Thuận vương của lòng ta, sao tác giải cho chàng ít đất diễn quá vậy. Hic hic
Không tới một ngày, tin tức Âu Dương Tuệ Như đã hòa ly về nhà như được chắp thêm cánh đã truyền khắp toàn bộ giới quý tộc trên kinh, trong đó dấy lên từng trận tranh luận không ngớt.
Có điều, trọng điểm các quý tộc thảo luận không phải là Thái tử phi vô đức thế nào, ngược lại là thủ đoạn Thừa tướng thông thiên ra sao, có thể vào giờ khắc mấu chốt phế thái tử mà đúng lúc đưa nữ nhi đã gả vào Đông cung cấp ra ngoài.
Lại nghĩ sâu thêm chút nữa, có kẻ khôn khéo giả phát hiện manh mối: Thái tử phi muốn giết một thị thiếp, không cần phải phí sức như vậy? Tìm đại một cái cớ, quang minh chính đánh chết là được! Thái tử phi làm lớn chuyện, cả cung đều biết, vốn chỉ cần bị khiển trách một chút là đã có thể giải quyết phiền phức, nàng lại cứ phải tự xin hòa ly, chuyện này nhìn thế nào cũng giống như màn kịch nàng tự biên tự diễn!
Một nữ nhân, vào thời khắc mấu chốt vì bảo hộ gia tộc không bị liên luỵ, có thể hạ quyết tâm lớn như vậy, để bản thân thoát cảnh khốn khó mà trả một cái giả lớn là hy sinh danh dự và đức hạnh, tâm trí này, thủ đoạn này, đều thật không đơn giản!
Mọi người liên tưởng đến những biểu hiện xuất sắc sau khi Thái tử phi gả vào hoàng gia, trong lòng càng thêm chắc chắc suy đoán của mình, không khỏi nhất tề cảm thán: không hổ là nữ nhi của tể tướng hai triều Âu Dương Tĩnh Vũ, nhận hết chân truyền của phụ thân! Thủ đoạn thế này dữ dội xiết bao? !
Vì thế, sự tình hoàn toàn ngược lại dự đoán của Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tuệ Như, danh dự của nàng chẳng những không hề bị hao tổn, còn được các quý tộc xem là án lệ kinh điển lấy để giáo dục nữ nhi nhà mình: cái gì gọi là vì lợi ích của gia tộc hy sinh tất cả? Đấy mới là vì lợi ích gia tộc mà hy sinh tất cả! Nhà chồng gặp phải khó khăn, thì cũng không thể bởi vậy mà liên luỵ nhà mẹ đẻ! Thời khắc mấu chốt phải có quyết tâm tráng sĩ chặt cổ tay*!
*Mượn của nhà http://quaivatcon.wordpress.com/2011/04/30/oan-gia-ngo-hẹp-chương-24/: Nguyên văn “壮士断腕”: thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự.
Chẳng qua, việc này tranh luận một hồi, lại bị tin tức Giang Ánh Nguyệt tấn phong làm Thái tử phi lấn át. Toàn bộ giới quý tộc trên kinh đều bị vậy sự mà chấn động, vì thế, không cần chờ đến năm ngày nghỉ ngơi (hưu mộc) chấm dứt, bọn họ đã hiểu được, đây là Hoàng Thượng quyết tâm phế thái tử .
Quả nhiên, năm ngày nghỉ trôi qua, Hoàn Nhan Bất Phá đã chỉ thị lấy những sổ con buộc tội Thái tử mà trước kia còn giữ lại không lộ ra, nên tra thì tra, nên làm thì làm, thế lực phe cánh Thái tử vốn đang co cụm lại cũng bị thiệt hại nghiêm trọng, Thái tử cũng bị gỡ hết toàn bộ tiêu chuẩn, giữ ở Đông cung đợi điều tra, chỉ chờ thẩm tra hết những tội danh của hắn thì xử lý.
Từ đó, việc phế Thái tử chính thức tiến vào giai đoạn đếm ngược. Đồng thời, lời nhắn của Giang Ánh Nguyệt cũng bị đưa ra cung, Lưu Văn Thanh nhanh chóng làm việc, các cọc ngầm mai phục tại triều đình trước đây đều xuất động, cố gắng trong thời gian ngắn nhất quấy đục nước ao này, kéo dài việc phế Thái tử.
Hôm ấy trong cung Hoàn Nhan Bất Phá nhận được tin tức ám vệ mang về đến, vừa lòng nở nụ cười. Rốt cục nghịch tặc tiền triều cũng có hành động, hắn chỉ đợi thu lưới bắt cá .
Không tới hai ngày, quả nhiên trên triều phong ba nổi lên bốn phía, Thành vương đột nhiên chuyển hướng đổi thành làm khó dễ Thuận vương, dâng tấu, nói rằng thân có thương tật, không nên tiếp tục lãnh binh tác chiến, tháo bỏ binh quyền của hắn, triệu hồi về kinh nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể.
Vệ vương té bị thương, đến nay còn hôn mê bất tỉnh, Thái tử bị phế là kết cục đã định, trước mắt Thuận vương tay giữ trọng binh lập tức trở thành người kế thừa đế vị có hi vọng nhất là cái đinh trong mắt Thành vương, những sổ con đó, chính là ở thử tâm ý Hoàn Nhan Bất Phá.
Hoàn Nhan Bất Phá bác bỏ trình tấu của Thành vương, ngôn từ chuẩn xác biểu thị công khai: Thuận vương văn thao vũ lược, chỉ mù một con mắt mà thôi, trị thế cứu quốc lại thành thạo, huống chi là lãnh binh đánh giặc?
Trị thế cứu quốc? Câu này đập mạnh vào trong lòng Thành vương, làm hắn càng kiêng kị và căm thù Thuận vương càng sâu, thầm bắt tay vào việc diệt trừ Thuận vương.
Thuận vương vốn vô tình dính vào chuyện huynh đệ tranh đấu lại bất đắc dĩ bị phụ hoàng kéo xuống nước, không thể không bước vào trận chiến lặng im đầy thuốc súng. Dù sao, hắn lại không màng danh lợi, nhưng mạng của mình vẫn không thể xem nhẹ, không tranh giành, kết cục chỉ có con đường chết! Thuận Vương vô cùng hối hận quyết định lúc trước ở lại xem diễn.
Âu Dương Tuệ Như một về nhà liền say mê cho học tập chế tạo áo che ngực, tuy rằng ngày ngày phái Tiểu Vũ đi ra ngoài hỏi thăm chiều hướng triều đình, đối với những việc này lại không có xúc động gì, chỉ đem nó làm phối thuốc và giải trí, nghe một chút liền xem như qua.
Lần này, Tiểu Vũ mang về đến không còn là nghe thấy đấu pháp giữa Thành vương và Thuận vương ra sao, ngược lại là một tin tức xấu như trời.
“Không hay rồi tiểu thư, nghe nói hôm nay trên triều có người hạch tội lão gia bán quan bán tước, thu nhận hối lộ lộ, kết bè kết phái!”
“Úi!” Âu Dương Tuệ Như không đề phòng bị kim đâm đầu ngón tay, buông mảnh vải bông che ngực vừa làm được trong tay xuống, hút máu đầu ngón tay, rồi nhìn Tiểu vũ, bình tĩnh mở miệng, “Sao lại thế này? Đừng có gấp, nói chậm chậm một chút.”
“Còn không phải tên Lưu Văn Thanh kia gây ra ! Có người bất bình thay hắn, nói bởi vì hắn không muốn bái nhập làm học trò lão gia nên bị lão gia chèn ép loại trừ. Còn đưa ra thật nhiều quan to trong triều làm ví dụ, nói bọn họ bởi vì là môn sinh lão gia, người người đều một bước lên trời, lão gia đây là đang kết bè kết phái, loại bỏ đối lập! Hiện tại, rất nhiều các học sinh vào kinh đi thi đều công khai lên án lão gia, yêu cầu lão gia từ chức Thừa tướng!” Biểu tình Tiểu Vũ phẫn nộ cực độ.
“Ồ? Trách không được Lưu Văn Thanh kia gần đây liên tiếp đi thăm học sinh vào kinh dự kỳ thi mùa xuân, còn ngày ngày ở Vọng Giang lâu triệu tập học sinh thảo luận học vấn, giúp đỡ hàn môn đệ tử có tài học trong đó. Hóa ra là hắn muốn mượn thế nâng bân thân, chèn ép thanh quan lão gia ta nha!” Tần ma ma cũng lập tức nghĩ đến tin tức mới vừa rồi từ chỗ người gác cổng nghe được.
“Hừ! Hay cho một chiêu tá lực đả lực*! Cha ta là tể tướng một triều, làm gương bách quan, làm việc không hề có chút sai lầm. Lúc trước bởi vì chuyện ta hòa ly, danh dự ông đã bị hao tổn, một chút này nữa, các đối thủ của ông còn không phải như ong võ vẽ ngửi được mùi máu cùng công kích ông à?” Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, ném bỏ áo che ngực làm nửa tháng vẫn không hình dạng gì trong tay ra, phiền muộn mở miệng.
“Ôi? Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Tần ma ma lộ vẻ lo lắng.
“Không làm gì cả. Chút việc nhỏ ấy chẳng ảnh hưởng cha ta!” Âu Dương Tuệ Như một lần nữa nhặt mảnh che ngực méo mó kia lên, lật tới lật lui ngắm nghía, không chút đếm xỉa trả lời.
Tần ma ma cùng Tiểu Vũ nghe vậy đều cũng nghĩ thế, đều gật đầu nói vâng.
“Bất quá, hắn có thể tạo tình thế, ta cũng có thể tạo tình thế. Hắn tung lời đồn hủy danh dự cha ta, chúng ta liền gậy ông đập lưng ông. Tạo ra những chuyện xấu xa với tin đồn, ta cũng có kinh nghiệm!” Nhớ tới người quản ý dốc lòng dạy nàng quan hệ xã hội ở kiếp trước, Âu Dương Tuệ Như cười kỳ lạ, chế nhạo trong lòng: muốn lấy lời đồn nhảm và mấy vụ bê bối để giết người, chỗ nào có thể đấu lại giới nghệ sĩ?
Nghĩ là làm, Âu Dương Tuệ Như lập tức vứt mảnh che ngực sớm bị nàng kéo thành một đống nát vụn trong tay, bước xuống sạp, đi đến trước bàn học sách múa bút thành văn, không bao lâu liền viết được bảy tám tờ giấy Tuyên.
Tần ma ma và Tiểu Vũ vừa nhận lấy giấy Tuyên Thành vừa nhìn, lập tức hai má đỏ bừng buông giấy xuống, vội vàng lui ra phía sau hai bước, giống những chữ trước mặt có thể xông ra cắn người vậy.
Tờ giấy Tuyên Thành bị bỏ xuống rõ ràng viết rất nhiều thơ ca hương diễm trên đó, ví như: ‘ Thượng khách đồ lưu mục, bất kiến chính hoành trần ‘, ‘Hà do nhất tương kiến, diệt chúc giải la y ‘, ‘Vô lực thung di oản, đa kiều ái liễm cung, hãn lưu châu điểm điểm, phát loạn lục thông thông ‘ … (tạm dịch là: ‘Con mắt vị khách quý, chưa nhìn đã vội nằm’; ‘Vì sao vừa gặp mặt, tắt đèn liền lột áo; “Tay mỏi chẳng nâng nổi, còng lưng mải yêu thương, mồ hôi nhỏ giọt giọt, bắn đi tứ lung lung”… vuốt mồ hôi, mình thấy mình cũng quá siêu roài, mọi người chịu khó tự tưởng tượng cho bổ não nhé ^^)
“Tiểu thư, người, người viết mấy cái này để làm gì vậy?” Thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn nghiêm túc viết, Tiểu Vũ ấp úng hỏi.
“Được rồi, bảo Mục Khôn đại nhân vào đi, ta có việc dặn hắn đi làm.” Âu Dương Tuệ Như không trả lời Tiểu Vũ, thu dọn mấy tờ giấy Tuyên Thành có bút mực, trầm giọng phân phó.
Tiểu Vũ không hỏi thêm nữa, chạy ra gọi Mục Khôn. Mục Khôn chính là đầu lĩnh đội cấm vệ mà Hoàn Nhan Bất Phá đưa cho Âu Dương Tuệ Như. Âu Dương Tuệ Như rời cung, vì bảo đảm an toàn nàng, đội cấm vệ này cũng ra theo.
Mục Khôn lĩnh mệnh, rất nhanh liền vào phòng, dừng lại chỗ cửa phòng, khom lưng với Âu Dương Tuệ Như, “Chủ tử có gì căn dặn?”
“Mục Khôn, trước đây ngươi đã làm ám vệ?” Âu Dương Tuệ Như hỏi thẳng vào vấn đề. Thông qua quan sát hành tung Mục Khôn, phát hiện hắn đặc biệt giỏi về thu liễm khí thế, nàng trong lòng chắc chắc suy đoán của mình, nhưng vẫn xác nhận lại một lần nữa.
Mục Khôn dưới sự chờ đợi của nàng khẽ gật đầu, “Bẩm chủ tử, đúng vậy!”
“Tốt lắm, có thể bắt chước chữ viết hay không?” Âu Dương Tuệ Như nghiêng đầu, hứng thú hỏi. Nàng đoán chừng hẳn là biết, đây chính là kỹ năng cần thiết của gián điệp, bất kể là ở cổ đại hay là hiện đại.
“Bẩm chủ tử, có thể bắt chước giống gần như mười phần, ngay cả bản thân người bị bắt chước cũng nhận không ra.” Mục Khôn trước giờ là người thành thật, chỉ biết nói sự thật, không biết gì gọi là tự phụ hay khiêm tốn.
“Rất tốt!” Âu Dương Tuệ Như cực kỳ vừa lòng Mục Khôn, đưa xấp giấy Tuyên Thành kia cho hắn, khóe miệng nhếch lên thoáng hiện nụ cười tà ác, “Dựa theo chữ viết Lưu Văn Thanh viết lại những bài thơ này, trên đó đề tên của hắn, lựa chọn học sinh có diện mạo tuấn lãng dự kỳ thi mùa xuân này đưa qua đó. Đương nhiên, nếu có thể tìm ra vài tên Long Dương (đồng tính nam) đưa cho thì càng tốt. Xong rồi, ngươi tìm vài tên học sinh thức thời làm lớn việc này một phen.”
Mục Khôn tiếp nhận giấy Tuyên Thành, nhanh chóng xem qua một lần, khóe miệng giật giật không dấu vết, cúi đầu lĩnh mệnh rồi đi.
Ngày đó, phàm là học sinh có diện mạo tuấn tú đều nhận được một phong thư màu hồng phấn không rõ ai đưa tới. Vì sao lại màu hồng phấn sắ? Đương nhiên là do Thiên hậu đột nhiên nổi hứng làm chuyện ác .
Trong hoàng cung, Hoàn Nhan Bất Phá lật xem một xấp thơ ca ám vệ khẩn cấp đưa vào, khí huyết bốc lên cuồn cuộn.
Nha đầu chết tiệt! Với trẫm chưa bao giờ có lời ngon tiếng ngọt, vì mưu hại Lưu Văn Thanh, thế nhưng một hơi làm ra nhiều bài thơ tình ướt át như vậy! Đợi nàng hồi cung, mấy món nợ đó, trẫm từng cái từng cái tính với nàng!
Nhìn chằm chằm câu thơ trên giấy ‘Mộng tiếu khai kiều yếp, nhãn hoàn áp lạc hoa, điệm văn sinh ngọc oản, hương hãn tẩm hồng sa ‘ (Mộng cười lúm đồng tiền, tóc tai đè lên hoa, tay siết đệm nhăn nhúm, mồ hôi đẫm lụa hồng – Vuốt mồ hôi tập hai, mèn ơi, ướt át quá), trước mắt Hoàn Nhan Bất Phá lờ mờ hiện lên hình ảnh Âu Dương Tuệ Như kiều nhuyễn vô lực sau khí hoan yêu, ngọc thể quyến rũ, bụng co rút một trận, tiếo đó dưới thân nổi lên phản ứng.
Hắn vò nát giấy Tuyên Thành trong tay, cắn răng nhịn xuống dục vọng bất ngờ xảy ra, khó chịu như đại hỏa thiêu thân, nhìn phía An Thuận, giọng điệu cứng ngắc mở miệng, “An Thuận, sáng sớm ngày mai ra cung đi xem nha đầu một chút, nhắc nhở nàng, đến lúc tiến cung thỉnh an Trẫm và Thái Hậu.”
An Thuận vội vàng cúi đầu nhận lệnh, liếc mắt một cái thật lớn □ dưới thân đế vương mà ngay cả long bào thật dày cũng không che được, đồng tình nghĩ ngợi: vừa mới ăn, người ta liền bỏ chạy , Hoàng Thượng thật là đáng thương!
Âu Dương Tuệ Như phát tán thư trong nhóm học sinh liền khơi dậy một trận sóng to gió lớn. Mới đầu còn có người không tin, đợi cho có người học sinh tận mắt bắt gặp chuyện tốt của Lưu đại nhân và một gã học sinh có vẻ Long Dương với quần áo lộn xộn ở khách điếm, chuyện này liền lập tức bị lan truyền rộng ra, thậm chí trước kia hắn có thiện ý giúp đỡ các học sinh đều bị xem thành một loại dụ dỗ, là rắp tâm bất lương.
Danh dự Lưu Văn Thanh xuống dốc không phanh, bị chúng học sinh phỉ nhổ. Người lên tiếng ủng hộ hắn, lên án Thừa tướng một ngày một ít. Nhưng bởi vì hắn làm thơ thật sự là quá tài tình phong lưu, chuyện này chẳng những không có theo thời gian trôi qua mà bình ổn, ngược lại còn bị truyền vào giới quý tộc, thơ của hắn làm tức thì bị các quý nhân tự xưng là phong lưu tranh giành truyền nhau xem, rồi truyền thẳng vào trong cung, Thái tử cả ngày không có việc gì làm, nghe nói rơi vào tuyệt vọng.
Chỉ cần ngươi kích thích đầy đủ, con người dưới tình huống tuyệt vọng khốn đốn thì trong tiềm chất nháy mắt cũng có thể biến thân thành dã thú. Âu Dương Tuệ Như lúc này còn không biết, hành vi của nàng còn đưa tới cho Lưu Văn Thanh một đợt tai ương ngập đầu.