Thiên Hậu Của Ông Chủ

Chương 6: Chương 6




Hongkong.

Ở Hongkong tuy nhỏ, nhưng lại là nền văn hóa nhiều màu sắc, có khí chất đặc biệt, độc nhất vô nhị.

Truyền thống Trung Quốc, văn hóa phương Tây, cộng thêm lịch sử trăm năm thực dân, Hongkong như là sự kết hợp Á - Âu vậy.

Trầm Lăng Lăng xinh đẹp là người đại diện cho nhãn hàng kim cương Chaumet tốt nhất, đặc biệt là khả năng giới thiệu của cô, đã thể hiện được phong cách phối hợp đồ trang sức ra bên ngoài.

Sau khi tới Hongkong, cô phải đối mặt với một hành trình vội vã và nghiêm khắc, may là cô đã quen với việc này, mỗi lần đứng trước máy quay, cô đều bình tĩnh đối phó.

Sau triễn lãm trang sức, buổi đấu giá gặt hái được nhiều thành công, mọi nơi đều là những người nổi tiếng toàn thế giới, là chủ của các công ty lớn, giống như Quan Hằng Trạch, thậm chí còn có Thái tử quý tộc ở châu Âu và hoàng tử Ả Rập Trung Đông... Mỗi người đều là những nhân vật có thân thế lớn, là tiêu điểm của mọi ánh đèn.

Khi Trầm Lăng Lăng mặc một bộ lễ phục màu váng óng xuất hiện tại hội trường phát biểu, thì lập tức giống như một viên kim cương tỏa sáng, cướp đi mọi ánh hào quang, khiến mọi ánh mắt đều chú ý vào cô, những người khác đều bị phai mờ đi.

Lăng Lăng bước đi nhẹ nhàng, đi tới giữa sân khấu, ánh mắt nhìn quanh hội trường, cô kinh ngạc phát hiện Quan Hằng Trạch cũng đang ở đây! Bước chân của cô thoáng lảo đảo, ngay sau đó khôi phục tinh thần, tiếp tục bước về phía trước.

Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Cô hoàn toàn không tự chủ được chú ý vào anh. Cô để ý hành động của anh, nghĩ anh ở đây để làm gì?

Vì muốn mua trang sức cho Hà Lỵ Diễm sao? Hai người họ đã nối lại tình xưa rồi sao? Còn...

Mặc dù trên mặt cô nở nụ cười má lúm đồng tiền, thế nhưng đó lại là nụ cười rất cứng ngắc.

Nhân viên của Chaumet long trọng đem một hộp nhung đỏ đưa tới, từ từ mở ra, trong đó có sợi dây chuyền đính kim cương đỏ được yêu thích nhất, chầm chầm đeo lên cổ Trầm Lăng Lăng. Quả thật sợi dây chuyền trắng tinh của Chaumet thật sặc sỡ chói mắt, cổ Lăng Lăng trắng ngần càng tôn lên vẻ đẹp không sao tả được, dưới hội trường, ánh đèn flash nháy chụp không ngừng.

"Các vị khách quý, hiện tại chúng tôi bắt đầu đấu giá!" Bày ra một lúc lâu, người chủ trì tuyên bố.

Quan Hằng Trạch đã quyết định mua lại bộ trang sức kia tặng cho Trầm Lăng Lăng, anh nhanh chóng giơ tay lên, không ngờ đã muộn một bước!

Là tiêu điểm của cả hội trường, là hoàng tử Ả rập Hans. Căn bản anh ta không theo trình tự đấu giá, trực tiếp đứng dậy, bình tĩnh tuyên bố với mọi người --

"Xin mọi người bỏ qua cho tôi! Tôi đồng ý trả gấp ba lần giá trị của kim cương, bởi vì tôi muốn tặng cho tiểu thư Trầm Lăng Lăng!"

Hoàng tử Hans tuyên bố, mọi người đều hiểu ý, cả hội trường liền cổ vũ, rối rít đợi chờ phản ứng của Trầm Lăng Lăng.

"Từ khi nhìn thấy Trầm tiểu thư trên TV, tôi liền say đắm cô ấy, luôn muốn chính mắt thấy vẻ đẹp của cô ấy, đáng tiếc không có cơ hội, cho đến giờ phút này, thật là hân hạnh của tôi, rốt cuộc cũng nhìn tận mắt Trầm tiểu thư!"

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Trầm Lăng Lăng là một người rất được hâm mộ a!

Hoàng tử Hans dùng chiêu "hành động trước, thông báo sau" thật là khôn ngoan, gọi là vẻ đẹp quân tử, nếu không phải là một người nổi tiếng, cũng biểu hiện phong độ quý ông.

Đèn flash hướng về phía hoàng tử Hans nháy liên tục, vị này là một người giàu có ở Trung Đông trở thành nhân vật nổi nhất hội trường.

Anh ta mặc bộ vest tây, làn da ngăm đen, mắt to mày rậm, vóc dáng cân đối, cả người tràn đầy sức sống, sẽ có người không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào.

"Tôi tuyên bố công khai, không những muốn tặng cho tiểu thư Trầm Lăng Lăng tất cả trang sức đeo trên người, ngoài ra còn muốn theo đuổi em!" Hoàng tử Hans lên tiếng nói một câu lãng mạn. "Tôi đến Hongkong để tham dự triển lãm trang sức, hi vọng trong hai tuần này, Trầm tiểu thư làm việc ở đây có thể vui lòng cùng tôi đi du lịch, ăn bữa tối, thưởng thức cảnh đêm tại cảng Victoria đẹp nhất thế giới."

Hoàng tử vừa nói xong, đám phóng viên lập tức đưa micro về phía Trầm Lăng Lăng. "Thưa Trầm tiểu thư, cô có đồng ý lời đề nghị kia hay không?"

Bên trong hội trường vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến bên ngoài, mọi người đều chờ đợi, mắt nhìn Trầm Lăng Lăng, chờ nghe đáp án của cô.

Bên kia mặt Quan Hằng Trạch biến sắc, không ngờ bị người khác nhanh hơn một bước, hoàng tử Hans sẽ tạo nên tin tức, tất cả cơ hội của anh đều bị anh ta đoạt hết.

Sắc mặt Quan Hằng Trạch tái xanh. Không lẽ anh cứ nhìn Trầm Lăng Lăng bị cướp đi sao?

Không thể nào!

Anh kiên quyết bằng bất cứ giá nào, anh nhất định sẽ có được Lăng Lăng! Anh khí thế đứng lên, bình tĩnh tuyên bố: "Thật xin lỗi, hoàng tử Hans, tha thứ cho tôi đã xen vào, dù như thế nào, tôi cũng muốn mua chiếc dây chuyền kim cương này!" Lời vừa nói ra, toàn bộ ánh đèn đều hướng về Quan Hằng Trạch đang tức giận. "Nếu như anh trả gấp ba, thì tôi sẽ trả gấp năm lần! Anh trả gấp năm lần, tôi sẽ trả gấp mười lần!"

Hoàng tử Hans trừng mắt to, Trầm Lăng Lăng cũng há mồm, không biết phải làm sao. Cô không hiểu tại sao Quan Hằng Trạch lại tham gia vào buổi đấu giá.

Hai bên tranh giành nhau, không ai nhường ai, cả hai đều có quyết tâm muốn giành được.

Quan Hằng Trạch ở châu Á nhưng được rất nhiều người biết đến, không cần phải giới thiệu, các phương tiện truyền thông đều rất quen thuộc về anh. Có một điều thú vị, là Trầm Lăng Lăng bây giờ đang làm ở Hoàn Vũ đảm nhiệm công việc chuyên viên tài chính, mà tổng giám đốc lại là Quan Hằng Trạch nên người dẫn chương trình buổi đấu giá trang sức nghĩ rằng quan hệ của họ không phải là quan hệ đơn thuần! Điều này làm người ta không khỏi suy nghĩ về họ, mập mờ suy đoán.

Một buổi đấu giá trang sức hoa lệ ngoài ý muốn, xuất hiện hai nhân vật tranh giành một món đồ trang sức, ngoài mặt như vậy, nhưng họ không muốn ai biết rằng, họ đều đang tranh giành người đẹp!

Một phóng viên lập tức mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc Quan, tại sao anh lại muốn tranh giành món trang sức kia với hoàng tử Hans? Không lẽ Tổng giám đốc Quan cũng yêu thích tiểu thư Trầm Lăng Lăng?"

Quan Hằng Trạch ngạc nhiên với một câu hỏi bất ngờ. Anh khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Mẹ của tôi rất yêu quý tiểu thư Trầm Lăng Lăng, là vì tiểu thư Trầm hát rất hay, tôi muốn tặng món quà này cho cô ấy." Anh trả lời nhẹ nhàng.

Sau mấy lần dạy dỗ, sau đó hoàng tử Hans không biết nên tỏ tình với Lăng Lăng như thế nào, anh quyết định không nên nói rằng anh rất thích Lăng Lăng. Coi như anh thừa nhận bên ngoài nhưng nếu Lăng Lăng không thích anh, sợ sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Trầm Lăng Lăng không vui, hoàng tử nói thích cô, còn hắn thì sao? Buồn bực không lên tiếng, còn lôi mẹ vào? Khi nói về mẹ, cô mềm lòng, Quan Hằng Trạch thật lợi hại, lấy mẹ ra để dọa cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, thật may là hắn không mua vòng kim cương cho Hà Lỵ Diễm.

"Nhưng hoàng tử Hans đã tỏ ý muốn tặng cho tiểu thư Trầm trước rồi..." Người đứng bên hoàng tử Hans nói đỡ cho anh.

"Đây là cạnh tranh công bằng, người mua đều có quyền lợi mua trang sức!"

Cũng có người đứng bên Quan Hằng Trạch nói.

"Hai người đều không thể định giá, đứng ở đây không phải là biện pháp, thứ trang sức này nên thuộc về ai đây?" Trường hợp hỗn loạn ở bên trong, người chủ trì đem vấn đề ném cho Trầm Lăng Lăng. "Tốt nhất là mời tiểu thư Trầm quyết định, cô sẽ nhận quà của ai tặng?"

Đây là một vấn đề vô cùng khó khăn!

"Tiểu thư Trầm, xin em nhất định phải nhận quà của tôi." Hoàng tử Hans kiên quyết nói. "Tôi nhất định sẽ tặng cho em!"

Quan Hằng Trạch lớn giọng: "Nếu hoàng tử Hans có thể làm như vậy, thì hãy đánh bại tôi trước!"

"Anh!" Hoàng tử Hans nhíu mày, người Trung Đông vô cùng ngang ngược lập tức biểu lộ cảm xúc.

"Hoàng tử Hans!" Trầm Lăng Lăng vội vàng đứng lại gần, mỉm cười nói: "Cám ơn ngài đã đối xử tốt với tôi, nhưng tôi thật xin lỗi, nếu mẹ của tổng giám đốc Quan rất yêu quý tôi, tôi không thể để bà ấy chờ đợi, càng không thể làm bà ấy buồn được!" Cô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà thái độ vô cùng thành khẩn, dịu dàng, lúc này đáp án đã rõ ràng, hội trường bỗng phát ra một tiếng than thở.

Quan Hằng Trạch hài lòng trả lời: "Tiểu thư Trầm quyết định như vậy làm tôi vô cùng xúc động! Nếu mẹ của tôi biết được tin này, nhất định sẽ rất vui."

"Vậy em muốn làm tôi khổ sở sao?" Hoàng tử Hans tức giận bất bình.

Cô dùng giọng điệu dí dỏm nói: "Hoàng tử Hans, tôi là nhân viên của tập đoàn Hoàn Vũ, tôi có thể quản lý tài chính cho ngài, ngài sẽ vui vẻ hơn!"

Ở nơi này, cô cũng không quên giới thiệu công việc của mình, làm cho Quan Hằng Trạch không khỏi nhếch miệng cười.

Hoàng tử Hans mang bộ dạng của một người bị từ chối, hậm hực nói: "Đợi đấy, tôi sẽ không dễ dàng tha cho em!" Nói xong, hắn cùng hộ vệ xoay người rời đi, tấm màn của buổi đấu giá trang sức hạ xuống.

Bởi vì scandal này, khiến cho hai người họ không gặp mặt nhau, trừ lúc làm việc, cũng không hề bước ra khỏi nhà, tránh khỏi đám phóng viên, lúc đầu không nên xảy ra chuyện như vậy.

Vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện này, cảm giác buồn bực, nhưng vì mình gây nên chuyện, nên không thể làm gì khác đành nhịn một chút, chờ hoạt động kết thúc là có thể vĩnh biệt rồi.

Hai tuần sau, Trầm Lăng Lăng trở về Đài Loan, phải đối mặt với tin tức tại triển lãm trang sức ở Đài Loan, bây giờ cô là một đề tài nóng hổi ở toàn bộ Đài Loan, tất cả mọi người đều suy nghĩ: Trầm Lăng Lăng sẽ trở thành vợ của hoàng tử Ả rập sao?

Vừa nghe tin cô đã trở lại công ty làm việc, mọi người vây quanh hỏi thăm.

Lăng Lăng hoàn toàn không để ý tới mấy người họ, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tay ấn chuột, tìm kiếm số liệu --

"Thật đáng ghét, đi Hongkong hai tuần lễ, hại mình chưa kịp đặt vé, vé vào cửa hội diễn xướng Sarah Brightman hết sạch rồi, đáng ghét! Không mua được..."

Cô thất vọng tìm kiếm trang web bán vé, nhưng vé vào cửa đã hết, ngay cả vé thường cũng không còn. Lăng Lăng ủ rũ cúi đầu hạ vai, không lẽ cô không có duyên với thần tượng Sarah Brightman sao?

"Cô có thể trở thành vợ của hoàng tử Ả rập trong tương lai đó..." Đồng nghiệp vẫn ríu rít bên tai cô nói chuyện không ngừng.

"Không thể nào, nếu trang sức đến tay tôi, tôi cũng sẽ không nhận." Đã rất thất vọng vì không đặt được vé, cô lại rất ghét tên hoàng tử Hans, giọng điệu bực mình nói: "Nghe nói đàn ông Trung Đông có thể có tam thê tứ thiếp, nghĩ đến... tôi không thể nào chấp nhận được."

"Lời nói của cô quá tự mãn, có lẽ hoàng tử vẫn chưa từ bỏ ý định lại sang Đài Loan cầu hôn cô..." Nữ đồng nghiệp lại nói rằng người đàn ông kia sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

"Tôi chỉ hứng thú tiền của anh ta, muốn quản lý tiền của anh ta." Trầm Lăng Lăng vừa nói, mọi người đều cười ha ha. "Nếu như tôi làm được chuyện này, thì sẽ tạo thêm được nhiều thành tích!"

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.

Điện thoại reo, trưởng phòng Jacy nhận điện thoại, lập tức kinh ngạc thất sắc, cúp điện thoại, khẩn trương nói với mọi người: "Lăng Lăng, không xong rồi! Hoàng tử Hans đang từ Hongkong đến Đài Loan tìm cô!"

"Thật vậy sao?"

"Phòng quản lý gọi điện thoại khẩn cấp, họ đang ở đại sảnh, lên thang máy chuẩn bị đến phòng tài chính, quản lý muốn chúng ta chuẩn bị nhanh lên, để chào đón hoàng tử!"

Trầm Lăng Lăng cứng ngắc, không ngờ hoàng tử thật kiên nhẫn không bỏ cuộc! Nhưng bây giờ không phải lúc hoảng sợ, cô vội bình tĩnh, chuẩn bị đối phó với vấn đề phiền toái này.

Cửa tháng máy vừa mở, hoàng tử Hans bước chân nhanh đi ra, nhân viên tài chính đứng dàn hàng hai bên, hoan nghênh khách quý.

Jacy cùng với Trầm Lăng Lăng đứng trước mặt hoàng tử Hans: "Hoàng tử, chào mừng ngài đến Đài Loan!"

"Tiểu thư Trầm, em vẫn xinh đẹp động lòng người!" Hoàng tử Hans nhìn vào Trầm Lăng Lăng, không chuyển tầm mắt.

"Hoàng tử cũng thật đẹp trai, anh tuấn, thần thái vui vẻ, là một bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả những người phụ nữ." Trầm Lăng Lăng khách khí khen ngợi.

"Nếu như tôi đúng như lời em nói, là bạch mã hoàng tử, vậy tôi có thể nhận được sự đồng ý của em không?" Hoàng tử Hans hỏi.

"Hoàng tử, ngài thật biết nói đùa!" Trầm Lăng Lăng lúng túng nói sang chuyện khác.

"Gần đây tôi có một khoản tiền, em có thể chỉ cho tôi nên xử lý khoản tiền kia như thế nào mới phải." Hoàng tử Hans vì theo đuổi mỹ nhân, quyết định đem tiền bạc mang đi Đài Loan.

Nhất thời, ánh mắt Trầm Lăng Lăng sáng lên, lên tiếng hỏi.

"Số tiền ấy là bao nhiêu vậy?"

"Hai mươi triệu dollar! Em cảm thấy nên xử lý như thế nào?"

"Hoàng tử là một thành viên VIP, xin hoàng tử đến phòng tiếp khách của chúng tôi để nói chuyện!" Trầm Lăng Lăng đưa hoàng tử Hans đến phòng tiếp khách quý.

Ở nơi khác, từ sáng sớm, Quan Hằng Trạch vẫn luôn chú ý từng cử động của Trầm Lăng Lăng, anh xâm nhập vào máy tính của cô, phát hiện lịch sử tìm kiếm vé vào cửa hội diễn xướng Sarah Brightman, nhưng không mua được. Anh lập tức gọi điện thoại cho Michael, đặc biệt bảo hắn chuẩn bị.

Michael xử lý xong, nhận được thông báo, khẩn cấp gọi điện thoại thông báo cho Quan Hằng Trạch.

"Tổng giám đốc, hoàng tử Hans đến Hoàn Vũ rồi!"

Sắc mặt Quan Hằng Trạch lập tức tái xanh lại.

Không ngờ hoàng tử Hans đến tận Đài Loan, tới tập đoàn Hoàn Vũ.

Theo lý thì nhân vật giàu có như vậy, thân là tổng giám đốc sẽ tự ra mặt nghênh đón, nhưng một núi không thể chứa hai cọp, tình địch gặp nhau thì đỏ mắt, nói với Michael cùng anh ra nghênh đón khách quý.

Đang ở trong phòng làm việc, Quan Hằng Trạch càng nghĩ càng lo. Nghĩ đến việc anh ta và Trầm Lăng Lăng ở trong phòng khách quý, Quan Hằng Trạch có dự cảm chẳng lành, nơi đó rất kín đáo, hoàng tử Hans làm những lời bất chính với cô, sẽ không có ai có thể giúp Lăng Lăng.

Nhất định anh phải qua đó xem thế nào, phải xác định tên hoàng tử kia có động chân động tay với Lăng Lăng hay không!

Lần đầu tiên Trầm Lăng Lăng nhìn thấy phòng tiếp khách quý, thật là hào nhoáng, ghế sofa lớn, hai người có thể nằm lên. Phía trước ghế sofa là một cái TV màn hình phẳng rất to, vừa mở lên, sẽ có nhân vật hiện lên trên màn hình, có thể giải thích mọi vấn đề về tài chính, cái gì gọi là quỹ, chứng khoán, tỷ giá, cổ phiếu... Nơi này bình thường không mở cho nhân viên, chỉ có khách quý mới có thể vào.

Trầm lăng Lăng di chuột trên màn hình máy tính, bắt đầu giải thích, nhưng hoàng tử chỉ nhìn chằm chằm cô, làm cô cảm thấy rất không thoải mái.

"Tôi không hứng thú với vấn đề tài chính, tôi chỉ hứng thú với em." Hoàng tử Hans nói thẳng.

"Nếu như hoàng tử không muốn nghe, vậy tôi sẽ in báo cáo ra cho ngài, ngài có thể từ từ xem." Cô vội đi in ra, không muốn giải thích nữa.

Lăng Lăng đứng lên đi về phía máy in trước mặt, sửa lại báo cáo, dáng người của cô thon thả mê người, cùng với đôi chân dài mảnh khảnh, thẳng tắp, làm cho mỗi người đàn ông đều cảm thấy ngứa ngáy, khó nhịn.

Hoàng tử Hans đã say mê Lăng Lăng rồi, trực tiếp nói: "Người phụ nữ Đài Loan thật xinh đẹp, không biết người phụ nữ Đài Loan có xem trọng trinh tiết không?"

Trinh tiết? Anh ta vừa mở miệng hỏi vấn đề này, thật không ý tứ, không có giáo dục! Trong lòng Trầm Lăng Lăng mắng anh ta, nhưng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười: "Hoàng tử, chúng tôi thật sự rất coi trọng!" Đáng tiếc hoàng tử nghe không hiểu! Đây thực sự là một trò đùa!

Cô tiếp tục chú ý vào đống báo cáo kia, bỗng dưng, cô cảm thấy hoàng tử đang đi gần sát lại. Anh ta đưa tay ra, kéo cô vào lòng.

"Gả cho tôi được không?"

Thế này đã đi quá xa rồi! Sao lại có người vừa mới gặp mặt đã cầu hôn?

"Hoàng tử, xin hãy buông tôi ra..." Trầm Lăng Lăng muốn hét lên cầu cứu, nhưng ngại vì hắn là hoàng tử của một nước, nên không phản kháng.

"Gả cho tôi... nhất định em phải gả cho tôi!" Thứ gì hắn muốn chưa bao giờ mà hắn không có được.

Anh ta không biết viết hai chữ xấu hổ như thế nào sao?

Trầm Lăng Lăng nổi giận trong lòng, liều chết lớn tiếng nói. "Hoàng tử, theo tôi biết, anh mười tám tuổi đã kết hôn, hơn nữa đã có ba người vợ, tôi không thể nào chấp nhận được."

Hoàng tử cười ha ha. "Thì ra em nghĩ đến chuyện đó!" Hắn cãi lại: "Đây là quan hệ gì vậy? Tôi thực sự không hiểu nổi, ở Trung Đông, những người phụ nữ vốn là vật phẩm của đàn ông chứ sao..."

"Tại sao lại như vậy?" Trầm Lăng Lăng để ý.

"Vậy em không hiểu rồi, nếu như người đàn ông ở Trung Đông coi trọng một người phụ nữ, người phụ nữ kia không nghe lời, người đàn ông sẽ hành hạ cô ta, chỉ cần người phụ nữ kia là của người đàn ông kia, thì gả cho hắn!"

Trầm Lăng Lăng trợn mắt nhìn, không lẽ hoàng tử không muốn bị ràng buộc? Sống lưng của cô chợt thấy lành lạnh.

"Đừng!" Phản ứng của cô rất nhanh, muốn tông cửa xông ra, nhưng chưa cầm nắm tay cửa, đã bị hoàng tử Hans hung hăng kéo lại.

Trầm Lăng Lăng vội gào lên, một giây sau, có người phá cửa vào, đánh mạnh vào mặt hoàng tử, hắn ngã xuống đất, dáng vẻ chật vật đau đớn.

"Chúng tôi không hoan nghênh loài cầm thú như anh! Cút đi, tôi không cần tiền của anh!" Quan Hằng Trạch giận dữ lớn giọng mắng hoàng tử Hans.

Hoàng tử lảo đảo đứng dậy, thấy Tổng giám đốc của Hoàn Vũ, sắc mặt biến đổi. "Anh hãy nhớ lấy!"

Quan Hằng Trạch không sợ hãi, vung tay lên, bảo nhân viên tiễn hắn ta đi, trên hành lang có vài người vừa nghe được cuộc cãi vã tò mò ra xem, trước mắt xảy ra chuyện gì, mọi người đều đoán ra, chỉ là không ai dám nói.

"Đáng ghét!" Trầm Lăng Lăng mắng Quan Hằng Trạch. "Anh làm tôi mất một vụ làm ăn lớn, đều là lỗi tại anh!"

"Tôi vừa cứu cô! Chẳng lẽ cô phải vì tiền mà chịu thất thân sao?" Anh vừa cứu cô thoát khỏi miệng cọp, lại vừa bị cô mắng! Quan Hằng Trạch cảm thấy tức giận như muốn nổ tung.

"Không có chuyện gì xảy ra, thất thân cái gì?" Trầm Lăng Lăng bị anh kích động, không nghĩ ngợi liền phản bác lại.

"Chẳng lẽ chuyện xảy ra rồi cô mới tính đến sao? Đến lúc đó, kêu trời kêu đất cũng không ai có thể cứu được!"

"Vậy tôi có gọi anh sao? Làm sao đúng lúc đó anh lại xông vào?" Trầm Lăng Lăng không bình tĩnh chút nào. "Có phải anh lén nấp ở ngoài cửa như con chuột, nếu không làm sao có thể vào đúng lúc như vậy?"

Cô dám nói anh giống chuột? Ô! Cô thật sự không muốn sống nữa.

Lời nói của Trầm Lăng Lăng sắc bén khiến cho các nhân viên đều ngưỡng mộ sự dũng cảm của cô, nhưng có chút nghi ngờ về mối quan hệ của hai người họ, nếu không tổng giám đốc sao có thể vừa đúng lúc xông tới cứu cô.

Trầm Lăng Lăng dám ở trước mặt mọi người lớn giọng với anh, làm cho anh mất mặt! Quan Hằng Trạch lạnh lùng nói:

"Ồ! Thì ra cô là người ham muốn tiền bạc, muốn gả cho hoàng tử thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ không nhiều chuyện phá hỏng chuyện tốt của cô..."

"Đáng ghét!" Bất chấp tất cả, Trầm Lăng Lăng hung hăng tát hắn một cái trước mặt mọi người!

Chuyện lớn thật rồi! Hiện trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều choáng váng.

Nước mắt Lăng Lăng lăn xuống, quay đầu lại bỏ chạy, mọi người nhìn nhau, cùng với biểu cảm phức tạp trên mặt Quan Hằng Trạch.

Kể từ ngày đó, đã hai ngày Trầm Lăng Lăng không đến công ty rồi.

Cô giận mình sao lúc đó lại xúc động như vậy, nhưng nếu như không ra tay, cô sẽ không thể giải quyết được mối hận trong lòng mình.

Tại sao anh lại nói với cô những lời khó nghe như vậy? Cô cảm thấy uất ức, thật đáng thương, tình yêu thầm lặng giấu kín ở đáy lòng, trong khoảnh khắc đó tất cả đều đông lại...

Buổi trưa, phòng quản lý nhận một cuộc điện thoại, thông báo rằng cô có đồ chuyển phát đến, cô phờ phạc, rũ rượi xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh, đó là một phong thư, lá thư không viết người gửi, cô tò mò mở lá thư ra, bên trong là tấm vé vào cửa hội diễn xướng của thần tượng cô thích nhất Sarah Brightman, còn là chỗ ngồi VIP!

Buổi diễn tổ chức vào buổi tối hôm nay. Trời ạ! Ánh mắt Trầm Lăng Lăng nhòe đi, rốt cuộc cũng lấy lại được thần thái.

Là ai đưa cho cô? Mấy ngày trước, cô lên internet mua, nhưng vé đã sớm hết sạch, hôm nay tự nhiên có người tặng cô một tấm vé, nhất định cô phải cảm ơn người đó!

Mặc dù có thắc mắc về thân phận của người kia, nhưng đây là ước mơ tha thiết của cô! Chỉ là buổi biểu diễn ca nhạc, sẽ không có chuyện phiền toái gì mới đúng!

Đúng! Cô lại cảm thấy tràn đầy sức sống rồi!

Trầm Lăng Lăng vội vàng trở về phòng trang điểm, thay đồ, để kịp thời gian.

Cô chọn một cái áo len và váy ngắn, không quên phối hợp với đồ trang sức, rất phong cách!!

Cô không có ý định đeo mắt kính che kín nửa mặt, chỉ là để trong túi phòng bị, cô không sợ bị người ta nhận ra, bởi vì cô một mình quang minh chính đại đi xem hội nhạc, lại không làm chuyện gì đáng xấu hổ, cùng lắm là bị đám phóng viên viết bài cô cũng đi xem hội ca nhạc mà thôi. Vì nghĩ sẽ có người nhận ra mình, phải ký tên, cô còn chuẩn bị một cây bút chì vàng.

Nhìn lại mình trong gương đã rất xinh đẹp rồi, Lăng Lăng tương đối thỏa mãn, vội vàng ra cửa đi đến hội nhạc.

Đến nơi, không khí vô cùng tấp nập, không còn chỗ ngồi, thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi dành cho khách VIP, thật kỳ lạ, bên cạnh chỗ ngồi của cô mãi đến khi buổi diễn bắt đầu vẫn trống không.

Là tên nào ngốc nghếch như vậy, vé vào cửa đắt tiền, lại không thấy đến!

Hội ca nhạc vừa mới bắt đầu, cô hoàn toàn bị khí thế hào hùng, sân khấu thiết kế hấp dẫn và hoành tráng, phong cách hoa văn trang nhã, giống như tạo hình trên vải của hoàng cung Ả rập, nhạc vùng Trung Đông, đèn treo to lớn Morocco, giống như một tòa thành Ả rập tuyệt đẹp, khiến cho người xem vô cùng kinh ngạc.

Buổi hòa nhạc "Nghìn lẻ một đêm" của Sarah Brightman không hề buồn chán, Sarah liền một lúc biểu diễn 20 màn khác nhau, những bài này Trầm Lăng Lăng đều thuộc làu làu, cô cũng chú ý tới Sarah thay tổng cộng bảy bộ quần áo, mang theo đôi cánh giống như thiên thần, tạo hình vô cùng xinh đẹp và mỹ lệ.

Ngoài âm thanh khiến người ta mê muội, ánh đèn của hội diễn xướng, các hiệu ứng đặc biệt và thiết kế hình ảnh cho toàn bộ chương trình, đều rất lãng mạn, sống động và đầy chất thơ, giống như một giấc mơ đẹp, nhạc kịch âm nhạc Broadway đã làm hơn năm nghìn khán giả Đài Loan vui mừng khó quên, Trầm Lăng Lăng cảm động đứng dậy la hét.

Sau khi hội diễn xướng kết thúc, Trầm Lăng Lăng vẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ, tâm trạng vẫn chưa hết bồi hồi. Cô mong đợi tương lai của mình có thể giống như Sarah Brightman, được mọi người công nhận và ngưỡng mộ như vậy.

Nhưng cô biết đây là một khổ cực, một ước mơ xa vời, đây là một thành tựu cả đời khó có thể với tới, nhưng cô chỉ đơn thuần thích ca hát, cũng không có dám ước mơ lớn như vậy.

Nhìn lại, cô sẽ trở thành một ca sĩ quốc tế, sẽ có thành tích lớn, hoàn toàn là do duyên phận, đã bước vào thế giới này, sau đó cô có thể kiên trì bền bỉ. Bởi vì cô muốn cho anh thấy, cô không ngại khó khăn, chính là để cho anh nhìn thấy thành tựu của cô, đây đều là vì anh -- Quan Hằng Trạch.

Mơ ước lớn nhất của cô chính là muốn Quan Hằng Trạch yêu cô, cô phải làm vợ của anh, cùng sống với anh suốt đời...

"Có thể đi được chưa? Lăng Lăng." Lúc này, chỗ ngồi bên cạnh chợt truyền tới một giọng nói dễ nghe.

Trầm Lăng Lăng quay đầu nhìn, giật mình: "Tại sao lại là anh?"

Trời ạ! Lại là Quan Hằng Trạch? Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, Trầm Lăng Lăng đột nhiên tỉnh ngộ nói. "Tấm vé là của anh đưa?"

"Ừ." Quan Hằng Trạch gật đầu. "Hi vọng em thích món quà này của tôi!"

Lăng Lăng ngây ngẩn cả người. Tối nay, cô đã nhận được quá nhiều bất ngờ lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.