Thiên Hậu Độc Nữ

Chương 3: Chương 3: Tiếp cận




Chương 1:Tiếp cận.

Vân tướng quân phủ.

“Vân

trung – vì Nghĩa – nước Ơn” là điều mà dân gian sẽ nghĩ tới khi nhắc

tới Vân gia, một trong bốn gia tộc hùng mạnh có từ thời tiên hoàng lập

quốc. Là gia tộc duy nhất phò tá tiên hoàng lên ngôi, dẹp giặc, dựng

nước đều có mặt. Cho nên việc trong triều có Vân tả tướng, ngoài biên

cương có Vân tướng quân đã đủ nói lên lòng tin của hoàng đế đối với đại

gia tộc này lớn như thế nào.

Trong thư phòng của Vân tướng quân.

Vân tướng nhìn nương tử, dặn dò nàng để tâm chuyện trong phủ. Khu Lạc đình cư cũng cần phải được chuẩn bị cẩn thận.

“Vị tiểu thư ấy là truyền nhân của người có ơn với tộc ta. Nàng cần phải tiếp đón hết sức cẩn thận.”.

“Chàng có biết gì về tiểu thư ấy không? Để thiếp còn chuẩn bị chu đáo”.

Vân

tướng nghe thê tử hỏi, ánh mắt thất thần không biết trôi đi nơi nào.

Lúc sau đành thở dài. Vân phu nhân ngạc nhiên nhìn trượng phu, đây là

lần đầu tiên nàng thấy phu quân như thế này. Rốt cuộc đã có chuyện gì

xảy ra.

“Đền ơn, cho dù là tạo phản, giết người, hại dân cũng làm sao?”.

Vân

tướng không trả lời, hắn nhìn ra ngoài cánh cửa. Có lẽ câu hỏi vô tình

của thê tử, lại chính là câu hỏi bao lâu nay chưa có hồi đáp của hắn.

Đến lúc đó, sẽ tính sao?

Lúc này, phía bên ngoài thành đang có hai bóng hình nhỏ nhắn thong thả bước vào.

“Không có sao?”.

Giọng nói như tự nhủ, lại như có pha chút thất vọng vang lên.

Tiểu

thư, người thật kỳ lạ. Đột nhiên muốn xuất cốc, rồi đột nhiên lại đi

tìm người. Đây là lần đầu tiên em thấy người thích thú một việc như vậy.

Đúng, là thích thú.

Không khí trong chính đường của Vân gia trang nghiêm hơn mọi ngày, toàn bộ Vân phủ đều phải có mặt.

“Phụ thân, người có việc cần thông báo sao?”.

“Phải đó, chuyện quan trọng lắm phải không ạ”.

Hai

tiểu cô nương nhỏ tuổi trong phủ không kìm được tò mò. Hôm nay phụ thân

cho tỷ muội nàng được nghỉ học ở chỗ lão sư a, phải nói là rất kỳ lạ.

Lần trước có lễ mừng tuổi của hoàng hậu cô cô mà các nàng còn không được

nghỉ đâu.

“Ly nhi, Tình nhi. Các con không được vô lễ”.

Vân phu nhân ngồi phía trước hai nàng dịu dàng lên tiếng. Ngay sau đó là tiếng đồng thanh non nớt đáp.

“Dạ……”

Vân

tướng quân – Vân Kỳ bên cạnh chỉ có một chính thê là Hiên Viên Nhu,

trưởng nữ của Định quốc công hầu. Dưới gối có 4 con, hai nam hai nữ.

Trưởng nam Vân Thụy, trưởng nữ Vân Ly, thứ nam Vân Tước và út nữ Vân

Tình. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng tất cả đều là nam thanh tú nữ, học thức nổi

tiếng kinh thành.

“Sắp

tới sẽ có khách quý tới ở trong phủ, từ trên xuống dưới cần phải đối xử

cẩn thận. Nếu ta thấy có tiếng dị nghị gì, thì cho dù là thê hay nhi

cũng bị trừng phạt theo gia pháp. Mức nặng nhất”.

Bạn cũng sẽ thích

No stories available.

Toàn gia ngạc nhiên khi nghe gia chủ thông báo, mức nặng nhất?

“Khách quý ạ, là biểu tỷ hôm trước đã tới phủ nhưng bị phụ thân tiễn về phải không ạ”.

“Vui quá, lâu lăm rồi nhà mình mới có khách tới ở”.

Trong phủ hình như chỉ có 2 vị tiểu thư ham chơi này là không biết gì hết, còn đâu tất mọi người đã sớm được thông báo kỹ càng.

Chính đường sau đó lại

rơi vào im lặng, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, chỉ có 2 tiểu nha

đầu này là thỉnh thoảng thì thầm thích thú nói chuyện với nhau.

Vân Thụy nhìn Vân Tước,

lại nhìn phụ mẫu ngồi phía trên. Phụ thân lần đầu coi trọng một người

như vậy, mẫu thân lại còn căn dặn hắn cần phải bảo vệ người này cẩn

thận. Đây rốt cuộc là ai?

“Thưa tướng gia, Lạc tiểu thư đã tới”.

Lưu quản gia từ sáng sớm

đã túc trực bên ngoài cổng chính để chờ người. Tướng quân ban lệnh

xuống, người vừa tới là phải mời vào ngay lập tức không được để chờ lâu.

Vân tướng bước ra, thấy thế tất cả mọi người đều đứng lên, ánh mắt đều mang theo tia hiếu kỳ mà nhìn phía ngoài cửa chính.

Lưu quản gia vừa lui sang một bên thì sau đó đã có dáng người xuất hiện. Một tiểu cô nương nhẹ nhàng bước vào.

Nàng chỉ khoảng 13 tuổi,

mặc trang phục màu xanh trắng, dáng người dong dỏng thon thả. Mái tóc

đen tuyền mềm mại được thả tự nhiên mà không dùng bất cứ trang sức nào.

Gương mặt tinh xảo mang theo nét bình thản thờ ơ. Dấu chu sa đỏ rực và

đôi môi cánh hoa ửng hồng làm nổi bật gương mặt non nớt nhưng không kém

phần xinh đẹp.

Có một cái gì đó khiến tất cả những người ở đây không thể nào khinh thường được người trước mắt này.

“Chào Vân tướng”.

Là người lão luyện ngoài sa tường, Vân Kỳ rất nhanh khôi phục tậm trạng.

“Lạc tiểu thư, xin mời”.

Lạc tiểu thư, vị khách

mời bất ngờ của Vân phủ cũng chính là Lạc Vô Tâm. Nàng bình thản ngồi

cùng ghế bên cạnh Vân tướng trước ánh nhìn bất ngờ của nhiều người.

“Đây là Lạc Vô Tâm tiểu thư, từ hôm nay sẽ ở tại Vân phủ”.

Tất cả mọi người thấy thế đều đứng lên chào hỏi. Lạc Vô Tâm khóe môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Vân tướng, không cần phải nặng nề như thế. Người làm mọi người sợ đó”.

Liếc nhìn toàn chính đường, Lạc Vô Tâm thản nhiên nói.

“Hy vọng chúng ta chung sống vui vẻ”.

Vậy là từ nay, Vân phủ đã xuất hiện một vị khách quý, thường ngụ tại Lạc đình cư, là khu vực cấm của toàn phủ.

Vân Tình cười tíu tít chạy lại níu lấy tay huynh trưởng, nàng hồn nhiên líu lo khoe khoang.

“Thụy ca ca, vị tỷ tỷ đó thật xinh đẹp. Thật là xinh đẹp a”.

Vân Thụy

như hồi hồn trước sự ồn ào của muội muội, hắn không nói gì mà chỉ xoa

đầu cô nhóc, rồi lại chìm vào thế giới của riêng mình.

Cho đến tận vài chục năm

sau, khi ngồi một mình trước hồ nước mênh mông, hồi tưởng lại những

chuyện đã qua, hắn mới chợt nhận ra. Có lẽ vào ngày ấy, giây phút ấy,

khoảnh khắc ấy. Tim hắn đã bị cướp mất bởi người con gái đó. Bị giam giữ

hoàn toàn, không lối thoát.

“Ngươi biết gì không, chuyện Vân tướng quân mới nhận nghĩa nữ đó”.

“Sao, nghĩa nữ của Vân tướng quân? Không phải Vân tướng đã có hai vị tiểu thư rồi?”.

“Ta nghe nói là Vân tướng rất coi trọng vị nghĩa nữ này đó, thật kỳ lạ phải không”.

“Phải đó, phải đó”.

Chuyện Vân tướng quân,

người nổi tiếng sắt đá, khó tính và nghiêm khắc đột nhiên nhận nghĩa nữ

đã trở thành đề tài bàn tán của nhiều người. Quán trà, tửu lâu, phòng

thính, hầu như đâu đâu cũng có người ngồi nghe. Vị nghĩa nữ trong lời

đồn ấy nhanh chóng trở thành sự tò mò của bao người.

Lạc Vô Tâm hoàn toàn

không quan tâm đến tin đồn về mình, lúc này nàng nằm trên ghế quý phi,

thảnh thơi nhàn hạ chơi cờ một mình. Đây là một trong những thú vui của

nàng.

“ Vào kinh rồi?”.

“Vâng, mới hồi phủ vào trưa nay”.

“Mời Vân tướng quân đến chơi cờ”.

“Dạ”.

Vân tướng chuyên chú nhìn nước cờ, sau đó lại nghiên cứu nhìn vị tiểu cô nương trước mắt này.

Thật sự mà nói, hắn đã

từng chơi cờ với rất nhiều người. Trẻ có, già có, trung niên, thanh niên

đều đủ cả. Nhưng chưa bao giờ chơi cùng một người nhỏ tuổi điêu luyện

như thế này, chỉ trừ người không phải bình thường kia. Mà có lẽ vị tiểu

cô nương này cũng không phải bình thường. Nghĩ đến đây khiến hắn không

khỏi cười khẽ.

“Tướng gia có chuyện vui”.

“Không có, chỉ cảm thấy thú vị”.

Lạc Vô Tâm gác tay chống cằm, ánh mắt tò mò như muốn nghe chuyện.

“Ta cảm thấy, lớp trẻ bây giờ càng ngày càng tài giỏi hơn lớp trước”.

Vân Kỳ hạ nước cờ, lắc đầu mỉm cười.

“Ồ, ví như”.

“Như một người bạn tri kỷ nhỏ tuổi của Vân mỗ, là kỳ thủ mà bây giờ Vân mỗ đã không theo kịp”.

Lạc Vô Tâm không suy nghĩ đã hạ nước cờ. Không hiểu vì sao, khi nghe Vân Kỳ nói vậy, trong đầu nàng lại hiện lên hình bóng ấy.

Có lẽ nàng đã cảm thấy nhớ hắn, nhớ rất nhiều.

Lạc Vô Tâm hôm nay bỗng

dưng muốn một mình đi dạo. Tự nhiên lòng nàng không thể nào yên được.

Nàng bỗng cảm thấy hoang mang, lo lắng và sợ hãi. Có điều gì đó khiến

nàng không thể nào bình tâm lại được.

Nàng cảm thấy sự lo lắng không tên này là dành cho hắn. Điều này khiến nàng rất muốn tìm hắn, để xác minh hắn như thế nào.

Phải… là

tìm hắn. Không chỉ là lúc này, mà ngay từ khi mới vừa tỉnh lại, người

đầu tiên nàng nghĩ đến, muốn gặp nhất… chính là hắn.

Nhưng nàng lại không biết nên gặp hắn trong hoàn cảnh gì, để con hồ ly trong hắn không phải đa nghi như lần gặp trước.

Bỗng dưng nàng muốn có một đôi cánh, để bay đến bên cạnh hắn vào lúc này, đứng từ xa mà nhìn hắn.

Lạc Vô Tâm sau đó bị

chính suy nghĩ của mình làm cho buồn cười. Nàng bị làm sao vậy. Bắt đầu

như vậy từ khi nào, nàng đã không giống nàng của khi xưa. Lãnh đạm, nhạt

nhẽo, thờ ơ đến tàn nhẫn.

“Chủ nhân, người không sao chứ”.

Vốn dĩ theo thói quen,

Lạc Vô Tâm sẽ không quan tâm đến những việc như thế này. Nhưng không

hiểu vì sao, hôm nay là một ngoại lệ.

Đưa mắt nhìn sang phía

bên kia bờ hồ phát ra tiếng kêu, Lạc Vô Tâm sau đó bị thất thần trong

giây lát. Vì người nàng vừa mới nghĩ tới trong tưởng tượng kia, lại

chính là người đang xuất hiện trước mặt nàng lúc này.

Bước chân vừa chuyển,

nhưng ngay sau đó lại bị kìm lại. Đúng thật, trong giây phút đó, nàng đã

muốn đến bên cạnh hắn ngay lập tức. Nhưng lại không thể nào thực hiện

được. Vì nàng biết, nếu nàng xuất hiện vào lúc này, thì sẽ khiến sự việc

còn tệ hơn lần trước nữa.

Có lẽ đã đến lúc.

Chuyện Vân tướng quân sẽ

xuất chinh cùng hoàng tử Long Ngạo Thiên đã được thánh chỉ tuyên bố vào

sáng nay. Vân phủ đang bận rộn chuẩn bị cho ngày xuất trận của Vân

tướng quân và đại thiếu gia.

Ba ngày sau, mọi thứ đã

được chuẩn bị sẵn sàng. Vân tướng mặc khôi giáp ngồi trên lưng ngựa,

gương mặt chính trực, khí thế oai hùng đứng trước toàn quân.

“Quyết thắng, quyết thắng”.

Tiếng hô hào, khí thế

hừng hực như có thể làm mặt đất rung chuyển. Vân tướng uống ly rượu do

đích thân hoàng đế ban cho sau đó dứt khoát phi ngựa đi.

Cuộc chiến chính thức bắt đầu.

Lẽ ra người thống lĩnh

toàn quân, nhận ly rượu của hoàng đế ban là hoàng tử Long Ngạo Thiên.

Nhưng hắn từ hai ngày trước đã xuất kinh, hành tung của hắn bây giờ chỉ

có phó tướng Vô Kỵ đang đi cùng Vân tướng mới biết được.

“Hoàng tử đang ở Điệp Nhai. Ba ngày sau sẽ gặp tướng quân ở ranh giới Triệu quốc”.

“Bổn tướng đã biết. Đẩy nhanh tốc độ toàn quân”.

“Vâng”.

“Vân phó tướng đâu”.

“Thưa, Vân phó tướng đang hộ tống đoàn thái y”.

“Nói đến gặp ta”.

“Rõ”.

Ba ngày sau, núi Điệp Nhai.

Doanh trại được dựng lên, những ánh lửa phập phùng cháy trong bóng đêm. Tiếng binh lính tuần tra, tiếng bàn bạc sắp xếp.

Trong lều của Vân tướng quân đang tập trung đầy đủ các phó tướng và quân sư. Nhưng chỉ thiếu duy nhất Vân tướng quân.

“Phó tướng Vân Thụy, tướng quân đâu rồi”.

Vân Thụy được ra trận

cùng phụ thân khi 14 tuổi, trong mấy năm, cuối cùng hắn cũng được tiếp

nhận chức phó tướng, dựa vào chính thực lực được mọi người công nhận.

“Phó tướng Vân Thụy”.

Vân Thụy nãy giờ đang

suy nghĩ điều gì đến thất thần. Hắn bị tiếng gọi làm cho thức tỉnh, sau

khi cho mọi người đáp án, hắn lại chìm vào suy nghĩ lúc nào không biết.

Tất cả mọi người đều nhận thấy Vân phó tướng hôm nay thật kỳ lạ, không giống mọi ngày.

Lúc này, trong một lều trại khác, Vân tướng quân đang ngồi chờ người.

“Xoạt”

Cửa lều mở ra, một cơn gió thổi vào. Người nam nhân trong trang phục tím đen tiến vào mang theo cái lạnh của sương đêm.

“Chủ soái”. Vân tướng đứng lên hành lễ.

“Ngồi đi”. Tiếng nói vang lên, khàn khàn, thâm trầm và có chút gì lành lạnh đáng sợ.

Hắn – Long Ngạo Thiên, tam hoàng tử của Long quốc, chủ soái của toàn quân Long vệ. Là một thiên tài của Long triều.

Long Ngạo Thiên ngồi

xuống, cởi áo choàng màu đen ra, toàn thân hắn toát ra sự uy hiếp đáng

sợ. Hắn nhìn Vân Kỳ, sau đó liếc nhìn người phía sau ông, đôi mắt híp

lại thăm dò.

Vân tướng quân tâm tư nhanh nhạy, nhanh chóng nhận ra sự việc, hắn đứng lên hành lễ.

“Chủ soái, không biết Vân mỗ có thể xin ngài một việc được không”.

“Nói”.

“Lạc Nhi Ca, ra bái kiến chủ soái”.

Theo lời Vân tướng quân, một thiếu niên nhỏ tuổi bước đến bên cạnh ông.

“Lạc Nhi Ca tham kiến

chủ soái”. Giọng nói còn non nhưng bên trong lại toát ra được sự kiên

nghị rõ ràng. Long Ngạo Thiên nhíu mày nhìn hai người.

“Thưa chủ soái, lần đầu tiên Vân mỗ muốn xin ngài một chuyện. Hy vọng ngài thành toàn”.

Không có tiếng trả lời,

vì thế cũng không có người nói tiếp. Không khí trong lều bỗng rơi vào im

lặng, bắt đầu trở nên ngột ngạt nặng nề.

“Nói”.

Có chút không để ý, lại

có chút uy hiếp. Chỉ một chữ, nhưng cũng khiến người nghe không dám kinh

thường. Đó là khí thế vương giả mà chỉ có Long Ngạo Thiên mới có được.

“Xin ngài hãy cho Lạc Nhi Ca làm tùy tùng thân cận theo bên người”.

Lúc này không để Vân tướng lâu, Long Ngạo Thiên như khai ân mà ban ra lời nói.

“Vân tướng quân, đây là việc công hay tư”.

“Nếu tính giao tình của Vân mỗ và điện hạ, thì là tư. Còn nếu là công việc giữa bổn tướng và chủ soái thì là công”.

“Lý do”.

“Lạc Nhi Ca là truyền

nhân duy nhất của ân công Vân mỗ, nay người đã tại thế, tất cả bí mật mà

thiên hạ cần đều ở trên người Nhi Ca. Trong khoảng thời gian xuất chinh

này, xin cho Nhi Ca ở bên cạnh người. Vì bên cạnh chủ soái là nơi an

toàn nhất, cũng là chỗ ẩn dấu tốt nhất. Tất cả mọi người đều biết bên

cạnh chủ soái chỉ có những người thân cận. Xin người giúp Vân mỗ”.

“Còn?”.

Long Ngạo Thiên nửa nằm trên ghế, tay gác lên bàn khẽ gõ nhẹ. Hắn cứ như gã thợ săn đang vờn quanh con mồi của mình.

“Còn. Nhưng xin cho thần

được giữ bí mật với ân công. Vân mỗ đảm bảo, Lạc Nhi Ca sẽ chỉ có trợ

giúp người chứ không gây ra cản trở cho chủ soái”.

Long Ngạo Thiên không

nói gì, hắn nhìn thẳng gương mặt chính trực kèm theo sự khẩn cầu thành ý

Vân tướng, mắt hơi hơi nhắm lại. Lúc sau khóe môi hơi động, ngón tay gõ

một tiếng nhẹ như không rồi dừng lại.

“Được. Xem như bản soái cũng cần một người thân cận.Ngươi làm được gì?”.

“Ta có thể làm được bất cứ việc gì theo lệnh của người”.

Tiếng cười nhạt vang

lên, Long Ngạo Thiên đánh giá thiếu niên trước mắt. Một nam nhân mắt

phượng, môi hoa sao? Trên người “hắn” cho dù có toát ra khí thế nam nhi

nhiều hơn hẳn những người nam nhân bình thường mà có thể đánh lừa được

tất cả mọi người. Nhưng với hắn thì không. Ngay từ lúc vừa nhìn thoáng

qua, hắn cũng biết đây là một tiểu cô nương giả nam trang.

“Được, ta chấp thuận”.

Lạc Nhi Ca, chính xác mà nói là Lạc Vô Tâm. Nàng cười nhẹ đón nhận ánh mắt hồ ly của hắn, lòng không kìm được mà hưng phấn.

Rõ ràng con hồ ly này đã

phát hiện ra nàng, nhưng lại không vạch trần. Cái đầu đen tối ấy đang

nghĩ cái gì chứ, hắn đúng là khiến nàng không thể không thích hắn được.

“Đa tạ chủ soái”.

Đã giúp ta tiếp cận chàng thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.