Thiên Hậu Của Ông Chủ

Chương 5: Chương 5




Trầm Lăng Lăng nhận vai cho một dự án phim mới, trong vai người tình của một người đàn ông. Ở Thái, cảnh quay này là cô cùng với người đàn ông kia đi du lịch nước ngoài, cảnh này chỉ có một vài lời thoại mà thôi, trọng điểm là sau khi người vợ phát hiện chồng mình phản bội, phải đối mặt với oán hận và phát hiện mang thai như thế nào.

Quan Hằng Trạch cùng cô đến chỗ quay phim, khiêm tốn tránh xa đội ngũ nhân viên, anh mặc trang phục nhẹ nhàng, cố ý đội mũ để che giấu thân phận của mình, tất cả mọi người đều không phát hiện ra anh.

Cảnh quay này rất thuận lợi, chủ yếu là sự phối hợp của Lăng Lăng rất tốt, một mặt cô rất muốn nhanh xong công việc rồi đi chơi, mặt khác muốn đi cùng với Quan Hằng Trạch. Sự cố gắng của cô đã cổ vũ tinh thần tất cả mọi người, qua buổi trưa đã hoàn thành xong một cảnh diễn.

Ba giờ chiều, Lăng Lăng cùng mọi người đi ra vịnh Thái Lan, đường ven biển rất dài, nước trong veo, đáy biển có đá san hô tuyệt đẹp, tụ lại là một khối sắc màu sặc sỡ. Có quan niệm cởi mở của người nước ngoài, có thể hưởng thụ, tắm nắng, điều này làm cho Lăng Lăng liên tưởng đến một đám sư tử biển lười biếng nằm trên bờ biển, không khỏi buột miệng cười.

Cô thay quần áo của mình, chiếc áo sơ mi hoa, hợp với quần đùi Jean, theo kiểu cao bồi phương Tây. Ngoại hình xinh đẹp, phong thái trời sinh, cho dù không quá nổi bật cũng khiến người bên cạnh phải chú ý, chỉ là, cô không để ý, chỉ mải mê chơi trên bờ cát rất vui vẻ, còn bất chợt phát ra tiếng cười.

Quan Hằng Trạch đứng nấp ở chỗ không xa, yên lặng chăm chú nhìn cô, nơi này thường có khách Đài Loan tới, một Trầm Lăng Lăng đã dễ dàng bị phát hiện rồi, lại còn cả Quan Hằng Trạch, tin tức này nhất định sẽ lên trang đầu của các báo giải trí.

Liếc qua thấy Quan Hằng Trạch, tâm tình Lăng Lăng vô cùng tốt, cảm giác phơi phới. Trong tim anh đã có sự tồn tại của cô rồi, đợi một thời gian, trong lòng anh sẽ chỉ có cô.

Từ từ đi, không thể gấp gáp được! Vì muốn chiếm được trái tim anh, ban đầu phải tiến vào công ty của anh, chính là phải có thêm cơ hội nữa đến gần anh, xem ra, cô nghĩ không sai, hình như từng bước từng bước đều như cô mong muốn, anh chú ý đến cô, hơn nữa bây giờ cùng cô đi sang Thái Lan.

"Em đang nghĩ cái gì?" Anh không nhịn được, tản bộ bình thường từ từ đi về phía cô, hạ thấp giọng dịu dàng hỏi.

".... Tôi nhận ra rằng tôi rất thích biển." Dĩ nhiên không thể nói ra điều trong lòng suy nghĩ. Cô vừa cúi đầu nghịch cát, vừa thổ lộ chút cảm xúc của mình.

"Tôi là một cô nhi, cho nên có vẻ không hợp với bọn họ, không thấy được sự giống nhau, mỗi khi tâm tình không tốt, tôi sẽ chạy tới đây, đối với tôi mà nói, biển rộng giống như lòng mẹ ấm áp, là một cảm giác rất tự do, không hề có giới hạn."

Mặc dù cười vui tràn đầy sức sống, bọn họ lại cảm thấy đặc biệt yên tĩnh, ở nơi này, họ thổ lộ tình cảm khiến người ta khó có thể hiểu được.

"Anh đang nhìn gì vậy?" Lăng Lăng thoáng ngẩng đầu, phát hiện Quan Hằng Trạch đang đưa tầm mắt tới một nơi nào đó.

"Tôi đang nhìn hai mẹ con họ, người mẹ đang chơi đùa với đứa bé." Không khí hòa bình làm cho anh cũng thoải mái.

Tầm mắt của anh hướng nhìn ra xa, khung cảnh lung linh, mặt nước biển sóng gợn lăn tăn, tỏa sáng lấp lánh. "Lúc tôi còn nhỏ nghĩ mình là cướp biển hoặc là con của Hải Vương cưỡi cá heo... Bây giờ nghĩ lại thật đúng là ngây thơ." Ánh mắt của anh dõi theo làn sóng, nhớ lại tuổi thơ ngày xưa.

Cô có dũng khí, hỏi câu hỏi nghi ngờ trong lòng đã lâu. "Mẹ đối xử không tốt với anh sao? Từ trước đến nay mẹ đối xử rất tốt với anh, tôi thường thấy bà khóc thầm một mình..."

"Tôi chán ghét bà như vậy là có nguyên nhân, không thể nào giải quyết được..." Anh chưa bao giờ nói chuyện này với bất kỳ ai. "Tâm trạng này rất khó hiểu, vừa yêu lại vừa hận..."

Trầm Lăng Lăng thành thục lên tiếng nói: "Có người nói chúng ta đang sống ở một thiên đường, vậy mà, ở đây trong nháy mắt, có người tốt cũng sẽ có người xấu, có người xinh đẹp cũng có người xấu xí, vui vẻ cũng có, khổ cực cũng có, nhưng mặc kệ dù như thế nào, chúng ta đều phải sống vì hôm nay."

Lời của cô đơn giản dễ hiểu, hàm chứa ẩn nghĩa, khiến anh mở lòng hơn.

Thình lình, sau lưng Lăng Lăng có tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía --

"Oa!"

"Là Trầm Lăng Lăng!"

"Tôi không nhìn nhầm chứ?"

Một đám người xông tới, rủ rỉ náo nhiệt.

"Trầm tiểu thư, xin cô ký lên người tôi!" Thậm chí có người nói như vậy.

Nào là xác cây dừa, khăn quàng cổ, đồ bơi, nón bơi, tiền Đài Loan, tiền Thái, Đô La, còn có cả kí sau lưng, cánh tay, bắp đùi, lòng bàn tay... Toàn bộ đều là yêu cầu xin chữ ký của tất cả mọi người.

Lập tức, tất cả mọi người vây quanh cô, Quan Hằng Trạch tránh ra một chút, cẩn thận không để ai phát hiện ra anh, hơn nữa cũng chú ý an toàn của cô.

Trầm Lăng Lăng mỉm cười ký tên, rất thân thiện và gần gũi, không hề có dáng vẻ siêu sao, điều này làm cho Quan Hằng Trạch vô cùng thích cô.

Cách đó không xa, có một người phụ nữ hướng Quan Hằng Trạch đi tới, bởi vì nơi này rất đông đúc, vì vậy anh không để ý.

Trầm Lăng Lăng mặc dù vội vã ký tên, chụp hình, chỉ là cô thỉnh thoảng cũng liếc trộm Quan Hằng Trạch, vì vậy, vóc người nóng bỏng ngã vào người Quan Hằng Trạch cô lập tức thấy rõ -- đó là Hà Lỵ Diễm!

Một cơn ghen tức nổi lên, máu trong người cũng trở nên lạnh hơn, thì ra anh không phải vì bảo vệ cô mà tới Thái Lan, mà là cùng Hà Lỵ Diễm hẹn nhau ở đây, thật đáng ghét!

Trầm Lăng Lăng tựa như mất đi sức mạnh, từ trên cao ngã xuống mặt đất, như ngã xuống vực sâu, không thể cười nổi nữa.

Sau khi ngày nghỉ kết thúc, trở lại công tác đóng phim, Trầm Lăng Lăng vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lẽo.

Khi đó, cô lấy cớ về trường quay, Quan Hằng Trạch cũng không đuổi theo, anh và Hà Lỵ Diễm xảy ra chuyện gì, đã nói những gì, toàn bộ cô cũng không muốn biết, cũng không còn hứng thú.

Một lúc sau, khi cô trở về khách sạn nghỉ ngơi, Quan Hằng Trạch vẫn tìm cô nói chuyện, nhưng cô tức giận, trốn ở trong phòng tránh gặp mặt, thậm chí ngay cả ngày hôm sau, trên máy bay cô cũng hoàn toàn không nói chuyện với anh.

Cô trở lại công ty đi làm, cả người trở nên trầm lặng, không còn sức sống.

Quan Hằng Trạch gọi cô vào phòng làm việc mấy lần, muốn giải thích cái gì đó, nhưng cô không để ý tới anh, giữa hai người họ trừ công việc ra, chuyện khác đều không liên quan.

Buổi trưa thứ hai, trong phòng có mấy cô gái nấp ở căng tin. Mọi người tụ tập vào một chỗ ăn cơm, thường xem báo chí tin tức, thảo luận với nhau. Một người đồng nghiệp lật xem tờ báo ngày hôm qua, phía trên viết tin tức về một buổi triễn lãm trang sức lớn --

"Lăng Lăng, tháng chín ở Hongkong có một buổi triển lãm trang sức, nếu không dự thì thật đáng tiếc!"

"Như thế nào?" Trầm Lăng Lăng không hứng thú lắm, tùy tiện và một miếng cơm vào miệng.

"Kim cương trắng đã hiếm, bây giờ là kim cương đỏ nổi tiếng nhất đó! Kim cương đỏ là sở thích mới của nhiều người! Kim cương đỏ mỗi năm tăng ít nhất mười phần trăm giá trị, cho nên rất nhiều người đầu tư mua nó." Đồng nghiệp Giáp cẩn thận nói rõ.

Đồng nghiệp Ất rất thích kim cương, cũng gia nhập thảo luận. "Người Đài Loan thật có tiền, nhìn xem, những công ty kia muốn tổ chức đi Hongkong đấu thầu triển lãm trang sức, nghe nói đấu thầu 60 viên, nhỏ nhất 0,5 carat, giá ít nhất mười vạn Dollar, cũng vào khoảng 20 triệu tiền Đài Loan..." Mọi người vừa nghe đến giá kim cương liền kêu lên.

"Thật không hiểu là ai? Tìm ra bọn họ, sẽ kiếm thêm lợi nhuận tài chính cho chúng ta!"Đồng nghiệp Bính nói khiến mọi người cười.

"Thật sao?" Chỉ có Trầm Lăng Lăng hào hứng.

"Đương nhiên là thật! Lăng Lăng, chúng tôi cũng đi xem triển lãm trang sức, cô không đi à? Không cần xin nghỉ, buổi tối thứ sáu đi, chủ nhật quay về là được."

"Không, tôi không có hứng thú với trang sức lắm." Cô trực tiếp cự tuyệt.

"Thật sao? Vậy cô hứng thú với cái gì vậy? Chúng tôi rất tò mò!" Trầm Lăng Lăng rất bình dị, gần gũi, nói chuyện cùng đồng nghiệp, tất cả mọi người đều quý cô, chỉ là cô không chịu tiết lộ về cuộc sống riêng của mình.

Hứng thú? Cô chỉ hứng thú với một người, đó chính là Quan Hằng Trạch.

Không lẽ cô sai rồi sao? Trong lòng Quan Hằng vẫn chỉ có Hà Lỵ Diễm thôi sao? Phản bội là như thế nào? Khi Hà Lỵ Diễm tựa đầu vào ngực anh, anh như bị ngu ngốc, cả trái tim và tâm hồn đều như lơ lửng trên mây... Cô nên làm thế nào đây? Không lẽ cô cũng sử dụng mỹ nhân kế, làm cho anh uống say, sau đó cùng anh lên giường...

Cô đúng là điên thật rồi, suy nghĩ linh tinh như vậy? Được rồi! Coi như là giống điều cô nghĩ nhưng không chiếm được trái tim anh thì có ích lợi gì đây? Hấp dẫn thân thể chỉ là nhất thời, chỉ có tình yêu mới có thể đời đời kiếp kiếp!

Trong đầu cô rất rối bời, thật muốn rứt hết tóc mình ra, để cho mình hoàn toàn tỉnh táo. Ai có thể nói cho cô biết, cô nên làm thế nào?

Đang trong thời gian uống trà chiều. Mỗi ngày vừa đến ba rưỡi chiều, sẽ có hai mươi phút để nghỉ ngơi, lúc này sẽ có người mua bánh đậu đỏ hoặc đậu hoa, chân gà chờ điểm tâm, tạm thở phào một cái.

Giờ phút này, cũng là thời gian mọi người buôn chuyện với nhau.

"Mau lại đây nhìn, nhanh lên! Lăng Lăng, trên internet có tin tức giải trí mới nhất." Một người đồng nghiệp vội vàng gọi cô.

"Tin tức gì vậy?" Cô lâu rồi không có lên báo, rất lười lên xem những tin tức thị phi kia, tin tức hư hư thật thật, chỉ là đến để xem thử, tựa báo thật gây chú ý!

Mười mỹ nhân có sắc đẹp tự nhiên, Trầm Lăng Lăng giữ vị trí quán quân!

Hả? Có hoạt động này sao, vậy mà tới bây giờ cô cũng không biết?

Trầm Lăng vội ấn chuột, đọc lướt qua --

Nhãn hiệu Channel công bố danh sách 100 mỹ nhân đẹp nhất, tạp chí thời trang biên tập, thợ trang điểm, công ty người mẫu, nhiếp ảnh gia bỏ phiếu cho người đẹp tự nhiên nhất, kết quả nữ ca sĩ Trầm Lăng Lăng chiếm gần 76% phiếu bầu đạt được giải mỹ nhân đẹp tự nhiên nhất...

Trời sinh cô xinh đẹp, phong cách của một ngôi sao lớn, đôi môi sắc nét, mắt to long lanh khiến người ta mê muội, quảng cáo mascara ở Đài Loan phơi sáng mạnh, người nào cũng ấn tượng về cô, cộng với sự tự tin, thông mình của cô, được đánh giá cao, cho cô lời bình là -- cô có một vẻ đẹp tự nhiên, đặc điểm tính cách đều có sức quyến rũ vô cùng, nụ cười toát lên sự trí tuệ bên trong, vẻ đẹp của cô thật khó quên...

Thật không ngờ, hoạt động bầu sắc đẹp nhàm chán này, truyền thông lại đưa cô vào.

"Lăng Lăng, chúc mừng cô!" Các đồng nghiệp rối rít chúc cô. "Chúc mừng, chúc mừng."

Nhưng những người ở đây, không có người mà cô mong đợi nhất kia...

Loại chuyện nhàm chán này là cái gì chứ? Quan Hằng Trạch là một người rất ngang ngược, người đẹp nào cũng từng nhìn qua, hơn nữa cũng không thích qua lại với người nổi tiếng, cho rằng một khi qua lại với nghệ sĩ, tất cả sự riêng tư cũng sẽ phơi bày ra ngoài, tám đời đều sẽ bị công khai với thiên hạ.

Tiếp theo đó, anh sẽ cách cô càng ngày càng xa.

Cứ như vậy Lăng Lăng ngây người cả một buổi chiều, đến lúc sắp tan ca, trưởng phòng Jacy đột nhiên gọi cô vào phòng họp.

Bên trong phòng làm việc ngoài cô và trưởng phòng ra, còn có ba người đàn ông lịch sự, bọn họ nói giọng Quảng Đông, vừa nghe cũng biết là người Hongkong.

Bọn họ đưa danh thiếp, là nhãn hàng trang sức Chaumet nổi tiếng thế giới.

"Trầm tiểu thư, rất xin lỗi đã đưa cô trực tiếp tới đây, bởi vì chúng tôi không tìm được người đại diện của cô, sau đó mới thăm dò được cô làm ở Hoàn Vũ..."

"Đúng! Tôi đã hết hạn hợp đồng với người đại diện, sau này cũng không tìm người đại diện mới, có chuyện gì sao?" Cô cười khéo léo, nói năng ưu nhã, lễ độ, lập tức chiếm cảm tình mọi người trong phòng.

"Chúng tôi muốn mời cô làm đại diện cho nhãn hàng trang sức Chaumet, ở đây sẽ có triển lãm trang sức, trong hai tuần nữa..." Đối phương thành khẩn nói.

"Chúng tôi đã tìm rất nhiều người mẫu, diễn viên, thậm chí đầu tư rất cao, nhưng không có ai giống như cô. Không thấy được khí chất của sắc đẹp, chúng tôi cảm thấy cô là người phù hợp với kim cương đỏ Chaumet nhất!"

Trầm Lăng Lăng suy nghĩ, bởi vì cô muốn nhân dịp này đi du lịch Hương Cảng miễn phí. Nhưng vừa nghĩ tới chuyến đi quay phim tại Thái Lan, lại bị Quan Hằng Trạch gây khó dễ, cô thấy chần chừ.

Vì vậy, cô lên tiếng nói: "Cảm ơn mọi người đã chọn tôi, tôi rất hân hạnh, nhưng trong hai tuần lễ quá dài, tôi rất khó xin nghỉ, tôi sợ sau khi quay lại sẽ không còn việc làm, mời mọi người nói với tổng giám đốc của tôi!" Cô muốn đem toàn bộ vấn đề cho tổng giám đốc.

Jacy vội giải thích: "Điểm này tôi không thể làm chủ, tôi sẽ đi trình đơn vắn tắt cho tổng giám đốc."

"Vậy mời anh nhanh lên một chút, nếu như Trầm tiểu thư không thể phối hợp, chúng tôi phải sớm chọn người khác." Người đại diện cho nhãn hàng trang sức yêu cầu.

Jacy đồng ý ngày mai đi họp sẽ lập tức báo cáo nhanh cho tổng giám đốc, hẳn là sẽ đồng ý.

Trên đường về nhà, Trầm Lăng Lăng suy nghĩ -- Quan Hằng Trạch có đồng ý hay không?

Không thể tưởng tượng được, trên hội nghị hôm sau, Quan Hằng Trạch liếc tờ trình vắn tắt một cái, không nói hai lời liền ký tên, cho phép cô nghỉ dài hạn. Điều đó khiến đại diện nhãn hàng mừng thầm rối rít.

Ngược lại, các nhân viên khác không thể xin nghỉ dài như vậy, Trầm Lăng Lăng là người đầu tiên phá lệ này, về sau nhân viên có được tùy ý xin nghỉ dài hạn?

Hơn nữa đây coi là "bán thời gian", Trầm Lăng Lăng không chỉ xin nghỉ vì có nghề phụ, trước kia cũng đi quay phim ở Thái Lan, mà lần này lại như vậy, vi phạm nghiêm trọng luật nhân viên không được làm việc "bán thời gian".

Trầm Lăng Lăng thật là có "đặc quyền" a!

Trợ lý Michael thấy phản ứng của mọi người, đem suy nghĩ ấy chuyển sang hướng khác --

"Tôi tin tưởng tổng giám đốc có dụng ý của mình, Trầm Lăng Lăng là một nhân vật của công chúng, cũng là người nổi tiếng, cô lại là nhân viên tài chính đứng đầu Hoàn Vũ, chúng ta có thể tuyên truyền với dân chúng, có gì không thể?"

Nghe theo lời của trợ lý tổng giám đốc, lập tức gật đầu ca ngợi tổng giám đốc thật nhanh nhạy, thế nhưng Quan Hằng Trạch lại không yên lòng, trong đầu anh đều là Trầm Lăng Lăng, nụ cười lộ lúm đồng tiền và dáng hình xinh đẹp của cô.

Mấy ngày nay Quan Hằng Trạch thấy rằng, Trầm Lăng Lăng không để ý hỏi anh, một cơ hội cũng không có. Anh hiểu được Lăng Lăng tình khí cứng rắn, nếu như anh mạnh bạo, nhất định cô nói đi là đi, trước kia anh uy hiếp cô, cô thật sự rời khỏi nhà họ Quan.

Anh chỉ có thể đợi, chờ đợi thời cơ tốt.

Hiện tại, cô lại có danh hiệu người đẹp tự nhiên nhất, làm cho mỗi ngày anh càng thêm hoang mang, lo lắng lúc nào đó cô sẽ bị người ta cướp đi mất.

Rốt cuộc anh đã nếm được mùi vị của sự chờ đợi, thật là gian khổ a!

Thấy triển lãm trang sức lần này thì anh cảm thấy đây là cơ hội tỏ tình với cô, anh nhất định phải nắm chặt.

Cho phép Lăng Lăng nghỉ, là bởi vì anh cũng tham gia triển lãm trang sức tại Hongkong, hơn nữa còn muốn đến đấu giá, mua kim cương đỏ cao cấp nhất tặng cho cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.