(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 3
Mặt trời lên cao đã ba sào rồi, Tiểu Hữu đẩy cửa phòng, vén tấm màn tơ tằm thêu phượng che phủ cái giường lên, nhẹ giọng gọi, “Thiếu gia, dậy đi .”
Màn bị vén lên, khí lạnh liền ùa vào giường, cánh tay Hoàng Phủ Thanh Cuồng run nhẹ, nửa mê nửa tỉnh rên hai tiếng.
“Lạnh, lạnh.”
Y rụt cổ, hướng tới “nguồn nhiệt” bên dưới mà ra sức cọ tới cọ lui.
Dưới thân là cái đệm thịt rắn chắc lại cực nóng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng thỏa mãn “ưm” một tiếng , con ngươi nhắm lại càng chặt hơn .
Tiểu Hữu bất đắc dĩ gãi gãi đầu, đang muốn gọi nữa, mắt nó trùng hợp nhìn tới một đôi tinh quang sáng ngời.
Tiểu Hữu run rẩy nói, “Ngao công tử. . . . . . Sớm vậy!”
Xưng hô này là do Hoàng Phủ Thanh Cuồng đặc biệt dặn dò, nói bọn họ dù sao cũng là danh môn, luôn kêu “Ngươi! Ngươi! Ngươi!” ,rất không có thể thống .
Lúc y dặn dò hai đứa nhỏ, hình như đã quên mất, trong phủ này ai mới là kẻ không có thể thống nhất .
Ngao Quảng vẫn như bình thường không đếm xỉa tới nó, ánh mắt dán trên người Hoàng Phủ Thanh Cuồng, tay sờ tới sờ lui.
Không ngừng quan sát động tĩnh của hắn, Tiểu Hữu thầm nghĩ: khó trách Tiểu Tả cả ngày bảo hắn không phải người bình thường, mấy ngày nay khi sáng sớm tới đánh thức thiếu gia, Ngao Quảng tuy rằng bị thiếu gia “mây mưa”, nhưng lại luôn có bộ dạng chỉnh tề thanh tỉnh.
Nhìn ánh mắt, vẻ mặt hắn như vậy, làm sao có thể nói là mới vừa tỉnh ngủ? Giống như là hắn không hề ngủ a!
Dùng sức lắc lắc cái đầu, bắt mình đừng miên man suy nghĩ nữa, Tiểu Hữu lại kêu Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
“Thiếu gia, dậy dùng điểm tâm , thiếu gia. . . . . . Thiếu gia.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng tham ngủ đưa tay che lỗ tai, cũng vùi đầu vào chăn càng sâu , haizzz Tiểu Hữu nghĩ , cố gắng của nó là vô ích, bèn to gan đối với Ngao Quảng nói, “Ngao công tử, phiền ngươi kêu thiếu gia dậy đi. . . . . . Ngủ nhiều quá đối với thân thể không tốt, hơn nữa không ăn điểm tâm cũng đau dạ dày.”
Ngao Quảng sớm đã bị nó làm cho mất kiên nhẫn , nghe vậy, mặt không biến sắc giơ tay lên, đang muốn khiến nó đi ra ngoài mà không gây tiếng động, nghe được hai câu nói cuối cùng, lại hơi do dự một chút.
Nhân loại yếu ớt! Ngao Quảng hơi cảm thấy phiền chán ở trong lòng mà nghĩ.
Giơ tay lên, khoát tay một cái, chỉ về hướng cái bàn tròn.
Tiểu hữu ngây người một lát, mới hiểu được ý tứ của hắn, vội đem thức ăn đặt lên bàn.
“Đi ra ngoài.” Ngao Quảng chỉ một ngón tay ra hướng cửa.
“Vậy. . . . . . Phiền Ngao công tử .” Tiểu Hữu chỉ có thể không yên lòng mà thối lui.
Cửa phòng vừa đóng, Ngao Quảng nhanh nhẹn vỗ vài cái trên mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
“Đáng ghét. . . . . . Ngô. . . . . . Vương bát đản. . . . . .” Hoàng Phủ Thanh Cuồng giống như đuổi ruồi muỗi giơ tay lên quơ quào loạn xạ, đầu cũng lắc tới lắc lui, nhưng mà mắt thì vẫn nhắm.
“Dậy mau!” Ngao Quảng vẫn dùng giọng lạnh lùng, nhưng mà động tác trên tay lại không thô bạo, liên tục vỗ nhẹ khắp nơi trên mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng, lại cầm lấy khăn mặt Tiểu Hữu để bên giường, lau mặt cho y.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng rốt cục cũng khuất phục sự kiên trì của hắn, thoắt cái đã mở ra đôi mắt phượng xinh đẹp, oán hận trừng trừng nhìn hắn.
Ngao Quảng nâng bát cháo hoa, đưa tới trước mặt hắn.
“Ngươi uy ta!” Ngẩng cằm, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng lộ vẻ bừa bãi, đủ để người ta phải nghiến răng nghiến lợi mà dạy dỗ.
Mặt không chút nào biến sắc, Ngao Quảng bế cả người y lên, dựa vào đầu giường, cẩn thận cầm lấy thìa, múc cháo hoa, một muỗng một muỗng đưa vào miệng y.
Hoàn Phủ Thanh Cuồng cũng không thể tưởng tượng được Ngao Quảng sẽ uy hắn thật, nhìn thìa cháo đưa tới bên miệng, y giật mình, tiếp theo, nở nụ cười, mở môi cánh hoa ra, cứ như vậy dựa vào Ngao Quảng, để cho hắn uy.
Cháo vẫn rất nóng, trước khi uy, Ngao Quảng đều đã để bên môi thổi lạnh.
Ánh mắt thật chăm chú, nhìn động tác hắn ôn nhu như vậy, Hoàng Phủ Thanh Cuồng trong lòng vô cùng ngọt ngào, nói không nên lời.
Người này mặc dù mặt lạnh, thể xác và tinh thần lại đều là nóng, chẳng biết tại sao bị người ta bắt về làm đủ thứ chuyện, còn đối xử với y tốt như vậy.
Y xuất thân nhà đại phú, thuở nhỏ được sủng ái chăm sóc, làm việc chỉ theo tâm tình, cũng không suy nghĩ trước sau, lúc này vì hành vi tùy hứng của mình mà cảm thấy có chút bất an, nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cắn môi nói, “Ngươi thật là một người tốt. . . . . .”
Lời nói tử tế này làm cho Ngao Quảng một lát sau mới hiểu được.
Người tốt? Nhận thức kỳ diệu như vậy.
Nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng lóe ra ánh mắt bất an, Ngao Quảng mặt vẫn lạnh như cũ nhưng lại nổi lên ý cười, giống như trào phúng.
Nếu không phải mình chẳng biết tại sao lại đối với y sinh ra hứng thú, Hoàng Phủ Thanh Cuồng sợ đã chết không dưới trăm lần, chính là những lời này không cần phải nói ra.
“Ăn đi! Đừng nói nữa.”
Âm điệu mặc dù lạnh lùng, nhưng Hoàng Phủ Thanh Cuồng lại ngọt ngào cười, ngoan ngoãn đem chén cháo ăn sạch sẽ, tiếp theo, lại nhận lấy bánh bao chay trên tay Ngao Quảng.
Cắn một hơi, rồi tiến vào ổ chăn lăn lộn qua lại.
Ngao Quảng nhăn mày, nói, “Đứng lên.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng không quan tâm, khuôn mặt lộ ra vẻ cho dù trời sập, hắn cũng không muốn rời giường. Lăn vài cái, cái đầu gác trên chân Ngao Quảng, thở dài nói, “Như vậy thật tốt. . . . . .”
Đôi mày anh tuấn ôn nhu hướng về một mắt đen nhánh đẹp đẽ, mà đôi mắt đẹp lại yên lặng nhìn cây đào vẫn trụi lủi ngoài cửa sổ, ánh mắt chán nản, u ám.
Không biết làm gì nữa, Ngao Quảng không tiếp tục ngăn cản y, chỉ lạnh lùng nhìn.
Từ ngày đó ở chòi nghỉ mát không tự giác ôm hắn một chút, Hoàng Phủ Thanh Cuồng mỗi ngày đều tiến vào ổ chăn của hắn, không phải vì cầu hoan, chỉ đơn thuần là ngủ, ôm hắn, dùng người hắn làm gối đầu.
Ngao Quảng không có cự tuyệt, đối với thân thể long tộc ấm áp mãnh liệt, thân thể nhân loại nhiệt độ thấp khi ôm lấy cảm giác thực thoải mái.
Hơn nữa, mấy ngày nay ban đêm nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng dù đang ngủ vẫn gắt gao ôm hắn, Ngao Quảng đều nhớ tới hai từ “cô độc”, “tịch mịch”
Cảm giác mà hắn có ở cái sinh mệnh tồn tại ngàn vạn năm này, hình như cũng tồn tại trên người Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
Ngao Quảng tò mò.
Sinh mệnh của nhân loại ở trong mắt hắn chính là hoa, mặc dù thu hút, nhưng mà đều giống nhau không dài lâu — hoa nở, hoa tàn, ngắn ngủi như một cái chớp mắt.
Tánh mạng con người ngắn ngủi như thế, căn bản không thể cảm thấy cô độc, tịch mịch.
Nói cách khác, con kiến trên mặt đất vì ăn no mà phải lao lực cả đời, căn bản không có thời gian, cũng không có trí năng đi cảm thụ cái khác.
Ngao Quảng tò mò, lý do làm cho Hoàng Phủ Thanh Cuồng cô độc, tịch mịch, nhưng mà, hắn không hỏi, cũng không muốn hỏi.
Ngao Quảng là long vương, lực lượng của hắn đủ để bễ nghễ chúng sinh, vô luận bi thương mà Hoàng Phủ Thanh Cuồng cất giấu là cái gì, trong mắt hắn đều chỉ là lo sợ không đâu, không đáng nhắc đến.
Nhưng mà, mỗi khi nhìn thấy đôi mày dù đang ngủ cũng nhíu lại, hay đôi mắt đen nhánh khi thanh tỉnh gối lên lòng ngực hắn bi thương mà nhìn cây đào bên ngoài, Ngao Quảng trong lòng đều có một loại cảm giác — một cảm giác không thể miêu tả nổi.
Cho nên, hắn chưa bao giờ đẩy Hoàng Phủ Thanh Cuồng đang dựa trên người mình ra, không có ngăn cản hành động làm càn của y, càng không có truy vấn lý do.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng lại đang ngủ, lông mi nồng đậm ở trên mặt nhẹ nhàng run run, chóp mũi phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng. Một trận gió lạnh thổi vào bên trong, làm rung chuyển vài sợi tóc.
Gió lạnh làm cho mi tâm Hoàn Phủ Thanh Cuồng cau lại, trước khi lý trí lên tiếng, đầu ngón tay Ngao Quãng đã không tự chủ được mà vuốt ve gương mặt y.
Cuộc sống an nhàn sung sướng khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng da thịt bóng loáng đến nỗi có thể so với tơ lụa tốt nhất, mặc dù là nam tử, nhưng khóe mắt dài cùng đôi môi căng mọng lại có vẻ mị hoặc.
Ngao Quảng nhìn khuôn mặt đang ngủ của y đến không chớp mắt, nhìn đến ngây ngốc.
Cho đến khi gió lại thổi vào, Hoàng Phủ Thanh Cuồng hơi hơi run lên, hắn mới hồi phục tinh thần lại.
Tay phải vung lên, đầu ngón tay rắc pháp chú vàng óng ánh khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngủ càng sâu, nhẹ nhàng kéo chăn lên tận cổ y.
Đứng lên, Ngao Quảng trong lòng khó chịu — vì hành động thất thố của mình.
Hắn không phải là như vậy. . . . . . Bất quá! Dù sao mấy ngày qua, hay làm việc lạ lùng, hành động kia cũng không mấy lạ lẫm.
Là bởi vì nhàm chán lâu rồi? Hay là, Hoàng Phủ Thanh Cuồng thật đã làm xúc động trái tim của hắn?
Ngao Quảng trong đầu mơ hồ đã có đáp án.
Lắc đầu, đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua Tiểu Tả đang bận tối mày tối mặt dưới tàng cây, sau đó, lướt qua nhánh đào trụi lủi.
Không sao , cũng đừng làm cho y quá mức sốt ruột. . . . . .
Ngao Quảng quay đầu lại, đặt ở trên gương mặt tuấn mỹ là một đôi mắt không hề là băng tiễn kì hàn vô tình, mà là nước gợn ôn nhu nhất thiên hạ.
Vẻ mặt giờ khắc này nếu ai nhìn thấy, có chết cũng sẽ không tin hắn là người đứng đầu hải tộc, long vương.
Sáng ngày hôm sau, sắc trời chưa sáng.
“Lộc cộc lộc cộc!” Một trận tiếng bước chân vội vàng ở hành lang dài vang lên.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Tiểu Tả kêu to, dùng sức đẩy cửa phòng ra.
Tiếng la hét ầm ĩ khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng chịu không nổi đem chăn kéo lên cao, càu nhàu mắng mỏ vài tiếng, nhưng mà mặt của y vẫn chôn ở trước ngực Ngao Quảng, ai cũng nghe không được y rốt cuộc đang mắng cái gì.
Cho dù nghe thấy, Tiểu Tả cũng sẽ tiếp tục kêu to, thậm chí kêu càng lớn hơn nữa, bởi vì nó đã phát hiện một sự thật quá mức kinh người .
“Thiếu gia, mau dậy! Hoa nở ! Cây đào bên ngoài đều nở đầy hoa!”
“Cái gì?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng đột nhiên nhảy lên, ánh mắt trừng lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa ửng hồng phấn, làm y cả người đều tỉnh táo lại.
Y không chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy xuống giường, hướng ra phía ngoài mà phóng đi.
Ngao Quảng liền đưa tay, giữ chặt y từ phía sau, Hoàng Phủ Thanh Cuồng lúc này mới lưu ý đến trên người mình không một mảnh vải, lập tức đỏ cả mặt.
Tiểu Tả vội vã giúp y mặc áo, mang giày, lại lấy áo lông cừu ở đầu giường đưa tới.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng vội vàng mặc thêm, liền khẩn cấp chạy ra bên ngoài.
Vừa chạy tới, cách mười bước đã có hương hoa đào xông vào mũi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn đi đến dưới tàng cây, nhưng lại ngây người, chỉ ngẩng đầu, trừng lớn con mắt nhìn lên nhành hoa.
Cho đến khi một bóng đen bao phủ toàn thân mình , y ngửa đầu, nhìn đến Ngao Quảng ở phía sau, hơi thở băng hàn thâm trầm làm hắn bừng tỉnh, tất cả đều không phải là ảo giác.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhịn không được hưng phấn mà kêu to lên, “Hoa nở ! Hoa nở!”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng chạy trốn quanh gốc cây đào.
Lúc này trời đầy phấn hồng, còn có má lúm đồng tiền, da trắng tuyết, môi đỏ mọng, tóc dài như mây, khiến nam tử tuấn mỹ này có thể so với bầu trời Loan Phượng chi tư.
Tay áo phiêu phiêu bay trong gió, nụ cười như hoa cùng tiếng cười như chuông bạc hòa vào màu tuyết, khiến người nhìn cũng tâm thần nhộn nhạo.
Chạy đủ chơi đủ rồi, y lại nhào vào lòng Ngao Quảng kêu la.
“Nở rồi! Nở rồi! Hoa thật sự đều nở!”
Ngao Quảng không nói, đợi y bình tĩnh lại, mới thản nhiên nói, “Ngươi vốn không tin hoa nở trước xuân?”
Lè lưỡi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng tinh nghịch đáp, “Hiện tại hoàn toàn tin tưởng.”
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin hoa đào nở vào ngày lạnh chứ, còn nở rộ như vậy nữa?
Đưa mắt nhìn lại, một tàng hoa nở như nước, hoa theo gió mà nhẹ nhàng rung rinh.
Chín mươi tám cây đào nở hoa, chỗ đậm chỗ nhạt, bóng cây in trên mặt đất trắng như tuyết thành những đốm nhỏ, khiến cho lòng người thêm xuân ý.
Xem đến hoa mắt, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bỗng nhiên ngửa đầu, nói với Ngao Quảng : “Ôm ta!”
Cảnh đẹp như tranh vẽ, cùng với ái nhân đang cùng mình thân mật, lại có thêm một câu nói ngọt ngào: “ôm ta” , tin rằng trong thiên hạ bất cứ kẻ nào cũng không thể cự tuyệt.
Tuy rằng Ngao Quảng không phải người, nhưng hắn cũng không có cự tuyệt, bất quá, nguyên nhân chính là vì hắn không phải người, cho nên ý niệm trong đầu hắn so với người phải sạch sẽ hơn nhiều.
Hắn chính là chỉ đơn thuần ôm lấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng, sau đó nâng lên cao.
Hoàng Phủ Thanh cuồng cười hì hì, cưỡi ở trên vai hắn, đưa tay sờ vào cành hoa tươi nhất trên cao.
Bàn tay trắng nõn ngắt cánh hoa, để sát vào chóp mũi xinh đẹp, mùi thơm hoa quyện cùng tiếng cười trong trẻo.
Cảnh đẹp như vậy, ngay cả mặt lạnh như Ngao Quảng cũng cũng phải nhu hòa hơn, tay hắn ôm y hạ thấp xuống một chút, mặt đối mặt, hỏi, “Vui không?”
Trả lời hắn chính là một tiếng cười êm tai, Hoàng Phủ Thanh Cuồng ôm lấy đầu hắn, hạ xuống một nụ hôn nồng nhiệt.
Nụ hôn cuồng dã kịch liệt, cũng giống như tâm tình hắn lúc bấy giờ.
Ngao Quảng trầm mặc , thuận theo y.
Hắn không cần biết lý do Hoàng Phủ Thanh Cuồng muốn hoa đào nở, cũng không muốn đoán.
Nguyên nhân đơn thuần chỉ vì người khác vui vẻ nên hắn cũng vui vẻ – điều này rất có tình ý.
Ngày tốt trong lành, không mây, hai, ba ngày qua, thời tiết ấm dần, tuy rằng mọi người vẫn như trước mặc áo bông lớn, nhưng mà, tuyết đọng trên mặt đất từ đầu xuân đã dần tan thành nước.
Tiểu Tả, Tiểu Hữu tinh thần phấn khởi, dưới sự trợ giúp của hai gã hộ viện, mang bàn ghế trong nhà kho ra sân lau chùi.
Hai bà vú già hơn bốn mươi tuổi, một người lau đi tuyết tan dưới mặt đất, người còn lại ngồi chồm hổm dưới đất nhẩm đếm lại các vật trang trí trong nhà
Tiểu Tả đang bận đến đen cả mặt bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng bà vú già đang ngồi chồm hổm nói:
“Ngọc Tẩu, lát nữa đừng quên đi mua đèn ***g, mấy cái treo ngoài cửa đều đã cũ , nên đổi cái mới đi.”
Bà vú già kêu là Ngọc Tẩu, cũng không ngẩng đầu lên liền đáp, “Ta chốc lát còn phải đem song sa trong phủ đi giặt, ai có rảnh thì vào thành đi!”
Tiểu Tả nghĩ nghĩ, lại quay sang bà vú già còn lại, còn chưa mở miệng, người kia đã nói, “Ta phải làm cơm trưa, sau đó, còn phải làm bánh hoa đào mà thiếu gia thích ăn nhất.”
Nàng dừng một chút rồi nói, “Nói thực ra, mấy ngày nữa sẽ mở tiệc chiêu đãi khách , chúng ta có năm người, sao có thể làm nhiều chuyện như vậy? Ngươi lập tức nói với thiếu gia, vào trong thành mướn vài người đến hỗ trợ đi! Thiết yến cũng phải có nha hoàn phụ trách mang thức ăn lên mà?”
“Mướn người cũng được, chính là. . . . . .” Lắc đầu, Tiểu Tả cười khổ hỏi lại, “Lâm Tẩu, ngươi nghĩ muốn, là có người đồng ý tới sao?”
Từ khi lão gia, phu nhân qua đời, những năm gần đây, người trong phủ càng ngày càng ít, lấy thanh danh Hầu phủ ở bên ngoài, trừ vài người thuở nhỏ ở trong phủ lớn lên như nó, chịu quá nhiều ân huệ của Hầu gia, cho dù cho tiền công nhiều hơn nữa, chắc gì có ai chịu đến?
Vú già kia ngẩn người, tiếp theo, thở dài một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa.
Nhưng lại có một giọng nam trầm thấp chen vào nói.
“Tại sao?”
Lui mạnh hai bước, Tiểu Tả quay đầu lại, quả nhiên là Ngao Quảng đang đứng ở phía sau nó cách đó không xa.
Hắn mặc áo lụa xanh, đai lưng thêu chỉ bạc, mang giày da, mái tóc đen dài dùng thừng bằng sợi bông buộc hờ hững , khoát lên vai trái, tư thái thoải mái, lại toát ra vẻ uy nghiêm cao ngất vô hình.
Nhìn hắn, Tiểu Tả chỉ cảm thấy kinh hoảng, bất an, tuy nói tuyết đã tan , nhưng mà thời tiết lại vẫn lạnh như cũ, không thể không mặc nhiều áo dày a.
Chỉ có người nam nhân trước mắt này, dường như không có cảm giác, chỉ mặc một lớp khinh bạc tơ lụa, từ trong phòng đi tới đi lui.
Hắn rốt cuộc là không sợ lạnh sao? Hay là căn bản không phải người? Tiểu Tả không thể không nghĩ như vậy.
Thấy nó nghĩ đến xuất thần, Ngao Quảng lạnh lùng mà hỏi lại một lần.
“Tại sao?”
Tiểu Tả ngẩn ngơ, lập tức liền hiểu được, Ngao Quảng là hỏi vì cái gì mà không ai dám đến.
Chính là, việc này là việc riêng tư trong phủ, Tiểu Tả đương nhiên không thể tùy tiện nói huyên thuyên, bất quá, nó nghĩ tới Ngao Quảng này cổ cổ quái quái, trong lòng lại sợ, chần chờ một hồi lâu sau, mới cắn chặt răng, nói, “Không liên quan tới ngươi!”
Con ngươi lạnh như băng tiễn của Ngao Quảng nheo lại, thần lực sắp sửa phát ra hết sức, chợt nghe Tiểu Tả thì thào tự nói, “Ta cho ngươi biết, thiếu gia nhất định là không vui.”
Ngao Quảng sau khi nghe xong, tâm bỗng dao động, nghĩ nghĩ, tinh quang trong mắt chậm rãi thu hồi, không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Sau đó, Tiểu Tả vẫn sợ hãi mà cúi thấp đầu , thẳng đến khi những người khác gọi nó, mới dám ngẩng đầu lên, ngơ ngác mà nhìn đằng trước không một bóng người, nghi hoặc không thôi.
Như vậy mà đi ? Sẽ không kiếm nó mà tính toán sao?
Thảm ! Thảm ! Hắn sẽ không chờ đêm nay đến bóp chết nó chứ? Ô. . . . . . Thực đáng sợ!
Bên kia, Tiểu Tả miên man suy nghĩ; bên này, Ngao Quảng cũng tư tưởng hỗn loạn.
Trên thực tế, từ lúc quyết định tạm thời ở lại chỗ này, không có ngày nào mà tư tưởng của hắn không bị nhiễu loạn, mà nhiễu loạn hắn, chính là nam tử đang ngồi sau án thư kia.
Bước vào thư phòng, thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng mặc áo trong vàng rực, áo khác màu nâu, đầu mũ vàng điểm hạt phỉ thúy, môi dưới hơi vểnh lên, bàn tay phải trắng nõn nà đang cầm bút viết chữ, Ngao Quảng bỗng nhiên mặt đỏ tim đập .
Hơi hơi xoa xoa mi tâm, Ngao Quảng nghĩ: Đông Hải Long Vương nổi tiếng quái gở vô tình thế nhưng vì một con người nho nhỏ mà rối loạn tâm tình, chuyện này nếu bị thần khác biết, hoặc là quyến tộc của hắn biết, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu kẻ ngạc nhiên?
Tự cười mình, cước bộ vào phòng càng nhanh.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngẩng đầu, hướng về phía hắn cong môi cười tươi như hoa.
“Ngươi xem chữ ta viết như thế nào?”.
Tháng giêng gặp hoa đào,
Xuân sắc ánh hai gò má.
Mười tám ngày buổi trưa,
Vi quân bị rượu nhạt.
Khóe mắt đảo qua, Ngao Quảng hờ hững gật đầu, “Hoàn hảo.”
Chữ của nhân gian, dù cho màu sắc đẹp đẽ, trong mắt hắn cũng như là hoa trong gương, trăng trong nước, vô luận truyền lại cho đời sau trăm lần, ngàn lần, còn có ai nhớ rõ? Vậy thì có gì đáng khen?
Nếu không phải của Hoàng Phủ Thanh Cuồng, hắn ngay cả một câu “hoàn hảo” cũng sẽ không nói.
Ngữ khí có lệ khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Y xuất thân quyền quý, dĩ nhiên có tính kiêu ngạo của nhà giàu, kẻ bề tôi đều theo nịnh hót.
Nếu là những người khác thấy sắc mặt của y, lập tức nói vài lời hay, liền tường an vô sự , Nhưng mà Ngao Quảng ở long cung, cũng là chủ tử có ngàn vạn hải tộc sùng đức kính ngưỡng, loại ăn nói phải nhìn thái độ của người khác này tất nhiên không can hệ tới hắn.
Cho dù dựa vào thiên tư thông minh, biết Hoàng Phủ Thanh Cuồng hờn giận, hắn cũng chỉ lạnh lùng mà nhìn.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhất thời chán nản, đưa tay cầm bút lông sói hung hăng ném đi.
Ngòi bút vừa ném đi thì Tiểu Hữu đi tới cùng một người mặc áo xanh, nó sợ tới mức cuống quít lui về phía sau.
Tiểu Hữu mới vừa mở miệng kêu một tiếng, “Thiếu gia!”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng không liếc mắt một cái, liền mắng, “Biến!”
“Biểu thiếu gia đến!”
Nghe vậy,Hoàng Phủ Thanh Cuồng cả người run lên, không thể tin mà ngẩng đầu, trừng lớn mắt.
Nhìn nho sinh kia anh tuấn nam tử khí chất tao nhã, Hoàng Phủ Thanh Cuồng miệng khép mở vài lần, thật vất vả mới kêu được một tiếng.
“Biểu ca. . . . . .”
“Hoàng Phủ Thanh Cuồng, biểu đệ tốt của ta, là ai chọc giận làm ngươi không vui rồi?” Thanh âm của hắn rất tự tin mềm nhẹ.
Đó là Phong Chi Dương, trang chủ của nhà tơ lụa lớn nhất phương Bắc, là anh em bà con của Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
“Thanh Cuồng biểu đệ, gần đây thân thể khỏe không?”
“Hoàn hảo, biểu ca hiếm khi ghé thăm, có chuyện gì sao?”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng trả lời mang theo âm thanh cố ý lãnh đạm, chỉ có Ngao Quảng đứng bên cạnh y mới thấy rõ, tay hắn ở dưới bàn đang nắm chặt, run run rẩy rẩy.
Hơi hơi nhíu mi, Phong Chi Dương nói, “Nghe nói, trong phủ ngươi có thêm người ngoài, ta đặc biệt đến xem, chính là vị công tử này sao? Xin hỏi thanh danh quý tính?”
Lời vừa nói ra, một đôi mắt lợi hại nhìn về phía Ngao Quảng.
Ngao Quảng tất nhiên không để ý tới, thậm chí ngay cả đầu cũng không có ngẩn lên một chút, trên mặt vẫn là một mảnh lạnh như băng vô tình.
Bị hắn coi thường, Phong Chi Dương nhăn mặt, hướng Hoàng Phủ Thanh Cuồng nói.
“Thanh Cuồng biểu đệ, ta có mấy câu muốn nói, kêu người ngoài đi ra ngoài đi.”
Vì Tiểu Hữu đã sớm lặng lẽ rời khỏi, lúc này trong phòng trừ Phong Chi Dương cùng với Hoàng Phủ Thanh Cuồng ra, cũng chỉ có Ngao Quảng là người ngoài.
Phong Chi Dương là có ý vũ nhục Ngao Quảng, chính là, Phong Chi Dương không tưởng tượng được, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không có kêu Ngao Quảng rời đi, ngược lại còn hôn nhẹ rồi kéo tay Ngao Quảng đặt ở trên eo mình, nói, “Dựa vào quan hệ của hắn với ta, có cái gì mà hắn nghe không được chứ?”
Phong Chi Dương trên mặt một trận xanh một trận trắng, tiếp theo, lại nhịn xuống, không cố ý thở dài.
“Hoàng Phủ Thanh Cuồng, ngươi sao lại dùng người ngoài chọc tức ta. . . . . . Ngươi trong lòng nghĩ cái gì, biểu ca còn không biết sao?”
Ngao Quảng liền cảm thấy người trong lòng mình run rẩy, tựa hồ đang xúc động đến cực điểm.
Trong lòng cảm thấy có chút thương tiếc, lại nghe Hoàng Phủ Thanh Cuồng nói, “Ngao Quảng, ngươi đi ra ngoài.”
Ngao Quảng cười lạnh, không nhúc nhích, ngược lại siết chặt vòng tay ôm y thêm một chút.
Hắn là Long Vương, không phải heo chó cho người sai khiến!
Thấy Hoàng Phủ Thanh Cuồng ngẩng đầu lên, đảo mắt ,mà trong ánh mắt có chứa vài phần cầu xin thương xót.
Ngao Quảng trong lòng khẽ run, nghĩ nghĩ, lại đứng lên đi ra ngoài.
Đi ra khỏi thư phòng, cũng chưa đi xa, mà là nghỉ chân ở cạnh ao nước trước thư phòng
Ao xây bằng đá màu, không có nuôi cá, chỉ có một làn nước trong vắt, Ngao Quảng nhấc tay phải, ngón giữa hư không một chút, nước trong nháy mắt nổi lên một ánh sáng màu bạc, hào quang qua đi, chuyển hóa thành một mặt thủy kính, cảnh vật trong thư phòng hiện ra.
Rình rập — vô luận trời, đất, người, trong tam giới , rình rập đều là một loại hành vi đáng khinh, nhưng mà, trong lòng Ngao Quảng không có nửa phần bất an.
Hắn không phải tò mò, chỉ là muốn biết mà thôi. . . . . . Muốn biết hai người kia ở trong phòng lâu như vậy, rốt cuộc là có quan hệ gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});