[Thiên Hàng Lân Nhi Hệ Liệt] Bộ 1 Thiên Long Hãm Tình

Chương 2: Chương 2




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 1

“Nói nhảm!” Thấp giọng mắng một tiếng, Long vương Ngao Quảng thu hồi thuật phân thân, gương mặt lạnh lùng phản chiếu qua lớp thủy tinh để lộ ra một vẻ âm trầm lãnh khốc.

Thuỷ tinh cung  không chỗ nào không trong suốt, ngàn vạn cột trụ bằng dá thủy tinh lục giác ánh ra màu xanh lam của nước biển, thủy tinh trong suốt làm cho cung điện muôn đời vĩnh tồn dưới biển sâu càng lộ vẻ huy hoàng rực rỡ, cũng càng thêm phần tịch mịch.

Ngao Quảng chính nghiêng người ngồi trên tọa thượng thật to dành cho Vương của thủy tinh cung, dùng ánh mắt đen nhánh lạnh băng chăm chú nhìn những người cá đang đi lại bên ngoài kia, nga cả khi thuộc hạ đi tới, hắn một chút cũng không nhúc nhích.

Một hắc y nam tử tiến tới, quỳ một gối xuống đất, “Vương, thần có việc cần bẩm báo.”

Ngao Quảng vẫn như cũ ngồi bất động trên ghế, thần tử của hắn dù sao cũng đã quen với việc đó, chờ đợi một lát sau, liền tự động nói tiếp, “Hành tung của Bắc Uyên Hà Long vương đã điều tra được, hiện hắn đang tạm lánh trong vùng núi Yến sơn, gần một nhánh sông nhỏ.”

Âm thanh của Hắc y nam tử vừa dứt, bên cạnh hắn có hai người khác liền cao giọng nói:

“Bạch long Tiễn Vũ quân tả thỉnh Long vương cho tiên phong đi giết tội phạm!”

“Hồng long Thuẫn Xuy quân hữu thỉnh Long vương cho tiên phong đi giết tội phạm!”

Hai người thân mặc lân giáp, một trắng như tuyết, một đỏ như lửa,  cả hai đều có bộ dáng cao lớn anh tuấn, không thể so xem ai hơn ai kém ai. Bọn họ chính là hai cánh quân tả hửu của Long Vương, từ trước đến nay luôn tranh nhau lập công trạng, không ai nhường ai.

Lúc này gặp đối phương cùng chính mình thỉnh cầu nhận lấy nhiệm vụ, liền xoay qua trừng mắt nhìn nhau, hận không thể lập túc rút kiếm ra mà phân tài cao thấp.

Bất luận ai có hai vị thần tử lúc nào cũng đòi tranh đấu phân tài cao thấp thế này, chỉ sợ tâm trí sớm sẽ bị hao tổn mất, bất quá, bất luận ai nhưng lại không bao gồm Ngao Quảng.

Hắn vẫn không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu.

“Vương?”

Mọi người đều không thể hiểu ý đồ của hắn, chỉ có thể nghi vấn hỏi, đáp lại chỉ vỏn vẹn hai từ

“Ta đi.” Thanh âm hắn lạnh lùng, trầm ấm mà lại hơi khàn.

“Vương, sao có thể được?”

“Chỉ là một việc nhỏ, sao có thể phiền người đại giá? Vương, điều này tuyệt đối không thể, thỉnh người hãy nghĩ lại…”

Khắp đại điện nổi lên những tiếng than phiền la hét ầm ĩ đến đinh tai nhức óc, Ngao Quảng ngửa đầu, ánh mặt sắc lạnh nhìn hướng chảy của dòng nước trước mắt.

Nhân gian, dù sao cũng đã một ngàn tám trăm bốn mươi sáu năm chưa từng đi qua, không biết thanh sơn có còn như trước?

Ngao Quảng không nói dối hắn nói muốn đi, liền thật sự đi, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào, cũng không thay chiến giáp, thân chỉ mặc một chiếc thanh bào, đai lưng có gắn ngọc bội, nhìn không khác nào một vương hầu công tử.

Bắc Uyên Hà Long Vương thân là một tội phạm, bị hải tộc truy nã, hiện tại đang trốn ở Yến Sơn đề phòng kĩ càng.

Một tầng, lại một tầng kết giới vô hình được dựng lên vây xung quanh khu vực Yến Sơn trong phạm vi trăm dặm, đủ để ngăn cản tất cả những kẻ đến bắt hắn.

Đáng tiếc, người đến bắt hắn lại là Ngao Quảng!

Muốn đánh phá hết kết giới bốn phía, Ngao Quảng thậm chí không cần động đến một đầu ngón tay.

Nhìn thấy thân ảnh áo xanh cao ngạo đứng bên bờ sông, Bắc Uyên Hà Long vương sợ tới mức mắt trợn lên, thanh âm run rẩy mà nói

“Long vương Ngao. . . . . . Ngao Quảng?”

Bắc Uyên Hà Long vương là một nam nhân mặt đỏ râu quai nón, tính tình hung ác bạo tàn nổi tiếng trong long tộc, hai tuần liền, gã đã làm nước sông dâng lên khiến hai trăm nông dân chết đuối, bất quả chỉ vì tâm tình của gã lúc đó không được tốt mà thôi.

Nhưng mà, hiện tại mặt đỏ đã chuyển thành mặt trắng, râu quai nón dưới cằm hiện đã hơi run run…

Hắn quả thực là khó tin, băng hàn lãnh ngạo Đông hải Long vương Ngao Quảng, thế nhưng chỉ vì hai trăm tính mạng tiện dân mà không tiếc bước ra khỏi thủy cung để tìm gã.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Ngao Quảng, gã thậm chí không lấy đâu ra nổi dũng khí chỉ để hỏi một câu< Vì cái gì >?

Cho dù có hỏi, Ngao Quảng cũng không có ý trả lời, hắn tới đây mục đích chỉ có một, mà điều này cũng không cần được giải thích.

Nuốt xuống một trận nước bọt khan. Bắc Uyên hà Long vương cố lấy ra dũng khí muốn giải thích “Vương…”

Một chữ mới được mở ra,  Ngao Quảng đã lạnh lùng mở miệng,“Để xem khả năng của ngươi!”

Từ trên người Ngao Quảng phát ra hơi thở lãnh khốc giống như một mảnh thủy tinh sắc bén, quả thật nói cho Bắc Uyên Hà Long vương biết hắn tuyệt đối không để gã có đường trốn thoát. Gã biến sắc, cuối cùng quyết định.

“A!” Theo một tiếng rống to, bốn phía bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, mây đen kéo đến che kín bầu trời, gió lướt qua, nhưng thấy kẻ mặt đỏ râu nón tức Bắc Uyên Hà Long vương lúc nãy đã hóa thân thành một con rồng đỏ với bốn móng vuốt sắc nhọn, mồm to mở rộng hướng Ngao Quảng mà tấn công!.

Bắc Uyên Hà Long vương thân dài chừng trăm thước, răng nanh sắc nhọn đầy lợi hại, miệng khổng lồ hé ra, khí thế mãnh liệt như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Để mặc gió quất vào mặt, Ngao Quảng vẫn bình tĩnh không chút lay động, thanh bào theo gió khẽ lay động, lạnh nhạt vô tình.

Cho đến khi răng nanh đã gần đến gang tấc, mới thấy khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên…

Đang lúc tấn công, Bắc Uyên Hà Long vương  bỗng nhiên phát hiện ra chuyện khủng bố nhất thiên hạ — không phải bởi vì gã là thân phạm tội lớn bị tam giới đuổi bắt, cũng không phải vì hành tung giấu kín bị bại lộ, mà là do trước mắt chính là Ngao Quảng!

Ánh mắt lạnh lùng như mũi tên nhọn vô hình bắn thủng tâm của Bắc Uyên Hà Long vương, một đợt mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, gã nhất định là điên rồi! Căn bản là không nên ra tay với Ngao Quảng mà!

Hối hận cũng đã muộn, Bắc Uyên Hà Long vương rõ ràng thấy cánh tay Ngao Quảng chậm rãi giơ lên, dùng một ngón tay chỉ đúng ngay tâm mi của gã.

Đau đớn tột độ từ tâm mi mà khuếch tán ra, Bắc Uyên Hà Long vương hiểu được chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, một đóa hoa tuyết từ  không trung tản ra, lửa đỏ cực nóng làm lan tỏa trong không khí một mảng lớn khói trắng.

Tử vong gần kề, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp, Bắc uyên hà Long vương hung hăng tàn bạo nay chỉ còn lại một thân thể vĩnh viễn lạnh như băng.

Nhìn thân rồng cuộn lại ở bờ sông, trên mặt Ngao Quảng lộ ra biểu tình chán ghét, tay phải giơ lên, búng tay vài cái.

“Ba! Đát!” Hai tiếng, hai bóng dáng mạnh mẽ không biết từ đâu hiện lên, cũng không hỏi thêm nhiều về mệnh lệnh, liền thu thập gọn gàng hài cốt trên mặt đất.

Ngao Quảng không có ý nhìn về phía bọn họ, xoay người chậm rãi đi về phía chân núi.

Lúc này đang là đầu mùa xuân, tuyết mịn đầy trời, giá lạnh xuyên thấu xương cốt , đi tới dưới tàng cây mai, mùi hương nhàn nhạt, màu hoa phấn hồng, cho dù lạnh lùng như Ngao Quảng cũng không thể không dừng chân ngắm nhìn.

Tuyết trắng, mai hồng, áo xanh, nhìn lên một mảnh cảnh hoa theo gió rơi xuống, gương mặt lãnh khốc tuấn mỹ nháy mắt trở nên tiêu điều.

Sinh mạng của hắn là muôn đời vĩnh hằng, hắn không có gì là làm không được, không như hết thảy vạn vật nơi đây, đều có vẻ yếu ớt, nhỏ bé.

Hoàn toàn xuất thần, không tự giác mà tháo bỏ tầng tầng kết giới quanh mình.

Buông lỏng hết mọi đề phòng và sức mạnh, linh cảm và tâm linh cùng vạn vật hòa hợp.

Bỗng nhiên, sau lưng chợt có cảm giác khác thường.

Ngao Quảng đột nhiên xoay người, không kịp ngưng tụ thần lực, cái gáy đã đau nhức không chịu nổi, kêu lên một tiếng đau đớn, liền ngã gục.

Một đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay cầm một cây gỗ lớn run run rẩy rẩy, hướng về phía bằng hữu kế bên nói, “Sao. . . . . . Làm sao bây giờ? Tiểu Tả, có phải là đánh chết hắn rồi không ?”

Tiểu Tả tuổi so với hắn hơi lớn hơn, ngồi xổm người xuống, ở trên người Ngao Quảng sờ hai cái, nói, “Tiểu Hữu dốt nát! Lo lắng cái gì, mau mang hắn về đi!”

“Sợ. . . . . . Có đáng sợ không?”

Tiểu Tả khinh thường dẫu môi, mắng, “Sợ cái gì mà sợ? Lúc nãy không phải nói đem hắn về sao? Gặp phải chúng ta , là hắn xui xẻo thôi! Bất quá, thiếu gia của chúng ta bộ dạng đẹp như vậy. . . . . . Như vậy thì hắn lời rồi!”

Nói xong, hai người cùng nhau nâng Ngao Quảng đang bất tỉnh dậy, kéo lê trên mặt lớp tuyết mà đi.

Một căn phòng ấm áp được bao phủ bởi hương thơm, ánh nến lập lòe, Ngao Quảng đã tỉnh lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang ngồi ở trên người hắn.

Ngồi trên người hắn chính là một nam nhân, mày hơi nhếch lên, mắt phượng long lanh, đôi môi đỏ mọng, tóc dài như mây, y chính là có mị lực của yêu tinh, khiến người ta không thể không nhìn , nhất là, y hiện tại cả người trần trụi, không ngừng mà vặn vẹo mà thở.

“A. . . . . . A. . . . . .” Đôi môi phả ra từng hơi thở nóng rực, tiếng rên rỉ phun ra làm lòng người say mê, tóc dài buông xõa, một vài lọn tóc dính trên thân, đôi chân tuyết trắng mà rắn chắc chống đỡ thân trên hơi gầy gò, không ngừng lay động ở trên “dục vọng” thật lớn của hắn.

Nhìn người đang điên cuồng vặn vẹo, vẻ mặt Ngao Quảng vẫn cứ giống như là tủ lạnh, không có nửa điểm sung sướng. Vô luận là ai, trước thì bị vô cớ đánh lén, sau đó tỉnh lại, lại phát hiện mình bị trói hai tay hai chân, để cho một sinh vật cùng “giống” thực hiện hành vi *** [cưỡng đoạt!!!!], thì tâm tình cũng sẽ không thể khoái hoạt được.

Hắn là Long vương Ngao Quảng, lại bị sinh vật hạ đẳng ở nhân gian vấy bẩn!

Ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí thoáng hiện lên, thậm chí không cần động thủ, chỉ cần một ý niệm trong đầu, Ngao Quảng có thể bóp nát trái tim của người trước mắt, dạy y biết thế nào là trả giá cho sự vô lễ với đại tiên.

Niệm lực mới vừa thành, nam nhân kia đột nhiên dừng lại mọi động tác, đem ánh mắt dừng lại trên người hắn, trong mắt dường như có nước.

Ngao Quảng thực không có nhìn lầm, nước mắt theo hốc mắt lăn xuống, giống như trân châu, một viên, một viên lại một viên nữa, cứ như vậy tuôn rơi trên ngực hắn.

Có người từng nói: nước mắt chính là vũ khí tốt nhất do trời đất ban cho nữ nhân để đối phó với nam nhân, hắn sao có thể quên được, thì ra, nước mắt của nam nhân cũng lợi hại như vậy.

Lợi hại đến nỗi cả Long vương Ngao Quảng cũng phải tim đập loạn đến mấy nhịp, ngơ ngác nhìn đôi mắt đen nhánh ướt sũng nước của nam tử, nước mắt cứ như vậy thấm ướt hết cả gương mặt y.

Ngao Quảng bị nước mắt của y khiến cho ngực trái bỗng nhiên đau nhức, tâm hồn lạnh như băng lần nữa bị lay động, mang đến trong lòng một cảm giác rực lửa đã lâu không cảm nhận được.

Nhìn nam tử lấy tay lau nước mắt, lại vặn vẹo thân mình, dùng dũng đạo chật hẹp cắn nuốt lửa nóng thật lớn, nhìn biểu hiện trên gương mặt xa lạ kia vừa thống khổ lại vừa *** đãng, sát khí trên mặt Ngao Quảng cũng đã biến mất không còn thấy tăm hơi, hồi phục vẻ lạnh như băng.

Tóc dài theo nhịp lay động mà càng thêm tán loạn, dục vọng ở trong cơ thể cũng bừng bừng phấn chấn, hơn nữa cũng không ngừng to thêm, nam tử hơi hoảng hốt , vài lần muốn dứt ra, nhưng hai chân đều đột nhiên như nhũn ra, ngược lại đem dục vọng chôn càng sâu trong địa phương bên dưới.

Không thể đào thoát, lại bị cọ xát đến trướng đau, rốt cục nam tử lại rơi nước mắt, Ngao Quảng lạnh lùng nhìn, đem dục vọng trong cơ thể hắn rút ra, phun ra một hơi tinh nguyên.

“Ngô. . . . . .” Phát ra âm thanh dài nho nhỏ, nam tử gian nan từ trên người Ngao Quảng leo xuống, mặc thêm quần áo, tập tễnh đi về phía cửa phòng.

Đẩy cửa, bên ngoài mặt trời đã lên cao, nam tử thấp giọng hướng Tiểu Tả, Tiểu Hữu ở bên ngoài dặn dò vài câu, liền đi khỏi.

Tiểu Hữu mặc áo màu nâu từ bên ngoài nghía vào trong vài lần, mới bê chậu nước rón ra rón rén đi vào trong phòng, vừa vào liền hoảng sợ.

“Ngươi. . . . . . Ngươi tỉnh rồi?” Nó buông chậu nước, nơm nớp lo sợ đến gần bên giường, không dám nhìn thẳng vào nửa thân trên trần trụi của Ngao Quảng đang ngồi trên giường, chỉ đem ánh mắt đặt ở trên đầu giường.

Sợi dây dùng để trói hắn được đặt ở đầu giường, hai tay của hắn cũng đã tự do .

Hắn làm thế nào mà tự cởi trói a? Tiểu Hữu âm thầm kinh hãi, đầu càng cúi thấp hơn .

“Đầu của ngươi còn đau không? Ta gọi là Tiểu Hữu. . . .  Ta. . . .. Ta giúp ngươi rửa mặt chải đầu.”

Ngao Quảng không mở miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nó, vừa khó dò vừa sắc bén, Tiểu Hữu chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên thực trầm trọng, ***g ngực của mình tựa như bị ngàn tảng đá lớn đè lên , không thể hô hấp nổi.

“A …” cho đến khi đôi má nhỏ chuyển sang màu trắng bệch, hai tay thống khổ ôm lấy ngực, Ngao Quảng mới dời ánh mắt, không nói lời nào mà chỉ phẩy tay.

Tiểu Hữu lập tức như trút được gánh nặng, thở dốc đứng lên, dùng hết sức bình sinh mà hít lấy không khí.

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Hai mắt mở thật lớn, lo sợ không yên mà nhìn chung quanh, tới khi Ngao Quảng không kiên nhẫn mà vung tay lên, Tiểu Hữu mới như từ trong mộng tỉnh lại, cầm lấy khăn mặt, tiến lên hầu hạ hắn.

Lúc này, 『 phanh 』 một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, Tiểu Tả mặc áo bông lớn màu đỏ sậm hấp tấp đi tới, “Này! Ăn điểm tâm thôi !”

Dùng sức đem khay, mâm đặt lên bàn, sau đó nhìn lại tình huống trên phòng, hắn lại cao giọng quát: “Dốt nát tiểu tử! Ngươi sao lại thả hắn ra?”

Xông lên trước, cầm lấy cổ tay Tiểu Tả, lui ra xa xa một chút.

Tiểu Hữu ủy khuất đứng đó mếu máo.

< Ta thực sự không có thả hắn mà! > bất quá, ngay cả hắn cũng không biết Ngao Quảng làm như thế nào mà tháo gỡ dây thừng, nhưng cũng chỉ dám ở trong lòng thầm oán trách

Đem Tiểu Hữu đẩy ra phía sau, Tiểu Tả thần sắc hung ác chỉ vào Ngao Quảng lớn tiếng nói: “Này! Ngươi đừng mơ tưởng muốn chạy trốn nha, bên ngoài cửa luôn có người canh chừng cẩn mật! Ngươi mà dám đi, ta liền kêu bọn họ cho thêm vài cái lỗ thủng ở trên người của ngươi a!”

“Tiểu Tả. . . . . . Đừng hù dọa người ta như vậy, dù sao chân của hắn vẫn là đã bị khóa rồi. . . . ” Tiểu Hữu lén lút lôi kéo ống tay áo của hắn, chỉ vào cái xích thật dài  ở chân Ngao Quảng.

Vừa rồi Tiểu Tả do quá mức bối rối , thế nên không có chú ý tới điều đó!

Tiểu Tả mặt đỏ lên, sĩ diện chữa lời  “Tóm lại ngươi đừng vọng tưởng đào tẩu! Thiếu gia của chúng ta nói có nói trước, ngươi dám bước ra gian phòng kia nửa bước, liền giết ngươi!”

Ngao Quảng không nói gì, chỉ là dùng khóe mắt đảo qua.

Tiểu Tả lá gan rõ ràng so với Tiểu Hữu lớn hơn, mắt lạnh phóng tới, vẫn như cũ nghênh ngang tự đắc mà hếch mặt la lên, “Trừng cái gì mà trừng? Con chừng ta đem mắt của ngươi móc ra đó!”

Lớn tiếng đe dọa cách mấy, Ngao Quảng vẫn là không nói, khóe môi lại nhẹ nhàng mà gợi lên một nụ cười, nhưng mà nụ cười này so với không cười còn có phần lạnh lẽo hơn.

Hơi lạnh thấu xương tỏa ra tràn ngập không khí từ ý cười của Ngao Quảng, Tiểu Tả đột nhiên cảm thấy hai vai bị một lực vô hình mạnh mẽ đè nặng, hai đầu gối trở nên mềm nhũn, cả người chịu không được liền quỳ trên mặt đất.

Trong lòng nó giãy giụa muốn đứng lên, lại phát hiện một đầu ngón tay cũng không thể cử động, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tiểu Hữu kéo thân thể Tiểu Tả đứng dậy, lại phát giác thân thể nó giống có ngàn cân đang đè nặng lên, đừng nói là kéo lên, cho dù là hướng về phía trước cũng không thể.

Ngao Quảng ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn bộ dáng thất kinh của hai tiểu tử một hồi lâu, sau đó mới thản nhiên hỏi, “Tại sao bắt ta?”

Về vấn đề này, không phải vì Tiểu Tả hiện tại bối rối mà không rảnh trả lời, cho dù có rảnh, nó cũng sẽ không trả lời a.

Bất quá, người hỏi là Ngao Quảng, hắn rất ít chủ động nói chuyện, nguyên nhân chính là như thế, nếu hắn hỏi, thì không cho phép người khác không trả lời.

“Bởi vì thiếu gia muốn chúng ta tìm nam nhân về.” Thanh âm cứng nhắc theo cổ họng phun ra, hoàn toàn không theo ý của Tiểu Tả.

Nghe cái dạng trả lời này, người khác nhất định khinh thường bĩu bĩu  môi, tiếp tục hỏi: vì cái gì thiếu gia nhà ngươi muốn tìm nam nhân về làm loại sự tình này?

Bất quá, người hỏi không phải người khác, là Ngao Quảng, đối Ngao Quảng mà nói, một đáp án này đã đủ rồi.

Chính là, còn có một việc, hắn còn muốn hỏi một câu.

“Người thứ mấy rồi?”

Vấn đề này tuy rằng hỏi không đầu không đuôi, nhưng mà, vẫn như cũ được trả lời đến nơi đến chốn.

“Ngươi là nam nhân đầu tiên mà chúng ta bắt về.” Nghe giọng nói của mình, rồi lại không khống chế được mà khiến lời nói phát ra, Tiểu Tả mặt trắng xanh một mảnh, nhưng bản thân lại không có biện pháp để thay đổi.

Ngao Quảng gật đầu, không khí “tủ lạnh”  tràn ngập ở trong phòng thoáng vơi đi, Tiểu Tả cảm thấy người mình dần thả lỏng, thân thể lại một lần nữa có thể cử động .

Đứng lên, vửa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Ngao Quảng đang ngồi trên giường, Ngao Quảng không có nhìn hắn, một tay đặt lên chỗ vừa rồi Tiểu Hữu đặt chiếc áo xanh ở trên giường, chuẩn bị mặc vào cho hắn, nhìn đến dưới chân phải, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Màu xanh.”

“Vâng! Vâng!” Tiểu Hữu run run rẩy rẩy nhặt cái áo lên, vội vàng xoay người trốn đi thật nhanh.

Tiểu Tả hướng hai mắt dò xét nhìn Ngao Quảng, chỉ cảm thấy gương mặt kia quả nhiên rất tuấn mỹ, tuy nhiên lại lạnh lùng như băng thật đáng sợ, quan hát hắn mà cả người thấy rét run, cũng không dám ở lâu, vội vàng theo sau Tiểu Hữu rời khỏi.

Nhìn hai thân ảnh đang bỏ chạy trối chết kia, trong lòng không khỏi khẽ cười nhạo, Ngao Quảng tùy ý nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi .

Cái khóa sắt trên chân có thể trói một người bình thường, nhưng tuyệt đối khóa không được Long vương Ngao Quảng.

Hắn có thể tùy ý mà thoát đi, tuy nhiên suy nghĩ như thế nào mà lại tạm thời lại không muốn.

Đêm qua, giọt lệ trong phút dục vọng dâng trào của nam tử kia gây cho hắn một loại cảm giác thật kỳ diệu, kỳ diệu giống như là. . . . . . Xuân phong thổi qua trong lòng, mưa phùn lạc đến trong tim.

Đêm đến, một nam tử thân tuyết trắng thon dài khác áo lông cừu tay cầm nến mà đến.

Đẩy cửa, bức rèm che khẽ run, ánh nến chiếu rọi lên gương mặt nam tử dường như thật trong sáng, càng thêm phần mị hoặc.

Đem ánh nến đặt lên bàn, bàn tay trắng nõn phủi rớt vạt áo, lông cừu liền theo thân hình bóng loáng rơi xuống tới gót hài xanh biếc.

Thân mình quang lõa cứ như vậy đến bên giường, gần sát Ngao Quảng.

Cho dù nhắm mắt lại ngồi xếp bằng ở trên giường, Ngao Quảng cũng sớm cảm thấy có người bước vào, Cho đến khi một đôi tay lạnh lẽo thò vào trong vạt áo hắn, vẫn là không tỏ thái độ gì.

Nửa canh giờ trước, khi hai đứa nhỏ run rẩy tới cầm dây thừng cột tay hắn, hắn biết người này muốn tới.

Bàn tay nam tử phấn khởi như chim ưng, trong ngực hắn mà làm càn, tiếp theo, càng tham nhập vào trong đũng quần, cầm lấy phân thân thật lớn vẫn đang yên lặng.

Thân thể nhân loại so với hải tộc hơi lạnh, huống chi hiện tại thời tiết mùa đông, đầu ngón tay mang theo giá chạy trên da thịt nóng cháy, nam tử thoải mái “ưm” một tiếng, càng đem thân hình xích lõa dán chặt trên người Ngao Quảng.

Chính là, mặc cho y nhu lộng chà xát, vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì, tức giận,y dùng lực thêm một chút.

Càng ngày càng dùng sức vỗ về chơi đùa làm Ngao Quảng phải mở mắt ra, nhìn y.

Không biết vì cái gì, khi biết y sẽ xuất hiện thì trong lòng phấn khởi, hiện tại người thật sự đến đây, lại tỉnh táo.

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua đôi mày nhếch lên của nam tử nọ, hai mắt câu nhân, đôi môi dày, ngũ quan chỉnh tề, gương mặt tương xứng đầy mê ly, ở nhân gian mà nói, y xem như là ngoại hình không tồi .

Hơn nữa, y thuộc loại giống đực thân hình cứng nhắc rắn chắc, không  giống như giống cái mềm mại đẫy đà!

Đêm qua tim đập nhanh, quả nhiên là ảo giác rồi.

Kẻ đang dán trên người hắn tận lực mà cọ xát, phân thân dần dứng lên, rồi xuất ra một dòng dịch, đem nửa người trên đặt lên cái bàn tròn trước giường, nâng cao mông lên.

Đầu ngón tay dính chút mật dịch trong suốt, bài khai hai cánh mông trắng nõn, giấu ở giữa chính là một nụ hoa hồng nhạt.

Ngón tay thon dài trắng trẻo chậm rãi xâm nhập vào trong nụ hoa, đem nụ hoa chặt chẽ nới ra, vì khẩn trương thả lỏng cơ thể, mà xoa nắn chỉ phúc ở lôi tâm [cái ấy a~], dần dần buông ra phân thân đã phiếm đỏ, hai cánh mông trắng trong hết sức loá mắt, đầu ngón tay ra vào phát ra tiếng kêu, nam tử nhỏ giọng rên rỉ, không tự chủ được vặn vẹo thắt lưng mà lắc lắc thân dưới, cực kỳ *** dục, cực kỳ phóng đãng.

Hình ảnh gợi tình này, đủ để khiến bất cứ kẻ nào huyết mạch sôi trào, bất quá, Ngao Quảng không phải người, hắn là thần, tinh thần tự chủ của hắn cũng không như người thường.

Sức quyến rũ của nam tử kia chỉ có thể đổi lấy một cái nhìn không có cảm giác, cho nên hắn khẳng định trong đầu.

– đêm qua nhất định là hắn hồ đồ!

Hắn vậy mà từng cho là mình bởi vì một nhân loại nam tử vô sỉ phóng đãng mà rung động.

Nam tử tuấn mỹ trên mặt vẫn là không chút biểu tình, chỉ có một đôi mắt lạnh lộ ra phong duệ sát khí.

Trong đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng hét “trong trẻo”.

“NGƯƠI LÀ NGƯỜI CHẾT SAO?” Nhân loại nam tử đã ngưng tự an ủi bản thân, quay đầu hung tợn trừng mắt với hắn.

Không biết là bởi vì ngượng ngùng, hay là tức giận, mà mặt y đỏ bừng, đôi mắt phượng đã ầng ậng nước.

Nhìn khuôn mặt kia chực khóc đến nơi, tâm Ngao Quảng có một chút mềm, mí mắt rũ xuống, che đậy đi tia sáng giết chóc lóe lên trong mắt.

Nhìn gương mặt hắn đờ ra, nam tử thấp giọng mắng một câu, lại khó chịu đem thân mình áp lên trên người Ngao Quảng.

Từng dòng hương thơm truyền vào chóp mũi, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn chạm vào bên mạng sườn, mang đến cảm giác giống như chạm vào tơ lụa thượng hạng.

Nâng mắt lên, nhìn thấy y bị *** làm nhiễm hồng gương mặt, thản nhiên mà trìu mến, khiến băng sơn trong lòng Ngao Quảng thoáng tan chảy, mà tay của nam tử nọ, lại đụng đến khố hạ của hắn, dục vọng ngủ say rốt cục cũng tỉnh dậy.

Nhìn nam tử mở chân ra, đem dục vọng nuốt đến chỗ sâu nhất trong thân thể, nhìn y mảnh mai dập dềnh, tóc dài tán loạn.

“Ngô nha. . . . . . Ngô ngô. . . . . .”

Ngọc thể xinh đẹp lắc lư, nội bích chặt chẽ bị ma sát, đôi môi phiếm hồng từng đợt từng dợt thở dốc.

Ngao Quảng nheo mắt nhìn mỗi một động tác của hắn, tứ chi của nhân loại, nét mặt, còn có nước mắt ở cực lạc và đau đớn, trong mắt hắn đều là yếu ớt, tựa như đóa hoa mùa thu rụng xuống, nhưng mà yếu ớt mới càng làm người ta yêu thương.

Sự tình vẫn cứ như vậy đến khi Ngao Quảng cảm thấy xem đủ rồi mới nhìn xuống dưới, nhìn thấy nam tử bị trêu chọc mà toàn thân run rẩy, Ngao Quảng đem dục vọng từ trong  mị bích ấm áp chậm rãi rút ra.

Nam tử đã bị giày vò đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể nằm ở trên ngực hắn.

Chóp mũi phì phò thở dốc, đôi mắt khép hờ, môi đỏ bừng như tô son, mái tóc dài ướt đẫm dán tại hai gò má, vẻ biếng nhác làm y càng thêm mị hoặc.

Sau khi hơi thở bình tĩnh trở lại, nam tử đem tóc dài vén ra sau tai, ngẩn đầu, khóe mắt nhìn về phía Ngao Quảng.

“Hôm nay giữa trưa, Tiểu Tả, Tiểu Hữu bọn họ tới tìm ta, nói trong phòng này có quỷ, còn nói ngươi thật sự kì quái, xem ra cũng không có gì.”

Đầu ngón tay vô thức vẽ vời trên ngực Ngao Quảng, nam tử kia ngay cả giọng nói cũng trở nên biếng nhác.

“Ta vốn bảo bọn hắn tùy tiện mang một tên ăn mày về thì tốt rồi, không thể tưởng được lại có thể đẹp trai như vậy. . . . . . Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

Ngao Quảng không có phản ứng, hắn nghĩ: trước kia hắn cho rằng nhân gian tất cả đều là sinh vật bình thường giống như con kiến, có thể sai lầm rồi.

Ít nhất, hiện tại gối trên người hắn là một nam nhân tuyệt không bình thường, y to gan lớn mật, da mặt cũng không phải dày như người thường — người bình thường không có khả năng nói chuyện phiếm với tù nhân mình bắt về, hơn nữa, đem người bắt về làm chuyện phòng the thì không phải là chuyện một người bình thường làm được.

Nam tử đó thực sự không thể chịu nổi sự im lặng của Ngao Quảng, y dương tay, dùng hết sức mà đánh Ngao Quảng hai cái, la lên:

“Vì sao không nói lời nào?”

Ngao Quảng vẫn là không lên tiếng, ánh mắt nam tử lúc này thực mãnh liệt, nắm bàn tay lại đánh vào người hắn một cái thật mạnh, Ngao Quảng biểu tình vẫn là không thay đổi, ngược lại khiến tay y đau đến mức nhăn cả mặt.

Đánh đến mệt mỏi, nam tử dựa theo thân hình rắn chắc của Ngao Quảng mà bò lên, ngồi ở trên giường, mười ngón tay khẽ vuốt mái tóc, thì thào tự nói.

“Vì cái gì không nói lời nào… Ngươi không để ý tới ta! Vì cái gì lại không để ý tới ta, ta có cái gì không tốt a… Nàng có cái gì hơn ta chứ? Ngươi tên hỗn đản này! Đúng là phế vật mà… ta không tin ngươi không để ý ta… Ta không cho ngươi đối xử với nàng tốt như vậy!”

Thanh âm của y lúc cao lúc thấp, hai mắt sáng lên, ẩn chứa mang theo cảm xúc điên cuồng.

Ngao Quảng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này đây nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

“Ngao Quảng.”

Thanh âm trầm ấm hơi khàn, im lặng nhưng vang dội, từng chữ liền mạch mà chui vào trong tai của nam tử, y ngẩn ngơ, tiếp theo tinh thần liền phục hồi, vẻ điên loạn trên mặt phúc chốc tan đi mất, cứ như vậy lại dựa trên người Ngao Quảng.

“Ngươi tên Ngao Quảng?” Trong lòng y cao hứng, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn.

Ngao Quảng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.

“Ôm ta.”

“Hôn tai ta đi.”

“Sờ đầu của ta nữa.”

Mỗi một khẩu hiệu vang lên là một động tác làm theo, nam tử vẫn là không bằng lòng, tựa đầu trong ngực hắn mà cọ tới cọ lui.

“Kêu ta là Thanh Cuồng, nói ngươi thích ta.”

Ánh mắt vô tình chăm chú lãnh đạm nhìn người đó một lúc, Ngao Quảng mới mở miệng

“Thanh Cuồng, ta thích ngươi.”

Thanh âm trầm ấm vang lên, ánh mắt nam tử bỗng chốc sáng lên, đôi môi khép lại, yên lặng gắt gao ôm lấy Ngao Quảng, đầu ngón tay bám chặt vào cơ thể rắn chắc.

Tùy ý y muốn làm gì thì làm,  Ngao Quảng nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong đầu: hắn thật sự là điên mất rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.