Thiên Hậu Độc Nữ

Chương 4: Chương 4: Kế trong kế




Chương 2: Kế trong kế

Lạc

Vô Tâm lúc này đang rất nhàn rỗi nằm trên võng lông thú chơi ru bíc. Số

lần gặp hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, từ sáng đến tối không biết được

bao nhiêu. Cái quân đội này không có hắn thì cũng đâu đến nỗi tan rã.

Mặc

dù đã trở thành thư đồng của Long Ngạo Thiên nhưng vẫn chưa thực sự

“thân cận” được với hắn. Nàng vẫn chỉ dừng lại ở mức pha trà, bưng đồ,

rót nước cho hắn mà thôi. Có thay cái áo hắn cũng đuổi nàng ra xa, làm

như nhìn thêm một tí thì mất đi miếng thịt nào không bằng. Bất quá như

vậy càng tốt, nam nhân biết giữ gìn như hắn ở cái xã hội này cũng hiếm,

coi như hắn thủ thân cho nàng đi. Đây cũng là lần đầu tiên nàng để người

khác sai vặt. Dĩ nhiên, Long Ngạo Thiên là một ngoại lệ, duy nhất.

Đang

lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì tiếng ồn ào bên ngoài làm cho nàng

mở mắt, vốn chẳng quan tâm chuyện thiên hạ nên không có ý định tìm

hiểu. Nhưng cửa lều đột nhiên bị mở ra, một đám người dẫn đầu là Vân

tướng vội vàng đi vào. Nàng ngửi thấy mùi máu, rất nồng, rất nặng và có

mùi ngọt kỳ lạ.

Ngay

sau đó, nàng nhìn thấy Long Ngạo Thiên được dìu vô. Máu đỏ thấm đẫm áo

choàng, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống đất, nhuộm màu cho

chúng thêm đỏ tươi.

Nàng không nhìn thấy mặt hắn, không nghe thấy hắn nói gì. Trong vô thức nàng không biết mình đã đến bên cạnh hắn như thế nào.

Không

khí hình như lạnh đi, đám tướng lĩnh còn chưa hiểu chuyện gì thì Lạc

Nhi Ca đã ở trước mặt bọn họ. Hắn ta đến đây từ lúc nào, tại sao bọn họ

không phát hiện ra, lại không hề có tiếng động gì.

Vân

tướng như không tin vào mắt mình. Ông không nhìn thấy Lạc Vô Tâm thật,

chỉ thấy có gì đó vụt nhanh qua thôi. Tốc độ này… quá kinh khủng rồi.

Đám người còn chưa hoàn hồn thì đã bị tiếng nói lạnh lẽo vang lên làm cho giật mình.

“Ra ngoài”.

Vân

tướng ngạc nhiên nhìn Lạc Vô Tâm. Từ lần gặp đầu tiên đến bây giờ, đây

là lần đầu hắn thấy tiểu thiếu nữ này bộc lộ cảm xúc như vậy. Là sự giận

dữ ẩn chứa nỗi lạnh lùng đến tuyệt tình, có gì đó khiến ông thấy lý do

này là vì chủ soái.

“Cái gì, tên tiểu tử này…”

Phó

tướng Lưu tính tình nóng nảy, lại thêm đang lo lắng vì chủ soái bị

thương nên hung dữ muốn trách mắng Lạc Nhi Ca. Nhưng chưa kịp động vào

người hắn, nói còn chưa xong thì một bàn tay trắng hồng nhỏ nhắn nhanh

như chớp cầm trụ lấy cổ hắn.

“Ở lại đây chỉ có thi thể. Muốn chết”.

Phó

tướng Lưu hai tay muốn giằng ra, nhưng hắn thật không ngờ bàn tay nhỏ

nhắn này lại mạnh và chắc như gọng kìm khóa chặt lấy cổ hắn.

Lạc

Nhi Ca vẫn kiểm tra vết thương cho chủ soái, mà bàn tay cầm cổ hắn cũng

càng chặt thêm. Giọng nói tuyệt tình đầy nguy hiểm ấy khiến hắn hoang

mang. Cảm nhận cổ càng bị siết chặt, gân như sắp bị đứt lìa, nỗi sợ hãi

nhanh chóng bao lấy toàn thân. Lạc Nhi Ca, hắn ta thật sự sẽ giết mình.

“Buông…buông…”

Vân lão tướng là người hoàn hồn đầu tiên, vội vàng đỡ lấy hai tay của Lạc Vô Tâm, gấp gáp lên tiếng.

Bạn cũng sẽ thích

Không có truyện nào.

“Nhi Ca, Phó tướng Lưu cũng vì lo lắng cho chủ soái. Người buông tay đi”.

Lạc Vô Tâm quay lại nhìn phó tướng Lưu, đôi mắt phượng híp lại nhìn hắn rồi mới buông tay.

Phó tướng Lưu bỗng thấy

lạnh, hóa ra toàn thân đều đổ mồ hôi. Rong ruổi trên sa trường nhiều

năm, chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng tàn khốc, máu có chảy thành sông

hắn cũng thấy bình thường. Nhưng ánh mắt vừa nãy làm hắn thấy sợ, đó là

đôi mắt lạnh giá của địa ngục.

“Ra đi, tình trạng chủ soái đang rất nguy hiểm. Ta sẽ trị thương cho hắn”.

Lạc Vô Tâm như lấy lại

được bình tĩnh lạnh nhạt lên tiếng. Nàng vừa nãy thật sự thấy sợ. Sợ bọn

chúng, những tên ăn hại này mang về cho nàng là thi thể của hắn. Cũng

may, mọi chuyện đều kịp thời. May mà nàng có mặt ở đây.

Vân tướng thấy sắc mặt

nàng nghiêm trọng, ra hiệu cho đám phó tướng ra ngoài cùng mình. Nhận ra

bọn họ vẫn còn muốn phản bác, ông đành phải dùng uy lực để uy hiếp. Tạm

thời ông cần tiêu hóa chuyện này đã.

Vô Ảnh đứng bên cạnh

hoàn toàn không có dấu hiệu dịch chuyển, Lạc Vô Tâm cũng không quan tâm

đến hắn, tiếp tục chữa thương cho Long Ngạo Thiên.

Chỉ cần ngửi mùi máu

nàng cũng biết, đây là độc Nhật Nguyệt bị cỏ Thôi Túc kích thích. Vì thế

độc phát tác nhanh hơn, sau đó độc Mạn Tán theo vết thương ngấm vào

máu, trở thành hai loại độc có thể khiến người ta chết trong vòng năm

canh giờ. Nếu nàng không ở đây, thật không biết ai có khả năng cứu hắn

đươc. Bọn người này thật biết tính toán.

Vô Ảnh nhìn Lạc Nhi Ca

đang cầm dao lưu loát mổ vết thương ngay gần tim, dứt khoát rút mũi tên

ra, nhanh nhạy gắp kim độc. Ngón tay đầy máu cầm kim châm không hề run

sợ, tựa như đã làm rất nhiều lần.

Hắn càng ngạc nhiên hơn

là, tên tiểu tử mới 13 tuổi này, vừa nãy chân không chạm đất, cả người

nhanh hơn gió lao đến bên cạnh chủ nhân không tiếng động. Đây là võ công

gì, nhanh quái dị.

Nhìn bên ngoài bình tĩnh

là thế, nhưng nội tâm có bao nhiêu lo lắng bất an thì chỉ có Lạc Vô Tâm

mới biết. Khi nhìn thấy hắn toàn thân đẫm máu, tim nàng thấy đau, đau

vô cùng. Nàng thật sự cảm thấy hối hận, vì lo lắng hắn hoài nghi mình mà

do dự chưa đưa hắn thuốc giải, dẫn đến tình trạng này. Tuyệt đối, sẽ

không có lần sau.

Chữa trị xong các vết

thương trên người của Long Ngạo Thiên đã là ba canh giờ sau. Lạc Vô Tâm

lau mồ hôi, nhẹ nhàng thay quần áo mỏng cho hắn. Ánh mắt lơ đãng nhìn

thấy dấu bớt phía sau lưng.

Đó là một con rồng đen

dài kéo từ vai xuống thắt lưng, khí thế đang giương nanh móng vuốt.

Miệng há to như gào gầm, đôi mắt sắc lạnh ẩn chứa nguy hiểm khiến không

ai dám nhìn thẳng. Nó giống như hình xăm ở thời hiện đại, nhưng là hình

xăm sống động như thật, đẹp nhất mà nàng từng gặp.

“Ngươi đi gặp Vân tướng, nói hắn theo đơn thuốc này sắc thuốc cho chủ soái. Ta sẽ ở đây bảo vệ hắn”.

Vô Ảnh cầm tờ giấy, như

u hồn nhìn Lạc Nhi Ca. Lạc Vô Tâm cũng nhìn hắn, đôi mắt sâu sáng rực

không trốn tránh ánh nhìn đầy dò xét của hắn. Vài giây sau mới quay

người đi, chứng tỏ hắn đã chịu tin tưởng nàng.

Nhưng ngay

từ đầu, khi Lạc Nhi Ca trị thương cho chủ nhân, chính hắn cũng đã tin

tưởng từ đó. Không phải tin tưởng mà là đánh cược, vì lúc ấy ngoại trừ

đánh cược ra thì hắn không biết làm gì. Hắn cược Vân tướng, cược sự tự

tin của chủ nhân, hắn cũng tự đánh cược tính mạng của chính mình.

Lạc Vô Tâm buông thõng

hai tay, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy nó đang run nhẹ. Vai vô thức hạ xuống

từ lúc nào, điều đó chứng minh chính nàng vừa nãy cũng căng thẳng. Nhìn

thật sâu nam nhân đang nằm im lìm trước mắt, sự sợ hãi mới từ từ biến

mất.

Đưa tay lên chạm vào gò

má cương nghị lạnh lẽo, một bàn tay khác cầm lấy bàn tay cũng đang lạnh

của hắn. Nàng cúi xuống ngả đầu vào lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim

đang đập từ từ, mắt vẫn nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, cả người lúc

này mới thả lỏng được.

Ngạo Thiên, chàng có

biết. Nếu như con người ta đã sống rất lâu trong bóng tối, thì khi có

ánh sáng họ sẽ rất trân trọng và giữ gìn nguồn sáng ấy. Ta cũng vậy,

trong cuộc đời vốn dĩ chỉ một màu đen của ta, chàng chính là nguồn ánh

sáng duy nhất ấy. Chàng là tất cả những gì mà ta có được.

Và khi đã có chàng, ta

rất sợ mất đi. Vì lúc ấy, ta không biết sẽ như thế nào nữa. Có lẽ thế

giới của ta cũng không thể quay về với màu đen vốn có được nữa. Mà nó sẽ

sụp đổ, vĩnh viễn.

Vô Ảnh cầm bát thuốc

bước vào, thấy Lạc Nhi Ca đang ngồi bên cạnh giường chủ soái nhíu mày

nhìn tấm bản đồ. Hắn cũng không quan tâm lắm mà trực tiếp muốn bồi chủ

nhân uống thuốc. Nhưng Lạc Nhi Ca đột nhiên cầm lấy cổ tay hắn, ánh mắt

lạnh như băng chuyển từ bản đồ nhìn sang bát thuốc. Lúc này hắn mới giật

mình để hắn ta cầm lấy.

Lạc Vô Tâm ngửi khói thuốc, lạnh lẽo nhìn Vô Ảnh.

“Ngươi sắt thuốc”.

“Phải”.

“Vân tướng lấy thuốc”.

“Là thái y Xuyên”.

“Thuốc này nếu uống, chỉ vài giọt cũng đủ tiễn Long Ngạo Thiên xuống địa ngục”.

Vô Ảnh trầm mặt, gương

mặt cô đặc một màu đen nguy hiểm. Lạc Vô Tâm nhìn bát thuốc, ngón tay vô

thức gõ nhẹ hai tiếng. Không khí nặng nề mãi sau mới có tiếng nói.

“Không đánh rắn động cỏ, ngươi gọi riêng Vân tướng đến đây”.

Vô Ảnh nhìn chủ nhân của mình, lại nhìn bát thuốc. Lạc Vô Thâm thấy vậy mới trấn an hắn.

“Yên tâm, thuốc đó chỉ là để dưỡng thương, độc tố đã được loại bỏ hoàn toàn. Thân thể hắn không còn gì nguy hiểm nữa”.

Vô Ảnh nhanh chóng biến

mất. Lạc Vô Tâm nhìn Long Ngạo Thiên, ánh mắt chứa đựng ý nghĩ sâu xa.

Là ai, hết lần này đến lần khác giăng thiên la địa võng muốn dồn chàng

vào đường chết. Hắn ta sao?

Vân tướng cùng Vô Ảnh

nhanh chóng xuất hiện, Lạc Vô Tâm và hai người ra ngoài lều chính để

không ảnh hưởng đến Long Ngạo Thiên nghỉ ngơi.

Vân tướng sau khi ổn

định tâm lý cũng xem như không có gì. Hắn tự nghĩ, nếu là truyền nhân

của người đã giúp đỡ cả gia tộc hắn thì chắc chắn không thể nào đơn giản

được.

“Trước khi muốn giệt giặc ngoài thì cần phải loại trừ nội gián bên trong. Vân tướng cũng biết điều này”.

Vân tướng nhìn Lạc Vô Tâm, ngay tức khắc lên tiếng.

“Vân mỗ biết”.

Lạc Vô Tâm khóe miệng hơi cong, ánh mắt lập lòe lóe sáng, giọng nói trầm thấp ẩn chứa nguy hiểm lên tiếng.

“Ta có kế này”.

Vân Kỵ mở to mắt nhìn

tiểu nữ nhi đang ngồi nghiêm trang trước mặt. Hắn bị Lạc Vô Tâm đưa đến

hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Kế hoạch nàng nói, quá hoàn hảo.

Nếu như hắn không được nghe, chắc chắn cũng sẽ sa bẫy.

Cách nàng khoanh vùng

nội dán, tìm kiếm người hợp tác đến lợi dụng địch thủ khiến hắn tưởng

rằng nàng đã biết chắc đường đi của bọn chúng. Một tiểu nữ nhi mới 13

tuổi nhưng lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc, không thể xem thường được.

Vân tướng và Vô Ảnh cùng

lúc rời khỏi lều, hai người phải kết hợp với nhau. Vô Ảnh bây giờ hoàn

toàn tin tưởng Lạc Nhi Ca, hắn ta sẽ không làm hại chủ soái.

Lạc Vô Tâm sắc thuốc trong lều, cho thêm Tĩnh Tâm Thảo vào mới quay lại giường cho Long Ngạo Thiên uống.

Thìa thuốc đang gần kề

miệng hắn thì bị giữ lại, Long Ngạo Thiên đột nhiên mở mắt, tay giữ chặt

lấy cổ tay nàng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Là vì quá cảnh giác, nên chỉ cần có một chút ý thức đã bất an tỉnh dậy sao. Ngạo Thiên, chàng làm ta thấy đau lòng.

Lạc Vô Tâm mỉm cười nhẹ,

cũng không gấp gáp rút tay ra. Mặc dù nàng biết hắn bây giờ chẳng còn

nhiều sức lực để giữ tay nàng lâu được nữa.

“Tỉnh rồi, huynh thấy sao”.

“Lạc Nhi Ca”.

Long Ngạo Thiên ngạc

nhiên nhìn Lạc Nhi Ca. Hắn hoàn toàn không ngờ người bên cạnh mình là

“hắn ta”, Vô Ảnh lại không có ở bên cạnh.

“Phải, là ta. Uống thuốc đi”.

“Vô Ảnh”.

Thấy Long Ngạo Thiên

không để ý đến mình mà gọi Vô Ảnh, nàng sẽ chẳng bao giờ thừa nhận rằng

mình có chút ghen tị với tên u hồn kia.

“Hắn cùng Vân tướng có

việc rồi. Yên tâm đi, nếu ta mà muốn hại huynh thì đã không cứu mạng

huynh rồi. Hắn rất tin tưởng ta nên mới để huynh lại”.

Long Ngạo Thiên nhìn Lạc

Nhi Ca, đôi mắt âm u sâu hút như vực tối. Nàng thì mỉm cười nhìn hắn,

ánh mắt sáng như sao trời, ẩn hiện nét ôn nhu ấm áp. Có lẽ chỉ duy nhất

Long Ngạo Thiên mới có thể nhìn thấy ánh mắt này.

“Ta tự uống”.

“Chẳng lẽ huynh muốn nằm uống, có cần dùng khăn lót không?”.

Long Ngạo Thiên nghe thấy vậy, gương mặt càng đen thêm.

“Ngươi. Bổn soái đã nói không huynh đệ với ngươi, cấm gọi lung tung”.

Lại giận cá chém thớt. Chàng bị bệnh, bổn tiểu thư nhường.

“Nào, uống đi cho nóng. Ta dù gì cũng là thư đồng của huynh, ngại gì”.

Long Ngạo

Thiên đời này chưa bao giờ cần người khác đút cho, lòng tự trọng của hắn

không cho phép hắn yếu đuối trước mặt người khác. Càng không phải là

tiểu nha đầu này.

Lạc Vô Tâm thấy hắn hầm hừ không để ý mình, nàng đe dọa.

“Có cần ta hy sinh nụ hôn đầu cho huynh không”.

“Muốn chết”.

Vâng, đại ca. Cám ơn đã giữ gìn trinh tiết cho ta. Vì thế ta nhường huynh một lần này nữa.

Cuối cùng ép không được,

dụ dỗ cũng không xong. Lạc Vô Tâm đành dìu Long Ngạo Thiên dậy để hắn

tự uống. Lòng nghĩ thầm, tự cao cũng đủ xây được tòa thành cho nàng sống

đó.

Mặc dù đã cố gắng nhẹ

nhàng, nhưng vết thương cũng bị ảnh hưởng, máu bắt đầu thấm ra. Lạc Vô

Tâm đưa tay muốn cởi áo thay băng cho hắn thì bị giữ lại, nàng quyết

định lần sau cần cho Tịnh Tâm Thảo liều mạnh, khiến hắn an phận nằm trên

giường nghỉ ngơi. Cái tay kia cũng không có sức cản trở nàng nữa.

“Ngươi làm gì”.

“Ta thay dược cho huynh. Thân thể huynh có chỗ nào ta chưa coi, cần gì giấu”.

Long Ngạo Thiên tưởng

người chữa trị cho mình là thái y, nhưng nào ngờ lại là tiểu nha đầu

này. Ngay lập tức Lạc Vô Tâm đón nhận ánh mắt giận giữ như tên lửa lao

vào người mình.

Nàng chẳng những không tránh ánh nhìn của hắn, mà còn mỉm cười nhìn lại. Khẽ cúi sát tai hắn, càng dịu dàng hơn nữa.

“Biết ta là nữ nhân rồi hả?”.

Thực chất vừa nãy là vì

lo lắng và chuyên tâm điều trị nên nàng cũng không để ý đến thân thể

hắn. Mà hắn cũng mặc đồ lót bên trong, vì thế cũng không thấy gì cả.

Chẳng lẽ chạm vào da thịt, nhìn cái thân thể nằm bất động như khúc gỗ

cũng được xem là chiếm đoạt trong trắng của hắn. Cho nàng xin.

“Lạc Nhi Ca”.

Tiếng khàn khàn gầm lên, hắn tức giận. Nếu không phải bị thương, nàng chắc chắn hắn sẽ ra tay với nàng.

“Ta là đại phu. Nếu không cởi đồ thì chữa trị làm sao? Mặc áo và lần mò như người mù à”.

“Ngươi”.

“Làm ơn, huynh cứ xem đại phu ta là bà lão 50 tuổi cũng được”.

Lúc này Tĩnh Tâm Thảo đã

ngấm, Long Ngạo Thiên cũng không thể ngăn cản được nàng. Lạc Vô Tâm

thấy hắn cắn răng nhắm mắt như bị cưỡng bức, đáng yêu vô cùng. Nhịn

cười, nàng dịu dàng giúp hắn.

“Ngươi nhanh lên”.

Không kiên nhẫn vậy à. Hừ, huynh là bệnh nhân, ta không chấp.

Lớp áo nhanh chóng được cởi ra, Lạc Vô Tâm hết sức cẩn thận thay băng cho hắn. Giọng làu bàu.

“Chàng ngốc như vậy, không biết độc Nhật Nguyệt sẽ bị cỏ Thôi Túc kích thích sao”.

Từ huynh lên chàng, cấp

độ nhảy vọt của Lạc đại tiểu thư nhanh chóng như tên lửa. Cũng may lúc

này Long Ngạo Thiên một phần buồn ngủ, một phần cũng vì thất thần khi

nhìn thấy nàng lo lắng cho mình nên không để ý lắm.

“Bọn chúng đốt cỏ xung quanh, bổn soái đã tránh nhưng không kịp”.

Thay xong băng, đang định trêu đùa hắn một tý thì thấy gương mặt hắn hiện lên nét mệt mỏi. Che đi thương xót, nàng hối thúc.

“Huynh nghỉ đi”.

“Bổn soái không cần, công vụ còn chờ bổn soái giải quyết”.

Rõ ràng mắt đã mỏi đến

không mở nổi nhưng vẫn cố gắng không bày ra yếu đuối. Có đôi khi ta thấy

ta và chàng giống nhau kỳ lạ. Luôn muốn tỏ ra mạnh mẽ để che đi sự yếu

đuối trong lòng.

“Công vụ đã có Vân tướng và Vô Ảnh lo. Ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ, huynh nghỉ đi”.

“Người đâu, gọi Vô Ảnh cho bổn soái”.

Long Ngạo Thiên muốn gọi

người ngoài, nhưng đột nhiên hắn không thể cưỡng được mà từ từ nhắm

mắt. Hình ảnh cuối cùng thấy được là gương mặt tràn đầy lo lắng và ánh

mắt đau lòng của Lạc Nhi Ca. Giọng nói đó cứ như cơn gió nhẹ nhàng êm

dịu tiến vào tai hắn.

“Nghỉ đi, ta sẽ bảo vệ chàng”.

Nhìn thấy Ngạo Thiên ngủ

nhưng gương mặt vẫn hiện lên tia bất an. Lạc Vô Tâm thở dài. Nếu chàng

thật sự muốn chiến thắng trận này, ta sẽ cướp lấy nó vì chàng.

“Tìm được người, tiếp theo chỉ cần chờ”.

Đó là câu nói cuối cùng

mà Vân tướng và Vô Ảnh nghe được từ Lạc Nhi Ca. Vân tướng nhìn xuống

thung lũng nơi đoàn quân tạm nghỉ. Đúng như Lạc Vô Tâm nói, muốn thắng

ngoài thì phải diệt trong trước. Lần này hắn sẽ tóm gọn một mẻ.

Trong đêm tối, ánh mắt Vân tướng sáng lên theo ánh lửa phía xa xa.

Bóng tối càng lúc càng

phủ xuống, sự vật hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Phía dưới thung lũng

được chiếu sáng bởi những ngọn lửa lập lòe.

Cửa lều đột nhiên được

vén lên, một đám người nhanh chóng tiến vào. Người đi đầu không chờ đợi

đã cầm kiếm xông vào trong, người bên ngoài lên tiếng thúc giục.

“Nhanh lên”.

Tên áo đen xông vào lúc

này mắt đang mở to, không tin được nhìn người đối diện. Trước khi tiến

vào cõi chết vẫn không kịp nhắm mắt, một tiếng cũng không phát ra được.

Đám người bên ngoài thấy lâu muốn tiến vào, nhưng nhận thấy người bước ra thì run sợ. Nguy rồi, trúng kế.

Chỉ trong chớp mắt, hơn

10 người chưa kịp làm gì đã ngã xuống. Bọn hắn không hiểu, kế hoạch chu

toàn như thế làm sao mà bị phát hiện.

Cận Tôn nhìn tiểu nữ nhi ngồi trước mặt mình, gương mặt vẫn chưa hết kinh hoàng. Hắn không tin hắn có thể khai hết toàn bộ.

“Làm sao ngươi biết”.

“Cận Tôn, để leo lên

chức phó tướng cũng bỏ không ít công sức. Xem ra hoàng đế Ngô quốc rất

có lòng tin với ngươi. Nhưng hắn ta sẽ không ngờ, chính lòng tin ấy lại

khiến hắn mất đi vị hoàng tử của mình. Phải không nhị hoàng tử Ngô Tôn”.

“Ngươi… ngươi”.

“Chẳng mấy chốc, toàn thiên hạ này đều biết. Nhị hoàng tử Ngô Tôn là kẻ phản quốc”.

“Không, tuyệt đối không thể… Phụt”.

Ngô Tôn phụt ra ngụm máu

tươi, đôi mắt trợn to nhìn tiểu nha đầu ngồi cao cao tại thượng phía

trên. Nàng ta nói chính hắn đã khai những gián điệp, khai kế hoạch của

Ngô quốc. Hắn không tin, không tin. Làm sao có thể.

Lúc này phía bên ngoài

nơi dừng quân của Ngô quốc, trong lều thống lĩnh đã nhận được thư của

Ngô Tôn. Ngô tướng quân không chút nghi ngờ dẫn quân theo kế hoạch, tiến

về sườn núi Tu.

Núi Tu nổi tiếng rộng,

sâu và nguy hiểm. Vực núi hiểm trở, rớt xuống chỉ có một đường duy nhất

là chết. Ngô tướng dẫn hơn nửa số binh sĩ đến, theo nhị hoàng tử báo,

đêm nay Long Ngạo Thiên đã chết. Vân tướng quân sẽ từ ở đây đánh tập

kích xuống nơi Ngô quốc nghỉ ngơi nhằm kết thúc trận chiến, đưa thi thể

Long Ngạo Thiên hồi kinh.

Nếu thật sự từ đây tập

kích, chắc chắn Ngô quốc có khả năng thua cuộc. Cũng may nhị hoàng tử

thông báp kịp thời, bọn hắn chỉ cần chờ ở đây, sử dụng độc bí truyền của

Ngô quốc và dẹp sạch một mẻ.

Hơn nửa số quân Ngô quốc

hiên ngang chuẩn bị sẵn sàng, Ngô tướng quân nhìn lên đỉnh núi, thấy

hàng người bố trí ổn thỏa. Trong lòng đã mở cờ cho chiến thắng lần này.

Từng cơn gió thổi qua, cuốn tung đám cỏ dưới chân. Một mùi thơm cây cối thiên nhiên khiến người ta lơ là cảnh giác.

“Soạt”

“Phập”

“Hí…”

Đội quân Ngô quốc đột nhiên hỗn loạn, người ngựa tách ra khỏi hàng, có tiếng binh sĩ vang lên.

“Có nội gián. Tướng quân”.

“Phập”.

Phó tướng bên cạnh Ngô

tướng đột nhiên vung kiếm về phía hắn, hắn nhanh chóng tránh né. Vẫn

chưa hiểu chyện gì đang xảy ra, nội gián nhiều như thế này sao.

“Phó tướng Cô”.

Nhát kiếm đâm vào phó

tướng Cô, người phía sau lại tiếp tục vung kiếm vào người bên cạnh. Lúc

này Ngô tướng quân mới nhận ra, đội quân của ông đang tàn sát lẫn nhau.

Là tự giết nhau.

Tướng sĩ từng là huynh

đệ nay tương tàn, gương mặt như đang bị mộng du. Lão nhìn lên phía trên,

thấy ngọn cờ Long quốc tung bay trong gió được ánh lửa chiếu sáng. Nhận

ra mình trúng kế, Ngô tướng mặc cho những nhát kiếm đâm vào người, hắn

phi ngựa như bay về phía doanh trại.

“Tiểu thư, hắn chạy”.

Ánh lửa ẩn hiện gương

mặt non nớt trong bóng đêm. Vân tướng nhìn Lạc Vô Tâm đang dõi theo

chiến trường đẫm máu phía dưới, ông bỗng cảm thấy sợ hãi, sợ người trước

mặt này.

“Hắn chạy mới tốt”.

Khóe miệng Lạc Vô Tâm kẽ

cong, ánh mắt tỏa ra từng lớp từng lớp hàn băng lạnh lẽo. Vạt áo khẽ

bay, nàng như một tu la từ địa địa ngục mới lên.

Ngô tướng quân phi ngựa

như điên về đến nơi, vừa vào cổng doanh trại thì cảnh tượng trước mắt

làm cho ông hãi hùng. Trước mặt không phải là đội quân nghiêm trang

chỉnh tề, lều trại sáng trưng, binh sĩ sẵn sàng. Mà là máu, máu nhuộm đỏ

vải lều, lửa cháy sáng kho lương, binh sĩ chết không kịp nhắm mắt. Đội

quân của ông, niềm tự hào của ông đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Lá cờ Long

triều cắm trên đỉnh lều duy nhất còn sót lại như nhắc nhở ông chủ mưu là

ai. Nhị hoàng tử, hắn lại có thể phản bội quê hương của mình.

“Xem còn ai sót thì giết

sạch cho ta. Lần này Cận Tôn phó tướng lập công lớn, hoàng thượng đã

hứa gả công chúa cho hắn. Vậy là thỏa ước nguyện bấy lâu rồi. Nhanh,

chúng ta về nước song hỷ”.

Ngô tướng quân không

chút do dự quay ngựa lao như điên vào bóng đêm. Lúc này từ phía sau, Vô

Ảnh dẫn vài tướng sĩ còn ở lại chờ Ngô tướng đi mới ra. Liếc nhìn hình

bóng đang chạy chối chết, có người không hiểu lên tiếng.

“Thưa phó tướng, tại sao chúng ta không giết hắn”.

“Đi”.

Vô Ảnh quay ngựa đi, giữ hắn làm gì hắn cũng không đoán ra. Nhưng chắc người kia làm vậy là có lý do của mình.

Ngô quốc thảm hại 10 vạn

đại quân tinh nhuệ, nguyên nhân là do nhị hoàng tử vì tư tình nữ nhi mà

phản bội quốc gia. Hoàng đế nghe tin tức giận giết sạch Hộ quốc phủ

đằng nhà ngoại của nhị hoàng tử, mẹ thân sinh bị chết ngay trong thâm

cung. Toàn thây bọn phản loạn bị treo trên cổng thành, thị uy toàn dân.

Dân chúng lên án nhà vua

tàn nhẫn, chưa điều tra rõ mà nghe tội binh bại trận xúi giục giết hại

trung thần. Hộ quốc phủ là gia tộc được lòng dân, giúp không ít quan

lại. Từ đây, dân, quan Ngô quốc bắt đầu có biến.

Trong lều của Long quốc,

Long Ngạo Thiên lạnh mặt nhìn Lạc Nhi Ca, Vân tướng, Vô Ảnh, Vô Kỵ ngồi

thẳng hàng trước mặt mình. Trán hắn nổi đầy gân xanh, gương mặt u ám

như quỷ dữ.

Mới chỉ hôn mê có một

ngày, nhưng lại xảy ra biến động như vậy. Mà bọn chúng lại không hỏi

trước ý hắn đã hành động. Nếu hắn có thể ngồi được thì cái bàn trước mắt

sẽ đập ngay vào đám người này.

“Đi ra, lĩnh phạt cho bổn soái”.

“Dạ”.

Vân tướng, Vô Ảnh, Vô Kỵ

tuân lệnh cúi đầu như đã chuẩn bị từ trước, ngay lập tức đứng lên nhận

phạt. Làm nổi bật một người đang thản nhiên ngồi uống trà. Ba người

không kìm được mà liếc người đó.

“Lạc Nhi Ca, riêng ngươi, cút đi ngoài cho bổn soái”.

Xem ra cơn tức này không nhỏ, ba người cúi đầu xin phép ra ngoài, bên tai còn nghe thấy giọng nói thản nhiên của người kia.

“Tại sao? Ta đâu làm gì”.

Lạc Nhi Ca, người nhỏ nhưng gan to. Bọn ta không bằng ngươi, bội phục.

“Ngươi là chủ mưu, còn dám nói không làm gì”.

Lạc Vô Tâm mở to mắt vô tội nhìn Long Ngạo Thiên đang nổi cơn thịnh nộ. Xem ra lần này hắn giận lắm đây.

“Ta chỉ nói, còn làm hay không là bọn họ. Ta vô tội. Chẳng lẽ nói cũng không cho”.

“Độc dược là ngươi đưa”.

Lạc Vô Tâm nhún vai, thản nhiên trả lời.

“Ta là người lương thiện, xin thì cho thôi”.

“Ngươi…”.

Long Ngạo Thiên bàn tay nắm chặt run run, cái tiểu nha đầu này, nàng ta ở đây là để tức chết hắn phải không.

“Nào, ta giúp chàng uống thuốc. Chuyện cũng qua, chàng chấp bọn họ làm gì”.

Giọng nói nhẹ nhàng, bàn tay dịu dàng vẫn còn can đảm chạm vào ngọn lửa đang cháy hừng hực kia.

“Người… ngươi cút ra cho bổn soái”.

Lạc Vô Tâm không biết sợ, càng to gan hơn nữa mà đỡ người hắn.

“Vô Ảnh và Vô Kỵ tạm thời lĩnh phạt, thôi thì ta đành ủy khuất chăm sóc chàng thêm vài ngày nữa vậy”.

“Lạc Nhi Ca”.

Ba người đứng ngoài đều không hẹn mà cùng rùng mình. Lạc Nhi Ca, ngươi giỏi.

Vân tướng lĩnh phạt xong đang điều trị bên trong lều của mình thì thấy Vân Thụy vội vã bước vào.

“Phụ thuân, Lạc tiểu thư đưa người thuốc”.

“Thụy nhi, ngồi đi”.

Vân tướng cười sảng khoái với con trai của mình. Mặc dù bị đánh mấy gậy, chưa không đến nỗi tróc da nát thịt.

“Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy thưa phụ thân, tại sao Ngô quốc lại như thế. Rõ ràng quân ta chưa động binh mà”.

Nghe nhi tử hỏi, Vân

tướng như nhớ lại hình ảnh ngày hôm qua. Ngay chính bản thân ông đã

chinh chiến mấy chục năm, cũng chưa bao giờ gặp trường hợp như thế. Vân

tướng kể lại mọi chuyện.

Vân Thụy như không tin

được điều mình nghe. Tất cả kế hoạch đều do Lạc Vô Tâm bày ra. Từ tìm kẻ

chủ mưu đến dẫn dụ kẻ địch trúng kế. Tương kế tựu kế hết vòng này đến

vòng khác. Phải là người như thế nào mới nghĩ ra được kế sách này.

“Vậy ý phụ thân, Lạc

tiểu thư chỉ yêu cầu 500 tướng sĩ tinh nhuệ bí mật của chủ soái. Lúc đầu

là tìm từ thái y Xuyên, sau đó là dùng thuật khiến Cận Tôn khai ra toàn

bộ, dẫn dụ đám gian tế cuối cùng cho đến gửi thư cho Ngô tướng quân.

Chia binh hai nơi, dương đông kích tây, tiêu giệt toàn bộ bằng độc của

chính nước Ngô. Nhưng phụ thân nói nước Ngô đã chuẩn bị thuốc giải rồi

mà”.

“Lạc tiểu thư cho thêm

một hai vị vào khiến thuốc giải vô tác dụng. Bọn ta chỉ cần đứng trên

theo dõi sự việc là được. Chỉ có duy nhất một việc khiến ta không ngờ”.

“Chuyện gì ạ”.

“Lạc tiểu thư cho Ngô tướng thuốc giải, để hắn chạy về báo tin”.

“Chẳng lẽ ý người là…”.

Vân tướng nhìn ra ngoài

cửa lều, ở đó binh lính của ông đang vui cười sảng khoái. Giọng trầm ổn

lão luyện một lúc sau mới vang lên.

“Đúng, chuyện hoàng đế

giết tộc ngoại làm lòng dân và quan mâu thuẫn cũng nằm trong kế hoạch

của nàng. Ngô quốc bây giờ chỉ là cái thùng rỗng, không ngừng bị mục

khoét. Ta nghĩ ngay từ lúc bắt đầu tiểu thư đã có kết cục của Ngô quốc

rồi”.

Vân Thụy kinh hoàng, 13 tuổi, đây là trí tuệ của một thiếu nữ 13 tuổi sao?

“Thụy nhi, Lạc tiểu thư, chúng ta chỉ có thể ủng hộ, không thể đối nghịch. Nếu không chỉ có một con đường chết”.

Lều của chủ

soái hôm nay bỗng tĩnh lặng lạ thường. Không có tiềng gầm thét đáng sợ

hay tiếng đổ bể đồ dùng. Trong suy đoán của tướng sĩ, có lẽ thư đồng Lạc

Nhi Ca đã bị chủ soái không khiên nhẫn mà đá bay xa.

Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bọn họ, lúc này phía bên trong lại hết sức hòa hợp.

Lạc Vô Tâm mày liễu hơi

nhíu lại nhìn nước cờ của đối phương, cái tên hồ ly tinh này hóa ra đã

chơi cờ giỏi từ lúc này. Chẳng qua hắn sẽ chẳng lơ là với nàng như lúc

trước, cho nên nàng cũng không thắng được ván đầu. Thật đáng ghét. Nàng

không thể thua cái tên sống chưa được 20 năm này được.

Long Ngạo Thiên đã ngồi

lên được rồi, vết thương cũng hồi phục nhanh chóng. Nhưng chẳng qua

người nào đó không muốn hắn lại đâm đầu vào công việc nên Tịnh Tâm Thảo

vẫn được phát huy liên tục.

Long Ngạo Thiên không ngờ lần đầu hắn gặp một kỳ thủ như vậy. Lại là tiểu nha đầu nhỏ hơn hắn mấy tuổi.

Người ta nói muốn hiểu

một người nào đó, cách nhanh nhất là chơi cờ với người đó. Vì qua các

nước cờ, sẽ hiện lên tính cách của họ. Lạc Nhi Ca này là một người,

trong nhu có cương, biết lùi để tiến. Tâm cơ khó đoán, quyết tuyệt hạ

sát chiêu với kẻ thù mình.

Nàng ta có thể từ phía

nào đó, đột nhiên giết người bằng cách nào không hay. Mười ba tuổi, thật

không ngờ lại có thể sắc bén đến thế. Hắn nhận định nàng là một đối thủ

đáng để tôn trọng, một bằng hữu đáng trân trọng.

“Ngươi là địch hay bạn của ta”.

Lạc Vô Tâm đang suy nghĩ

cũng phải ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt sáng rực như nắng, đôi môi cánh

hoa hé nở. Nàng nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng và bình yên.

“Long Ngạo Thiên, chàng

có thể tin, có thể không tin lời ta nói. Nhưng ta, vĩnh viễn cũng sẽ

đứng về phía chàng. Cho dù cả thiên hạ này phụ chàng, nhưng ta sẽ không.

Ta có thể phụ thiên hạ, chứ không thể phụ chàng”.

Sau đó nàng cúi đầu, như suy nghĩ gì đó vài giây sau mới nhìn hắn nói tiếp.

“Từ lần gặp đầu tiên,

chẳng hiểu sao ta có cảm giác như đã gặp chàng rất lâu rồi. Vì thế ta

nhận định, chàng là người quan trọng nhất của ta”.

Thấy hắn còn chưa hoàn hồn, nàng vừa hạ cờ vừa trêu đùa.

“Nói cách khác, ta đang tỏ tình với chàng đấy”.

Lúc này Long Ngạo Thiên

mới tiêu hóa hết lời nàng ta nói. Chuyện này thật không thể tin được,

tiểu nha đầu 13 tuổi lại đang hiên ngang dụ dỗ hắn. Nàng ta coi hắn là

gì, có thể trêu đùa sao.

“Ngươi đừng đùa”.

Lạc Vô Tâm nhún vai như

không để ý. Phải rồi, con hồ ly như chàng kiếp trước lúc ta chết đi còn

chưa biết chàng có động tình với mình không nữa thì làm sao có can đảm

xác nhận vào lúc này chàng như thế nào. Từ kẻ thù lên bằng hữu cũng

không tồi, nghĩ vậy nàng mỉm cười.

“Ta không đùa, tin hay không tùy chàng. Tới chàng rồi đó”.

Thế là lần đầu tỏ tình

của Lạc đại tiểu thư trôi qua một cách lãng xẹt, không câu hỏi cũng

chẳng có trả lời. Nó cứ vậy mà bị chủ nhân vứt vào một xó, không biết

lần nào lại được lôi ra, và không biết nó có phải xuất hiện lần nữa

không. Nói tóm lại chuyện đó để sau.

Ngày đại

quân Long quốc khải hoàn hồi kinh đã đến, toàn quân chỉ biết binh đội

đặc biệt của chủ soái dưới sự dẫn dắt của Vân tướng quân và phó tướng Vô

Ảnh trong một đêm giết sạch Ngô quốc, bằng cách nào thì đó là bí mật.

Thắng lợi trở về mà

không mất người anh em nào, cả doanh trại đều tràn ngập vui mừng hạnh

phúc. Lòng càng thêm tôn kính vị chủ soái bị thương nhưng vẫn lo nghiệp

lớn kia. Thế là Long quốc lại có thêm truyền thuyến mới.

Sáng ngày mai sẽ về đến

quê hương, tướng sĩ đêm nay thỏa mái uống hết mình. Mùi thịt nướng thơm

ngon, hương rượu cay nồng ngọt ngào. Trong cơn gió nhẹ, ánh lửa phập

phùng cháy rực. Lạc Vô Tâm mỉm cười thư giãn. Lúc sau mới quay sang nói

với người bên cạnh.

“Hay là chàng chứa chấp ta luôn nhé. Vân tướng nhà toàn nam nhi, một thân nữ nhi như ta thấy rất sợ”.

Long Ngạo Thiên lười

biếng tựa người vô ghế, tay cầm ly rượu uống cạn mới liếc nhìn tên bất

nam bất nữ thỏa mái uống rượu bên cạnh mình.

“Bổn soái là nam nhân. Trong phủ bổn soái cũng chỉ có nam nhân”.

“Nhưng ta tình nguyện”.

Không thèm nhìn nàng ta nữa, Long Ngạo Thiên lại tiếp tục thưởng rượu.

Lạc Vô Tâm cũng chẳng để

ý, biết trước rồi mà. Nhưng chẳng hiểu vì sao, nàng rất thích trêu trọc

con hồ ly này. Kiếp trước cũng vậy mà kiếp này cũng thế. Hắn là món đồ

chơi duy nhất nàng thích.

“Ngày mai chia tay rồi. Ta cũng phải đi, ly này cạn nhé”.

Long Ngạo Thiên nhìn nàng ta, không phải sẽ sống ở Vân phủ sao? Cái thân xác nhỏ bé này của nàng ta thì có thể đi đâu chứ.

“Không phải ở Vân phủ?”.

Lạc Vô Tâm chỉ cười mà chẳng trả lời. Uống cạn ly rượu của mình. Nàng còn muốn cho hắn bất ngờ, làm sao mà nói ra được.

“Muốn chơi ván cờ cuối không”.

Thế là trong lều chủ

soái, hai người vừa uống rượu vừa đánh cờ. Thỉnh thoảng vang kên tiếng

gầm giậm giữ hay tiếng cười vui vẻ và giọng nói thanh nhẹ. Không khí ấy

mang đến rất hòa hợp, tựa như đã thân quen lâu lắm rồi.

Hôm nay con dân Long

quốc đều ra đường nghênh đón các tướng sĩ của họ khởi hoàn hồi kinh.

Khắp nơi là những bông hoa rực rỡ muôn sắc màu, lần đầu tiên trong lịch

sử Long triều thắng trận mà không hy sinh một binh sĩ nào. Chủ soái là

chiến thần của bọn họ.

Hoàng cung Long quốc

cũng chuẩn bị sẵn sàng, tất cả bá qua văn võ hay các vị phu nhân từ tam

phẩm trở lên đều có mặt để nghênh đón. Hoàng đế và hoàng thất cũng đích

thân đứng ở cổng cửa chính điện để chờ đợi.

Tiếng vó ngựa rung chuyển, không biết ai lên tiếng trước, nhưng tất cả con dân đều cầm hoa vẫy chào ca ngợi.

“Chiến thần đã trở về, các vị anh hùng đã trở về”.

“Hoan hô, hoan hô…”

“Chúc mừng Long triều ta, chúc mừng…”

Tiếng hò reo, tiếng vỗ

tay. Những bó hoa được trao đi cùng với nụ cười mãn nguyện. Ai mà không

muốn anh, em, con, cháu mình còn sinh mạng mà trở về chứ. Những giọt

nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn ra, nụ cười thì vẫn thường trực trên

môi. Một niềm vui khó tả.

Long Ngạo Thiên uy

nghiêm dẫn đầu các tướng sĩ còn Lạc Vô Tâm thì cưỡi ngựa ngay sau hắn.

Vậy là lại chia tay, không biết khi nào mới gặp lại hắn đây.

Đang suy nghĩ vu vơ thì

mắt nàng chuyển lạnh, đôi mắt phượng hơi híp lại ẩn chứa nguy hiểm. Mới

về đã có người không chờ được sao. Suy nghĩ gì đó chợt lóe lên trong

đầu, khóe môi nàng hơi cong. Ngay lúc thủy trù mỏng nhỏ sắc bén phi về

phía hắn thì nàng đã tung người nhảy lên.

Long Ngạo Thiên vốn đã

phát hiện từ lâu nhưng muốn bắt gọn nên còn chờ kẻ kia hành động. Nhưng

đột nhiên có bóng người từ phía sau lao vào chắn phía trước hắn làm hắn

không kịp làm gì. Một tiếng phập mạnh mẽ vang lên bên tai hắn.

“Phật”.

Vân tướng hốt hoảng chạy

lên, nhìn thấy Lạc Vô Tâm đang tựa vào Long Ngạo Thiên, con dao cắm bên

cạnh trái tim nàng thì càng lo lắng hơn nữa.

“Nhi Ca”.

Vô Ảnh bắt tên ám sát lại, không để hắn kịp cắn thuốc độc đã đánh ngất ngay lập tức.

“Chủ nhân”.

Long Ngạo Thiên nhìn Lạc

Nhi Ca đang tựa trong lòng mình. Máu không ngừng chảy ra thấm ướt áo

choàng trắng. Gương mặt hồng hào nay tái xanh, lúc này còn mỉm cười với

hắn. Hắn không biết làm gì ngoài nhìn nàng.

“Không sao”.

Nàng lại không chút trần

chừ mà chắn lưỡi dao cho hắn. Lần đầu tiên trong đời Long Ngạo Thiên

hắn đứng sau để người khác bảo vệ, lại là tiểu nữ nhân nhỏ bé như thế

này.

“Chủ soái, hoàng thượng còn đang đợi, người nên hồi kinh. Nhi Ca để phó tướng Vân Thụy đưa về Vân phủ được rồi”.

Long Ngạo Thiên bị tiếng

nói của Vân tướng làm thoát ra khỏi suy nghĩ. Hắn bỗng muốn đưa nàng đi

cùng, muốn để nàng bên cạnh để chăm sóc. Nhưng nhìn thấy gương mặt lo

lắng và vội vàng của Vân tướng, hắn cũng không có lý do để giữ nàng lại

nên đành giao nàng cho Vân Thụy ở bên cạnh.

Lạc Nhi Ca vừa mới ngồi

trên ngựa của Vân Thụy, ngựa mới chỉ đi được vài bước thì năm người áo

đen từ đâu phi tới. Người dẫn đầu kinh công cao cường cướp lấy nàng rồi

nhanh chóng biến mất không thấy đâu.

Long Ngạo Thiên nhìn

theo phía đám người, bàn tay vô thức nắm chặt. Toàn thân tỏa ra sát khí

lạnh lẽo như băng tuyết. Giọng trầm thấp không hơi ấm khiến người nghe

rùng mình.

“Vô Ảnh, truy bắt”.

Nhìn Vô Ảnh biến mất

cùng đội ám vệ. Long Ngạo Thiên mắt híp lại, bờ môi kéo thẳng một tia

tàn nhẫn. gương mặt hắn khiến mọi người xung quanh đều thấy đáng sợ.

“Hồi cung”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.