Thiên Hậu Trở Về

Chương 251: Chương 251: Ghen




Thiên hậu trở về - Chương 251 Ghen

Đến hơn nửa đêm Hạ Lăng mới ngủ.

Hôm sau lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang cuộn người co rúc trong lòng Lệ Lôi, chóp mũi áp vào ngực anh, nhiệt độ cơ thể của anh cùng tiếng tim đập cách cô gần như vậy, gần đến mức khiến cô không thích ứng được. Cô ngẩng đầu, thì thấy Lệ Lôi đang nhìn cô, đôi mắt đẹp mà sâu thẳm không chớp một cái, cũng không biết là đã nhìn bao lâu.

Thấy cô nhìn lên, anh cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Tiểu Lăng.”

Hạ Lăng ra khỏi ngực anh, cảm thấy mơ hồ, đêm qua cô ngủ thế nào mà lại áp mặt vào ngực anh? Cô không tự nhiên nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Mèo con đâu?”

“Meo.” Đáp lại cô là một tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt. Một cục bông nho nhỏ tủi thân co ro dưới chân giường, nó vẫn bẩn như vậy, ánh mắt ướt át nhìn cô.

Tim Hạ Lăng mềm xuống, cô vươn tay dịu dàng nói: “Tới đây.”

Mèo con nhìn cô rồi lại nhìn Lệ Lôi, chần chừ không dám động đậy.

Hạ Lăng có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn Lệ Lôi một cái, sao mèo con hình như rất sợ anh nhỉ? Mùi mãnh thú trên người anh không phải đã được rửa sạch rồi sao?

Vẻ mặt Lệ Lôi cực kỳ vô tội. Nhưng trong lòng anh lại thầm ghi tên con mèo kia vào sổ đen… Hừ, tiểu tử kia, hôm qua tao chỉ ném mày ra khỏi ngực Tiểu Lăng mà thôi, có đến nỗi phải thù dai như vậy không? Nếu để cho Tiểu Lăng phát hiện ra sự thật, tao sẽ lột da mày ra.

Anh nhân lúc Hạ Lăng không để ý, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chú mèo con.

Nó càng tủi thân hơn, hơi vẫy vẫy cái đuôi rồi nằm ở chân giường với vẻ đáng thương.

Hạ Lăng xoay người ôm nó lên. “Đói bụng rồi sao? Nên mới không có sức lực động đậy?” Cô giơ con mèo bẩn thỉu gầy gò chỉ còn da bọc xương lên nhìn một chút, nhớ ra từ hôm qua sau khi mang nó về, trong lúc rối rắm thế mà lại quên cho nó ăn, nên không khỏi tự trách: “Tao đi tìm đồ ăn cho mày.”

“Anh bảo người đặt một ít đồ ăn cho mèo, cát và các loại đồ khác cho nó rồi.” Lệ Lôi nâng cổ tay nhìn thời gian, trên tay anh vẫn đeo chiếc đồng hồ mấy tháng trước Hạ Lăng tặng: “Chắc cũng sắp đến rồi.”

Hạ Lăng cau mày: “Vậy cũng phải cho nó ăn chút gì trước đã, nó còn quá nhỏ, không để nó đói được.”

Lệ đại BOSS mất hứng, anh ghen tị trừng mèo con, sao không thấy Tiểu Lăng đối với anh tốt như vậy?

Mèo con bị anh trừng mắt lại càng rúc vào lòng Hạ Lăng.

Hạ Lăng cũng không phát giác ra, cô khoác áo ngủ dài bằng vải nhung lên rồi xuống giường, bàn chân trắng nõn tinh tế xỏ vào một đôi dép bông hình con thỏ, cô ôm mèo con mở cửa phòng ngủ, định đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Cô vừa ngủ dậy nên đầu óc lơ mơ, quên mất là khắp nhà toàn mùi của Nhị Mao mà mèo con sợ muốn chết. Còn nhóc con nằm trong ngực Hạ Lăng kia thì lại nhớ rất rõ chuyện hôm qua, tay cô vừa chạm vào cửa phòng ngủ, nó đã meo một tiếng bén nhọn, giãy giụa muốn nhảy khỏi ngực Hạ Lăng.

Cô không kịp phản ứng, lỡ mở cửa ra rồi.

Lúc này cô mới nhớ ra: “Ai da, Nhị Mao.” Cô vội lui hai bước về phía sau, sợ con mèo nhỏ trong ngực bị dọa sợ.

Ai ngờ, sau khi cửa mở ra, con mèo nhỏ lại bình tĩnh lại. Thân thể nho nhỏ vẫn có chút căng thẳng, móng vuốt gắt gao vẫn bám lấy cô, nhưng không có phản ứng gì kịch liệt hơn nữa.

Hạ Lăng nhìn nó, xác định cảm xúc của nó đã ổn định, mới ló đầu nhìn ra bên ngoài phòng ngủ, không nhìn thấy con vật lớn cường tráng mà uy mãnh với bộ lông sặc sỡ kia nữa.

Nó đã về phòng của Lệ Lôi ở bên kia rồi sao?

Nhìn thấu sự nghi ngờ của cô, Lệ Lôi chống nửa người ngồi dậy, lười biếng nói: “Tối qua anh để Nhị Mao về bên kia rồi, không có lệnh của anh nó không dám qua đây đâu. Trong phòng cũng đã cho người đi khử mùi rồi, còn xịt hương bạc hà mà loài mèo thích nữa.” Anh chưa từng nuôi mèo, nên tối qua đã gọi điện thoại cho Đàm Anh, đưa ra một mệnh lệnh mơ hồ đó là… Nghĩ cách sắp xếp tốt cho con mèo bẩn này ở trong nhà đừng, để nó đừng hoảng sợ mà nổi điên nữa.

Trợ lý Đàm cũng chưa từng nuôi mèo, anh ta cũng bị mệnh lệnh này làm khó, phải rất vất vả mới tra được loài mèo thích gì, rồi hơn nửa đêm giống như một tên trộm lẻn vào nhà khử mùi, còn xịt rất nhiều hương bạc hà.

Ngay cả cỏ cho mèo cũng mang theo một ít.

Sáng sớm, đàn ông vừa mới rời giường trong giọng nói có sức hấp dẫn đầy quấn hút, áo ngủ bằng vải nhung trắng càng làm tôn lên thân thể khỏe mạnh cường tráng của anh, lồng ngực gợi cảm mơ hồ ẩn hiện.

Lệ đại BOSS bày ra tư thế anh tự cho là gợi cảm nhất, đợi Hạ Lăng quay đầu lại nói cảm ơn với anh.

Nhưng Hạ Lăng căn bản vẫn không quay đầu lại, cô ôm nhóc con kia trong lòng đi ra ngoài thăm dò. Ban đầu mèo con rất căng thẳng, nó cảnh giác nhìn xung quanh, lông toàn thân dựng lên, nhưng không lâu sau, không khí đầy mùi hương bạc hà dễ ngửi khiến nó dần thả lỏng, cái đuôi nhọn cũng từ từ rủ xuống, móng vuốt vốn gắt gao bám vào Hạ Lăng cũng buông lỏng ra một chút.

Hạ Lăng thấy nó không sợ hãi, cuối cùng mới thở phào một hơi.

Trong phòng ngủ, BOSS đại nhân rất ai oán. Giữ nguyên tư thế trên giường một hồi mà không thấy Hạ Lăng có ý định quay lại, anh đành phải tự mình yên lặng rời giường, đi thay quần áo.

Ra tới phòng bếp, anh thấy cô gái nhỏ gầy yếu kia đang chuẩn bị bữa sáng cho mèo con, cô đổ nước vào trong chén nhỏ, mèo con lập tức đi qua liếm liếm. Cô mở tủ lạnh tìm kiếm, trong tủ lạnh chỉ có hoa quả tươi mới, dùng làm salad cà rốt và bắp cải, ngay cả thức ăn đóng hộp hay chân giò hun khói cũng không có.

Cái này không thể trách Hạ Lăng, đều là do Lệ Lôi.

Anh không thích cô ăn thức ăn cũ, vì thế nên trong tủ lạnh của anh không cho phép có đồ ăn thừa.

Nhưng mà, bây giờ thì sao? Cũng không thể để cho mèo con gặm cà rốt cùng mình được. Nhìn thấy Hạ Lăng rầu rĩ, Lệ Lôi lặng yên không một tiếng động đẩy cửa đi ra ngoài, không bao lâu sau, anh cầm một đống đồ ăn lớn từ nhà bên cạnh về: “Nè.”

Hạ Lăng nhận lấy, nhìn thấy có rất nhiều cá nhỏ đông lạnh, còn có một ít thịt.

“Đây đều là đồ ăn vặt chuẩn bị cho Nhị Mao, vừa hay có thể đem qua đây.” Lệ Lôi vừa giải thích, tay chân vừa nhanh nhẹn lấy cá nhỏ ra cho tan đá, thêm gia vị, làm chút thức ăn mới lạ cho mèo, cũng học theo dáng vẻ của cô, lấy cái dĩa nhỏ đổ ra.

Hạ Lăng nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Khách sáo như vậy làm gì.” Anh dịu dàng nói.

Cô xoay người, ngồi xổm xuống bắt đầu cho mèo ăn.

Trong lòng Lệ Lôi có chút mất mát, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình, anh lấy một hộp sữa từ bên cạnh đưa cho cô: “Đây cũng là thứ bình thường Nhị Mao rất thích uống, anh đổ cho mèo con một ít nhé?”

Hạ Lăng nhìn thoáng qua hộp sữa kia, lúc lần đầu tiên cô đến nhà anh, anh cho cô uống nhãn hiệu đó, bản số lượng có hạn.

“Không cần đâu.” Cô từ chối, dạ dày của mèo con rất yếu, dễ bị tiêu chảy, nếu mất nước có thể sẽ không cứu được. Cô không để ý đến Lệ Lôi nữa, chuyên chú nhìn mèo con ăn đồ ăn, cá nhỏ kia làm hơi khô, nó ăn hơi khó khăn.

Hạ Lăng lập tức cẩn thận lựa thứ đó ra.

Sắc mặt Lệ đại BOSS lại càng không vui, cô đối với con mèo bẩn thỉu này còn tốt hơn so với anh nhiều! Anh lại bắt đầu trừng con mèo, ra sức trừng, dùng sức trừng, trừng đầy căm giận.

Nhưng mà, mèo con đang vùi đầu ăn nên không hề nhận ra, chỉ để cái ót lộ ra cho BOSS đại nhân trừng.

Điện thoại của Hạ Lăng reo lên.

Cô bắt máy, là Vệ Thiều Âm giục cô đi thu âm: “Tiến độ đã chậm như vậy rồi mà cô còn lười biếng? Diệp Tinh Lăng cô nhanh lăn qua đây cho tôi, nếu không tôi sẽ **** đi giết cả nhà cô!”

Hạ Lăng: “…”

Cô cúp điện thoại, có chút khó xử nhìn con mèo còn đang vùi đầu ăn, nếu như cô ra ngoài, nó phải làm sao đây?

Hiểu được sự lo lắng của cô, Lệ Lôi cười vô hại mà ấm áp: “Em đi thu âm đi, anh sẽ chăm sóc con mèo con này. Em xem tối qua anh khử mùi của Nhị Mao, xịt hương bạc hà lên, sáng nay còn nấu cá cho nó. Anh sẽ chăm sóc tốt cho nó, em yên tâm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.