Dịch giả: Kem Bơ
Thế nhân đa sầu, dù sao vẫn ảm đạm mất hồn, Phật viết: Không độ luân hồi. Trên đời bao la mờ mịt, mịt mù
không sức sống. Rồi lại nhìn thế gian trầm mê.
Bốn người đi theo
đường lớn xuyên qua một rừng cây. Sau đó quyết định dừng lại chỗ này.
Màn đêm buông xuống, hôm nay vừa đúng mười lăm trăng tròn. Ánh trắng
chiếu xuống mặt đất giúp thấy rõ mọi thứ.
Bốn người đốt lên đống lửa, lúc này không khí vô cùng lúng túng, Hắc Hồ Tử ho khen nói:
- Hôm nay thật nguy hiểm, vẫn may Diêu Túy cô nương nghĩ ra cách thay y phục đào thoát.
Sau khi nói xong, ba người còn lại căn bản không thèm để ý đến hắn ta.
Hắc Hồ Tử cảm thấy tình huống này nên im lặng ở một bên vẫn hơn. Tiếng củi
đốt lách tách, trong rừng cây có tiếng cú mèo rên. Không khí ngưng
trọng, cả ba người đều có tâm sự, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng
nghe thấy.
Cứ như vậy sao? Giống như phát hiện điều gì đó. Tính
cách Hắc Hồ Tử cởi mở, chỉ một lát sau tiếng lẩm bấm của hắn rơi vào tai ba người kia. Diêu Túy ha hả bật cười, Độ Không cũng hoàn toàn quay về
với thực tại:
- Diêu Túy muội muội, vài ngày qua ta vẫn chưa hỏi về chuyện của ngươi.
Ánh mắt Khuynh Thành cũng dời đến chỗ Diêu Túy, cứ thế nhìn nàng ấy.
Diêu Túy cười nói:
- Mỗi ngày ta đều ăn no thì ngủ, ngủ đủ thì chơi.
Hai người biết nàng ta không muốn nói thêm, nên cũng không hỏi tiếp. Độ Không ngáp một cái nói:
- Ngủ đi. Ngày mai còn phải chạy đấy.
Ba người đều tự tìm phương pháp giải quyết là đi ngủ. Dưới ánh trăng lộ ra sự lạnh lẽo, trực tiếp đè nén lòng người. Lúc này Diêu Túy đang không
ngừng thầm hỏi mình liệu còn có tương lai không? Đi đến cuối con đường
phía trước sẽ là cái gì? Trong lúc nhất thời, nàng chỉ thấy đau đầu,
nước mắt long lanh chảy qua chóp mũi lan vào trong miệng. Diêu Túy dùng
đầu lưỡi khẽ nếm nước mắt, hóa ra nước mắt đắng chát đến vậy.
Cứ
như vậy liệu được không? Cứ đi theo hắn như vậy, bất kể là chân trời góc biển trọn đời này cũng không chia xa. Diêu Túy thậm chí không biết, đến bây giờ người đàn ông kia đang ở phương nào, liệu còn nhớ nàng hay
không? Ngày đó rời đi chỉ để lại bóng lưng, cái cảm giác chân tay luống
cuống này, Diêu Túy chăm chú tìm hắn, dù cho thịt nát xương tan cũng
phải tìm được hắn. Hắn đã từng nói cả đời này sẽ chăm sóc cho nàng, cùng nàng thề non hẹn biển!
Nàng nhớ, bọn họ đã từng ngắm hoa dưới
ánh trăng. Thời gian không ngừng trôi qua, giống như sao băng chỉ xẹt
qua vậy, phút giây chói mắt ngắn ngủi thoáng cái đã vụt mất. Sau đó,
nàng chỉ nhớ đoạn đường hắn vẫn ở cạnh nàng. Nàng thử tìm lại dấu chân
hắn để lại, thế nhưng mỗi đều nhìn thấy nước mắt không kìm được mà lại
rơi.
Sau khi thất vọng, nàng muốn quên đi hắn, cứ như vậy chỉ
nhìn từ phía xa, nhưng hai tay lại muốn nắm lấy hắn. Ở trong giấc mơ,
hắn vẫn tuyệt tình như thế, đẩy tay nàng ra ngày một rời xa. Có lúc nàng nghĩ hắn chính là người đàn ông bạc tình nhất trong thiên hạ. Có đôi
khi nàng thấy nàng đã quá si mê hắn. Nàng muốn chặt đứt sợi ta hồng này
vứt lại, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhớ hắn thật nhiều.
Vậy nên
suốt ngày nàng dùng rượu làm tê liệt bản thân. Cả ngày ở trong quán
rượu, cách ăn mặc của nàng buông thả, giống như kẻ điên bước đi trên
đường lớn. Một ngày nàng gặp được một tên ăn mày, hắn ta chỉ nàng cách
tìm thấy hắn. Nàng tâm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ phải trả bao nhiêu giá
chỉ cần tìm được hắn nàng đều không tiếc. Vậy nên lúc nàng nổi lên ý
định ăn trộm, mỗi lần trộm xong một nhà nàng đều vẽ lên tường để lại dấu vết của mình.
Mỗi ngày nàng đều hi vọng khi hắn thấy dấu hiệu kia, sẽ tìm thấy nàng, cho dù một giây thôi nàng cũng nguyện ý rồi.
Nghĩ lại nghĩ, Diêu Túy vô thức ngủ say. Năm đó, khi Diêu Túy còn là một cô
gái nhỏ mười tuổi, ở trên đường chơi đùa, hôm sau một đám người ăn mặc
áo quần lố lăng vào thôn nghe ngóng cái gì đó. Ngay lúc đó thôn dân rất
nhiệt tình chiêu đãi khách đường xa. Cứ như vậy qua hai ngày, đám người
kia để xông vào, nói nhỏ với người đàn ông kia cái gì đó... Diêu Túy
cách cánh cửa sổ nghe thấy âm mưu của mấy người kia. Vậy nên nàng vội
vàng chạy về nhà báo cho cha mẹ biết, nhưng bọn họ lại cho nàng vui đùa, chỉ cười cười cho qua.
Đêm kia, đoán người kia trắng trợn làm
việc ác, đốt nhà cướp của. Đa số thôn dân đều chết, cha mẹ Diêu Túy vô
cùng hối hận. Một cánh tay nâng lên đưa Diêu Túy vào miệng giếng. Nàng
chỉ nghe thấy miềng hét lên thảm thiết, ngay lúc ấy Diêu Túy cố hết sức
gọi tên cha mẹ mình. Bị tên ác nhân kia ném vào trong giếng, cứ như vậy
chết đi sao? Nàng còn chưa báo thù cho cha mẹ.
Diêu Túy suýt nữa
muốn ngất đi. Lúc này một hiệp sĩ áo trắng xuất hiện, cầm kiếm vọt đến.
Mấy tên ác nhân kia không kịp la lên đã ngã gục xuống.
Chỉ thấy
hiệp sĩ áo trắng kia, kéo dây thừng trói Diêu Túy sắp chết lên, dùng
miệng không ngừng thổi khí đưa vào trong cơ thể nàng. Diêu Túy tỉnh lại
há miệng thở phì phò. Dùng hết sức lực còn lại bò đến cạnh thi thể cha
mẹ gào khóc. Tiếng gào thét kia làm cho người nghe phải tê tâm liệt phế.
Chỉ trong chóc lát, mấy kẻ xấu kia lại đâm đến. Một vùng tanh hôi, tiếng
cười của mấy tên ác nhân kia vang khắp thôn trang. Lửa giận trong lòng
hiệp sĩ áo trắng thiêu đốt. Kiếm khí không để lại dấu vết, đoạt mạng của mấy tên sát thủ kia, dùng máu tế kiếm. Mũi kiếm như có linh tính bắt
đầu tản ánh sáng trắng, một khắc này dọa cho đám kẻ xấu phải lùi lại.
Nhưng ở trong mắt hiệp sĩ áo trắng chỉ toàn tơ máu. Ánh sáng màu đỏ toát ra
nhìn như một yêu ma hàng lâm đại địa, đến mức không còn một ngọn cỏ nào. Lúc này đến bầu trời cũng bị tiếng khóc của cô bé kia làm cho chấn
động, mưa to gio lớn tựa như đau xót thay tâm linh nhỏ bé của Diêu Túy.
Trời đất như đều bị chấn động, trong đám ác nhân kia có kẻ hét lên:
- Chạy mau, tên kia là kẻ điên.
Hiệp sĩ áo trắng giống như quỷ ma vậy, đứng chặn trước mặt đám người xấu.
Mấy kẻ kia quỳ rạp trên mặt đất cầu xin. Thế nhưng hiệp sĩ áo trắng
không hề buông tha cho một kẻ nào. Một kiếm lại một kiếp. Hàn khí lạnh
lẽo âm u trực bức đám ác nhân, chúng biết rõ hôm nay không thể nào trốn
thoát được, chỉ có thể động kiếm cố gắng đến cùng.
Lúc này từ phía sau lại vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của một người đàn ông. Hắn ta chưởng vào lưng hiệp sĩ áo trắng, lại nói:
- Tiểu tử, làm hỏng chuyện tốt của ta, hiện tay nhìn xem ta giết chết ngươi như thế nào.
Hiệp sĩ áo trắng phun ra một ngụm máu nói:
- Tiểu nhân hèn hạ, bỏ lại mạng!
Hai người võ nghệ tương xứng. Khí thế làm cho hạt mưa trên bầu trời bắn ra, kiếm khí làm cho những thứ xung quanh đều sụp đổ. Nắm đấm của ác nhân
kia giống như tạo thành từ sát vậy. Cứ thế hai người đánh nhau.
Cô gái nhỏ ở cạnh cha mẹ, nhìn tình huống trong sân sợ đến ngây người. Thế nhưng lại mở miếng hét ra từng chữ.
Kẻ xấu kia tung người đá trúng phần bụng hiệp sĩ áo trắng. Hiệp sĩ áo
trắng cũng không hề yếu thế, thừa dịp kẻ kia quay người chém một kiếm.
Ác nhân kia biết mình không phải là đối thủ của hiệp sĩ áo trắng, bèn
nói:
- Hôm nay ta tạm tha cho ngươi, ngày sau chúng ta sẽ đánh tiếp.
Nói xong hắn ta biến mất. Hiệp sĩ áo trắng lê thân thể bị thương đến bên cạnh cô gái nhỏ:
- Tiểu cô nương, người trong thôn đều chết cả rồi, lát cùng ta rời đi.
Nói xong hắn ngất xỉu trong màn mưa.
Cô gái nhỏ mười tuổi đối diện với thảm kịch nhân gian. Kéo hiệp sĩ áo
trắng đã ngã xuống đất kia về phòng, kiểm tra vô cùng lo lắng. Một cô
gái nhỏ trên đời này đã không còn người thân nào, vừa kéo vừa gào khóc.
Cảm giác chân tay luống cuống ấy chỉ có thể thút thít nỉ non mà thôi.
Nghe thấy có tiếng người thút thít bên cạnh, hiệp sĩ áo trắng kia đưa tay xoa xoa mặt cô gái nhỏ:
- Đừng sợ! Sáng mai ta chôn cất cha mẹ ngươi và người trong thôn. Về sau
ta dạy ngươi một ít võ công, bước chân vào giang hồ sẽ tốt hơn.
Cô gái nhỏ khốn khổ nhìn hiệp sĩ áo trắng, lại khóc òa lên.
Sau một ngày khi bái tế xong. Hiệp sĩ áo trắng lại nổi lên ý định dạy cô gái nhỏ võ nghệ, nhưng vẫn do dự nói:
- Ta dạy ngươi một ít khinh công và nội công tâm pháp nhé.
Cô bé nhỏ kia rất thông minh, chưa đến nửa năm đã có thành quả, dùng khinh công thoải mái tung tăng trong trấn.
Cô bé nói vừa ỷ lại vừa ái mộ hiệp sĩ áo trắng. Thế nhưng dù gì đi nữa vị kia vẫn chỉ vì tinh không phía xa.
Một ngày kia hiệp sĩ áo trắng sửa sang lại quần áo, nói lời tạm biệt với cô bé. Cô bé không muốn níu kéo ống tay áo người kia, thế nhưng hiệp sĩ áo trắng chỉ vuốt vuốt mái tóc cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ lại tiếp tục dựa
vào.
Nhân lúc cô bé không chú ý. Hiệp sĩ áo trắng thoát một cái
bay vào trong rừng cây. Cô bé chạy theo vừa khóc vừa gào thét. Thế nhưng lại mãi mãi không nghe tiếng trả lời, cuối cùng đành buông tha.
Về đến nhà, cô gái nhỏ nhặt lên hành trang, thừa dịp buổi tối rời khỏi thôn, chạy ra khỏi ngôi nhà ấm áp.
***
Ngày hôm sau, trong rừng cây ríu rít tiếng chim ca. Bốn người chậm rãi vươn người mở mắt.
Hắc Hồ Tử phát hiện vành mắt Diêu Túy vừa đỏ vừa thâm quầng, vội vàng hỏi:
- Diêu Túy muội muội, có tâm sự gì cứ nói với đại ca.
Diêu Túy tức nghẹn, nghiêm mặt nói:
- Ngươi nhiều chuyện, muốn bảo ngươi dán miệng lại đấy.
Độ Không và Khuynh Thành lần lượt cười rộ lên, Hắc Hồ Tử ở bên cạnh lại lầm bầm gì đó.
Đại hội võ lâm sắp bắt đầu. Lúc này ngựa của Trí Quang rất vội vàng chạy
không ngừng. Ở thành Diệp Cô, gió tanh mưa máu kéo đến, làm cho Diệp
Đỉnh Thiên vô cùng hưng phấn.
Trong hoàng cung, Hoàng Đế Nguyên Khánh đã phái người đến thành Diệp Cô, chực chờ bắt Thiên Kiếp...