầu
run rẩy.
- Thứ thương hội Ám Ảnh chúng ta muốn, chưa bao giờ không lấy được!
Xung quanh tửu quán đã có không ít người vây quanh xem náo nhiệt. Tuy
rằng nơi này xảy ra tranh đấu, nhưng những người đến Hoàng Sa Thành cũng không phải là tiểu quỷ nhát gan. Trái lại bọn họ còn chen tới gần bao
vây xung quanh, hài lòng nhìn cuộc biểu diễn bên trong. Người trung niên này dường như muốn nhân cơ hội này quảng cáo về bảng hiệu của mình.
Dã Ngưu cũng là gia hỏa có một chút tiếng tăm. Vừa vặn người trung niên
kia muốn dùng hắn để lập uy. Ban đầu có mấy người xem ra dường như có
quen biết với Dã Ngưu đang muốn tiến lên hỗ trợ. Nhưng sau khi nghe thấy người trung niên nói vậy, bước chân của bọn họ cũng có phần ngập ngừng
do dự.
Người trung niên đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Bốn đại hán tiến
lên. Hai người giữ lấy cánh tay của Dã Ngưu. Hai người khác bắt đầu lần
tìm trên người của Dã Ngưu. Chỉ một lát sau, bọn họ đã tìm được một thứ
từ trên người của Dã Ngưu. Sau đó bọn họ hứng thú bừng bừng một đường
chạy đến trước mặt người trung niên kia, cúi đầu khom lưng dâng đồ vật
kia cho người trung niên.
- Thương hội Ám Ảnh này là thế nào vậy?
Chân mày Mạnh Hàn nhíu lại.
Thương hội Ám Ảnh hành hung người khác trên đường, nhưng những người
chung quanh lại không có ai dám quản. Chẳng lẽ thế lực của thương hội Ám Ảnh đã lớn đến mức độ này sao?
Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy hết sức khó chịu. Tại Hoàng Sa Thành,
và trên mảnh đất lớn trong tương lai, Mạnh Hàn chỉ cho phép một tổ chức, một thế lực như vậy. Đó chính là đoàn thể lấy mình làm trụ cột. Rõ
ràng, thương hội Ám Ảnh không nằm trong danh sách của Mạnh Hàn.
- Không biết!
Joey vẫn luôn theo Mạnh Hàn ở trong thành bảo cự thạch. Sau khi trở về
liền tiến vào sa mạc. Nàng không biết được chuyện đã xảy ra trong Hoàng Sa Thành. Hiện tại nàng cũng vô cùng chấn động.
- Thương hội Ám Ảnh từ linh Công quốc xa xôi chạy tới nơi này, muốn trở thành một thương hội buôn bán tơ lụa.
Joey vừa nói xong, đã có một người đã giúp nàng, bắt đầu giới thiệu về
thương hội Ám Ảnh. Âm thanh đó rất êm tai. Đó là tiếng nói của một nữ tử trẻ tuổi.
Mạnh Hàn và Joey đồng thời quay đầu lại, nhìn nữ tử vừa đột ngột nói
chen vào này. Ban đầu vốn có rất nhiều người tới nhìn náo nhiệt, cho nên Mạnh Hàn cũng không hề chú ý. Nhưng nữ tử này tùy tiện nói chen vào,
khiến hắn không thể không tò mò.
- Ta có thể ngồi ở chỗ này không?
Trước mắt Mạnh Hàn chính là một nữ tử nhìn qua có phần trẻ tuổi xinh
đẹp. Tại biên giới sa mạc nhiệt độ khá cao, nữ tử toàn thân mặc một bộ y phục mỏng manh khiến người ta nghẹt thở. Nàng chớp chớp đôi mắt sáng
giống như muốn phóng ra hào quang, mỉm cười nhìn Mạnh Hàn nói.
- Đương nhiên, chỗ này không có ai. Mời ngồi!
Mạnh Hàn cũng bị nữ tử với dung nhan mỹ lệ kia làm kinh sợ một hồi. Sau
đó hắn mới lộ ra một nụ cười, duỗi tay chỉ vào vị trí đối diện.
Nữ tử nghe xong, liền nhìn về phía Mạnh Hàn nhoẻn miệng cười, giống như
đột nhiên có ngàn đóa hoa bay đầy trời, thực sự khiến người ta say mê.
Sau đó, nàng di chuyển bước chân chậm rãi đi đến vị trí đối diện ngồi
xuống. Trong lúc nàng di chuyển, vòng eo nhỏ nhắn dường như đang vui vẻ
nhảy múa. Nhiều người không tự chủ được đưa mắt nhìn theo.
- Hai người bên kia đã nói chuyện với Dã Ngưu rất lâu. Chắc hẳn trên tay bọn họ cũng có số lượng tiêu thụ tơ lụa.
Bị nụ cười thỏa mãn của người trung niên kích thích, một đại hán không
có mắt lập tức có ý định lấy công chuộc tội, chỉ đầu mâu thẳng về phía
Mạnh Hàn đang ngồi.
Giọng nói của đại hán này rất lớn. Đương nhiên Mạnh Hàn cũng nghe thấy
rất rõ ràng. Vừa nghe đại hán kia nói vậy, Mạnh Hàn lập tức giận tái
mặt.
Người trung niên dường như gặp đại địch. Hắn trợn trừng đôi mắt giống
như dã thú nhìn Joey một hồi lâu. Bỗng nhiên hắn vươn tay về phía sau
phất vài cái. Hắn vừa phất tay, bảy gia hỏa với vẻ mặt tương tự đều cầm vũ khí của mình, chậm rãi từ trong đám người đi ra. Bọn họ mơ hồ tạo
thành một hình vòng cung, bao vây vị trí tửu quán nơi Mạnh Hàn đang
ngồi.
Nhân thủ có thể khiến người trung niên triệu tập như vậy, khẳng định
thực lực tuyệt đối không kém hơn người trung niên là mấy. Chí ít hẳn bọn họ phải có lực lượng tương đương với hắn. Nhìn thấy sáu bảy người vừa
xuất hiện, đám người bên ngoài đều hít vào một ngụm khí lạnh. Thời điểm
người trung niên kia công kích Dã Ngưu, động tác của hắn vô cùng mau lẹ. Tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng. Hiên tại có sáu, bảy gia
hỏa tương tự với người trung niên kia, cho dù Joey là cao thủ, hẳn cũng
sẽ luống cuống tay chân?
- Mặc kệ ngươi có bao nhiêu tơ lụa, thương hội Ám Ảnh chúng ta đều muốn có tất cả!
Một trong số những gia hỏa đứng phía ngoài tửu quán bước tới giữa tửu
quán. Hắn đứng tại một khoảng cách hơi xa một chút, nhìn về phía Mạnh
Hàn lạnh lùng nói. Trong giọng nói của hắn không hề che giấu sự uy hiếp
của mình.
Mặc dù nói rất khẽ, nhưng giọng nói của Mạnh Hàn lại rõ ràng một cách dị thường. Hầu như tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy:
- Thực ra ta có không ít. Tuy nhiên, ta không thích những kẻ làm giặc cướp như các ngươi vậy.
Ầm.
Mạnh Hàn nói xong dường như trực tiếp đốt cháy một thùng thuốc súng. Một người trẻ tuổi với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trên mặt xem ra ngay cả
tro bụi cũng chưa rửa sạch sẽ. Hắn lại nói mình có không ít quyền tiêu
thụ tơ lụa. Lẽ nào người trẻ tuổi này và lão Tom đã lén lút giao dịch
với nhau? Nhưng Lão Tom trước nay vẫn được xem là người luôn đối xử bình đẳng. Lẽ nào hắn lại phá hỏng quy củ của mình?
Có thể thấy thực lực của người trẻ tuổi này cũng không ra sao. Ngay cả
Dã Ngưu cũng bại trong tay thủ hạ của những người này. Tại sao hắn lại
dám nói những lời như vậy. Lẽ nào hắn không nhìn thấy kết cục của Dã
Ngưu vừa nãy sao?
Biết rõ những gia hoả của thương hội Ám Ảnh đến chính là đòi quyền tiêu
thụ tơ lụa, lại còn nói như vậy. Chẳng lẽ là hắn cố ý? Chẳng lẽ hắn căn
bản cũng không có, chỉ nói như vậy để khiêu khích những gia hoả này mà
thôi?
Bất kể nói thế nào, cũng là một chuyện khiến người ta rất chờ mong. Tuy
nhiên những người đứng xem trò vui, đều là những gia hỏa không an phận.
Có người đánh nhau, đương nhiên bọn họ cảm thấy thích thú rồi.
Sắc mặt người trung niên ban đầu vốn đang âm trầm, nghe thấy Mạnh Hàn nói như thế, ánh
mắt chợt sáng lên, trực tiếp đi về phía bên này. Tuy nhiên, mới đi được
hai bước, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí của Dã Ngưu lúc trước,
sát bên cạnh Mạnh Hàn, hắn thoáng nhướng mày, tựa hồ có chút nghi hoặc
nhìn nàng mấy lần. Dường như hắn không dám khẳng định về thân phận của
nữ tử kia. Cũng bởi vì cái nguyên nhân này, người trung niên đứng ở tại chỗ, cũng không hề sốt ruột tiến lên.
Người trung niên có biểu hiện thận trọng như vậy nhưng không hề ảnh hưởng đến mười mấy đại hán ban đầu.