Trong Dục Khánh cung, Thái tử đang đi qua đi lại ở cửa tẩm cung mình, đợi thái y cứu chữa cho Giang Ánh Nguyệt.
Khuôn mặt Thái tử giờ không có chút biểu cảm gì, sớm đã không còn lo lắng khi vừa ôm Giang Ánh Nguyệt trở về mà ngược lại còn mang vẻ khó hiểu, không biết đang suy nghĩ việc gì, bỗng nhiên, hắn dừng bước, trong mắt nổi lên ý cười ba phần đắc ý, đợi khi nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như thong thả đi tới từ đằng xa, tinh thần hắn chấn động, lập tức thu lại ý cười, bày ra biểu tình khởi binh vấn tội, hùng hổ đi đón.
“Ngươi còn có mặt mũi trở về? Ngươi cút đi cho Cô, nếu Âu Dương Tĩnh Vũ không tự mình tiến cung thỉnh tội với Cô, Cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, lập tức đến chỗ phụ hoàng thỉnh chỉ hưu ngươi.” Hoàn Nhan Cảnh hấc cằm lên cao, tuyên bố như bố thí.
Muốn bắt nhược điểm này của ta để ép cha ta khuất phục ngươi, mặc ngươi sử dụng, bán mạng đoạt ngôi cho ngươi? Hoàn Nhan Cảnh, lúc này đầu óc của ngươi hoạt động thật ra cũng nhanh đấy, thật đáng tiếc, có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng ta!
Âu Dương Tuệ Như thầm khinh miệt trong bụng, thản nhiên liếc hắn một cái, lập tức đi đến tẩm cung mình.
“Tiện nhân, Cô nói ngươi không nghe hay sao? Nếu không muốn bị Cô hưu, ngươi liền quỳ xuống trước cửa Dục Khánh cung cho Cô, quỳ đến khi nào Âu Dương Tĩnh Vũ tiến cung thỉnh tội Cô mới thôi.” Thái tử hổn hển tiến lên vài bước, ngăn đường đi của Âu Dương Tuệ Như. Hắn nghĩ rồi, hưu thê đó là uy hiếp lớn nhất với một nữ nhân, lần này nhất định Âu Dương Tuệ Như sẽ bị hắn ép tức chết, lại không nghĩ rằng, biểu hiện của hắn trong mắt đối phương hoàn toàn chính là một trò hề chọc cười.
Quả thật Âu Dương Tuệ Như cười nhẹ vài tiếng, quay đầu nhìn biểu tình Hoàn Nhan Cảnh hống hách hênh hoang, vươn một ngón tay nho nhỏ, ngân nga nói, “Ma ma, thánh chỉ hòa ly đâu? Lấy ra cho Thái tử xem.”
Hòa ly? Thái tử rùng mình, hai tay trong tay áo có chút run run. Hắn cũng không phải thật sự muốn hưu thê, chỉ là muốn mượn việc này ép Âu Dương gia cúi đầu với hắn mà thôi. Âu Dương Tuệ Như thật là biết làm người, trên dưới toàn cung nàng đã chuẩn bị thỏa đáng hết, Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu có tức giận thì bị nàng vỗ về, hắn muốn bắt một sai lầm của nàng để ép nàng cúi đầu cũng khó, lần này thật vất vả nàng mới thất thủ một lần, hắn vốn nghĩ cơ hội khó có được, nhất định phải càng thêm lợi dụng vì bản thân mình tranh thủ lợi ích lớn nhất. Bởi vì hắn biết rõ, chỉ có buộc chặt Âu Dương gia với mình, ngôi vị Thái tử này hắn mới có thể ngồi yên được.
Nhưng Thái tử có nghĩ thế nào lại ngàn vạn lần không ngờ Âu Dương Tuệ Như thật sự có thể quyết tâm chủ động yêu cầu hòa ly. Tuy rằng trước kia nàng từng đề cập nhiều lần, nhưng mà hắn vẫn cho là nàng đang phô trương thanh thế mà thôi. Mấy chuyện ngoài ý muốn đến quá đột ngột, Hoàn Nhan Cảnh có chút há hốc mồm.
Tần ma ma cúi đầu, từ trong lòng lấy ra một mảnh gấm màu vàng, cung kính đưa tới lòng bàn tay đang mở ra của tiểu thư nhà mình.
Âu Dương Tuệ Như tiếp nhận, mở mảnh gấm ra, quay về phía Thái tử, khinh thường mở miệng, “Hoàn Nhan Cảnh, ngươi nhìn cho kỹ. Ngươi ta đã không còn dính dáng gì nhau nữa. Ngươi không có tư cách hưu ta, mà là ta chủ động yêu cầu rời khỏi ngươi!” Nếu không phải xã hội này nam tôn nữ ti quá ác liệt, bà đây sẽ trực tiếp vứt cho mi một tờ hưu thư! Nàng hung ác nói thầm trong bụng.
Dứt lời, Âu Dương Tuệ Như quay đầu bước đi, đi được vài bước, lại dừng chân, cười khanh khách rồi ngoảnh lại đầu nói, “Ngươi định hỏi tội cha ta? Có thể, giờ cha ta đang ở Càn Thanh điện, ngươi giỏi thì đi tìm ông đi.”
Nhìn bóng dáng Âu Dương Tuệ Như thong thả đi xa, phải một lúc lâu Hoàn Nhan Cảnh mới hoàn hồn, mặt mày dữ tợn tiến lên, muốn ngăn nàng rời đi, lại thấy vài tên cấm vệ đứng cuối dường như có mắt sau đầu, đằng đằng sát khí quay đầu lại, bội đao đã tuốt ra khỏi vỏ, hàn quang lập lòe.
Hơi thở Hoàn Nhan Cảnh cứng lại, nháy mắt đầu óc cũng tỉnh táo, gắt gao đè nén nội tâm đang tuôn ra sát khí, đứng nguyên tại chỗ trơ mắt nhìn Âu Dương Tuệ Như biến mất ở góc rẽ trước mặt.
Âu Dương Tuệ Như trở lại tẩm điện của mình, đơn giản thu thập một vài món đồ rồi đi khố phòng kiểm kê tài sản bản thân mình. Đếm từng món từng món đồ cưới tới đâu thì mặt mày nàng cười tươi đến đó, cảm thấy tinh thần sảng khoái, bị Giang Ánh Nguyệt ám toán nhiều như vậy, lúc này đều xem như đáng giá.
“Tiểu thư, thùng da này hình như lâu rồi cũng không có sử dụng gì, người có muốn mang đi không?” Tiểu Vũ chỉ vào một góc chiếc thùng đã bị mở ra rồi hỏi.
Trong thùng ngoại trừ mấy mấy tấm da không đáng giá tiền thì cũng chẳng có cái gì khác, vì giảm bớt mấy món lễ vật, Tiểu Vũ đặc biệt muốn đề nghị tiểu thư nhà mình vứt cái thùng này lại.
“Cái này hình như là miếng da con mồi ta do bắt được khi vây săn ở Tây Sơn. Khi đó ta còn nói làm quần áo cho Phụ hoàng với Hoàng tổ mẫu nữa. Không ngờ vừa bỏ vào thì bỏ luôn lâu như vậy, ta quên mất.” Âu Dương Tuệ Như vừa cảm thán, vừa đi qua đó cầm mấy tấm da lên lật xem.
Khi đó Âu Dương Tuệ Như còn tâm tư đặc biệt lấy lòng Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu, nói ra ba phần thật, bảy phần giả, hứa làm cho phụ hoàng làm một chiếc áo che ngực, nhưng thật ra vừa đảo mắt liền quên.
Nghĩ đến đây, lòng Âu Dương Tuệ Như như bị nhéo, vô cùng áy náy. Nàng cầm lấy duy nhất một tấm da hươu, bình tĩnh nhìn thật lâu, rồi nhớ lại niềm cùng sung sướng khi vây săn với Phụ hoàng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười ngọt ngào.
“Í?” Nàng vuốt ve miếng da hươu nguyên vẹn không sứt mẻ, kinh ngạc hô nhỏ một tiếng.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Tiểu Vũ hấp tấp căng thẳng hỏi.
“Da này có vấn đề.” Âu Dương Tuệ Như mở miếng da hươu ra, lật ngược lật xuôi xem xét, rốt cục phát hiện ở vị trí cổ một cái lỗ tên nho nhỏ, bỗng nhiên nàng nhỏ tiếng cười rúc rích, “Da này là của Phụ hoàng .”
Nhất định Phụ hoàng rất chờ mong cái áo che ngực do nàng tự tay làm cho hắn, vì thế mới lén đổi tấm da hươu lại cho nàng. Hóa ra tấm kia của nàng đã sớm nát bét, làm sao có thể lấy mà làm áo? Chế thành cái lưới đánh cá đã không tệ rồi. Có lẽ là sau đó thấy nàng không có tăm hơi gì, cũng biết là nàng nói cho có lệ, nên mới không hỏi lại. Phụ hoàng không thể hiện ra trên mặt, kỳ thật khẳng định là trong lòng rất thất vọng rồi?
Âu Dương Tuệ Như che mặt, hai mắt ấm áp, cuối cùng cười không nổi. Nàng rất xấu hổ, vì sự có lệ và hư tình giả ý của mình lúc trước mà xấu hổ, hóa ra nàng nợ Phụ hoàng nhiều như vậy.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có luyến tiếc hay không?” Tần ma ma lo lắng bước lên vỗ vỗ lưng nàng, thật cẩn thận hỏi.
“Đúng là có chút luyến tiếc.” Âu Dương Tuệ Như buông tay che mặt ra, hai mắt ửng đỏ, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng, “Không nỡ xa Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu.”
Tần ma ma hiểu rõ gật đầu, nhưng ván đã đóng thuyền, nhất thời bà cũng không thể nghĩ ra được lí do gì tốt để an ủi, chỉ đành yên lặng lùi ra, tiếp tục thu thập hành lý.
Âu Dương Tuệ Như cũng không cần người an ủi, đậy kín thùng rồi dặn Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ, thùng này đặt qua một bên đi, để chung với vật phẩm tùy thân của ta, ta trở về rồi sẽ lập tức dùng ngay.”
Tiểu Vũ vội vàng thưa vâng, làm ký hiệu ở nắp thùng đó, đặt nó một mình một góc.
Đang lúc Âu Dương Tuệ Như rộn ràng chuẩn bị hành trang, Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tĩnh Vũ cũng đến Dục Khánh cung, vừa vặn bắt gặp Thái tử đang ngơ ngẩn như mất hồn ở cửa đại điện Dục Khánh cung.
“Nữ nhân kia thế nào rồi?” Hoàn Nhan Bất Phá khoanh tay thong thả bước qua, lạnh giọng hỏi Thái tử.
Thái tử giật mình hoàn hồn, chắp tay nói, “Bẩm phụ hoàng, thái y đang cứu chữa, không rõ tình trạng thế nào.”
Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu, không nói thêm chữ nào.
Đúng vào lúc này, thái y đi ra , nhìn thấy Hoàng Thượng đang đứng ở trước cửa, vội vã bước lên trước báo cáo tình huống, “Bẩm Hoàng Thượng, bẩm Thái tử, Giang thị đã ngừng chảy máu, thân thể ngoại trừ có hơi suy yếu thì không có gì đáng ngại. Chỉ là… Chỉ là cái thai không thể giữ được.”
Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu mặt mày không chút thay đổi, bi phẫn trong lòng Thái tử lại dâng lên thật nhiều. Đây là đứa nhỏ đầu tiên của hắn, đứa nhỏ lớn lên tất nhiên giống hắn, cũng giống Văn Thanh, cứ như vậy không còn nữa?
Ánh mắt Thái tử đỏ như máu, giương mắt thấy Phụ hoàng đứng cùng Âu Dương Tĩnh Vũ với sắc mặt lạnh lùng, con ngươi hiện lên ngoan lệ, cộp một tiếng thật mạnh quỳ xuống trước Phụ hoàng, thê lương mở miệng cầu xin, “Phụ hoàng, đây là đứa nhỏ đầu tiên của nhi thần, trân quý biết bao, cứ như vậy bị Âu Dương Tuệ Như mưu hại. Mưu hại Hoàng tự là tử tội, Phụ hoàng nhất định người phải làm chủ cho nhi thần.”
“Thái tử là thật muốn nữ nhi của lão phu đền mạng cho một tiện thiếp hay sao? Nếu là thật, lão phu chỉ có một câu cho Thái tử: lật đổ lão phu trước, bước qua xác lão phu rồi nói sau.” Tính tình Âu Dương Tĩnh Vũ kia cực kỳ bao che khuyết điểm thì sao có thể để cho Thái tử giáp mặt nói muốn chém muốn giết nữ nhi mình? Lập tức liền bước ra, giọng điệu đáp lại không tốt, lời nói mười phần tàn nhẫn, thiếu chút nữa chọc cho Thái tử tức đến ngã ngửa luôn.
Không đợi Thái tử hồi hồn từ trong kinh sợ, Hoàn Nhan Bất Phá đã lạnh lùng tiếp lời, “Cái gì gọi mưu hại Hoàng tự? Tiện thiếp kia có mang mà đáng gọi là Hoàng tự? Đừng có nói nó không được sinh ra, cho dù có sinh, không được trẫm gật đầu, cả đời nó cũng đừng mong được vào gia phả hoàng gia. Không vào gia phả hoàng gia thì nó không phải Hoàng tự Đại Kim ta. Một tên tiện chủng cũng dám kêu nha đầu trẫm đền mạng! Hừ, Thái tử, tuổi ngươi còn trẻ mà đầu óc đã hồ đồ rồi!”
Thái tử bị Hoàn Nhan Bất Phá răn dạy nghiêm nghị, gì cũng không dám nói nữa, sợ hắn lấy cớ đầu óc mình hồ đồ rồi chuyển tới việc phế Thái tử.
“Hừ, Tuệ Như đã tự thỉnh hòa ly, chẳng lẽ trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao?” Hoàn Nhan Bất Phá hừ lạnh, liếc Thái tử một cái, tiếp tục mở miệng, “Nếu ngươi cảm thấy bất mãn, trẫm liền bồi thường cho các ngươi. Thừa tướng, đọc chỉ đi.”
Âu Dương Tĩnh Vũ khom người nhận lệnh, lấy thánh chỉ tấn phong Giang Ánh Nguyệt làm Thái tử phi ra tuyên đọc, chỉ cần vài giây đã tuyên xong, cương quyết nhét thánh chỉ vào đưa trong tay Thái tử còn đang hoảng hốt đầy mặt.
“Cha, Hoàng Thượng, hai người tới rồi, đồ của ta đã chuẩn bị xong hết rồi, định gọi người giúp ta chuyển ra cửa cung.” Âu Dương Tuệ Như đến đúng lúc, vừa vặn thấy cha già nhà mình cưỡng ép nhét thánh chỉ vào trong tay Thái tử đang há hốc mồm.
“Chuẩn bị xong rồi liền ra cung đi.” Hoàn Nhan Bất Phá thấy vẻ mặt Thái tử có chút khác thường, không cho phép tên ngu ngốc này không để ý tình huống mà phát tác lung tung, quậy cho người khó chịu bực bội, đành phải mở miệng thúc giục.
Hiển nhiên là Âu Dương Tuệ Như và Thừa tướng không có ý kiến, dưới sự bảo hộ thật mạnh của các cấm vệ Hoàn Nhan Bất Phá, nở mày nở mặt bước ra Dục Khánh cung.
Đợi đoàn người bọn họ đi xa, bỗng nhiên Thái tử bạo phát, ném mạnh thánh chỉ trong tay xuống, nâng lên chân, định dùng chân hung hăng chà đạp, nghiền nát, nhưng do dự một lúc, cuối cùng lai không dám có động tác gì, chỉ dùng một đôi mắt màu đỏ gắt gao trừng thánh chỉ, biểu tình dữ tợn, giống như phát bệnh điên rồi.
Các cung nhân có mặt tận mắt thấy Thái tử mê muội, vứt bỏ thánh chỉ lung tung, lại không ai có gan tiến lên ngăn cản, cũng không có ý ra ngăn cản. Trong lòng bọn họ chỉ còn lại sự bi thương sau khi Thái tử phi rời đi, bởi vì bọn họ biết, trụ cột Dục Khánh cung đã ngã, sau này nhất định xuống dốc.
Lúc này Thái tử cố hết sức đè nén sợ hãi trong lòng hắn. Hắn không phải kẻ ngu, tuy rằng từng nghĩ tới việc phế bỏ Âu Dương Tuệ Như, nhưng đó là sau khi hắn đăng cơ, diệt Âu Dương gia rồi chứ không phải như hiện tại. Nay, hai đạo thánh chỉ này đến tột cùng đại biểu cho cái gì, trong lòng hắn rõ ràng vô cùng. Một thị thiếp ti tiện, nếu theo lẽ thường mà nói thì không bao giờ có tư cách lên làm Thái tử phi, nhưng nay nàng đã được làm, hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận được khâm ban cho Thái tử phi, chuyện này chứng minh cho cái gì? Chứng minh cho vị trí Thái tử này hắn chỉ còn là danh nghĩa.
Phụ hoàng định phế Thái tử ! Trong lòng hắn rõ ràng nổi lên những lời này.
“Đưa tờ thánh chỉ này cho Thái tử phi các ngươi nhận, nàng tỉnh lại thì cho nàng ta xem đi.” Hoàn Nhan Cảnh nhặt thánh chỉ lên, vứt cho tỳ nữ bên cạnh, dung sắc lạnh nhạt mở miệng.
Hắn không biết vì sao Âu Dương Tuệ Như phải động thủ bốn phía trừ bỏ Giang Ánh Nguyệt, nhưng mà vì Giang Ánh Nguyệt, hắn mất đi chỗ duy nhất dựa vào, đây là sự thật, chỉ điểm này cũng đủ Hoàn Nhan Cảnh thu hồi sủng ái với Giang Ánh Nguyệt, đổi thành oán hận và giận lây thật sâu. Nói đến cùng, Giang Ánh Nguyệt là niềm vui khác, chung quy cũng không phải Lưu Văn Thanh, hắn yêu Lưu Văn Thanh đến mức có thể trả giá bằng sinh mệnh, nhưng lại không muốn chết vì Giang Ánh Nguyệt.