Thiên hậu trở về - Chương 116: Đừng ép tôi ném bà xuống
Đổi chỗ cũng không dễ, kiếp trước những cửa hàng cô từng tiếp xúc đều là hiệu may tốt nhất, đều là chế độ hội viên.
Hạ Lăng rất đau đầu, nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi trợ lý Vy Vy đến: Tôi nhớ phía nam thành phố có một khu chợ bán sản phẩm dệt, em đến đó xem một chút xem có nguyên liệu vải nhung lạc đà thuần chất hay không, mang hàng mẫu về cho tôi xem. Nếu chủ quán không chịu cho, embỏ tiền mua một mảnh nhỏ về đây. Trên thị trường rất nhiều hàng giả, không dễ phân biệt, cô nhất định phải sờ tận tay mới biết được.
Vy Vy biết cô là ngôi sao, không tiện ra mặt ở những nơi như khu chợ kia, nênnhận lời ngay.
Ngày hôm sau, cô bé mang theo mấy mảnh vải quay về: Chị Tiểu Lăng, rất ít nơi bán vải nhung lạc đà thuần chất, em chạy khắp chợ cũng chỉ tìm được mấy cửa hàng, mỗi hàng em đều lấy hàng mẫu mangvề, chị xem một chút đi.
Hạ Lăng nhìn từng mảnh, sờ lên, cảm giác cũng không tốtlắm.
Bà nội Diệp lớn tuổi rồi, thứ cô muốn tặng phải làsản phẩm dệt thuần thiên nhiên hàng thật giá thật, ai biết được trong chỗ vải nhung lạc đà này đã bỏ thêm cái gì? Hạ Lăng nhíu mày, nói với Vy Vy: Được rồi, em lại giúp chị đi xem vải nhung dê thuần chất một chút, cũng mang theo hàng mẫu quay về.
Tính giữ ấm của vải nhung dê thuần tuy kém hơn vải nhung lạc đà thuần một chút, nhưng dễ tìm hơn nhiều, Vy Vy nhanh chóng mang theo không ít hàng mẫu quay về.
Hạ Lăng chọn được một mảnh trong số đó, nói với Vy Vy: Mua của cửa hàng này.
Cửa hàng này bán đắt nhất. Vy Vy nói: Chị Tiểu Lăng, có khi nào bị lừa không?
Hạ Lăng lắc đầu, bảo cô ấy đến mua.
Đợi cả một ngày, nhưng không thấy Vy Vy mua đồ về, cô định gọi điện thoại giục, nhưng lại có một vị khách không mời mà đến, là Lệ Lôi.
LúcLệ Lôi tới, trong tay còn cầm một hộp giấy lớn: Cho em.
Đây là cái gì? Hạ Lăng hỏi.
Không phải bà nội sắp tổ chức mừng thọ sao? Tôi nghe nói em đang tìm quần áo vải nhung lạc đà thuần chất, nên gọi SSD đặt một bộ làm theo yêu cầu, cầm đi, không cầncảmđộng quá đâu. Lệ Lôi cười híp mắt nói.
Hạ Lăng: ... Người đàn ông này, làm sao biết được cô muốn đặt quần áo do SSD sản xuất mà không được? Còn có bà nội là chuyện gì đây? Sao anh lại gọi thuận miệng như vậy?
Chị Mạch Na có nói cho tôi biết Lệ Lôi không cẩn thận để lộ tên người nói: Em đã đặt vé tàu, mặc dù là toa hạng nhất, nhưngdù sao em cũng là minh tinh, ngồi tàu hỏa vẫn không tiện lắm. Tôi bảoxe của công ty đón em.
Hạ Lăng nhìn hộp đồ trong tay một cái, lại nhìn anh: Vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Lệ Lôi vẫn cười như trước: Tôi đang theo đuổi em.
Lần này ngay cả sức để khuyên anh từ bỏ, Hạ Lăng cũng không có, cô nói thẳng: Cảm ơn anh giúp tôiđặt quần áo, tôi sẽ gửi tiền.
Lệ Lôi không vui lắm, nhưng cũng biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất cô có thể làm rồi, đành phải nói: Tùy em. Nghĩ một lát, anh lại nói thêm: Còn thiếu gì không? Có muốn tôi đặt mua giúp em không?
Hạ Lăng khéo léo từ chối ý tốt của anh.
Chiếc xe Lệ Lôi cho cô là một chiếc BMW màu trắng, không mất thân phận, nhưng cũng không quá kiêu căng, rất thích hợp với lần sử dụng này. Hạ Lăng dặn tài xế đi vòng một chút, đón ông Diệp và mẹ kế - dì Lưu ở một khu nhà bình thường, cùng ngồi xe đi về phía ngôi nhà dưới nông thôn. Dù sao cô vẫn là con gái của họ, người một nhà, dù có nhiều ngăn cách hơn nữa, trường hợp này cũng không thể không đi cùng.
Dì Lưu trang điểm đậm, vừa lên xe, trong xe đã tràn ngập một mùi nước hoa rẻ tiền. Bà ta hưng phấn nhìn trái một cái nhìn phải một cái, một lúc sau lại sờ sờ lớp da thật trên ghế ngồi, một lúc lại lấy chân chà lên thảm lông dê dày dặn: Xe này đắt lắm hả?
Hạ Lăng hời hợt Ừ một tiếng, hạ cửa sổ xe xuống để lộ ra một khe hở.
Mắt dì Lưu lập tức sáng lên: Dì thấycon bây giờ có tiền đồ rồi, Tiểu Lăng, con nhìn xem con ngồi lên chiếc xe tốt như vậy, cũng không uổng công dì và cha con khổ sở vất vả nuôi con lớn lên. Dì nói nàyTiểu Lăng, bây giờ con có tiền, cũng không thể không có lương tâm, có chuyện tốt gì nhớ nghĩ đến cha con và dì một chút, còn có em gái Phỉ Phỉ của con nữa, thương nó bây giờ còn nằm trên giường bệnh, mỗi tháng chi phí dịch truyền dinh dưỡng thôi cũng tốn biết bao nhiêu tiền, con làm chị, phải giúp đỡ nhiều hơn một chút...
Hạ Lăng ngồi ghế cạnh lái xe, nghe dì Lưu nói dông dài, cô lười nói chuyện với loại tiểu nhân nịnh hót này nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tài xế đeo găng tay trắng, yên tĩnh lái xe. Có thể làm việc dưới tay Lệ Lôi, đều là người được huấn luyện bài bản, cho dù nhìn thấy người buồn cười hơn nữa, nghe được lời nói buồn cười hơn nữa, cũng có thể mắt mù tai điếc, yên phận làm tốt công việc của mình. Thế nhưng, tuy bên ngoài anh ta biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhịn được chửi bậy, thì ra người nhà của Diệp tiểu thư là loại hám của này? Thật đáng tiếc thay cho cô, một cô gái tốt, lại sinh vào một nhà có hạng người như vậy.
Ông Diệp nghe thấy vợ nói liên miên không ngớt, cũng hơi xấu hổ, lặng lẽ kéo góc áo của bà ta một cái.
Dì Lưu tức giận: Ông kéo tôi làm gì? Tôi nói sai à? Bây giờ Tiểu Lăng có tiền, phải giúp đỡ trong nhà nhiều hơn chứ! Rồi bà ta lại quay đầu nói với Hạ Lăng: Con nói có đúng không, Tiểu Lăng, đến lúc báo hiếu cha mẹ rồi!
Cuối cùng Hạ Lăng không nhịn được cười lạnh.
Dì Lưu Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo ý lạnh nhàn nhạt: Mẹ tôi đã không còn ở đây từ lâu rồi, không đến lượt tôi báo hiếu. Cô nói là mẹ ruột của thân thể này, năm đó, nếu không phải dì Lưu làm người thứ ba bức bách, thì nguyên chủ của thân thể này có thể bị cái nhà này coi thường lạnh nhạt sao?
Hả, con ranh này! Sao lại nói như thế? Dì Lưu chớp mắt bùng nổ, nếu không phải đang ngồi trên xe, bà ta hận không thể ngay lập tức xông lên kéo Hạ Lăng: Nói cho mày biết, tao chính là mẹ mày! Bà đây khổ sở vất vả tay phân tay nước tiểu nuôi mày lớn lên, bây giờ mày có thể kiếm tiền, cánh cứng cáp rồi, đừng có nghĩ đến chuyện vong ân phụ nghĩa!
Ha ha. Hạ Lăng cười lạnh.
Đừng... đừng ầm ĩ... ông Diệp yếu ớt khuyên can.
Ông đừng xen vào! Dì Lưu quát chồng mình: Nếu không phải đồ vô dụng nhà ông, ngay cả con gái mình cũng không dạy được, thì làm sao nó lại biến thành loại vong ân phụ nghĩa như thế này? Diệp Tinh Lăng tao nói cho mày biết, người mẹ này, mày muốn nhận thì nhận, không muốncũng phải nhận! Nếu mày không nhận tao, tao sẽ phao tin chuyện mày không hiếu thảo với cha mẹ! Ngược lại tao muốn xem xem, loại ngôi sao như mày còn muốn lăn lộn trong giới giải trí, không hiếu thảo với tao, mày cũng không tốt hơn được! Đến lúc đó, tiếng tăm của mày hỏng hết, mọi người cùng xong đời!
Tài xế Chu, dừng xe. Hạ Lăng lạnh nhạt nói.
Tài xế Chu nhìn đường xá xung quanh một chút, dừng xe ở ven đường.
Lưu Chiêu Đệ. Hạ Lăng gọi thẳng tên của dì Lưu: Hoặc là bà im miệng, hoặc là xuống xe.
Mày đuổi tao xuống xe? Dì Lưu đanh đá kêu lên: Diệp Tinh Lăng mày là thứ gì? Tao là mẹ mày! Mày dựa vào cái gì đuổi tao? Tao cứkhông xuống xe, làm gì tao?!
Hạ Lăng cuối cùng mới quay đầu, nhìn người phụ nữ lòe loẹt thô tục trước mặt, nhẹ nhàng cười nhạt một cái: Quên nói cho bà biết, tài xế Chu là lính đặc chủng xuất ngũ, bản lĩnh rất cao, vứt người như bà xuống xe, chỉ cần dùng một đầu ngón tay.
Lưu Chiêu Đệ, bà tự mình xuống, hay là tôi bảo tài xế Chu ném bà xuống?