Edit & Beta: Song Ngọc.
“A, Na Na, bình luận của cậu đứng đầu.”
Diệp Thanh cũng đang lướt Weibo ở bên cạnh la lên một tiếng: “Thật là lợi hại. Mình cố gắng nhiều lần như vậy cũng chưa được đâu. Có rất nhiều người thích“.
Kiều Na lướt weibo hơi mệt mỏi, thả di động xuống đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc đang đánh răng bỗng nhiên nghe Diệp Thanh kêu to một tiếng: “A... Không thể nào, Na Na, cậu mau tới... A, Giang Phàm trả lời bình luận của cậu“.
Kiều Na nhún nhún vai, chuyện này thì có gì kỳ quái?
Cô rửa mặt xong, lúc này mới cầm lấy di động, quả nhiên thấy Giang Phàm trả lời.
“Yên tâm, ca sẽ phụ trách đối với nữ thần của mình. Thuận tiện... ăn hai bữa lẩu không biết ngày mai có bị nổi mụn không *ngoáy mũi*.
Kiều Na “...”
Cái icon ngoáy mũi kia sao thấy đáng khinh hề hề?
Từ trong ngữ điệu Giang Phàm trả lời, Kiều Na nhìn ra anh ta đã đoán được đây là Weibo của cô.
Cửa hàng Lẩu, Kiều Na... thông tin quá rõ ràng rồi...
Cô hối hận để Diệp Thanh sửa nickname cho cô.
Diệp Thanh tiến lại, “Phàm ca cũng thích ăn lẩu sao?“. Trước kia không thấy anh ấy nói qua trên Weibo, cái này phải ghi nhớ... Vì sao anh ấy nói chuyện lẩu với cậu? Là vì tên cậu có Hỏa Oa (lẩu) sao?“.
Đương nhiên Kiều Na hiểu, đây là Giang Phàm đang nói cho cô biết, đồ ăn cô đóng gói cho anh ta, anh ta đã ăn.
Người này... còn rất ngoan!
Lúc muộn một chút, Lưu Tĩnh Tĩnh trở lại, nhưng trước sau Chu Thiến Văn cũng chưa trở về. Nữ sinh năm tư, buổi tối không quay lại ký túc xá là chuyện bình thường, thế nào mọi người cũng không để trong lòng. Bắt đầu suy xét đến an nguy của Chu Thiến Văn, Kiều Na gọi cho cô ta, Chu Thiến Văn nói bản thân qua đêm ở bên ngoài, liền tắt máy.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Na thức dậy đi thư viện, tiếp tục tìm tài liệu.
Giang Phàm là do người quản lý lái xe đưa đến, đến muộn hơn Kiều Na một chút. Lúc nhìn thấy Kiều Na liền chào hỏi, sau đó rất đắc ý mà nói: “Cô xem, tôi không có nổi mụn.”
Kiều Na phản ứng lạnh nhạt “Oh...“.
Giàng Phàm không hài lòng với phản ứng của Kiều Na, còn nói thêm: “Tôi nhìn thấy Weibo của cô, tài khoản cô vừa mới đăng ký hôm qua... Là đăng ký vì tôi, đúng không?“.
Kiều Na không còn gì để nói, người này... thật đủ tự luyến.
Cô xoay người đi đến bên kệ sách tìm tài liệu, không hề để ý tới Giang Phàm.
Giang Phàm lại có vẻ rất vui, tự mình nói: “Tôi liền biết cô không phải thiệt tình nói tôi xấu, tôi đẹp trai như vậy, sao có thể có cô gái nào không động tâm?“.
Kiều Na “...”
Xem ra cái gì cũng không thể đả kích được lòng tự tin của người này nha.
Tâm tình Giang Phàm rất tốt đi tìm tài liệu, bỗng nhiên Kiều Na nghĩ tới chuyện ngày hôm qua Diệp Thanh nhờ cô, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, bạn cùng phòng của tôi là fan của anh, cô ấy muốn gặp mặt anh, anh đồng ý không?“.
Giang Phàm lắc đầu, “Bình thường tôi sẽ không gặp fan một mình, giúp tôi cảm ơn cô ấy ủng hộ... Bạn cùng phòng của cô thật sự có phẩm vị (rất biết thưởng thức). Hẳn là cô nên học hỏi cô ấy một chút“.
Kiều Na tiếp tục quay đầu đi tìm tài liệu, người này không tự luyến một phút đồng hồ sẽ chết sao?
Lúc ăn cơm trưa, Kiều Na vẫn muốn ăn lẩu. Khi ấy Giang Phàm kém chút nữa liền quỳ xuống, “Tha cho tôi đi. Tôi đã ăn liền hai bữa. Cô cho rằng là tôi ăn như thế nào cũng không nổi mụn sao? Tốt xấu gì tôi cũng dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm nha“.
Kiều Na suy xét đến, dù sao cũng là Giang Phàm trả tiền, không tiếp tục kiên trì nữa, để Giang Phàm lựa chọn ăn cái gì.
Tuy rằng cô vẫn rất muốn ăn lẩu...
Giang Phàm suy xét một chút, anh nhìn ra được cuộc sống của Kiều Na không giàu có liền muốn mang cô đi ăn một ít đồ ăn mà thường ngày cô luyến tiếc (không nỡ) ăn.
“Ăn hải sản đi”, Giang Phàm nói.
Kiều Na không có ý kiến gì, hải sản đối với cô không có lực hấp dẫn quá lớn. Lúc cô ở Đại Yến Triều, tuy rằng hoàng cung không nằm gần biển nhưng trong cung chú ý, luôn có người chuyên môn vận chuyển hải sản sống từ bờ biển tới, cô vẫn có thể được ăn thường xuyên.
Giang Phàm liền dẫn Kiều Na đến một nhà hàng hải sản, phòng riêng ở nơi này không có định mức tiêu phí thấp nhất. Kiều Na cảm thấy rất hài lòng, cái này không cần phải lãng phí đồ ăn.
Cô đối với đồ ăn không có yêu cầu gì, liền để Giang Phàm gọi món.
Giang Phàm nhìn thực đơn một chút, tùy ý gọi vài món.
“Buổi sáng có thu hoạch được gì không?”, Kiều Na hỏi, cô còn chưa kịp xem ghi chép của Giang Phàm.
“Có một ít... Tôi tra được có một vị Trấn Quốc đại Nguyên soái họ Kiều, hình như con gái của ông ấy là Hoàng Hậu... tuy nhiên viết tương đối mơ hồ, tôi cần phải có nhiều tư liệu hơn nửa mới khẳng định được“.
Trong lòng Kiều Na vừa động, Trấn Quốc đại Nguyên soái họ Kiều.... Đó không phải là cha của cô sao?
“Còn nữa không?”
“Bởi vì có quan hệ đến con gái mà vị Kiều Nguyên soái này có địa vị vô cùng cao. Gia tộc cũng nhờ Kiều hoàng hậu mà có thể chấn hưng (khôi phục và phát triển). Trong thời gian vài thập niên, Kiều gia trở thành gia tộc lớn nhất Đại Yến Triều.”
“Vài thập niên?”
Kiều Na ngẩn ra một chút, cô chỉ làm Hoàng Hậu được ba năm liền xuyên tới đây, sao có thể che chở cho Kiều gia vài thập niên?
Tâm tình của cô tức khắc trở nên không tốt, người làm Hoàng Hậu bảo hộ Kiều gia kia rốt cuộc là ai? Dù sao có thể khẳng định, người đó không phải là cô.
Hải sản rất mau được bưng lên, một mâm tôm hùm, một mâm cua chân dài cùng một mâm Kiều Na không thể phân biệt được là sò hay hến. Mặt khác còn có một mâm điểm tâm nhỏ làm từ gạch cua, nhìn qua rất tinh xảo.
Kiều Na thất thần cầm lên một con tôm hùm, chậm rãi lột vỏ.
Ban đầu Giang Phàm còn có chút lo lắng Kiều Na không biết lột tôm hùm, đang muốn lột giúp cô, lại thấy cô thủ pháp thành thạo, liền không quản nữa, tự mình ăn.
“Như thế nào? Không hợp khẩu vị sao?”, Giang Phàm thấy bộ dạng Kiều Na rõ ràng không vui, hỏi.
“Không có... Ăn rất ngon”
Lúc Giang Phàm gọi món suy xét đến việc Kiều Na rất có thể lại buộc anh đem đồ ăn dư đều đóng gói về ăn nên không có gọi bao nhiêu, hai người vừa vặn đem đồ ăn giải quyết sạch.
Kiều Na đứng dậy đi tính tiền, lúc nhìn thấy hóa đơn, cô không nhịn được sợ hãi kêu lên: “Cái gì? Chỉ bốn món ăn cư nhiên tốn một ngàn tám? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi“.
Người phục vụ tâm bình khí hòa giải thích: “Tiểu thư, tôm hùm Châu Úc này đã hơn tám trăm đồng, tất cả đều được vận chuyển bằng đường hàng không, vừa tới hôm nay“.
Giang Phàm nghe được động tĩnh đi tới, kéo góc áo Kiều Na, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đúng giá tiền, trả tiền cho cô ấy đi“.
Kiều Na nói: “Nhưng tôi không có mang nhiều tiền như vậy... Anh có mang theo tiền sao?“.
Giang Phàm thật sự không còn gì để nói: “Ngày hôm qua không phải tôi đưa cô tiền sao? Tôi cho rằng cô sẽ đem. Tôi ra cửa không có thói quen mang theo tiền...“.
Kiều Na: “Mang nhiều tiền như vậy ngồi xe điện ngầm không an toàn, rất nhiều ăn trộm... Tôi liền đem theo tám trăm đồng, cảm thấy ăn cơm vậy là đủ, ai biết được anh ăn một bữa cơm tốn nhiều tiền như vậy chứ?”
Người phục vụ mỉm cười nhìn Kiều Na: “Tiểu thư, có vấn đề gì sao?”
Kiều Na: “Hải sản chỗ các cô còn không ăn ngon bằng lẩu, sao lại mắc như vậy? Các cô là mở hắc điếm (kiểu nhà hàng khách sạn mở ra với mục đích đen tối) sao? Tôi muốn báo quan... không phải, báo nguy“.
Người phục vụ: “Nếu ngài nói không trả tiền, chúng tôi sẽ báo nguy giúp ngài“.
Giang Phàm ngăn Kiều Na lại “Đừng gây chuyện với người ta. Chúng ta nghĩ lại biện pháp đi... tôi để người quản lý mang lại đây là được.”
Anh lập tức gọi cho người quản lý, sau khi tắt điện thoại vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Anh ta nói... Anh ta đến thành phố K, vướng một cái hợp đồng, phải ba tiếng mới có thể trở về...”
“Ba tiếng đồng hồ...” Mặt Kiều Na đầy hắc tuyến, bỗng nhiên nhớ tới một người, “Đúng rồi, tôi nhờ Diệp Thanh đưa tiền tới, hôm nay hẳn là cô ấy không có việc gì“.
“Diệp Thanh là ai?”
“Bạn cùng phòng của tôi.”
Kiều Na lập tức gọi điện thoại cho Diệp Thanh, nhờ cô ấy mang tiền đến đây.
Ở đầu dây bên kia, Diệp Thanh dị thường hưng phấn, “Được, mình tới liền, chờ mình“.
Đại học B cách thư viện trên dưới một tiếng đi đường, không thể nói gần nhưng tổng so với người quản lý thì nhanh hơn nhiều...
Kiều Na tắt điện thoại, bất mãm trừng mắt người phục vụ, nhỏ giọng nói thầm: “Hắc điếm...”
Người phục vụ “...”
Không nghĩ tới chính là mười phút sau Diệp Thanh liền xuất hiện. Cô lấy tiền ra trả hết nợ, sau đó liền kéo cánh tay Kiều Na, quay đầu nhìn Giang Phàm đến phát ngốc.
“Sao tới nhanh như vậy?” Kiều Na có chút kỳ quái.
“Mình...”, mặt Diệp Thanh đỏ lên, “Mình ngồi ngoài cửa thư viện cả ngày hôm nay...”
“Cái gì?”, Kiều Na khó hiểu.
“Mình... mình muốn nhìn Phàm ca một chút, lại sợ quấy rầy anh ấy, liền... liền ngồi ở cửa thư viện, như vậy lúc anh ấy đi qua thì có thể liếc nhìn anh ấy một cái.” Diệp Thanh cúi đầu, “Vốn dĩ nhìn thấy hai người đi ăn muốn cùng đi theo đến đây, nhưng thấy chuyện theo dõi như vậy là không tốt, sợ đem thêm nhiều phiền toái cho Phàm ca, cho nên mình vẫn luôn ngồi ở cửa thư viện, nghĩ chờ hai người về có thể nhìn anh ấy một chút...”
Kiều Na sờ sờ đầu Diệp Thanh: “Thật khờ...”
Cô trợn trắng mắt liếc Giang Phàm một cái: “Xem fan của anh đối với anh thật tốt“.
Giang Phàm trong lòng cũng có chút cảm động, fan có tố chất cao như vậy thật sự rất khó tìm. Rất nhiều fan lúc thích thần tượng đều không quan tâm đến cảm thụ của thần tượng, lì lợm liều mạng la liếm, xem việc xông lên cường ngạnh muốn chụp ảnh chung là việc nhỏ, còn nữa, đuổi theo xe, tự tiện vào cửa đều làm được. Hoàn toàn không để ý đến việc có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của thần tượng hay không. Anh gặp được rất nhiều fan như vậy, thật sự hơi sợ.
“Như vậy... tôi chụp ảnh với cô được không?” Giang Phàm nói.
Diệp Thanh kích động đến không nói nên lời, chỉ yên lặng gật đầu.
Giang Phàm thật nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Diệp Thanh, để Kiều Na chụp ảnh giúp. Mặt Diệp Thanh đỏ đến mức muốn chảy ra máu, vẻ mặt biểu cảm hạnh phúc muốn chết.
Ba người cùng nhau ra khỏi nhà hàng hải sản, Giang Phàm chặn một chiếc taxi, đưa Diệp Thanh lên xe.
“Đúng rồi”, Trước khi đóng cửa xe Giang Phàm nói: “Tiền cơm thiếu cô, tìm cô ấy đòi lại“.
Anh ta chỉ chỉ Kiều Na.
Kiều Na “...”