Thiên Hậu Trở Về

Chương 115: Chương 115: Đại thọ bảy mươi tuổi




Thiên hậu trở về - Chương 115: Đại thọ bảy mươi tuổi

Một bữa cơm ăn chẳng biết mùi vị gì.

Không khí có phần ngượng ngùng, sau khi ăn cơm xong Hạ Lăng vội vàng chào từ biệt.

Trở về nhà mình, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô nhìn những mảnh giấy chứng nhận bất động sản nát vụn nằm đầy dưới ghế sô pha, lại ngẩn người. Đây là cuộc sống lộn xộn gì thế? Bùi Tử Hoành theo đuổi cô càng ngày càng sát hơn, Lệ Lôi cũng vậy…

Từ lúc nào mà cuộc đời của cô lại trở nên rối ren như vậy?

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hạ Lăng vươn tay ra nhận: “A lô?”

“Tiểu Lăng phải không?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.

Hạ Lăng sững sờ, cô phải mất mấy giây mới nhớ ra được đối phương là ai – ông Diệp, là ba thân thể kiếp này của cô. Đã rất lâu rồi không liên lạc, Hạ Lăng hỏi: “Ba gọi con có chuyện gì không?”

Giọng nói của ông Diệp có phần không tự nhiên, từ lần trước Hạ Lăng về nhà, ông cùng bà Diệp lừa cô vào phòng bệnh của Diệp Tinh Phỉ, sau khi để cô gặp mặt Bùi Tử Hoành thì bọn họ không có liên lạc lại nữa. Trong lòng ông Diệp cảm thấy áy náy, cảm thấy mình là đồ không ra gì, có lỗi với đứa con gái này, nhưng mà ông còn cách nào chứ?

Lúc đó Bùi Tử Hoành ép buộc dụ dỗ bọn họ, bọn họ sợ Bùi Tử Hoành, ông lại không cưỡng nổi sự khuyên nhủ của vợ mình, vợ ông nói, số tiền ông chủ Bùi bằng lòng bỏ ra đó đủ để một nhà ba người bọn họ sống cuộc sống cơm no áo ấm không phải lo lắng.

Đúng vậy, một nhà ba người, ông Diệp, bà Diệp, Diệp Tinh Phỉ.

Bọn họ không tính “Diệp Tinh Lăng” vào trong đó, đối với cái nhà này cô giống như một người ngoài.

Ông Diệp điều chỉnh lại giọng nói của mình một chút, cố gắng tỏ ra hiền hòa nói với Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, chuyện lần trước, con đừng hận chúng ta, ba và dì Lưu của con cũng có nỗi khổ...”

Nỗi khổ? Hạ Lăng cười lạnh, chứ không phải là thấy lợi quên nghĩa bán đứng con gái của mình sao.

Nhưng cô lười vạch trần ông ta, vốn dĩ cũng là những người không có tình cảm gì, bán đứng cô cũng được, lừa gạt cô cũng được, tất cả đều không gây ra bất cứ một gợn sóng nào trong lòng cô. “Ba, ba nói vào chuyện chính đi, con rất bận.” Cô nói. Cô không tin ông Diệp gọi điện thoại đến chỉ là vì muốn xin lỗi cô, nếu như ông ấy thật sự có lòng muốn xin lỗi thì đã không kéo dài tới bây giờ.

Ông Diệp cười xấu hổ: “Tiểu Lăng, sắp tới đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội con rồi, mấy người cô chú bác của con, còn có anh chị em họ đều sẽ đi chúc thọ, nhà chúng ta cũng phải đi. Con xem, con có thể sắp xếp thời gian, mấy ngày nữa cả nhà chúng ta sẽ cùng về quê một chuyến được không?

Nghe ông ấy nói như vậy, Hạ Lăng cũng nhớ lại.

Dựa theo trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, bà nội Diệp thật sự là nên làm đại thọ bảy mươi tuổi rồi. Bà nội đối xử với “Diệp Tinh Lăng” rất tốt, lúc còn nhỏ sau khi ba của “Diệp Tinh Lăng” cưới mẹ kế là dì Lưu, ông đã không thèm để ý gì đến cô nữa, chỉ có bà nội Diệp là yêu thương cô, đông lạnh thêm áo, hè nóng tránh nắng, tất cả đều do một tay bà nội Diệp lo liệu.

Nguyên chủ của thân thể này rất thân thiết với bà nội Diệp.

Hạ Lăng nghĩ, nếu như đã chiếm giữ thân thể của người ta rồi, thì nên hết sức tận đạo hiếu, thế là cô nhận lời: “Con sẽ đi.” ông Diệp rất vui mừng, sau đó lại ấp a ấp úng.

“Ba còn có chuyện gì không?” Hạ Lăng hơi mất kiên nhẫn.

Bên ngoài điện thoại truyền đến giọng nói sắc sảo hà khắc của dì Lưu: “Đồ vô tích sự, kêu ông mở miệng với con gái ông thôi, ông cũng không mở miệng được, ông câm rồi hay bị gì thế? Nói cho ông biết, tiền mừng thọ của bà cụ già đó tôi sẽ không bỏ ra đâu, nếu ông không muốn xấu hổ thì cứ đi tay không đến đó, nếu không thì bảo con gái ông đưa cho!”

Hạ Lăng nghe xong nhíu mày, còn muốn gây chuyện gì nữa?

Ông Diệp thở dài một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Tiểu Lăng à, bây giờ con là người nổi tiếng rồi... Chuyện đó, là như vậy, con cũng biết tình hình trong nhà không được dư dả cho lắm. Con xem, quà mừng thọ của bà nội con, con có thể chuẩn bị một chút được không?”

Hạ Lăng cười lạnh, thì ra người mẹ kế dì Lưu này có ý định như vậy!

Thật sự là ham tiền không phải ở mức bình thường nữa rồi, ngay cả quà mừng thọ của người già cũng tính toán. Chỉ có điều là cho dù bọn họ không nói, Hạ Lăng cũng sẽ chuẩn bị, trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, chân của bà nội Diệp không tốt, mùa đông vừa đến sẽ bị cóng đến phát đau, cô suy nghĩ một hồi, vậy thì mua cho bà bộ đồ lót ấm tốt một chút. Thứ quần áo này, trên thị trường thật giả lẫn lộn, thành phần ghi trên mác cũng chưa chắc có thể tin được, cũng may kiếp trước cô cũng mặc qua một số quần áo tốt, dựa vào cảm giác của tay khi sờ vào là có thể đoán được tám chín phần, cô cũng biết vài cửa hàng quần áo bán hàng không tệ.

“Con sẽ chuẩn bị.” Cô lạnh nhạt nói.

“Con định mua quà gì?” ông Diệp truy hỏi. Hết cách, vợ đã có lệnh chắc nịch, chẳng những phải yêu cầu Hạ Lăng chuẩn bị quà mừng thọ mà còn không được quá bình thường, nhất định phải lấy quà đắt tiền nhất, không được để người khác xem thường!

Hạ Lăng suy nghĩ một hồi, đã đoán ra ý định của ông, cô khẽ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Vậy hai người muốn con mua quà gì?”

“Chuyện này...” ông Diệp do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Nhà chú tư con là nhà làm ăn, chú ấy nói lần này sẽ tặng cho bà nội của con một chiếc giường bằng gỗ đỏ. Nhà chúng ta có một đại minh tinh, họ hàng cũng đã nói như vậy, có thế nào chúng ta cũng không thể kém hơn nhà chú tư của con được, phải không?”

Họ hàng cũng đã nói như vậy? Theo cô thấy là dì Lưu mẹ kế nói thì đúng hơn! Hạ Lăng cũng chẳng cho ý kiến gì, chỉ nói: “Con tự có chừng mực.”

Cô cúp điện thoại, nghĩ tới cũng cảm thấy hơi đau lòng. Cô mới ra mắt được mấy tháng? Thời gian trước bị người khác bôi nhọ nhiều như vậy, cũng không thấy người nhà gọi điện an ủi một câu, bây giờ cần cô bỏ tiền ra thì vội vàng chạy đến ra yêu cầu này nọ.

Đại minh tinh?

Cô cười một tiếng, có ai gặp qua đại minh tinh nào thiếu tiền như cô chưa? Ông Diệp dường như đã quên, lúc đó vì trị bệnh cho Diệp Tinh Phỉ, cô đã hỏi mượn Thiên Nghệ một số tiền lớn, tới mấy triệu, bây giờ còn chưa trả hết đấy.

Giờ vì muốn sĩ diện với họ hàng, bọn họ mở miệng ra chính là ‘giá trị không được thấp hơn một chiếc giường bằng gỗ đỏ’? “Sao các người không đi cướp đi?” Hạ Lăng nhỏ giọng lầm bầm một câu, đá đá vào mảnh vụn của giấy chứng nhận bất động sản biệt thự Thanh Sơn Thủy Tạ rơi bên cạnh chân mình, lại bất chợt nhớ tới dáng vẻ bá đạo ngang ngược của Lệ Lôi khi xé nát nó. Có tiền thật tốt, biệt thự giá trị hơn chục triệu, nói xé là xé, lúc nào thì cô mới có thể có tiền, tự do phóng khoáng như vậy chứ?

Làm bạn gái của tôi...

Trong đầu cô lại xuất hiện gương mặt tuấn tú của Lệ Lôi, anh dùng giọng nói trầm thấp thu hút nói ra những lời dụ dỗ người khác sa đọa. Hạ Lăng có phần phiền não giơ tay giật giật tóc, sau đó cô lặng lẽ đi tìm chổi quét dọn những mảnh vụn trên mặt đất.

Ngày hôm sau, cô kiểm tra tiền để dành của mình, lại hỏi mượn thêm tiền của hai người là chị Mạch Na và Vệ Thiều Âm để đi mua quần áo. Nói chính xác là cô đi đặt may một bộ đồ lót bên trong bằng lông lạc đà nguyên chất cho bà nội Diệp.

Cô biết một cửa hàng đặt may không tệ, nhưng chỉ có hội viên mới được đặt hàng, không tiếp khách bên ngoài.

Kiếp trước, cô có thẻ hội viên, nhưng kiếp này cô còn cách cấp bậc có thể làm thẻ rất xa.

Hạ Lăng ảo não, Mạch Na vô tâm nói: “Em tìm Boss đi, Boss là vạn năng đấy.”

Hạ Lăng lắc đầu, cô vừa mới từ chối lời tỏ tình của anh ta, lúc này lại đi tìm anh ta thì ngại lắm. Hơn nữa, cô cũng không muốn mình quá ỷ lại vào người nào đó... Ỷ lại thực sự là một thói quen đáng sợ.

“Vậy thì chị cũng hết cách rồi.” Mạch Na không thèm đếm xỉa đến nỗi đau của người khác mà nói: “Thẻ hội viên của cửa hàng quần áo S.S.D này nổi tiếng là khó làm, nếu không thì em đổi chỗ khác đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.