Thiên Hậu Trở Về

Chương 252: Chương 252: Giọng ca như thế




Thiên hậu trở về - Chương 252 Giọng ca như thế

Hạ Lăng không yên tâm nhìn mèo con, rồi lại nhìn BOSS đại nhân.

“Anh biết chăm sóc thú cưng?” Cô nghi ngờ hỏi.

BOSS đại nhân cười tủm tỉm gật đầu: “Nhị Mao là do anh nuôi lớn đó.” Anh còn nói thêm: “Bác sĩ thú y sẽ đến nhanh thôi, nếu có chỗ nào cần chú ý thì ông ta sẽ nói cho anh biết.”

Hạ Lăng nhìn con mèo nhỏ kia ăn no rồi ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo nằm nghỉ ngơi, cô nghĩ ngợi một chút, cho rằng chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nên đồng ý với Lệ đại BOSS. Cô thay quần áo, rời nhà đi đến phòng thu âm của Vệ Thiều Âm.

Ở trong nhà, Lệ Lôi thấy cô đi rồi, anh mới cười gằn xách mèo con lên, mặc kệ nó giãy giụa, anh ném nó vào trong bồn tắm lớn: “Cho mày nghịch ngợm này.” Lệ đại BOSS âm trầm nguy hiểm: “Bẩn như vậy mà còn dám ngủ với người phụ nữ của tao? Để xem tao dạy dỗ mày ra sao!”

Anh mở vòi nước, chuẩn bị tắm cho mèo con.

Chú mèo nhỏ “meo” một tiếng muốn chạy đi, nó đạp cái chân nhỏ ngắn ngủn, từ bên cạnh bồn tắm lớn vọt ra khỏi phòng tắm.

Lệ Lôi thản nhiên nhìn nó chạy, anh thầm đếm mấy tiếng, quả nhiên, năm giây sau con mèo nhỏ kia đã hoảng sợ ngoan ngoãn trở lại, đi theo phía sau nó là một con báo hoa uy mãnh cường tráng bước đi ưu nhã.

Lệ Lôi ném tên nhóc bị dọa đến co quắp kia về lại bồn tắm.

Con báo chậm rãi nằm xuống sàn nhà trơn trượt trong phòng tắm, nó hơi híp mắt, nửa tỉnh nửa mơ nhìn mèo con.

Ánh mắt của tiểu tử kia càng thêm ướt rượt, dáng vẻ như muốn khóc đến nơi, khiến người ta nhìn thấy thương. Chỉ là, Lệ Lôi lại không thương tiếc một chút nào, còn có chút thô bạo tắm rửa cho nó, anh cầm bàn chải cọ rửa những vết bùn bẩn trên người nó, tạo ra cả vũng nước đen.

Con mèo con đáng thương muốn phản kháng, nhưng bị Nhị Mao uy hiếp nên nó không dám nhúc nhích nữa.

Không bao lâu sau Lệ Lôi đã tắm rửa sạch sẽ cho nó, sau đó xách gáy nó thả vào phòng khách. Nhóc con đã sạch sẽ kia co vào một góc cuộn tròn yên lặng nằm đó, chắc là nó biết không có Hạ Lăng ở đây sẽ không có ai giúp nó, nên nó cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Nhị Mao cũng không có chút hứng thú nào đối với tên nhóc cả người không có mấy lạng thịt này, nó lười biếng nằm trên ban công phơi nắng.

Bác sĩ thú y đã đến, ông ta làm kiểm tra tổng thể cho mèo con, sau đó cười nói với Lệ Lôi: “Thiếu gia, nhóc con này không có vấn đề gì, chỉ là đã lâu không được bồi bổ chất dinh dưỡng nên hơi gầy yếu, bồi bổ một chút là được.”

Lệ Lôi cười nguy hiểm: “Mỗi ngày có thể cho theo Nhị Mao vận động một chút.”

Bác sĩ thú y đồng tình liếc mắt nhìn mèo con đang cuộn mình trong góc tường, không biết con vật đáng yêu như vậy sao lại chọc đến Lệ đại BOSS được? Ông lắc đầu, xách hòm thuốc rời đi.

Lệ đại BOSS quay đầu nói với Nhị Mao: “Trông nó.”

Nhị Mao nâng mí mắt lên, hờ hững liếc nhìn chủ nhân nhà mình một cái, nằm một chỗ không nhúc nhích.

Lệ Lôi biết nó nghe thấy, cũng không nói thêm nữa, anh rời nhà đi xử lí công việc.

Thời gian một ngày qua đi rất nhanh, ánh nắng chiều xuyên qua chiếc gương thủy tinh đứng khúc xạ vào phòng, tỏa ra ánh kim màu đỏ lờ mờ. Nhị Mao nằm trên ban công ngủ cả ngày, lúc này nó mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy hơi lạnh.

Đột nhiên, nghe phịch một tiếng.

Nhị Mao bất thình lình mở đôi mắt màu hổ phách ra, lưu loát xoay người một cái, chạy nhanh đến chỗ phát ra âm thanh, rất nhanh đã đến nơi. Nhìn thấy con mèo con mới đến nhà chưa đầy một ngày không biết làm thế nào lại đụng vào cái chậu cây bằng thủy tinh trong phòng khách, cái chậu rơi xuống, vỡ tung, mảnh vỡ của miếng thủy tinh lớn đè trên người mèo con, làm một chân sau của nó bị thương. Con mèo nhỏ bị đè không thể động đậy, bị đau kêu “meo meo”.

Nhưng thấy Nhị Mao đến gần, nó lại sợ đến không dám kêu nữa, cặp mắt sợ hãi nhìn con mãnh thú trước mặt, thân thể nho nhỏ bắt đầu run lên.

Nó và Nhị Mao nhìn nhau vài giây.

Chợt, Nhị Mao tiến đến phía trước, há miệng hướng về phía con mèo.

Mèo con kêu một tiếng thảm thiết thê lương, nhưng sự đau đớn như dự đoán không xảy ra. Nó nghi ngờ quay đầu nhìn lại thì thấy con vật lớn bên trên đang cẩn thận ngậm mảnh thủy tinh đè trên người nó, kéo từng chút từng chút ra ngoài.

Khóe môi và đầu lưỡi của Nhị Mao, bị mảnh thủy tinh nhỏ sắc bén cứa rách, từng dòng máu chảy ra. Nó ngậm một mảnh vỡ, cúi đầu nhìn mèo con, nhưng mèo con vẫn bị đè không thể động đậy, rưng rưng nước mắt nhìn Nhị Mao.

Nhị Mao bắt đầu ngậm miếng thứ hai, miếng thứ ba…

Nó ngậm rất cẩn thận, sợ mảnh thủy tinh làm mèo con bị thương, máu bên miệng mình càng lúc càng nhiều, cuối cùng, máu màu đỏ tươi trong khoang miệng hiện ra trước mắt, nhiễm đỏ bên miệng cùng một mảng lớn vùng lông xinh đẹp trước ngực.

Nó dọn dẹp xong mấy mảnh vỡ, dùng mũi đẩy đẩy mèo con.

Sức nặng trên người con mèo chợt giảm, nhưng nó vẫn bị dọa cho không đứng lên nổi, vết thương ở đằng sau rất đau, nó ấm ức yếu ớt kêu khẽ. Nhị Mao híp mắt xem thường, ngậm nó lên miệng.

Phòng ghi âm.

Hạ Lăng thu mấy lần bài hát hôm qua nhưng vẫn không tìm được cảm giác, cô không dám đối mặt với ánh mắt giết người của Vệ Thiều Âm, vì thế đành vâng vâng dạ dạ làm theo lời dặn hôm qua của anh, trốn qua một bên sáng tác lời nhạc.

Nhưng mà, nên sáng tác cái gì đây?

Hạ Lăng mắc phải khó khăn, làm âm nhạc này giống như mang thai vậy, phải dựa vào duyên phận, lúc duyên không đến, ngày đêm mong nhớ cũng không nghĩ ra được…

Vệ Thiều Âm nhìn ra nỗi khổ của cô, anh đưa cho cô một ly nước ấm, “Thả lỏng một chút, cô làm được mà.”

Hạ Lăng cầm ly nước, nằm trên sô pha ngẩn người nhìn ra cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ. Lại mưa rồi, không biết mèo con được cô đem về hôm qua bây giờ thế nào rồi? Lệ Lôi có thật sự giữ đúng lời hứa chăm sóc tốt cho nó không? Nhớ lại bộ dáng nó tội nghiệp lại bẩn như thế, cô chỉ cảm thấy khổ sở trong lòng, sống, hóa ra là một chuyện gian khổ và hèn mọn như vậy.

Giai điệu đau thương từ dưới đáy lòng hiện.

Cô nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, suy nghĩ càng trôi càng xa…

Sẫm tối, Vệ Thiều Âm xử lý xong những chuyện trên tay, lúc chạy tới thì thấy cô vẫn nằm trên ghế sô pha lười biếng không nhúc nhích, anh lập tức nổi giận: “Diệp Tinh Lăng, cô đang làm cái gì vậy hả! Cả ngày đục nước béo cò quá rõ rồi! Cô coi thường tôi hả!”

Ánh mắt Hạ Lăng vẫn nhìn về phương xa, ngón trỏ nhẹ nhàng đưa lên môi, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.

Vệ Thiều Âm ngẩn ra, đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy cô hơi hé miệng ---

“Trời đẹp đều là của người khác, trời mưa mới là của mình…

“Náo nhiệt đều là của người khác, hiu quạnh mới là của mình…

“Mèo con lang thang, ở đầu đường gặm nhấm vết thương, người đến người đi…”

Từng tiếng từng tiếng, giai điệu linh hoạt kỳ ảo mà lại cô đơn, khiến người nghe cảm thấy giống như bị thứ gì đó hung hăng đánh trúng. Vệ Thiều Âm nín thở, ánh mắt dần dần thay đổi, chợt, anh nắm lấy cô: “Tiểu Lăng, đây là bài hát mới mà cô sáng tác? Tốt… Thật sự quá tốt! Đây chính là cảm giác mà tôi muốn!”

Hạ Lăng bị anh nắm có chút đau, từ trong bài hát tỉnh táo lại, ánh mắt cô dừng trên vẻ mặt kích động của anh. Cô cười gượng, chính là loại cảm giác này sao? Giọng ca như vậy, nhưng chỉ để đem vết thương của mình luyện thành đau thương cho người khác thưởng thức mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.