Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 77: Chương 77: Nụ hôn biệt ly*




Đoàn người Âu Dương Tuệ Như đến gần cửa cung, từ xa đã thấy Thái Hậu đứng chờ cạnh cửa, đang nhìn về phía bọn họ.

“Thái Hậu, Tuệ Như bất hiếu, phạm phải lỗi lớn, giờ đã không còn là con dâu hoàng gia. Phụ sự mong đợi của Thái Hậu, giờ đây Tuệ Như xin dập đầu thỉnh tội Thái Hậu.” Thấy vẻ mặt Thái Hậu từ ái mỉm cười, Âu Dương Tuệ Như nhanh chân tiến lên, quỳ thật mạnh xuống trước bà.

“Mau đứng lên. Tiểu Như của Ai gia không phải là người lỗ mãng không biết chừng mực, chuyện con gây nên hôm nay, Ai gia tin tưởng đằng sau chắc chắn có ẩn tình khác, đợi sau này chân tướng rõ ràng, tất nhiên Ai gia phải vì Tiểu Như lấy lại công đạo.”

Thấy đau lòng hiện đầy trong mắt con trai nhà mình, Thái Hậu vội vàng vươn tay kéo Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, chắc chắc nói. Ẩn tình phía sau này làm sao Thái Hậu có thể không rõ ràng chứ? Quả nhiên Tham Lang đã sớm ẩn núp bên người Hoàng nhi, nếu không phải nhờ có Tiểu Như nhiều lần làm xáo trộn, cũng ngầm nhắc nhở Hoàng nhi đề cao cảnh giác, thì hiện giờ nữ nhân này chẳng phải là Thái tử phi, mà là tần phi hậu cung.

Thật sự là quá nguy hiểm! Thái Hậu thầm cảm thấy may mắn, quả thực là đối với sự nhẫn nhịn kiên cường của Âu Dương Tuệ Như mà yêu thương đến tận xương tủy, càng hết lòng tin nàng là chính mình quý nhân định mệnh của con, chỉ hận không thể lập tức buộc nàng chung với con trai mình ngay.

“Thái Hậu!” Âu Dương Tuệ Như bị kéo dậy, cảm nhận được tín nhiệm toàn tâm của Thái Hậu đối với nàng, hai mắt đỏ lên, nghẹn ngào một tiếng.

“Tốt lắm, hài tử ngốc đừng khóc! Tuy rằng con đã không còn là Thái tử phi, nhưng là cửa lớn Hoàng gia chúng ta vĩnh viễn rộng mở chào đón con. Sau này con đừng tỏ ra xa lạ với Ai gia, nhớ kỹ thường xuyên ba bữa không được thì năm bữa phải đến thăm Ai gia, bồi Ai gia trò chuyện.” Thái Hậu sờ sờ đầu Âu Dương Tuệ Như, tha thiết dặn dò.

Một câu cuối cùng của của Thái Hậu rất hợp tâm ý Hoàn Nhan Bất Phá, hắn khắc chế xúc động muốn tiến lên ôm nha đầu, ngữ điệu hàm chứa bảy phần không muốn, ba phần cứng rắn, “Đúng vậy, sau khi về không được quên trẫm và Thái Hậu, thêm hai ba ngày nữa phải trở lại thăm.” Dứt lời, lòng hắn không mấy yên tâm, lại nhìn Âu Dương Tĩnh Vũ, trầm giọng hỏi, “Thừa tướng, ông nói có đúng hay không?”

“Hoàng Thượng nói phải. Làm người không thể quên gốc gác, Hoàng Thượng và Thái Hậu yêu thương tiểu nữ thật nhiều, vi thần và tiểu nữ nhất định không dám quên.” Âu Dương Tĩnh Vũ vội vàng khom người nhận lời.

Thấy biểu cảm Hoàn Nhan Bất Phá căng thẳng như sợ mình xa chạy cao bay, sự không đành lòng bỏ đi của Âu Dương Tuệ Như cũng bị hòa tan, mặt mày cong cong, giòn giã đáp lời, “Hoàng Thượng yên tâm, Tuệ Như nhất định sẽ thường xuyên trở về thăm người và Thái Hậu, đến lúc đó, chỉ sợ Tuệ Như đến quá thường xuyên, các người chê Tuệ Như làm phiền thôi!”

Bị lời nói giỡn của Âu Dương Tuệ Như chọc cười, tâm tình Hoàn Nhan Bất Phá tốt chút, cười sang sảng, “Lời này nàng phải nhớ kỹ ! Trẫm còn chỉ sợ nàng không đến làm phiền trẫm!”

Những người đi theo thấy Hoàng Thượng cười vui vẻ, cũng nhao nhao cười theo, cảnh tượng ấm áp mà sôi nổi, dường như có vẻ Âu Dương Tuệ Như không phải hòa ly ra cung mà là về nhà thăm viếng gia đình mà thôi.

Đoàn người còn lưu luyến không rời một lúc, mắt thấy canh giờ không còn sớm, vẫn là Thái Hậu lên tiếng, thúc giục bọn họ mau trở về nhà.

Âu Dương Tĩnh Vũ và Âu Dương Tuệ Như lại thi lễ với Hoàn Nhan Bất Phá và Thái Hậu, xoay người leo lên xe ngựa, chạy chầm chậm về phủ Thừa Tướng.

Hoàn Nhan Bất Phá thấy xe ngựa chuyển động, lưu luyến trong lòng dâng lên mãnh liệt, nhịn không được đi về trước hai bước, biểu tình sung sướng trên mặt sớm biến mất không còn một chút nào, đã thành lạnh lùng và ủ dột.

Dường như cảm nhận được cảm xúc Hoàn Nhan Bất Phá phập phồng kịch liệt, bỗng nhiên Âu Dương Tuệ Như vén màn xe lên, đôi mắt sáng tràn đầy tình ý bình tĩnh nhìn hắn, giơ ngón trỏ với ngón giữa tay phải lên, đầu ngón tay đưa tới bên môi mình nhẹ nhàng hôn, rồi sau đó thoải mái vẫy về phía hắn, liền ngay sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười ngọt ngào, như hoa xuân minh diễm động lòng người, trực tiếp làm hoa mắt mê hoặc người ta.

Hoàn Nhan Bất Phá thất thần, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ si mê nồng đậm. Đợi hắn tỉnh lại, tiếp tục nhìn sang, nha đầu đã sớm buông màn xe, không thấy bóng dáng.

Hắn cúi đầu nhớ lại động tác kỳ quái mới vừa rồi của nha đầu cái kia, nghĩ nàng tình ý miên man hôn đầu ngón tay mình, rồi vẫy về phía hắn, bỗng nhiên một tia sáng hiện lên trong đầu hắn, vô cùng kỳ lạ: nha đầu đây là… Đây là đang cách không hôn hắn à? (Khụ, hôn môi xa đây mà ^^)

Cuộc đời này lần đầu được một người yêu hồn nhiên mà mãnh liệt như vậy, tim hắn đập điên cuồng, cả người như bị hơi nóng hun đốt, khô nóng khó nhịn.

Thái Hậu cũng nhìn thấy động tác kỳ quái kia của Âu Dương Tuệ Như, rồi thấy con trai bỗng nhiên lộ ra bộ dáng động tình, bà hơi hơi suy nghĩ, cũng lập tức lĩnh hội được ý nghĩa. Lần đầu bắt gặp con trai lộ tình cảm ra ngoài như thế, bất chợt Thái Hậu có ý trêu chọc, ra vẻ khó hiểu mở miệng, “Hoàng Thượng, mới vừa nãy Tiểu Như làm gì vậy? Vì sao lại hôn đầu ngón tay của mình?”

Trái tim Hoàn Nhan Bất Phá kinh hoàng chỉ hơi hơi bình ổn lại, giọng điệu cứng ngắc đáp, “Quỷ nha đầu lại nghịch ngợm thôi!” Dứt lời, chung quy hắn kiềm chế không được vui thích thật lớn trong lòng, khóe miệng nhếch lên thật cao.

“Ồ? Phải thế không? Ai gia nhìn thấy là nàng đưa cho Hoàng Thượng nụ hôn biệt ly đấy.” Lời Thái Hậu vừa trêu chọc lại đâm thủng sự thật, gặp con trai đặc biệt lộ ra thái độ thẹn thùng, thậm chí hai má màu đồng cũng hơi hơi ửng hồng, trong mắt bà lộ ra ngạc nhiên, bất giác ngửa đầu cười ha hả. Có một người biết lạnh biết nóng, có tình lại thông minh làm bạn với con trai như vậy, bà cũng có thể yên tâm .

Bị mẫu thân mình chọc ghẹo, rồi lại nhạo báng, Hoàn Nhan Bất Phá hơi cảm thấy thấy mất mặt, khuôn mặt căng thẳng, lập tức khoanh tay rời đi. Đi ra thật xa, hắn thả lỏng biểu cảm, một lần nữa nhớ lại hình ảnh nụ hôn sắp chia tay của nha đầu, bản thân mình cũng nhịn không được mà liên tục cười khẽ mãi, tình yêu tràn đầy trong lòng, sâu lắng nồng đậm đến cực hạn.

“Nha đầu nghịch ngợm, trước khi đi còn không chịu yên, còn trêu chọc trẫm một phen nữa, đợi nàng hồi cung, xem trẫm trị nàng như thế nào!” Trong đầu cân nhắc các loại biện pháp ‘trừng trị’ nha đầu, Hoàn Nhan Bất Phá nhìn về phía nửa người dưới của mình bất tri bất giác đứng thẳng, lắc đầu cười khổ, chỉ hận không thể lập tức đưa nha đầu hồi cung mà làm.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Âu Dương Tuệ Như rời đi sau không bao lâu, Giang Ánh Nguyệt cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt thấy màn giường được chế tác tinh xảo hoa mỹ màu vàng pha đỏ, đầu óc nàng còn có chút hỗn loạn, phải sau một lúc mới nghiêng đầu, nhìn lại bên trong.

“Ta đang ở đâu?” Nhìn một vòng quanh gian phòng được trang trí tôn quý, Giang Ánh Nguyệt nhíu mày, nhìn Hình Phương Lan một mình canh giữ ở bên giường.

“Chủ tử, ngài đang ở tẩm điện Thái tử phi.” Trên mặt Hình Phương Lan lộ ra một phần vui mừng, lập tức nghiêm chỉnh lại, cúi đầu rũ mắt, không dám nhìn ánh mắt Giang Ánh Nguyệt, trầm giọng nói, “Chủ tử, đứa nhỏ không giữ được.”

Không kịp hỏi bản thân mình vì sao lại ở tẩm điện Thái tử phi, Giang Ánh Nguyệt nghe thấy hai chữ ‘đứa nhỏ’, tàn nhẫn lướt qua trong mắt, từ giữa hàm răng phun ra một câu, “Không có càng tốt! Nghiệt chủng! Nếu như sinh ra, sớm muộn gì ta cũng phải trừ bỏ nó!”

Nàng tàn nhẫn đến cùng cực dẫn tới Hình Phương Lan cũng rùng mình một cái, không dám nhắc lại chuyện đứa nhỏ. Nàng vốn còn tưởng rằng dù sao cũng là cốt nhục của mình, chủ tử ít nhiều cũngg có chút thương cảm, lại thật không ngờ, lòng của nàng đã lạnh lùng cứng rắn đến mức này, không, phải nói, nàng đã không có trái tim.

“Vì sao ta lại ở tẩm điện Thái tử phi?” Lại nhìn quanh gian phòng tinh xảo xa hoa một cái, rốt cục Giang Ánh Nguyệt mở miệng đặt câu hỏi.

“Bởi vì Âu Dương Tuệ Như hung ác, Hoàn Nhan Bất Phá cố ý bồi thường ngài, trong lúc ngài hôn mê, đã tứ phong ngài làm Thái tử phi.” Hình Phương Lan vừa nói việc này thì sắc mặt liền vui mừng.

Giang Ánh Nguyệt ngẩn ra, hai tay đặt bên người nắm chặt thành nắm đấm, giọng điệu cứng ngắc mở miệng, “Âu Dương Tuệ Như đâu? Hòa ly thật không?” Kỳ thật không cần hỏi, trong lòng nàng đã sớm có đáp án.

“Đúng vậy.” Hình Phương Lan cười gật đầu, rồi thu hồi ý cười, nhíu mày thật sâu, lời nói mang theo sầu lo, “Hoàng thượng hạ chỉ cho nàng hòa ly với Thái tử, giờ đây nàng đã chẳng còn là Thái tử phi. Chủ tử, vì sao nàng nhận định tối hôm qua là ngài hãm hại nàng? Nếu nhìn ở bên ngoài, ngài và chuyện tối hôm qua hoàn toàn không dính líu gì nhau, nàng hoài nghi ngài là hoàn toàn không lý nha! Có phải nàng đã thân thế biết ngài rồi hay không, bảo ngài qua đó kỳ thật không phải là gạt ngài ?”

Hình Phương Lan lại nhắc nhở Giang Ánh Nguyệt, đáng tiếc Giang Ánh Nguyệt tự xưng là tài trí hơn người, từ trước đến này vô cùng tự phụ, vẫn như cũ không thức tỉnh, chỉ xua tay, chắc chắc nói, “Nàng cái gì cũng không biết, nhưng mà, chỉ cần trong lòng nàng nhận định là ta, cũng mượn cớ này trừ bỏ ta, bởi vì nàng muốn lợi dụng cái chết của ta làm hòn đá kê chân của nàng.”

“Gì mà đá kê chân?” Hình Phương Lan nghi hoặc.

Khuôn mặt Giang Ánh Nguyệt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi kẽo kẹt, “Kế hoạch chúng ta thất bại, tối hôm qua người cùng nàng ái ân không phải là Vệ vương, mà là Hoàn Nhan Bất Phá.”

Hình Phương Lan che miệng, hô nhỏ một tiếng, “Á? Vậy chủ tử, chẳng phải chúng ta biến khéo thành vụng, giúp đỡ bọn họ?”

“Hừ!” Giang Ánh Nguyệt đấm thật mạnh xuống mặt giường, tàn nhẫn nói, “Cho nên nàng mới tình nguyện tự hủy danh dự cũng phải hòa ly, mà cái chết của ta, đúng là cái cớ tuyệt hảo cho nàng hòa ly. Nếu nàng muốn giết ta, có rất nhiều cách, không cần hao hết tâm tư tạo ra cái vết nứt cho ta nhảy vào? Hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, đông người dòm ngó còn đùa bỡn tra tấn ta, Không làm cho ta chết thống khoái, nàng là đang kéo dài, là diễn trò, nàng ước gì làm lớn sư việc, làm cho toàn bộ trong cung đều biết, nàng muốn giết ta, sau đó lại giả vờ tạ tội, tự xin hòa ly!”

Hình Phương Lan giật mình, đầu óc có chút chuyển loạn cả lên, “Nàng cần gì khổ vậy? Náo loạn như vậy, chẳng phải danh dự của nàng đều mất hết?”

Giang Ánh Nguyệt liếc nàng một cái, vả mặt càng thêm dữ tợn, cực kỳ tức giận mở miệng, “Danh dự bị hủy thì tính cái gì? Nàng sớm leo lên cành cao Hoàn Nhan Bất Phá kia, làm sao xem trọng ngu ngốc Hoàn Nhan Cảnh này? Có Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tĩnh Vũ giúp nàng giải quyết tốt hậu quả, cùng lắm nàng bị người ta nói tới nói lui một trận, không có chút tổn thương, dù sao, chính phi có quyền xử trí thị thiếp, nàng chính là thủ đoạn quá trực tiếp mà thôi. Mà ta, một thị thiếp, lại có thể dựa vào chuyện này vừa mới ngồi vào vị trí Thái tử phi mà cả đời cũng không thể ngồi lên, ngươi cho là người đời sẽ chê cười nàng hay là sẽ lên án ta?”

Hình Phương Lan hơi hơi hiểu được, cúi đầu không dám nói tiếp.

“Tấn phong ta làm Thái tử phi, ngươi cho là đây là chuyện tốt hay sao? Đây là châm chọc với trừng phạt! Có một chính phi xuất thân tỳ nữ, Hoàn Nhan Cảnh vĩnh viễn đừng hòng lên ngôi! Đây là tín hiệu Hoàn Nhan Bất Phá muốn ra tay phế Thái tử. Ngươi hãy chờ mà xem, không tới một ngày, ta và Hoàn Nhan Cảnh sẽ trở thành trò cười Đại Kim, bị người người lên án, trong vòng một tháng, ngôi vị Thái tử của Hoàn Nhan Cảnh tất nhiên khó mà giữ được, kết cục tuyệt đối thảm thiết, mà ta đâu là Thái tử phi, chỉ có nước chôn cùng hắn!”

Hình Phương Lan được nàng chỉ điểm, suy nghĩ xâu chuỗi sự việc trước sau, sắc mặt không khỏi trắng bệch, run rẩy mở miệng, “Chủ tử, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Hoàn Nhan Bất Phá nay đang nghiêm tra chuyện tối hôm qua, ta hiện tại không thể làm bừa, ngươi truyền tin cho Hoàng đệ, bảo hắn nghĩ cách đối phó lão tặc Âu Dương, thuận thế đảo loạn triều đình. Nay ngôi vị Thái tử của Hoàn Nhan Cảnh đã khó giữ được, ham muốn đoạt ngôi của Thành vương càng gấp, chúng ta liền châm ngòi tranh đấu Thành vương với kình địch duy nhất Thuận vương đi, đợi bọn hắn đấu đến lưỡng bại câu thương liền tiêu diệt bọn họ. Chỉ còn một tên hoàng tử Hoàn Nhan Cảnh sống sót, xem Hoàn Nhan Bất Phá làm sao mà phế Thái tử!”

Giang Ánh Nguyệt dứt lời, âm trầm quỷ quyệt cười rộ lên, cuối cùng, bỗng nhiên thu hồi ý cười, cắn răng nói, “Đợi việc này đều kết thúc, có thể không cần cho người ra tay, ngươi liền mang thư cho Hoàng đệ, bảo hắn dốc hết toàn lực đánh chết Âu Dương Tuệ Như, ta muốn nàng chết không toàn thây!”

Hình Phương Lan lĩnh mệnh, hầu hạ nàng ngủ rồi nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi đại điện, vừa đi vừa bất an nghĩ ngợi: lúc này, vốn tưởng rằng cá tính Âu Dương Tuệ Như lỗ mãng, chung quy đấu không lại chủ tử, ảm đạm rời khỏi Dục Khánh cung. Lại không ngờ rằng này tất cả vốn là sắp đạt của nàng. Nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của nàng đều có thâm ý sâu sắc, bày ra thế cục đan xen nhau, mỗi một bước đều đẩy chủ tử vào tuyệt cảnh, nhưng so với chủ tử lại càng mưu kế hơn người! Nàng thật sự không biết thân thế chủ tử sao? Ta thấy chưa chắc đâu! Dường như nàng nắm bắt sự chần chừ của chủ tử trong lòng bàn tay mà tùy ý đùa bỡn, chỉ có chủ tử khăng khăng ngoan cố, vẫn không ý thức được. Chủ tử nhiều lần thảm bại trong tay Âu Dương Tuệ Như, thật sự là con đường phía trước khó mà nghĩ tới! Đi theo nàng, sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn, ta có nên vì tương lai của mình mà tính toán hay không?

Nghĩ đến đây, nàng quay đầu liếc mắt nhìn tẩm điện Thái tử phi yên tĩnh không tiếng động, trong mắt thoáng hiện một chút u tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.