(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 2
Sáng sớm hôm đó, bầu trời không gợn một bóng mây, núi non yên bình thanh tĩnh.
Kéo kéo sợi dây xích dài, Ngao Quảng ngồi dựa lưng trên ghế bành màu hồng phía sau cửa sổ, theo khe hở từ cửa sổ nhìn ra người bên ngoài hoa viên, mái tóc buộc ngân quang, mặc trường bào hoa màu tím , trừng mắt nhìn nam tử mang giày xanh.
Tuyết trắng mịt mùng, y đứng dưới cây đào, ngẩng đầu, nhìn tàn cây trơ trụi, hướng người hầu bên cạnh chỉ trỏ, ánh mắt đầy tức giận.
Ở lại nơi này cũng đã được năm, sáu ngày, Ngao Quảng rốt cuộc cũng biết được tên của người kia, y gọi là Thanh Cuồng, chính xác mà nói là Hoàng Phủ Thanh Cuồng, ông cố của y từng vì triều đình mà lập nên nhiểu chiến công hiển hách nên được ban chức Hầu Gia. Hào Tiêu Dao Hầu, tới đời của hắn, mặc dù vẫn mang hầu tước như trước, nhưng đã không còn giữ chức quan gì, ngày thường đều cùng các sĩ tử nhâm nhi chút rượu, cùng nhau đối thơ, lâu lâu lại nổi hứng ca hát luận cổ kim.
Những điều này biết được là do lúc ở trên giường, sau khi triền miên Hoàng Phủ Thanh Cuồng tự nói ra, y tuy nhìn như thế nhưng thật ra rất lợi hại. Cho dù Ngao Quảng không có ý hưởng ứng, y cũng tự quyết, ngồi đó mà huyên thuyên, có nhiều lần nói cũng phải tới một, hai canh giờ mới xong.
Lạnh lùng nhìn thân ảnh đứng giữa hoa viên, trải qua vài ngày quan sát, đại khái hắn đã hiểu được Hoàng Phủ Thanh Cuồng là một người như thế nào.
Thời điểm y nói chuyện ai cũng phải lắng nghe, y nói người ta phải làm thế nào, người đó nhất nhất phải làm theo.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn còn trong độ tuổi thiếu niên, xinh đẹp, giàu có, cậy tài quyền mà khinh người, thậm chí bản chất có phần ngông cuồng.
Đối với loại người xa lạ ở chung vài ngày như vậy, hiểu biết như thế kỳ thật đã đủ.
Bất quá, Ngao Quảng vẫn cảm thấy có điểm thiếu sót, ít nhất, hắn vẫn chưa biết được Hoàng Phủ Thanh Cuồng vì lý do gì mà lại bắt người.
Cho dù có thể tùy ý dùng pháp thuật liền biết được đáp án mình muốn, Ngao Quảng vẫn là khinh thường không muốn dùng đến.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng mỗi đêm đều đến tìm hắn, chủ động đem thân mình hiến dâng cho hắn, phóng đãng cầu hoan, còn hắn thì luôn dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát y thật kỹ, cảm giác mới mẻ mà kỳ diệu.
Ánh mắt như có hào quang lóe sáng, một mực đứng nhìn cây anh đào trước mặt, tâm tình của y dường như càng lúc càng kém đi, hướng tới cây anh đào mà ra sức đá cho vài phát, đùng đùng tức giận bỏ đi, để lại hai người hầu đầy sợ hãi đứng cách xa phía sau.
Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu sau khi đi vòng quanh cây đào một hồi lâu, nhịn không được đành ủ rũ đi về hướng hành lang dài.
Bước gần đến phía trước cửa sổ, Ngao Quảng nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
“Thiếu gia khiến chúng ta thật khó xử nha.”
“Loại thời tiết này mà muốn cây đào nở hoa. . . . . . Ai! Làm sao có thể chứ?”
“Ngươi đã thấy thiếu gia nổi giận rồi đó, cho dù không có khả năng cũng phải nghĩ tìm ra biện pháp đi!”
Ngao Quảng nghe thấy, gọi hắn lại.
“Bẻ một cành cho ta.”
Tiểu Tả, Tiểu Hữu thực hoảng sợ, lập tức quan sát xung quanh hồi lâu, mới phát hiện ra âm thanh là từ hành lang dài bên cạnh phát ra, chính là từ trong phòng của thiếu gia.
Thời điểm gót chân vừa cất bước, vừa nhìn thấy gương mặt Ngao Quảng gần trong gang tấc, Tiểu Hữu nhát gan sợ tới mức lập tức chạy nấp sau lưng Tiểu Tả. Tiểu Tả so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu , lại nghe được âm thanh của Ngao Quảng, sắc mặt đã muốn trắng hơn phân nửa, thật vất vả mới nói ra được một câu.
“Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
Ngao Quảng vẫn là không mở miệng, chỉ dương tay, chỉ về cây đào phía xa nơi hoa viên.
Ách. . . . . . Sợi dây thừng trên tay hắn làm thế nào lại biến mất !
Gương mặt not nớt tuấn tú của Tiểu Tả cuối cùng cắt không còn một giọt máu, mấy ngày qua, cho dù có trói buộc nam nhân đó như thế nào, đến sáng hôm sau, sau khi thiếu gia rời đi, dây thừng trên tay hắn lại tự động được cởi bỏ.
Đây nếu không phải là quỷ thì là cái gì a?
Lặng lẽ đánh giá gương mặt tuấn mỹ vượt xa người thường của Ngao Quảng, Tiểu Tả sợ hãi vô cùng, đành cứng ngắc đi đến cây đào duy nhất ở trung tâm hoa viên mà bẻ một cành, đặt trên tay Ngao Quảng.
Cũng không dám mở miệng hỏi Ngao Quảng khúc gỗ đó để làm gì, vừa lúc Ngao Quảng tiếp nhận, hắn liền lôi kéo Tiểu Hữu nhanh như chớp bỏ chạy.
Hay là đêm nay, thay khóa sắt thử xem, ít nhất khóa sắt trên chân hắn vẫn nguyên vẹn như cũ.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bảo phủ khắp nơi, vừa đặt chân bước vào phòng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng liền ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Trên cái bàn tròn, trong ấm trà trắng tinh cắm một nhành hoa đào đang nở.
“Hoa đào?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi ngạc nhiên khi ánh mắt nhìn tới cây đào ngoài cửa sổ vốn trụi lủi không một bông, nay lại nở rộ lên đầy sức sống, cuối cùng liền phóng tới trên người Ngao Quảng hỏi
“Ngươi như thế nào lại làm cho nó nở hoa được?”
Liếc nửa con mắt, ngồi ngay ngắn trên ghế, Ngao Quảng theo thường lệ không nói gì.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng một mình hướng đến bàn, tay sờ sờ cánh hoa đào, quả nhiên mềm mại, cảm xúc rõ ràng là hoa đào thực sự đang tồn tại, chần chừ hỏi “Cái này… thực không dễ dàng đi.”
Ngồi trên ghế, đầu ngón tay khẽ gõ vài nhịp, lần này Ngao Quảng trả lời một câu.
“Cũng không khó.” Niệm một câu pháp chú thôi, không thể nói là nan giải.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng nghiêng nghiêng đầu hỏi.
”Ngươi biết cách trồng hoa sao?”
Ngao Quảng chậm rãi lắc đầu, hắn từ lúc sinh ra đến này đã ba nghìn năm trăm năm, cho tới bây giờ thực chưa biết trồng hoa là như thế nào.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng thất vọng rũ mi mắt xuống, tiếp theo, lại ngẩng đầu chỉ vào cây đào ngoài cửa sổ nói:
“Ngươi làm được hay không cũng không thành vấn đề, quan trọng là…. Ngươi có thể khiến cho tất cả hoa đào ngoài kia đều sống lại sao?”
Ngao Quảng lại lắc đầu,lần này hắn thực sự dao động quá nhanh, cơ hồ không muốn nghĩ ngợi nhiều liền phun ra hai chữ. “Không thể.”
“Không thể?” giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Cuồng lập tức trở nên the thé “Vì cái gì?”
Y trừng đôi mắt to của mình lên, nếu Ngao Quảng trả lời không rõ ràng, y sẽ liều mình với hắn.
Ánh mắt của y làm Ngao Quảng liên tưởng tới một con rồng nhỏ đang giương nanh múa vuốt, khẽ mỉm cười, hắn giơ tay lên, chỉ về hướng dưới chân của mình.
Dây xích khẽ rung, gương mặt trắng nõn của Hoàng Phủ Thanh Cuồng thoáng hồng, cái này có thể vì lên giường hướng nam nhân xa lạ cầu hoan, thế nhung hiện tại, lại vì sự trói buộc trên người Ngao Quảng mà khiến cho ngượng ngùng.
“Ta. . . . . . Ta lập tức sẽ kêu người đến thả ngươi!”
Tiếp theo, liền xoay người, vội vàng đi ra phía ngoài, Ngao Quảng nhanh chóng giữ chặt hắn lại.
“Không cần phải gấp gáp.”
“Tại sao?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng kinh ngạc mở to hai mắt không hiểu rõ nguyên do, tròng mắt lúc này tựa như hai viên minh châu dưới đáy biển cả sâu lắng.
“Trước mắt có chuyện cần làm.”
Thanh âm trầm thấp càng thêm trầm thấp, gương mặt đáng yêu của Hoàng Phủ Thanh Cuồng hiện rõ sự thẹn thùng, chính vì từ trước tới nay chỉ thấy Ngao Quảng băng lãnh quái gở, hôm nay lại hưng phấn chủ động như vậy.
“Chuyện gì nên làm chứ?” Âm thanh từ cổ họng phát ra mềm mại, Hoàng Phủ Thanh Cuồng xoay người, cánh tay thon dài câu lấy cổ Ngao Quảng, hai gò má đỏ hồng khiến bản thân càng trở nên phong tình.
Ngao Quảng không nói gì, chỉ lạnh lùng dùng ánh mắt chăm chú nhìn y, kết quả ngược lại khiến y chịu không nổi ánh mắt như vậy mà đỏ mặt, đem ngực dựa sát lại, kéo rộng thanh sam, lòng bàn tay đặt trong ***g ngực nóng bỏng, dùng sức đẩy Ngao Quảng ngã trên ghế, cả hai cùng nhau dây dưa.
Chính là, Ngao Quảng để ý Hoàng Phủ Thanh Cuồng có phần không chuyên tâm, con mắt sáng liên tục quay lại nhìn cành đào cắm ở ấm trà.
Ngao Quảng ngày hôm qua còn cảm thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng như một con rồng nhỏ thích giương nanh múa vuốt, hôm nay như thế nào lại như một con cún đáng yêu.
Hắn đem thân mình đặt lên bàn, đôi mắt phượng mở to, con ngươi đen nhánh như có ánh sáng phản chiếu, nhìn Ngao Quảng chờ đợi.
Nguyên lai con mắt này lại xinh đẹp như vậy, Ngao Quảng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn đưa tay lấy bánh bao xé thành nhiều miếng nhỏ, chậm rãi cho vào trong miệng nhai.
Động tác chậm chạp kia làm Hoàng Phủ Thanh Cuồng sốt ruột gấp bội, đôi môi cánh hoa khép mở vài lần, ý muốn thúc giục, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.
Không vội, không vội! Cũng không phải là cả đêm mà!
Lời nói thì thào từ đôi môi đỏ mọng truyền đến tai Ngao Quảng. gương mặt băng lãnh vô tình gợi lên ý cười, hắn nhẹ nhàng mà buông bánh bao trong tay.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng không thể tiếp tục đợi liền hỏi, “Ăn xong rồi sao?” Nói thực ra, cho dù Ngao Quảng chưa ăn hết, y cũng không cho hắn tiếp tục ăn nữa.
Ngao Quảng gật đầu, thức ăn trong nhân gian đối với hắn mà nói không phải tất yếu, có ăn hay không cũng không sao.
Đầu của hắn mới vừa gật một cái, Hoàng Phủ Thanh Cuồng liền giương giọng kêu to, “Tiểu Tả, mau vào!”
Tiểu Tả mặc trường bào màu xanh, vẻ mặt không tình nguyện từ bên ngoài đi tới, bên hông treo một chùm chìa khóa.
“Thiếu gia, thật sao. . . . . . Thật sự phải thả hắn sao.” Cầm lấy cái chìa khóa mà toàn thân run rẩy không ngừng, chính là không muốn tra chìa khóa vào ổ.
Vuốt vuốt mái tóc dài, Hoàng Phủ Thanh Cuồng buồn cười gợi lên khóe môi, nói, “Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?”
“Nếu hắn đào tẩu, thì phải làm sao?” Tiểu Tả mở to mắt chớp chớp vài lần hỏi.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng dẫu môi nói “Trốn? Ngoài cửa có cảnh vệ trông coi, nơi này cũng không phải trong thành, ngươi sợ hắn sẽ chạy đi đâu?”
Kỳ thật nếu chạy thoát thì sao? Y căn bản nửa điểm cũng không để ý, tùy tiện ra ngoài bắt kẻ khác về là được, quan trọng nhất là trước khi hắn đào tẩu, đừng quên làm cây đào nở hoa.
Gương mặt đáng yêu Hoàng Phủ Thanh Cuồng lúc này tràn ngập nét cười vui vẻ, con mắt y cứ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thân cây đào đang trụi lủi ngoài kia, đôi mắt Hoàng Phủ Thanh Cuồng ánh lên vẻ mong chờ, y lúc này thực chỉ muốn chờ mong để nhảy nhót dưới cây hoa đào sẽ nở rộ…
“Nhưng mà. . . . . .” Tiểu Tả vẫn như cũ cau mày, ý nghĩ không muốn mở khóa cho Ngao Quảng.
Đào tẩu cũng không sao! Hắn sợ nhất chính là chuyện khác a!
Cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, mấy ngày qua phát sinh những sự kiện thực quái dị, nó cùng Tiểu Hữu đã vài lần nói qua với Hoàng Phủ Thanh Cuồng, chính là, Hoàng Phủ Thanh Cuồng trời sanh tính tình cuồng vọng, tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, ghét nhất là nhắc tới thần thánh ma quỷ, ngược lại còn quở trách bọn họ.
“Đừng dong dài ! Mau cởi trói cho hắn.” Cho dù nó không nói ra miệng, y cũng biết nó đang nghĩ gì,Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhướng mày, Tiểu Tả chỉ có thể dùng sức mà tự gõ đầu mình hai cái.
Tiểu Tả rốt cục run rẩy bắt tay vào làm, đem chìa khóa tra vào ổ , 『 răng rắc 』 hai tiếng, ổ khóa đã được khai thông, Tiểu Tả lại quỳ đến trên mặt đất tháo bỏ xiềng xích trên chân Ngao Quảng.
Xích vừa được mở, Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngay lập tức lôi lôi kéo kéo Ngao Quảng ra ngoài.
Tay y vừa chạm đến, phản ứng đầu tiên của Ngao Quảng là phủi đi, dù sao lòng bàn tay lạnh lẽo của mình vừa tiếp xúc với hơi ấm từ lòng bàn tay kia, một cảm giác không thể hiểu nổi bất chợt xẹt nhanh qua đầu như tia chớp.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng tràn trề sinh khí, đôi tay tự nhiên nắm tay hắn dẫn đi, trắng mịn mềm mại, ngay cả những đốt xương như thế nào sờ lên cảm giác cũng thực thoải mái.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, Ngao Quảng cảm giác được chính mình đã yêu thích loại xúc cảm mới này.
Bước theo cái nắm tay của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, cả hai cùng đến nơi cây đào ngoài hoa viên.
Nhìn sơ qua cũng thấy được khoảng 98 gốc cây, đợi tới tháng 3 xuân ấm áp chúng nhất định sẽ nở rộ, đáng tiếc bây giờ chính là gió lạnh ngày đêm thổi mạnh mẽ, hoa mai nở rộ, mỗi người đều vội vàng ngắm mai, vịnh mai (làm thơ về mai), tại sao nơi đây lại tự nhiên xuất hiện một quái nhân không muốn ngắm mai, mà lại muốn xem hoa đào đây.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng không hiểu nổi ánh mắt lợi hại của Ngao Quảng đành một tay lôi kéo hắn, một tay chỉ vào cây đào.
“Rốt cuộc được hay không?” Thật lâu sau vẫn không thấy được phản ứng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không kiên nhẫn lắc lắc tay hắn.
Ngao Quảng phục hồi tinh thần, đem ánh mắt đặt trên người Hoàng Phủ Thanh Cuồng thu hồi, ngửa đầu nhìn về phía cây đào.
Cách dùng mệnh lệnh bắt hoa nở, hay là nên dùng cách khác che giấu?
Hơi do dự, khóe mắt lơ đãng hướng tới Tiểu Tả đang ở xa xa mà nhìn hắn, Tiểu Tả đang dùng ánh mắt sợ sệt như thấy yêu ma chước quỷ mà nhìn Ngao Quảng đánh giá cao thấp.
Thấy vậy, khóe môi lạnh lẽo của Ngao Quảng âm trầm tạo nên một đường cong, chậm rãi nói
“Thủy, nước ấm.”
“Thủy, nước ấm.”
Chính là bởi vì ba cái từ đơn giản đó, Tiểu Tả cùng Tiểu Tữu trong cái ngày giá rét này phải ở trong vườn mà chặt củi, đun nước ấm. Hơn nữa, không chỉ là đun một một lò nước, mà là chín mươi tám cái – cứ mỗi cây là một lò nước ấm.
Tiểu Hữu phụ trách thêm củi, còn Tiểu Tả thì vội vàng dùng xiểng xúc tuyết cho vào nồi nước đang sôi trào.
Bốn phía gió lạnh ào ào, hai người bọn họ khắp người mồ hôi liều mạng mà đổ xuống, người cùng cây đào cứ như thế bị bao phủ trong hơi khói trắng đầy nhiệt.
“Con mẹ nó! Hỗn đản!”
Tiểu Tả đè nặng âm thanh trong cổ họng không ngừng mắng lời thô tục, điều khiến nó căm phẫn nhất chính là cách đó không xa, tại một nơi mát mẻ bình yên hơn, chính là Ngao Quảng hắn đang thoải mái ngồi ôm Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
Một câu chuyện ma quỷ vớ vẩn lại khiến nó mệt múôn chết, cũng không biết phải đun nước ấm tới khi nào, chẵng lẽ cứ như vậy mà làm mãi sao?
Hơn nữa, cũng không biết nấu nước, làm sao mà hoa nở được!
Tiểu Tả chỉ dám phát ra những âm thanh cực nhỏ từ yết hầu, thế nhưng ngồi ở chòi nghỉ mát, Ngao Quảng đều nhất nhất nghe được từng lời nói chửi rủa kia, trên mặt liền lộ vẻ cười lạnh.
“Vẻ mặt không cần đáng sợ như vậy.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng vươn ngón giữa, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm trên trán hắn.
Ngao Quảng ôm Hoàng Phủ Thanh Cuồng, chính xác mà nói, phải là Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngồi ở trong lòng Ngao Quảng, tay vòng quanh lấy cổ hắn.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng hoàn toàn không nhìn gương mặt lạnh của Ngao Quảng, ngược lại lấy đầu ngón tay xoa xoa ở mi tâm hắn.
Ngao Quảng cũng theo y cọ cọ , vuốt ve y, một lát sau mới thản nhiên nói
“Nơi này rất vắng lạnh.”
Vừa rồi Hoàng Phủ Thanh Cuồng có lôi kéo hắn dạo một vòng quanh khuôn viên, không khí dường như có vẻ quá tĩnh lặng. Dọc theo đường đi, ngay cả một bóng người cũng không có, như vậy quả thật rất bất thường đi.
“Đúng vậy. Nơi này chỉ có ta, Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu, hai hộ viện cùng hai vú già.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng khinh bỉ, khóe mắt gian tà nhìn Ngao Quảng, thầm nghĩ: nhanh như vậy liền tìm hiểu tin tức, vội vã muốn chạy trốn sao?
Ngao Quảng hơi kinh ngạc, nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng, một người như vậy, sao lại thích yên tĩnh ?
“Người nhà?”
“Đã chết.” Đáp án Hoàng Phủ Thanh Cuồng đưa ra quả ngắn gọn, sau khi xoa mi tâm của Ngao Quảng thỏa thích rồi, y vươn tay tóm lấy một lọn tóc của hắn, lấy đuôi tóc cọ cọ lòng bàn tay mình, sau đó tiếp tục nói, “Mẹ ta chết trước, cha ta liền tự sát theo.”
Im lặng không hỏi gì thêm, cho dù loài rồng có máu lạnh như thế nào, Vương Ngao Quảng cũng biết đối với con người, mất đi song thân chính là đau buồn nhất.
Ngược lại Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhìn nhìn, đánh giá sắc mặt của hắn, cười khanh khách, “Yên tâm. Bọn họ đã chết nhiều năm , ta thực ra không còn có cảm giác đau khổ. Mẫu thân tự tìm lấy cái chết, mà cha. . . . . . Mẫu thân ta là do chính ông ấy giết, cái chết đó coi như là chuộc tội, giúp bản thân tự giải thoát.”
Lời nói phát ra hơi ngập ngừng, dường như ẩn chứa tâm tư, nhưng cũng chỉ là xúc cảm chợt lóe qua, y lập tức giữ vững tinh thần, kéo tóc Ngao Quảng, chỉ cây đào phía xa hỏi.
“Chừng nào mới có hoa?”
Yên lặng nhìn y, Ngao Quảng hỏi, “Sao không chờ hai tháng nữa?”
Đợi cho xuân ấm áp, hoa đào tự nhiên sẽ nở rộ, không phải thuận theo tự nhiên sao?
“Không được! Nhất định chỉ trong vòng một tháng thôi!” Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, run run không thôi, gương mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng lộ vẻ nôn nóng
“Xuân ấm cũng phải ba tháng sau, ta sợ. . . . . .Đợi không kịp .”
Khóe môi lạnh lùng cong lên, Ngao Quảng nghĩ: con người, một luôn nôn nóng, hơn nữa là một sinh vật có có thể thỏa mãn.
Tựa hồ nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Ngao Quảng đang nhìn mình đánh giá từng chút một, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhướn mày, phóng ánh mắt về phía xa, ánh mắt xa xăm tưởng nhớ về nhũng ký ức ngày trước
“Ngươi không biết. . . . . . Chín mươi tám cây đào kia đều là của ông cố ta, khi sinh thành người luôn tự tay chăm sóc, tên bà cố ta lại gần gũi với hoa đào, bọn họ thực sự là một đôi vợ chồng rất ân ái. Ta còn nhớ rõ khi còn bé, mỗi khi hoa đào nở, cả nhà ta sẽ đem đồ ăn ra gốc cây ngồi, nhìn hoa đào dùng bữa, mẫu thân còn dùng hoa đào làm hoa đào cao, còn dùng đóa hoa pha trà, ủ rượu, chờ hoa ra quả, cha ôm ta, cho ta hái quả đào, còn có biểu ca sẽ vì ta lột vỏ đào, cắt thành những miếng nho nhỏ, giúp ta ăn.”
Ngao Quảng im lặng lắng nghe, trên mặt không có nửa phần cảm động. Dù sao, cái gọi là luyến ái trong nhân gian, với hắn mà nói quả là một thứ xa vời.
Tuy nhiên, hắn cũng không có cảm giác mất kiên nhẫn, ngồi đó lắng nghe âm thanh êm ái của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, tựa như đang nghe gió thổi nước chảy, cảm giác thực thoải mái. Trong đầu tự nhiên sinh ra một loại cảm giác – hy vọng y vẫn cứ như vậy tiếp tục nói cho hắn nghe.
Ý nghĩ đó chợt xuất hiện, khiến cho Ngao Quảng cảm thấy thật kỳ diệu.
“Đến sau này khi ta lớn lên, hàng năm vào mùa xuân, lúc hoa đào khai sắc đẹp nhất, rực rỡ nhất, chúng ta sẽ ở trong rừng đào tổ chức tiệc rượu, mời bạn bè từ trong thành cùng đến chia vui…. Mọi người sẽ cùng nhau uống rượu, đối thơ….”
Nhìn xa xăm phía trước đang bị bao phủ bởi một tầng khói trắng, đôi mắt Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng như vậy dày đặc một lớp sương mù mờ ảo.
Hoa đào nở rộ như nước, gió xuân thổi nhẹ, tàn cây cả một màu hồng, mùi hoa xông vào mũi như rượu ngon.
Ăn uống linh đình. . .
– Hoàng Phủ Thanh Cuồng huynh, mau đến đây cùng uống một ly!
– Tiểu Hầu gia quả nhiên tửu lượng tốt! Chúng ta cùng cạn thêm chén nữa!
– hoa đào dưới tàng cây hoa đào rượu. . . . . . Mỹ nhân. . . . . . Mỹ nhân trên người. . . . . . Ta đối không nổi nữa, tiểu đệ tự phạt một ly!
–Thanh Cuồng. . . . . Thanh cuồng biểu đệ, ngươi say rồi! Đừng uống nữa đi, ta giúp ngươi trở về phòng. . . .
– Ta muốn. . . . . . biểu ca ôm ta trở về. . . . . .
Hoa đàovờn quanh, hương thơm bốn phía, cảnh vật như vườn đào trên tiên giới, khiến cho lòng người lay động.
Mãi hoài niệm, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Cuồng lại nổi lên một trận đau đớn.
Ngao Quảng không biết hiện Hoàng Phủ Thanh Cuồng đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì, lại nhìn đến y thì phát hiện đôi mắt phượng như đang tan vào không khí, con ngươi đen nhánh ẩn chứa vô vàn buồn bã ai oán.
Bị ánh mắt xinh đẹp thống khổ ấy thu hút, Ngao Quảng chỉ cảm thấy tim mình phút chốc đã bị một đôi tay vô hình nào đó xiết chặt
Hoàng Phủ Thanh Cuồng tử từ tỉnh táo lại, bỗng nhiên ôm lấy cổ Ngao Quảng, dùng sức đưa hắn hướng về phía mình.
“Đáp ứng ta, đừng gạt ta. Nhiều nhất mười lăm ngày, ngươi nhất định phải khiến hoa đào nở rộ. . . . .”
Hai người gương mặt sát nhau đến đụng cả chóp mũi, Ngao Quảng nhìn ra y dùng cuồng vọng để che dấu đi u buồn, một cỗ loại xúc động cổ quái lần đầu tiên xuất hiện, khiến Ngao Quảng vươn tay, lần đầu tiên quay về ôm y.
Nhiệt độ cơ thể của Ngao Quảng cực nóng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên được hơi ấm bao phủ, tựa sát đầu vào lòng ngực của hắn, nhỏ nhẹ thì thào: “Thực ấm…”
Đã bao lâu không có cảm giác thân thể ấm áp? Bản thân y cũng nghĩ, có lẽ do chính mình trước đây đều cô độc băng lãnh mà ra.
Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ Ngao Quảng khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng cảm thấy thật thoải mái.
Nhìn người đang dựa trong lòng ngực mình, nháy mắt gương mặt đã trở nên như một đứa trẻ còn khờ dại, Ngao Quảng dùng ánh mắt nhẹ nhàng mà thu hút, thấp giọng nói.
“Sẽ không lừa ngươi.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng không biết, y đã có có được lời hứa hẹn đáng giá nhất trên trời đất.
—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});