Truyền thuyết dân gian cổ xưa trong vùng kể rằng, thần thú trị
vì ngọn Diệp Đấu Phong sau làng tức sơn thần tên gọi Lục Ngô. Có thân dài xù xì nham nhở như cá sấu, nhưng lại đầu hổ quái gở
mặt người hung tợn, ánh mắt dã thú âm tà ác hiểm song lại có
sở thích ngắm gái đẹp.
Lục Ngô vốn là quản gia trông nom
hoa viên rất được lòng của Thiên đế, ông ta có bổn phận sắp xếp
điều chỉnh thời gian tại chín giới, điều tiết khí hậu bốn mùa
luân phiên khiến khu vườn trên Thiên Đình luôn có hoa thơm nở rộ
muôn màu nghìn vẻ, rực rỡ hương diễm xuân sắc tô điểm, nơi tươi
đẹp đó đồng thời cũng thu hút các tiên nữ mỹ lệ kiều diễm
ghé thăm.
Lần đó Lục Ngô xâm phạm một nữ tiên, chuyện
lớn vỡ lở đến tai Thiên Đế, Lục Ngô bị đày xuống trần gian vô
thời hạn, chính là cai quản ngọn Diệp Đấu Phong.
Thiên
Đế quyền uy xa xa ngự lãm, Sơn Thần hung ác ngự tại trị vì,
Lục Ngô tiếp quản nơi này chẳng khác nào vua một cõi, cứ thấy mỹ nhân lạc vào địa phận quản lý là dùng mê thuật câu hồn
mang về.
Mãi tới khi trong vùng xuất hiện một pháp sư
cao tay ấn trấn giữ thì vụ việc Sơn Thần lạm phép lộng quyền
hành mới dừng lại.
Ông ta biết đọc phép trừ tà ma gian
ác, làm lễ đuổi u quỷ gian sảo khiến Sơn Thần cũng phải nhượng bộ đôi ba phần. Khi một cô gái trúng tà của Sơn Thần, ông ta
mang một số vật mà cô gái yêu thích cùng tùy thân hay đeo bên cạnh, coi như đồ bồi táng đều mang đặt trước cửa một hang bất kỳ rồi đốt đi, đọc một bài tế lễ bằng thứ ngôn ngữ quyền năng cổ đại,
xem như làm một tang lễ thế thân thỉnh Sơn Thần ưng thuận chấp
nhận, từ đó cô gái sẽ khôi phục tinh thần lại như lúc trước.
Thật ra lệ làng ban hành, cấm đoán nghiêm ngặt, đàn bà phụ nữ mấy trăm năm qua hầu như chẳng ai dám trái ý, cũng chẳng có việc
gì cần đám chân yếu tay mềm phải lăn lộn vào chốn rừng thiêng
nước độc đó, lâu lắm rồi mới có thêm trường hợp là Trương
Thiên Dương. Chính vì như vậy, từ mấy chục năm trước pháp sư
thầy bùa gì đó sớm tuyệt tích như lông phượng, dù có thì
phương thức giải trừ cũng thất truyền.
Mọi người chỉ
biết cùng nhau đưa Trương Thiên Dương về, canh phòng cẩn trọng.
Tuy nhiên, tình trạng của cô không nghiêm trọng như họ tưởng
tượng. Mặc dù Trương Thiên Dương hưng phấn hát ca nhưng mấy ngày
sau lại tự khỏi. Người làm thắc mắc cách nào hoá giải, Trương Thiên Dương đơn giản nói, bản thân trúng độc thực vật, uống
vài thang thuốc tự khắc khỏi, cũng không phải cái gì ghê gớm
yêu bùa dị thuật thu hồn cướp phách.
Còn có truyền kỳ
nói rằng, chủ mạch của Sơn Thần được giăng kết giới bảo vệ,
chỉ các cô dâu của Sơn Thần mới tìm thấy, cũng chỉ các cô dâu
mới đi vào được. Nghe nói nam nhân cố tình tiến vào đều chết
toàn bộ bởi trướng khí không cách gì phòng bị ăn mòn. Còn
đồn rằng, toà lầu của Sơn Thần được chế tác xây dựng bằng
Thạch Hồng mỹ lệ như máu tích tụ, thứ màu đỏ nguyên thuỷ
trong tự nhiên vô cùng quý hiếm, giá trị liên thành không cần
bàn cãi. Xung quanh còn ngổn ngang trăm ngàn viên phôi ngọc, tuỳ
tiện mang một tảng đi thôi cũng đủ đổi đời.
Tôi ngồi
nghe bà ấy kể chuyện cổ xưa từ nửa đêm cho tới gần tảng sáng, nhìn đống củi trắng hếu lấm tấm ánh lửa âm ỉ cháy trước
mặt trong đám tro bụi xám xịt tan hoang xung quanh. Liếc nhìn
cửa hang, không gian ngoài kia cũng nhuốm màu trăng trắng lờ nhờ vẩn đục, hơi sương sớm càng uốn lượn mê ảo hơn, bám vào tuyết giá giăng giăng tứ bề.
-Nghe đồn Trương Thiên Dương là đại mỹ nhân, bà thật sự là mẫu thân cô ta?
Bà lão nghe tôi nói thế có chút buồn bực.
-Trông tôi giờ già nua xấu xí vậy thôi chứ 50 năm trước cũng là mỹ nhân khiến bao kẻ ganh đua tranh dành.
-Tôi không quá quan tâm làm thế nào Trương Thiên Dương hoá giải được
tình hình dở dở ương ương để không trở thành cô dâu của Sơn
Thần. Lão bà lang bạt trong khu vực này cũng vài chục năm có
hơn mà vẫn sinh long hoạt hổ, thật không đơn giản.
Bà lão không tiếng động nhếch mép cười, không trả lời.
-Bà thật sự tìm thấy lối vào chủ mạch Sơn Thần? Nơi đó ngoài
chứa thạch ngọc Hồng Lựu khiến phàm nhân mê đắm ra còn thai
nghén thứ báu vật gì khác không?
Nụ cười của bà ta thoáng ảm đạm.
-Bà khẳng định Trương Thiên Dương đang ở trong đó? Không phải nói
“chỉ các cô dâu của Sơn Thần” mới tìm thấy lối vào sơn mạch?
Trương Thiên Dương bình thường rồi vẫn có thể nhìn ra, đi vào?
Vậy đây chính là mục đích chạy vào rừng rồi biến mất từ đó
tới giờ của cô ta? Không phải nói nam nhân không vào được sao?Tôi đi cùng không phải là chết chắc à?
Bà ấy ngồi đấm bóp tay chân cơ thể già nua mà có phần dẻo dai khó bì sau đó vươn
vai đứng dậy vặn vẹo cơ thể khô quắt queo.
-Vậy là cậu quyết định?
Tôi nhún vai.
-Giờ phút này còn có thể từ chối sao, tôi đương nhiên đồng ý.
Ô Nha mơ mơ màng màng thức dậy từ trong lòng tôi, dụi dụi mắt
xoa xoa bụng, nghiêng đầu ngó quanh, nhìn thấy Ưu Đàm thì mắt
tựa như phát sáng, tỉnh táo hẳn, nhảy khỏi tôi, bước tới bên
Ưu Đàm thân thiết cọ cọ mấy cái, mấp máy môi than thở.
-Ưu Ưu, Nha Nha đói bụng, chúng ta đi kiếm thứ gì ăn sáng?
Ưu Đàm đưa mắt nhìn tôi.
Lão bà cười vui vẻ cầm theo một lưỡi liềm, mang theo một cái giỏ
đeo sau lưng bên trong để ấm đun và một cái giỏ mây mắc bên hông
rồi nhanh chóng dẫn đường.
-Chúng ta ra ngoài, tôi sẽ chỉ nơi có thể tìm kiếm thức ăn và cả nước uống.
Mặc dù đã vào xuân nhưng thời tiết trên núi cao vẫn khá lạnh lẽo,
lại còn mưa phùn lất phất, lâm râm miên man. Đi rừng ngại nhất là
mưa, vất vả chật vật, lầy lội nhầy nhụa, bà ấy vạch lá gạt
cành phăng phăng bước đi, rất nhanh dưới chân chẳng còn dấu vết
đường mòn, một tiếng cứ thế trôi qua, phía sau dường như không
còn nhìn ra dấu vết để quay lại.
Tôi có cảm tưởng bà
ấy không định quay về, đã một tiếng cuốc bộ trôi qua mà thức
ăn nước uống gì đó còn chưa nghe thấy tiếng nhìn thấy
mặt.Chẳng biết định chiêu đãi yến tiệc gì mà phải lùng sục
xa xôi cách trở tới vậy, hẳn sơn hào hải vị ẩn thân càng ở
sâu trong rừng hiểm.
Tôi cõng Ô Nha sau lưng, ngước nhìn
vách chắn dựng đứng chình ình trước mặt có chút ngao ngán.
Lão bà kia hai tay bám vào vách đá cứ thế thoăn thoắt leo lên, Ưu
Đàm thì khỏi cần khen ngợi, nó đã sớm đứng trên đỉnh vách
thảnh thơi cúi xuống nhìn tôi.
Tôi ngán ngẩm thở dài,
chân tay vận dụng chút khí lực dễ dàng mượn lực từ đất đá
gồ ghề nhô ra làm điểm tựa để trèo lên rồi lại dùng dây mọc
leo dẻo dai để tụt xuống, rồi lại bám vào thân cây mọc xen kẽ trong
đất đá cẩn thận bò lên.
Thú thực đi rừng, thứ tôi hãi nhất là vắt. Cái thứ cảm ứng thấy hơi người ấm nóng, viu một cái
dính vào chân người bò bò tới nơi có thể hút máu ễnh bụng mới
chịu nhả ra, thật sự là ám ảnh. Rất may ở độ cao này trong cái lạnh
buốt căm căm, vắt không sống nổi mà rắn thì vào hang ngủ đông cả, nên
dù có gặp chúng trông chúng cũng chẳng khác gì khúc củi, cứng queo như
bị đông lạnh.
Vừa nghĩ vậy xong lão bà đột nhiên dừng
lại, bẻ lấy một khúc cây dài có vẻ cứng cáp chắc chắn, chui
tọt vào một cái hang. Hang không lớn lắm nhưng vẫn to hơn “ngôi
nhà” tạm bợ của lão bà.
Lão bà đập đập cành cây vào
một tảng đá trong đám đá đứng nằm lộn xộn trong hang, bảo tôi
đẩy ra, lại chỉ vào khối bên cạnh bảo Ưu Đàm cũng làm thế.
Tôi ngồng mình một chút xê dịch nó ra khỏi vị trí cũ, thấy phía dưới vẫn là loạn thạch to nhỏ chen chúc. Ưu Đàm vung tay một
cái, văng luôn khối đá trông có vẻ nặng gấp đôi Ô Nha.
-Phía dưới chính là hang rắn ngủ đông. Bây giờ mới là đầu xuân, còn khá rét buốt, chúng vẫn chậm rì rì cuốn với nhau, bắt lấy
dễ dàng.
Tôi “à” một tiếng ngộ ra vấn đề, đưa mắt ra
hiệu cho Ưu Đàm làm việc khổ sai. Chẳng mấy chốc đá lớn đá
bé chồng chất lên nhau được loại bỏ, lộ ra một miệng hố rộng
khoảng 1m tăm tối.
Chúng tôi châu đầu ngồi xổm xuống, tập trung khí vào mắt để nhìn rõ hơn đám vật thể tưởng như im hơi bất động, màu sắc như hoà cùng bóng tối.
Lão bà dùng cành cây dài hơn 1m chọc xuống, sau đó từ từ nâng lên.
Một em thon thả dài loằng ngoằng từ từ tách khỏi u tối hiển lộ
dưới ánh sáng ban ngày.Sọc dọc đen xen trắng, hoặc là xanh lá
đậm phối với dải màu hơi vàng, nhìn kỹ hơn mới thấy lấm tấm
điểm vệt ánh đỏ.
-Rắn nịt sọc đỏ, đây là một loài rắn không nguy hiểm.
Lão bà phán xong lại hăm hở nhanh chóng vớt lên dăm ba em nữa,
chúng chuyển động lờ đờ, chậm rì rì, bà ấy quả thật không
cần nhiều kỹ năng, túm gọn lấy cả đám vất vào cái giỏ mây
đeo bên hông, đậy nắp lại.
Phía dưới hố, hàng trăm nghìn
con rắn lúc nhúc, tôi không nhìn rõ diện tích ở của bọn chúng
tròn méo thế nào, chỉ thấy chúng nó phải khổ sở nhường nhịn diện tích sống cho nhau, tạo thành một tấm thảm sọc đen sọc trắng quấn bện dính chùm một khối, dày đặc những rắn là rắn.
-Biết việc đầu tiên chúng làm sau giấc mộng kéo dài 8 tháng là gì không?
-Không phải là kiếm thức ăn sao?
-Một chuyện còn quan trọng hơn thế, chính là duy trì nòi giống.Hầu hết chỗ rắn này đều là rắn đực, giữa ổ rắn bạt ngàn dày đặc, mặc dù
con cái có kích thước dài và lớn hơn nhưng chúng vẫn phải kiên nhãn
chờ đợi và tiềm kiếm vận may. Bởi vì nhân vật chính của buổi
tiệc giao hoan thường ấm áp thêm chút nữa, vào hẳn giữa xuân
mới thức giấc.
Cậu biết không, cứ 10.000 con rắn đực mới có một con rắn cái.Cho nên trong cái đống bề bộn này, cạnh tranh
gái gú là cực kỳ khốc liệt, chỉ vài anh chàng may mắn được
kết đôi, số còn lại chính là ngậm ngùi cam chịu tới mùa giao
phối năm sau vậy.
Bạch Ngân thầm thì bên tai. “Có một sự
thật nho nhỏ thú vị, vì mất cân bằng giới tính nghiêm trọng,
trong đám đực rựa kia có không ít con lưỡng tính cũng có khả
năng đặc biệt như con cái là tiết ra chất hormone để thu hút
bạn tình.”
“Ồ”
Bạch Ngân tiết lộ thêm.
“Nhắc đến lưỡng tính, tộc Điệt Triết không phân chia cái đực, bọn
họ không có bộ phận sinh dục, là sinh sản vô tính.”
Tôi đần mặt một chút, môi mấp máy mấy cái vẫn không thốt lên lời. Bạch Ngân nói ra lời tôi định nói.
“Chính là tự sinh sản, không cần nam nữ góp công bỏ sức.”
Trong đầu tôi loạn chuyển phân tích, chính là kiểu tạo ra thế hệ mới mà không có sự kết hợp giữa tinh trùng và tế bào trứng.Trên cơ sở phân bào nguyên nhiễm để tạo ra các cá thể mới giống nhau và giống hệt cá
thể gốc.
Cuối cùng tôi cũng mở được miệng, phát ra âm thanh thì thào tự hỏi.
“Vậy khi nào Ưu Đàm sinh con?”
“Cái này tôi không biết. Nhưng chính vì khả năng trời phú đó mà
bọn họ đồng thời có khả năng thiên bẩm là tự tái sinh dù cho
bị chém đứt đôi cơ thể.”
Còn chưa dứt lời xong đã thấy
một bóng đen uốn mình chui xuống, sau đó cái đường ống co vào
giãn ra tựa như đang hút lấy thứ gì. Tôi chợt giật mình tỉnh
mộng, vội vàng cấu véo Hắc Hồn, nó mới miễn cưỡng ngoi đầu
lên, một vài con rắn treo lủng lẳng đua đưa bên mép miệng, một
vài con lộp bộp rơi xuống như trái rụng. Nó nuốt nốt chỗ rắn
trong miệng xuống bụng, phát ra tràng âm thanh khà khà sảng
khoái.
Tôi trừng mắt có ý trách móc, mặc dù khuôn mặt
của nó chẳng có ngũ quan chẳng thấy biểu tình rõ ràng, tôi
vẫn cảm nhận được sự phụng phịu ngúng nguẩy vì chưa được
chén no say.
Để cho Hắc Hồn thoả thuê no nê tôi thật quan
ngại không biết chỗ rắn bầy đàn nhung nhúc mấy trăm ngàn con
kia có đủ dính răng cho cái bụng vực thẳm không đáy.
Lão bà nhìn cảnh tượng đó cũng có chút á khẩu đứng hình.
Dọc đường đi chúng tôi gặp rất nhiều cây lớn bị lưỡi cưa của lâm tặc
đốn gục, chỉ còn lại phần gốc to đùng, lộ ra chất thịt đỏ au như nhỏ máu. Những cây bị đốn ngã đều là loại đại thụ to
lớn quý giá, đã tồn tại cả trăm năm tuổi là ít, sau khi đổ
xuống đè nên cây con bên cạnh, thế là một cây chết kéo theo vài cây khác bồi tội cùng.
-Lúc trước lâm tặc ở vùng này
tung hoành cũng ngang ngược lắm. Do số lượng và chất lượng
kiểm lâm còn hạn chế lên có một thời gian rừng bị khai thác vô cùng thê thảm. Hắc hắc, nhưng hai chục năm nay vắng bóng rồi,
cũng do số lượng người chết bất đắc kỳ tử quá nhiều khiến
bọn chúng không dám lui tới.
Cứ hết lên dốc lại thả dốc thêm
một tiếng nữa chúng tôi mới dừng chân nghỉ bên những gốc cây cổ thụ
xà cừ mấy người ôm tán che rợp trời.
Đầu xuân thời tiết hay khóc lóc, mưa giăng giăng như tấm lụa mỏng, lành lạnh đắp lên hơi người mỏng manh.
Lão bà đi thu gom một số cành khô chất thành một đống lớn bắt
đầu nhóm lửa. Xong lại lôi rắn ra rồi chặt đầu toàn bộ, đưa
cho tôi hai con đưa cho Ưu Đàm hai con. Bà ấy ngửa đầu uống máu
rắn, bảo tôi và Ưu Đàm cũng làm theo.
Tôi nhìn máu chảy tong tong nhỏ giọt xuống mặt đất, có chút ngần ngừ lưỡng lự.
-Không uống sao? Cho cả đứa nhỏ uống nữa.Có biết làm cách nào
Trương Thiên Dương giải được mê trướng của Sơn Thần? Chính là
uống máu rắn, uống nhiều một chút đến lúc đụng chuyện mới
tránh được cái đám vệ sĩ tầng ngoài cùng cảnh giới.
Tôi nhăn mặt nhìn dòng máu đỏ tươi thoảng bốc mùi tanh tanh lênh láng quanh đám đầu vất lộn xộn dưới mặt đất.
Lão bà đã nói vậy tôi đành nhắm mắt buông xuôi, Ô Nha nhíu mày
nhăn mũi uống một chút máu rắn tôi đưa cho, sau đó bản thân
cũng tự trải nghiệm nếm thử.
Uống thứ chất dịch lỏng
lẻo tanh tưởi phát buồn ói khiến tôi liên tưởng tới việc bản
thân lúc trước dường như cũng từng được ai đó cho uống, nhưng
mùi vị không giống lắm. Thứ máu đó hương vị thơm ngon hơn gấp
mấy lần, vị ngọt tinh tế đọng lại nơi cuống họng khiến người
ta bần thần lưu luyến.
Là ai?
Tôi uống xong đưa chỗ rắn cho lão bà xiên que nướng. Ưu Đàm không uống, có chút chán ghét kinh tởm nhìn nhìn máu loang lổ chàn lan.
Tôi thu lại đám rắn từ tay nó, giao cả cho lão bà.
-Ưu Đàm cũng không phải người bình thường, chắc không cần tới thứ này bổ trợ đi.
Lão bà cầm 6 thịt xiên rắn, mỗi tay cầm 3 con chăm chú cẩn trọng nướng.
-Vậy sao? Cậu ta là dược nhân? Cơ thể bách độc bất xâm vạn độc hữu kháng?
Tôi ra vẻ trầm tư ngẫm nghĩ.
-Có lẽ vậy. Để tôi đi hứng chút nước về đun uống.
Nhìn dòng suối nhỏ róc rách ngay bên cạnh, tôi cùng Ô Nha đi tới nơi
cúi đầu bưng nước xúc miệng cho hết mùi hôi tanh, nước mát lạnh
đến rùng mình và rất trong, dễ dàng thấu thị tới tận đáy toàn là đá sỏi.
Dòng nước lững lờ lưu thông, tôi đưa ấm đun múc lấy một ít rồi mang trở về đun sôi.
Ưu Đàm và Ô Nha trừng trừng mở lớn cặp mắt nhìn chuyên chú đám
thịt rắn nướng vàng ươm, mỡ cháy lèo xèo bốc mùi thơm phưng
phức, hai cái miệng đều há ra ngậm lại liên tục hút nước
miếng xì xụp ứa ra một cách thòm thèm không che dấu.
Một chốc lát sau thịt chín, lão bà giữ lại một con, còn lại dưa
hết cho tôi. Tôi đưa cho Ô Nha một con dặn dò bé ăn cẩn thận,
bản thân giữ lại một con, còn lại giao hết cho Ưu Đàm.
Tôi không đói lắm, thật ra có chút thèm nhớ hương vị máu hồi
trước trong lúc nửa tỉnh nửa mê được người ta cho nếm, chẳng
biết là máu gì.
Tôi nhàm chán ăn mấy miếng cho có lệ, chẳng rõ hương vị đậm nhạt ra sao.
-Không ngon sao?
Lão bà vừa gặm vừa hỏi.
-Tôi hơi kén ăn một chút mấy thứ đồ ăn lạ dạ dày có chút bài xích khó tiêu.
Lão bà cười khinh bỉ.
-Nơi này cũng không phải quán ăn nhà hàng, còn có thực đơn hợp khẩu vị cho cậu lựa chọn.
Tôi nhìn nhìn nửa con rắn nằm uốn lượn vòng vòng trên xiên que, sau đó phiêu mắt nhìn sang Ưu Đàm, đưa cho nó.
-Không cần để ý, tôi biết bản thân mình cần gì muốn gì.
Ưu Đàm đón lấy xiên que, hai tay đều cầm đồ ăn, bên tả cắn một
miếng, bên hữu dứt một miếng, ngon lành nhai cả xương cốt, phát ra âm thanh lạo xạo như dã thú vui vẻ đánh chén con mồi.
Chúng tôi lại lên đường, dò dẫm cất từng bước chân nặng trĩu suốt mấy
tiếng đồng hồ đi theo người dẫn đường, lại thấy những vách đá dốc đứng sườn núi phủ đầy rêu phong ẩm ướt trơn trượt. Khó nhọc trèo
lên rồi lại cẩn cẩn thận thận trượt xuống khe sâu như bôi mỡ.
Rừng càng trở nên rậm rạp âm u hơn.