Thiên Hiệp Tình

Chương 6: Chương 6: Chạy Trốn




Một tên vạm vỡ háo sắc hướng bàn của nhóm Độ Không đi tới, rồi một tay kéo Diêu Túy. Diêu Túy nhất thời không cách nào giãy giụa, tên kia tuy không có võ nghệ, thế nhưng sức lực lại khá lớn. Hắn nhe răng nhếch miệng cười:

- Các nàng thật xinh đẹp, đại gia ta hôm nay muốn.

Hắc Hồ Tử trừng mắt, muốn phóng đến chỗ tên kia, nhưng Độ Không vội vàng kéo lại, nhỏ giọng ý bảo trước tiên đừng nên động thủ. Một tên đàn ông vạm vỡ bất cần đời cúi đầu nói:

- Như thế nào, ngươi không phục? Vậy để gia ta giáo huấn ngươi.

Tiểu nhị khách điếm tiến lên khuyên can. Tên kia túm lấy tiểu nhị quăng ra ngoài. Tiểu nhị như một con gà tây bị , lập tức té xỉu.

Lúc này, sắc mặt Hắc Hồ Tử đã âm trầm, Độ Không biết đây là bản mặt muốn giết người, liền cười nói:

- Ngươi mang người đi đi, hai người đàn bà này ta là nổi cáu, sớm muốn đổi rồi.

- Vẫn là vị tiểu huynh đệ này nói đúng - Một tên cao to cười ha hả hói.

Độ Không biết rõ bây giờ không phải là lúc tiết lộ nội tình, đành phải để bọn họ dẫn người đi. Ba người đắc ý bắt lấy Diêu Túy, Khuynh Thành, lại hét lên hỏi ông chủ đường đến hậu viện.

Hắc Hồ Tử đang định mắng Độ không, thì hắn đã đưa tay lên ý bảo Hắc Hồ Tử đi thẳng vào, tiến thật sao? Mấy tên đàn ông đạm vỡ sớm đã nằm rạp trên đất cầu xin tha thứ:

- Hai vị hiệp nữ, tiểu đệ lỗ mãng xin đừng trách móc.

Nói xong câu, Hắc Hồ Tử lại một cước đạp giữa mặt người kia, chỉ thấy tên kia bay ra ngoài, Hắc Hồ Tử phẫn nộ hung hăng nói:

- Hôm nay thiên đại gia ta muốn lấy cái mạng này của ngươi.

Độ Không vội vàng tiến lên ngăn cản:

- Hồ Tử huynh đệ, hôm nay tạm tha đi, sau này phát hiện lại trừng phạt mấy tên tiểu tặc này.

Diêu Túy, Khuynh Thành đứng một bên nghỉ ngơi, ánh mắt hai người chạm nhau đồng thời nở nụ cười. Độ Không nhìn người cười say lòng đến ngây dại, trong lòng hắn thâm nghĩ chẳng lẽ đây là thiên đường! Nước miếng cũng sắp chảy ra rồi . Hai người thấy ánh mắt của Độ Không thì bỗng đều tức giận, nghiêm mặt quay đầu sang hướng khác.

Hắc Hồ Tử đẩy Độ Không nói:

- Huynh đệ, ngươi xem xử lý mấy người kia thế nào.

- Thả, mấy tên mao tặc này ta còn muốn lĩnh hội - Độ Không nặng nề nói.

Hắc Hồ Tử đang muốn giải thích thì Độ Không lại đưa tay cản lại, mấy tên vạm vỡ kia biết rõ nên kéo mấy người anh em đang ngã dưới đất chao đảo bước ra ngoài.

Độ Không báo cho ba người ở khách điếm biết rằng không thể ở lại, cả ba đều cảm thấy khó hiểu. Một hồi lại tranh thủ thời gian rời khỏi nơi thị phi này. Sau khi đoàn người Ngộ Không rời đi, chỉ trong chốc lát một tên đàn ông vạm vỡ bị thương chỉ vào trong khách điếm, hơn mười quan binh xông vào trong. Hóa ra là tri huyện đại nhân yêu thích đấu vật mà mấy tên vạm vỡ này lại là giáo luyện. Vậy nên bọn hắn luôn hoành hành ngang ngược, ức hiếp người dân.

Bốn người đi ra khỏi thành, thỉnh thoảng lại có tiếng thở dốc, Diêu Túy tức giận nói:

- Sợ gì chứ, đồ nhát gan.

Độ Không cười châm biếm, nói:

- Người nhát gan là bạn của ngươi hay là ngươi?

Hắc Hồ Tử nhìn hai người trêu chọc lẫn nhau, Khuynh Thành ở bên cạnh, nội tâm cảm xúc phức tạp, hỗn độn. Lại thêm một lần cảm thấy đáy lòng lạnh như băng, đau đớn giống như muốn há miệng nói gì đó, nhưng lại lùi bước, giữa mười ngón tay lộ ra sự lạnh lẽo và cô đơn chưa từng có.

Ngay lúc này nội tâm Khuynh Thành không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: Ta cứ cam tâm như vậy sao? Đây là kết quả ta muốn sao?

Diêu Túy tránh Độ Không thình lình đánh Khuynh Thành một cái. Khuynh Thành cả kinh lập tức thu hồi lại sắc mặt, mỉm cười nói:

- Diêu Túy cô nương có chuyện gì?

Diêu Túy quay đầu nhìn sang Độ Không bên cạnh thè lưỡi làm nũng nói:

- Khuynh Thành tỷ, ngươi giúp ta giáo huấn Độ Không đi.

Lúc này Khuynh Thành đâu còn có tâm tư mà làm những chuyện này, chỉ lạnh lùng nói:

- Độ Không ngươi cứ trêu muội muội Diêu Túy, ta móc con mắt ngươi xuống cho chó ăn tươi.

Độ Không và Hắc Hồ Tử nhất thời thấy sau lưng phát lạnh, hơi lạnh tản ra cả xung quanh. Hắc Hồ Tử thở dài nói:

- May mắn lão Hồ ta không lấy vợ.

Độ Không vừa cười vừa nói:

- Độc nhất là lòng dạ nữ nhân.

Hai người lần lượt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

--------------

Tin tức từ nội thành truyền ra muốn bắt giữ hai nam hai nữ truyền vào tai bốn người, Khuynh Thành hỏi:

- Độ Không, tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Hắc Hồ Tử ở bên cạnh mở miệng nói:

- Giết người xông ra ngoài.

Diêu Túy liếc mắt nhìn Hắc Hồ Tử một cái, nói:

- Không bằng trước tiên cải trang lẫn vào đám người cứ như vậy chắc sẽ không bị phát hiện.

Ba người tỏ vẻ đồng ý, lập tức đi đến tiệm quần áo. Trên đường bốn người đi tất cả đều là quan binh, thỉnh thoảng sẽ có người bị chặn lại tra hỏi. Những người bán rong trên đường bị bốn người làm liên lụy không có cách nào buôn bán được liên tục kêu khỏ.

Cả bốn người đi vào một cửa hàng may không lớn không nhỏ. Ông chủ rất nhiệt tình mời gọi:

- Xin hỏi mấy vị khách quan muốn tìm quần áo kiểu gì.

Người làm ăn mà! Dù sao vẫn không tránh được nói đen thành trắng. Người chết cũng có thể nói sống, cả bốn người đồng thời cảm thấy ông chủ này quả thật đê tiện!

Diêu Túy cả ngày ghé khắp các gian hàng lớn, thấy trang phục trong tiệm rất bình thường thì khoát tay nói:

- Ông chủ chỗ này của ngươi không có bộ nào đẹp sao?

Ông chủ vội vàng mở tủ quần áo sau lưng, Hắc Hồ Tử phun một tiếng, ánh mắt cả bọn lướt qua ông chủ nhìn vào bên trong.

Mấy bộ trang phục kia lấp lóe sáng đến chói mắt. Ông chủ bắt đầu giới thiệu, quần áo nơi đây tất cả đều là tơ tằm đặc biệt ở phía nam. Là chọn những loại tơ tốt nhất dệt nên, trải qua hơn ba trăm năm nghiên cứu mới chế tạo thành. Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Là báu vật trong nhân gian.

Diêu Túy nhìn nhìn, lại hỏi ông chủ:

- Lấy cái này đi, bao nhiêu tiền.

Ông chủ đập bàn tính nói:

- Khách quan, sơ bộ xem như là mười vạn xâu tiền.

Hắc Hồ Tử lúc này há hốc mồm nói:

- Cái gì? Chẳng lẽ ăn cướp sao?

Độ Không cũng không lên tiếng, cũng chọn lấy một bộ . Khuynh Thành đứng một bên hoài nghi nhìn Diêu Túy, ý bảo là không có tiền thanh toán. Diêu Túy móc từ trong túi ra một đóng tiền, quẳng lên bàn nói:

- Ông chủ, ngươi đếm xem từng này đã đủ chưa.

Ông chủ mở miệng cười chắp tay nói:

- Đủ, đủ, đủ rồi cô nương.

Bốn người thay xong trang phục, ông chủ lại ha hả nịnh nọt nói:

- Quần áo thật xứng với các vị khách quan, như chế tạo riêng cho các vị.

Diêu Túy phất tay nói với ông chủ:

- Nơi này của ngươi có tóc giả không?

Ông chủ từ một cái rương khác lấy ra không biết bao nhiêu loại, ý bảo Độ Không tiến lên lựa chọn. Kỳ thật Khuynh Thành sớm đã đội tóc giả, còn Độ Không cũng lười không hề chuẩn bị.

Độ Không đội bộ tóc lên thì nhìn rất tuấn tú, khiến ba người còn lại ngượng ngùng cười. Đặc biệt là hai cô gái, sắc mặt đều trở nên ửng hồng nhìn Độ Không.

Vẻ mặt Độ Không xấu xa cười nói:

- Chúng ta đi nào hai vị nương tử.

Lúc này, sắc mặt Khuynh Thành và Diêu Túy đều biến thành màu đỏ rồi.

Ra khỏi cửa tiệm quần áo, đi ra ngoài thành. Trên đường đi thỉnh thoảng lại có ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Độ Không. Có mấy cô gái còn dừng bướt ánh mắt nhu tình dõi theo hắn. Điều này làm Độ Không hoàn toàn vui vẻ, trong lòng ngây ngất

Độ Không nói với ba người kia:

- Tên của ta đây vừa nghe đã biết là hòa thượng, bằng không sửa một chút đi.

Cả ba người nghĩ đến nguyên nhân đều gật nhẹ đầu bày tỏ sự đồng ý.

-------------

Đã đến cửa thành, các quan binh đang tra hỏi người qua đường. Độ không cải trang như một công tử phong lưu, ôm lấy Khuynh Thành và Diêu Túy đi về phía trước. Hắc Hồ Tử một mình đi phía sau đám người.

Quan binh thấy trang phục kia, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía một người khác, đồng thời chỉ trỏ, nhỏ giọng nói:

- Ngươi xem, khẳng định trong nhà công tử kia có tiền. Lấy tiền của lão tử ở bên ngoài mù quáng chơi bời.

Đồng nghiệp nhưng không cùng mệnh mà! Ngươi nhìn người ta xem, trái ôm phải ấp. Ta bây giờ còn phải đánh lưu manh.

Một quan binh khác tiến lên phía trước nhắc nhở người kia:

- Hôm nay không nhanh chóng tìm thấy bốn người kia, buổi tối trở về đều phải chịu trách phạt.

Đoàn người Độ Không đã chạy trốn qua, lúc này hắn vẫn còn ôm hai người. Diêu Túy đưa cùi chỏ đánh vào chỗ Độ Không sờ, hắn né tránh, lui ra ngoài, cười gian tà nhìn mỹ nhân bên cạnh.

Hắc Hồ Tử do dự nói:

- Ta còn cách thành Diệp Cô rất xa, đi nhanh đi, không thì sẽ tới đại hội võ lâm trễ đấy.

Nói xong cả ba người không còn vui đùa ầm ĩ nữa, hướng đường lớn đi đến...

--------------

Lại nói, hiện tại Diệp Cô Thành người đến tấp nập, dù là người bán hàng rông cũng bận rộn chết đi được. Lúc này Diệp Đỉnh Thiên đang ngồi trong thư phòng, nghĩ đến một âm mưu động trời.

Sau khi Trí Quang tỉnh lại, vỗ vỗ đầu, hỏi tiểu nhị hướng đi, xong thì cưỡi ngựa vội vàng xuất phát đến thành Nhạc Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.